SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

Vẻ mặt Trịnh Vân Vân kinh hãi, vờ lờ…… Nguyễn Thần Hiên cũng thích Hứa Thừa Hạo???

===============================

!!!!!

Nội tâm Cảnh Nhất Thành đã sắp bị dấu chấm than lấp kín, hắn hoảng hốt đến ngây người: “Cậu cho tôi vịt vàng nhỏ?”

Hứa Thừa Hạo: “Không phải là cho anh, mà là nhờ anh giúp trông chừng.”

Cảnh Nhất Thành tự động bỏ chữ, do kinh hỉ quá mức nên liên tục lập lại: “Tôi không ngờ cậu sẽ tin tưởng tôi như vậy, sẽ đưa vịt vàng nhỏ cho tôi bảo vệ, cậu lại có thể yên tâm đưa vịt vàng nhỏ cho tôi! Còn là lần đầu tiên giao phó vịt vàng nhỏ!”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi……”

Cảnh Nhất Thành: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt vịt vàng nhỏ, một bông hoa cũng không rụng!”

Hứa Thừa Hạo: “Anh……”

Cảnh Nhất Thành: “Tôi sẽ ngồi ngay ở đây, cùng vịt vàng nhỏ đợi cậu, tôi có thể làm được!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Bỏ đi, để Cảnh Nhất Thành tự vui vẻ thôi.

Hứa Thừa Hạo gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng, rồi bất đắc dĩ rời đi cùng Trịnh Vân Vân dưới ánh mắt tiễn đưa vui vẻ của Cảnh Nhất Thành.

Lúc hai người tay trong tay đi xuyên qua đám đông, Trịnh Vân Vân mới thở ra một hơi, cô vỗ ngực cảm khái: “Ánh mắt của Cảnh tổng thật sự quá đáng sợ.”

Hứa Thừa Hạo bất giác nói: “Thật có lỗi.”

Trịnh Vân Vân bật cười: “Cũng không phải lỗi của anh, nói có lỗi làm gì.”

Hứa Thừa Hạo: “Dù sao cũng vì anh nên mới có chuyện như vậy.”

Trịnh Vân Vân ngẩng đầu liếc anh, cười nói: “Đây cũng không phải lỗi của Hứa tổng, này là chứng minh rõ sức hấp dẫn của Hứa tổng lớn cỡ nào.”

Hứa Thừa Hạo: “?”

Hình như đề tài này hơi sai sai?

Trong lúc ngờ vực, hai người đã tới trước mặt nhân vật chính của ngày hôm nay, Hứa Thừa Hạo thu lại sự chú ý với hoàn cảnh bên ngoài, tập trung tinh thần đối diện với chiến tranh của phụ nữ, phòng ngừa trường hợp đang lơ ngơ không biết gì thì ăn trúng bom bay đạn lạc.

Trịnh Tiêu Tiêu và bạn nam của mình đang nói chuyện phiếm, thấy Trịnh Vân Vân đi tới, vẻ mặt cô cứng lại trong chớp mắt rồi mới mỉm cười nói: “Chị Vân Vân, chị đến rồi.”

Trịnh Vân Vân thấy bộ dạng cô ta như vậy thì vui vẻ, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên rồi, dù sao đây cũng là lễ trưởng thành của em, chị nếu không đến thì làm sao xứng với sự chăm sóc của em mấy năm nay được!”

“Chị Vân Vân cứ nói đùa, vẫn là chị chăm sóc em nhiều hơn.” Trịnh Tiêu Tiêu nói xong, cô nhìn Hứa Thừa Hạo, ánh mắt hơi lấp lóe: “Vị này là……”

Trịnh Vân Vân làm bộ lơ đãng nói: “A, đây là người cầm quyền tập đoàn Hứa thị, Hứa tổng, chắc là em có nghe qua.”

Trịnh Tiêu Tiêu lập tức tươi cười, vươn tay ra: “Hóa ra là Hứa tổng, ngưỡng mộ đại danh, hôm nay mới có dịp gặp mặt lần đầu, xin chào anh.”

Hứa Thừa Hạo một tay cầm ly rượu, một tay khác đang bị Trịnh Vân Vân khoác lấy, nếu muốn bắt tay, chắc chắn phải đợi Trịnh Vân Vân bỏ tay ra. Nhưng đợi hai giây mà người bên cạnh không định bỏ tay, Hứa Thừa Hạo liền hiểu đây là ý gì, vì thế anh cười xin lỗi với Trịnh Tiêu Tiêu, chỉ nói: “Chào em.”

Trịnh Tiêu Tiêu xấu hổ rút tay lại, một lần nữa nâng ly lên chạm ly để giảm bớt xấu hổ.

“À đúng rồi, Tiêu Tiêu giờ đã trưởng thành rồi, khi nào thì em với bạn trai kết hôn?” Trịnh Vân Vân đột nhiên nhìn về phía bạn nam của Trịnh Tiêu Tiêu: “Dù sao lúc trước hai đứa yêu đến chết đi sống lại, ai cũng không tách ra được, chắc bây giờ hy vọng kết hôn sớm nhỉ.”

Trịnh Tiêu Tiêu phản xạ quét mắt qua Hứa Thừa Hạo, làm bộ thẹn thùng cho qua chuyện: “Chị Vân Vân nói gì vậy, chị đừng nói nữa.”

Hứa Thừa Hạo im lặng làm phông nền, chỉ cần thỉnh thoảng phối hợp một chút với Trịnh Vân Vân là có thể đứng xem miễn phí màn kịch vả mặt của Trịnh gia.

Mãi đến lúc Trịnh Tiêu Tiêu sắp cười không nổi, mắt muốn bốc lửa, Trịnh Vân Vân mới buông tha cô, mỉm cười cùng Hứa Thừa Hạo đi mất.

Cảm xúc vui vẻ của Trịnh Vân Vân bộc lộ hết ra trong lời nói: “Sướng! Thấy nó mất hứng là em sẽ cao hứng!”

Hứa Thừa Hạo: “……Ừ, em vui là được.”

Trịnh Vân Vân cười: “Vẫn phải cám ơn sự phối hợp đắc lực của Hứa tổng, Hứa tổng yên tâm, sau này anh muốn đi vả mặt ai thì cứ gọi em, em có thể hoàn hảo đóng vai bạn gái tốt nhất cho anh!”

Hứa Thừa Hạo: “Vậy cám ơn em trước.”

Hai người vừa tán gẫu vừa chuẩn bị trở về tìm Cảnh Nhất Thành, ai ngờ đi được nửa đường thì bị chặn lại. Nguyễn Thần Hiên nâng ly rượu, nói: “Muốn uống một ly không?”

Hứa Thừa Hạo phản xạ nhìn về hướng Cảnh Nhất Thành, quả nhiên không thấy bóng người, anh liền thu nụ cười lại: “Nguyễn tổng có ý gì?”

Nguyễn Thần Hiên nhìn Trịnh Vân Vân, giải thích đơn giản: “Chỉ là hy vọng muốn một mình uống với Hứa tổng một ly, không bị người ngoài quấy rầy mà thôi.”

Hứa Thừa Hạo lãnh đạm: “Vậy xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Nguyễn Thần Hiên nhìn ra anh tức giận, đành đổi giọng hòa hoãn: “Tôi có thể cam đoan là không có ác ý, chỉ là thật lòng muốn mời cậu một ly, tâm sự chuyện trước kia, nói rõ những ngăn cách giữa hai ta lúc đó, ít nhất tôi cảm thấy quan hệ của hai chúng ta còn không tệ đến mức không thể cùng ngồi xuống nói chuyện chứ?”

Hứa Thừa Hạo: “Không tệ đến mức đấy, nhưng cũng không có khả năng sẽ không xảy ra, tôi cảm thấy mỗi một việc Nguyễn tổng làm bây giờ, đều là muốn làm cho mọi thứ tệ hơn.”

Nguyễn Thần Hiên: “Thật xin lỗi đã cho cậu cảm giác như vậy, nhưng tôi có thể cam đoan tôi không có ác ý, tôi hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ không xấu như thế nữa. Nếu tôi có làm gì sai, Hứa tổng có thể nói cho tôi biết, tôi có thể sửa.”

Hứa Thừa Hạo: “Nguyễn tổng rất tốt, nhưng chính là không thích hợp làm bạn với tôi.”

Nguyễn Thần Hiên: “Hứa tổng có thể làm bạn với Cảnh Nhất Thành, vậy tại sao với tôi lại không thể?”

Hứa Thừa Hạo: “Anh ta đơn thuần hơn anh.”

Nụ cười của Nguyễn Thần Hiên nhạt đi: “Hứa tổng cảm thấy tôi là kẻ dối trá sao?”

Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Chưa nói tới dối trá, tôi chỉ cảm thấy, Nguyễn tổng muốn trở thành bạn bè với tôi, nếu đơn thuần là do yêu thích hoặc đơn giản là hợp tác lợi ích, vậy thì không vấn đề gì, nhưng anh lại vì phân cao thấp, so bì đối nghịch với Cảnh Nhất Thành, vậy thì thật là vô nghĩa, dù sao cũng không ai sẵn lòng muốn trở thành mục tiêu để các anh so sánh, đúng không?”

Nguyễn Thần Hiên thản nhiên chỉ ra: “Nhưng cậu vẫn làm bạn với Cảnh Nhất Thành, Hứa tổng có biết như vậy là tiêu chuẩn kép không?”

Hứa Thừa Hạo nở nụ cười: “Tiêu chuẩn kép? Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, lúc anh ấy muốn làm bạn với tôi, anh còn đang đục tường Giang gia đấy! Anh thật sự nghĩ mình chỉ kém một hai bước thôi sao?”

Nguyễn Thần Hiên: “Cho nên tôi hiện tại muốn bù lại với Hứa tổng.”

“Không cần.” Hứa Thừa Hạo thẳng thắn từ chối: “Nếu là lúc trước, tôi kết bạn với ai cũng được, bởi vì đó là quyền tự do của tôi và tôi cũng không cần để tâm đến hai anh. Nhưng giờ thì khác, Cảnh Nhất Thành đã là bạn của tôi, ít nhất tôi phải giữ gìn quan hệ với anh ấy, rồi mới bàn đến những chuyện khác với anh, cho nên theo thứ tự đến trước đến sau, ván cược này của anh thua rồi.”

Nguyễn Thần Hiên không còn lời nào để nói, y trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vì thái độ này của cậu với hắn, cho nên tôi càng muốn làm bạn với cậu.”

Hứa Thừa Hạo: “?”

Nguyễn Thần Hiên nhìn anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Sự tin tưởng và quan tâm vô điều kiện này, cũng là thứ tôi vẫn theo đuổi.”

Hứa Thừa Hạo không ngờ sẽ là câu trả lời như vậy, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ có thể nói thật xin lỗi, anh tới chậm.”

Nguyễn Thần Hiên bị sốc: “Vẫn là lần đầu tiên có người nói tôi tới chậm.”

Hứa Thừa Hạo lành lạnh: “Đúng vậy, hôn thê hơn hai mươi năm của tôi mà anh còn đào được nữa là.”

Nguyễn Thần Hiên: “……”

Hứa Thừa Hạo tổng kết: “Coi như đây là một bài học tôi đưa cho Nguyễn tổng – Tất cả mọi việc không phải có thể có cái sau vượt cái trước!”

Nguyễn Thần Hiên hơi nắm tay lại, trong lòng vẫn có chút không cam…… Lúc này, sự không cam lòng không quan hệ với bất cứ ai, chỉ là y không muốn buông tay, không muốn để cho phần tình cảm chân thành đẹp như mộng này vụt qua kẽ tay.

Nếu nói Cảnh Nhất Thành vì ám ảnh thời thơ ấu nên mới phát sinh chướng ngại xã giao và cảm xúc chán đời, chỉ sống trong thế giới của mình, rồi hắn đột nhiên phát hiện có người thấu hiểu chính mình nên không muốn buông tay; thì Nguyễn Thần Hiên bị sự phản bội của người yêu và gia đình liên tục đả kích, rồi đột nhiên y phát hiện bên cạnh có thứ tình cảm mà mình không chiếm được, y tự nhiên hướng tới, khao khát muốn bắt lấy nó.

Y cũng muốn có được sự quan tâm và lo lắng chân thành thật tình này, cũng muốn có được sự tin tưởng và ủng hộ hết lòng này…… Rất muốn có.

Không khí trầm mặc dần dần trở nên nặng nề, Hứa Thừa Hạo do nhớ Cảnh Nhất Thành và vịt vàng nhỏ nên lười lãng phí thời gian, muốn rời đi, Nguyễn Thần Hiên bắt lấy cổ tay đối phương khi anh đi ngang qua y: “Hắn không ở chỗ này.”

Hứa Thừa Hạo bị bắt dừng lại, anh quay đầu nói: “Anh làm gì?”

Nguyễn Thần Hiên cũng quay lại nhìn anh: “Chỉ là đi thay bộ quần áo khác mà thôi, tôi chỉ muốn tận dụng khoảng thời gian này để hẹn cậu ăn một bữa, nhưng không nghĩ tới sẽ bị Hứa tỗng cứ thế từ chối.”

Hứa Thừa Hạo có ý muốn tránh khỏi tay y: “Nếu Nguyễn tổng biết bị từ chối, sao còn không buông  tay!”

Nguyễn Thần Hiên nhìn anh, ngón tay càng siết chặt hơn: “Tôi……”

“Nguyễn tổng!” Một người chạy tới chen ngang, phá vỡ tình thế căng thẳng giữa hai người, An Nhược Đồng chạy tới với vẻ mặt lo lắng, thở dốc nói: “Cuối cùng em cũng tìm được anh.”

Những lời muốn nói của Nguyễn Thần Hiên bị cắt đứt, y có chút khó chịu nhìn cô gái tự dưng xuất hiện: “Có việc?”

An Nhược Đồng kiềm chế kích động, làm bộ lo lắng: “Em tới đây là muốn hỏi Nguyễn tổng một chút, anh có biết chị gái em đi đâu không? Đã rất lâu rồi không thấy chị ấy về nhà, cũng không nhắn tin, có phải chị ấy vẫn ở chỗ anh không? Lâu như vậy mà không có tin tức, cả nhà đều rất lo cho chị ấy.”

(*) Cái này có lẽ tác giả nhầm hoặc chưa xác định được vai vế, từ chương 68 về trước thì An Nhược Đồng là chị của An Nhu Vũ, từ chương này đến hết thì lại là em của An Nhu Vũ, nên tác giả để thế nào thì tớ edit thế đấy.

“Haiz, chị của em cũng thật là, ra ngoài lâu như thế mà cũng không biết báo một tiếng bình an, lớn như vậy còn làm ba mẹ phải đi theo lo lắng, cũng thật tình…… Hầy.”

Nguyễn Thần Hiên lạnh lùng nhìn ả: “Nói xong chưa? Xong thì cút!”

Vẻ mặt An Nhược Đồng nháy mắt cứng đờ, còn chưa kịp tự giảm xấu hổ cho mình, tiếng cười của Chu Thiến đã đánh phủ đầu: “Ôi, này không phải là đứa con gái riêng của An gia sao…… À không, giờ phải gọi là nhị tiểu thư An gia chứ, lần đầu gặp, trông cũng xinh đấy.”

Ở trong giới này, con chung và con riêng là hai tồn tại khác nhau một trời một vực, tất cả những đứa con chung đều rất ghét con riêng, không có ngoại lệ. Cho nên Chu Thiến gọi An Nhược Đồng là con riêng, là trực tiếp thể hiện sự khinh thường của mình ra ngoài, cố ý dẫm lên mặt đối phương.

An Nhược Đồng chỉ cười: “Chu tiểu thư cũng thế, em tin là sau này chị có thể tìm được một người chồng như ý.”

Đây là đào lại vết thương cũ. Sắc mặt của Chu Thiến thay đổi có chút tức giận, nói: “Cô đang châm biếm tôi đấy à? Nguyễn Thần Hiên, anh nhìn xem bạn gái của anh có cái thứ người nhà như thế nào! Dám lấy chuyện tình cảm của chúng ta ra nói, không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng sao?”

An Nhược Đồng vô tội: “Em không có, em chỉ muốn chúc phúc cho Chu tiểu thư mà thôi, mà có thể là em nói sai, xấu hổ quá, làm Chu tiểu thư hiểu lầm.”

Chu Thiến: “Tôi thấy cô cố ý thì có!”

An Nhược Đồng: “Chu tiểu thư có chút quá đáng, người khác có thể nói sai, tại sao em lại không thể!”

Chu Thiến: “Ha ha, đừng đóng kịch, cái bộ dạng này tôi vừa nhìn đã thấy tởm, nghĩ mắt người khác mù hả?”

An Nhược Đồng chớp cặp mắt ngấn nước: “Chu tiểu thư, chị bắt nạt người ta quá đáng!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Nguyễn Thần Hiên: “……”

Cuộc chiến cào mặt nhau tới quá nhanh quá bất ngờ, Chu Thiến và An Nhược Đồng đang mắng chửi nhau với khí thế ngất trời, chỉ còn kém giựt tóc bạt tai nhau, nhưng Nguyễn Thần Hiên cũng không thèm cho hai người một cái liếc mắt, chỉ nhìn chăm chú Hứa Thừa Hạo, tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “Cảnh Nhất Thành căn bản không có tốt như cậu nghĩ, hắn không đáng nhận lòng tin tưởng này của cậu, hắn vẫn luôn gạt cậu!”

Hứa Thừa Hạo muốn gạt tay y ra: “Có đáng hay không thì chỉ có người cho mới có quyền phán xét, không liên quan tới anh, bỏ tay ra!”

Nguyễn Thần Hiên: “Là cậu định đoạt, nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn phần chân thành này của cậu bị trao sai người, cậu có biết thân phận của hắn không? Cậu có biết hắn làm những chuyện gì sau lưng cậu không?”

Hứa Thừa Hạo: “Anh ấy muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói thì cũng không cần nói cho tôi biết!”

Nguyễn Thần Hiên: “Chỉ do ấn tượng ban đầu nên cậu mới thấy hắn đùng tôi sai, tôi có thể thề tôi bây giờ không có một câu nói dối, hắn thật sự không đáng với sự tin tưởng của cậu!”

“Tôi bảo anh buông tay ra!”

Trịnh Vân Vân đứng ở giữa, bên trái nghe giọng nữ mắng “Cô là cái đồ không biết xấu hổ”, bên phải thì nghe giọng nam nói “Cậu phải tin tôi”, toàn bộ não của cô xoắn lại, không rõ lắm rốt cuộc tình huống bây giờ là như thế nào.

Nhớ không lầm thì hai người phụ nữ kia cãi nhau vì Nguyễn Thần Hiên phải không? Vậy Nguyễn Thần Hiên đang làm gì? Đang đục tường Cảnh Nhất Thành à?

Vẻ mặt Trịnh Vân Vân kinh hãi, vờ lờ…… Nguyễn Thần Hiên cũng thích Hứa Thừa Hạo???

Bình luận

Truyện đang đọc