Ngẫm lại, Hứa Thừa Hạo nhìn Cảnh Nhất Thành lại đặc biệt thuận mắt hơn, toàn bộ số ớt dị dạng thu được trong hai tuần rảnh rang lúc trước, đều đưa hết cho hắn.
======================
Cảnh Nhất Thành lúc nói chuyện không thèm vặn nhỏ âm lượng, lời nói thẳng làm xung quanh rơi vào im lặng.
Hàn Hạo Phong thu nụ cười lại, chắc cũng hiểu tiếng xấu vốn có của một đứa con riêng, hắn không nổi giận cũng không đôi co, chỉ nói: “Thân phận không phải là thứ tôi được lựa chọn, nếu có thể, tôi cũng không muốn trở thành một đứa con riêng ai ai cũng ghét.”
Cảnh Nhất Thành lạnh lùng nói: “Con riêng mà biết an phận sẽ không làm người ta ghét, chỉ có cái loại biết thân phận mình nhưng vẫn hoang tưởng tự đại, thèm muốn thứ không thuộc về mình mới làm người khác ghét.”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu liếc Cảnh Nhất Thành, mỉm cười nói tiếp: “Vậy không biết Hàn tiên sinh đặc biệt chờ tôi ở đây là vì cái gì?”
Cuộc đối thoại vừa rồi là kiểu anh một câu tôi một câu, chặt đứt khả năng đi tiếp của cuộc nói chuyện. Hàn Hạo Phong đặc biệt chờ Hứa Thừa Hạo vì cái gì, thật ra ai cũng biết – mấy ngày này, những lời đồn nóng hổi vẫn còn sôi sùng sục chưa biến mất, người trong giới ai cũng biết Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên không hợp nhau.
Hàn Hạo Phong tìm Hứa Thừa Hạo đơn giản là nghĩ kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, cho nên hắn đến kết bạn, muốn liên minh cùng nhau lật đổ Nguyễn Thần Hiên.
Nhưng Cảnh Nhất Thành không đi theo kịch bản nên có, trực tiếp đẩy vấn đề ra, làm người ta có chút nói không nên lời.
Đã làm điếm còn muốn giả thanh cao, nhưng nếu không nói thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Hàn Hạo Phong im lặng mấy giây, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Thân bất do kỷ (*), nghe theo mệnh lệnh.”
(*) Việc mà bản thân không thể tự làm chủ được.
Tám chữ đơn giản đổ hết tất cả sự tình lên đầu chú Nguyễn, tẩy trắng mình sạch sẽ, thậm chí làm bản thân dễ đạt được đồng cảm dành cho kẻ yếu.
Trong lòng Hứa Thừa Hạo không nổi lên bất kỳ cảm động nào, thậm chí có chút muốn cười, nói thật, năng lực phản bội của Nguyễn gia đúng là di truyền. Nguyễn Thần Hiên phản bội Giang gia, Hàn Hạo Phong phản bội chú Nguyễn, không phải anh em ruột mới lạ.
Hơn nữa Hứa Thừa Hạo cũng không muốn tham dự vào chuyện nhà bọn họ, chờ đối phương nói xong, anh chỉ thản nhiên à một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Trước không bàn rốt cuộc là ai muốn gặp tôi, nhưng đã có việc muốn bàn bạc, xin mời đi đường chính quy xếp hàng, đừng dùng loại tiểu xảo không ra làm sao này.”
“Nếu lần này Hàn tiên sinh thành công, về sau ai muốn gặp tôi đều sẽ đến nhà hàng chặn đường tôi, làm sao tôi đi ăn được nữa? Hàn tiên sinh nói xem?”
Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của lời Hứa Thừa Hạo nói chứa đầy ý từ chối, Hàn Hạo Phong nghe được liền xém đanh mặt, cứng đờ một lúc sau mới nói: “Là tôi đường đột.”
Hứa Thừa Hạo vừa lòng gật đầu: “Vậy Hàn tiên sinh cứ thong thả.”
Nói xong, anh cũng không chờ Hàn Hạo Phong trả lời, Hứa Thừa Hạo vỗ tay Cảnh Nhất Thành, đi trước một bước. Cảnh Nhất Thành và Lý Niệm đuổi theo sau, thong thả đi vào nhà hàng.
Hàn Hạo Phong nhìn chằm chằm bọn họ suốt cả quãng đường, đợi đến lúc quay đầu đi, mặt mày hắn biến âm trầm, tay để bên người siết thật chặt.
Từ lúc được đón về Nguyễn gia, khoác lên cái danh đứa con riêng, hắn nhận hết xem thường kỳ thị, giống như ai cũng ngồi ở trên cao nhìn xuống hắn, dẫm nát hắn dưới lòng bàn chân, cho nên chút lời nói châm chọc đấy chả là cái gì! Chờ lúc hắn bước lên vị trí của Nguyễn Thần Hiên, hắn thật sự muốn xem còn ai dám khoa tay múa chân với hắn!
Chỉ là nằm gai nếm mật mà thôi, so với đưa hắn trở lại xóm nghèo lần nữa vẫn tốt hơn nhiều!
Hàn Hạo Phong đóng sầm cửa xe, có chút tức giận lái xe rời đi.
Cùng thời gian này, điện thoại di động đặt trên bàn làm việc tinh tinh mấy tiếng nhắc có tin nhắn mới, tiếng gõ bàn phím trong văn phòng liền dừng lại, Nguyễn Thần Hiên nhấc tay khỏi bàn phím, rũ rũ tay rồi cầm di động xem tin nhắn.
Đây là một đoạn video, nội dung chính là chuyện vừa phát sinh cách đây không lâu. Tuy góc quay phải che giấu, nhìn không tới khẩu hình của bọn họ khi nói chuyện, nhưng nhìn trạng thái sau cùng của Hàn Hạo Phong, có vẻ bọn họ nói chuyện cũng không suôn sẻ lắm.
Nguyễn Thần Hiên tựa lưng vào ghế, xem lại video một lần nữa, rõ ràng y nên chú ý đến đứa con riêng mới đúng, nhưng ánh mắt của y cứ bất giác chạy đi chỗ khác, dừng lại trên người thanh niên đang cầm chậu bông vịt vàng.
Từ lần đánh nhau trước xong, y nghe lời uy hiếp của Cảnh Nhất Thành, không phái người theo dõi Hứa Thừa Hạo nữa, video trong máy tính lẫn di động cũng không có thêm mới…… Lần này lại nhìn thấy cậu ta, Nguyễn Thần Hiên thế mà lại có chút hoài niệm.
Thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ.
Nguyễn Thần Hiên lại nhấn nút xem tiếp video, nhìn thấy Cảnh Nhất Thành khoác tay lên vai người thanh niên, cậu ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó quay đi với ánh mắt mang ý cười, nói gì đó……
Suy nghĩ lần trước của Nguyễn Thần Hiên lại bắt đầu cuộn trào, y vẫn cứ cảm thấy quan hệ giữa Cảnh Nhất Thành và Hứa Thừa Hạo không bình thường, có thể nào cả hai người đều là gay?
Làm sao có thể…… Hứa Thừa Hạo có hôn thê những hai mươi năm, nếu là gay thì không thể giấu diếm tốt đến thế được. Lại càng không phải nói Cảnh Nhất Thành, vì An Nhu Vũ mà làm bao nhiêu chuyện điên cuồng.
Nguyễn Thần Hiên cả gan đoán: có khi nào Cảnh Nhất Thành thích Hứa Thừa Hạo, cho nên ngay từ đầu cố ý cướp An Nhu Vũ, đến lúc cướp được thì lập tức buông tay bỏ qua, sau đấy tiếp xúc với Hứa Thừa Hạo, cố bẻ cong cậu ta?
Hình như chỉ như vậy mới có thể giải thích hoàn hảo tất cả sự việc!
Nói không chừng, đây mới là sự thật chân chính!
Nguyễn Thần Hiên cảm thấy mình vừa phát hiện một chuyện thật khó lường, đến lúc di động báo thêm tin nhắn về đứa con riêng, y mới hoàn hồn nhớ lại mình phái người là để theo dõi đứa con riêng, tin tức báo về cũng dính đến đứa con riêng nên y mới đọc! Y lẽ ra phải chú ý chuyện thằng con riêng kia mới đúng!
Nguyễn Thần Hiên hơi phiền muộn nắn mi tâm, bấm mở video xem lại lần thứ tư. Lần này, y cố gắng tập trung chú ý quan sát, xem hết mọi hành động của đứa con riêng, sau đấy khẳng định – tên kia muốn tìm Hứa Thừa Hạo nói chuyện nhưng không thực hiện được,
Hứa Thừa Hạo từ chối hắn.
Nguyễn Thần Hiên nhịn không được cười khổ, người là kẻ thù thì từ chối tên con riêng, còn kẻ là người thân lại rước thằng con riêng về nhà, cùng hợp tác với nó…… Sự khác biệt này làm người ta không biết nên nói gì.
Quả nhiên, kẻ đâm dao tàn nhẫn nhất đều là người thân cận.
Nguyễn Thần Hiên nhắm mắt dưỡng thần, ổn định tất cả cảm xúc tồi tệ xuống, sau đấy lại khôi phục vẻ bình thản, tiếp tục làm việc.
Nghĩ muốn kéo y rớt xuống khỏi vị trí này, phải xem bọn hắn có bản lĩnh hay không đã!
——
Hứa Thừa Hạo luôn lo lắng việc nam chính sẽ phản kích khi bị dồn vào đường cùng rốt cuộc cũng bắt đầu.
Nguyễn Thần Hiên phát huy thực lực thương nghiệp của chính mình, y lợi dụng tài nguyên nước ngoài của Giang gia, mở ra thị trường buôn bán với đối tác nước ngoài, đi trước một bước chiếm sẵn một vùng rộng lớn trên bản đồ thị trường. Y trực tiếp thoát khỏi quản thúc của tập đoàn Hứa thị, biến dự án ai cũng cho là phỏng tay từ đồng nát thành báu vật, không chỉ ổn định vị trí tập đoàn Nguyễn thị mà còn ổn định vị trí của chính mình.
Mãi đến ngày công bố tin tức đấy, Hứa Thừa Hạo mới hiểu tại sao Nguyễn Thần Hiên nhất định phải hợp tác với Giang gia.
Giang gia có tài nguyên phong phú ở nước ngoài, ngay từ đầu Nguyễn Thần Hiên đã nhìn rất xa, muốn bắt tay với Giang gia hoàn thành một dự án vô cùng khổng lồ. Nhưng trong quá trình, sự nóng vội ham tiền của Giang gia đã làm y phải thay đổi kế hoạch, vai trò của Giang gia cũng từ “đồng minh” biến thành “người có thể lợi dụng”.
Cho nên đến giai đoạn sau, Nguyễn Thần Hiên gần như đạp lên Giang gia để đuổi theo tập đoàn Hứa thị, mà tập đoàn Giang thị bị đạp – vốn đang nghĩ có thể hợp tác đã là kiếm được đường sống trong chỗ chết, ai ngờ còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã bị đạp một cú thành đá lót đường.
Đây là một đòn trí mạng đối với Giang gia. Hợp tác đến tận cuối cùng mà một chút nước luộc còn không được húp, ngược lại còn lùi thẳng một lèo từ trong vòng thượng lưu xuống hẳn tam lưu, chịu đủ cười nhạo.
Bọn họ cũng không phải là không hối hận đã thất tín với Hứa gia, cũng không phải chưa từng hối hận không nên tăng giá khó xử Nguyễn Thần Hiên. Nhưng việc xảy ra thì đã xảy ra rồi, tiếp tục buồn phiền hối hận cũng không có tác dụng gì.
Giang lão gia vì sự kiện này mà bệnh nặng một thời gian dài, từ đó liền ở ẩn, tránh xuất hiện ở bên ngoài. Tập đoàn Giang gia vẫn do Giang Thường Minh quản lý, nhưng không lên không xuống, bị thương nặng nên rất khó đứng lên lại.
Từ lúc phát sinh sự việc đến bây giờ đã là một tháng, chỉ một chuyện dự án mà bao nhiêu thăng trầm xảy ra, người trong giới đứng xem rốt cuộc chỉ có thể cảm khái một câu, người trẻ tuổi bây giờ thật khó lường.
Hứa Thừa Hạo cũng cảm khái theo: nhân vật chính bây giờ thật khó lường.
Bá đạo tổng tài không não ở chỗ nào? Đấy rõ ràng chỉ là hình ảnh phiến diện mà mấy cuốn truyện bày ra thôi, đến lúc sống trong đây mới thấy ngay cả bước một bước cũng khó khăn, làm gì cũng không dễ dàng!
Vai phụ lại càng sống không dễ, trong những tình huống thế này, khó trách trong truyện luôn có nhân vật nữ vừa nhìn thấy nam chính liền mê trai, luôn sẵn sàng lấy thân gả cho y…… Hứa Thừa Hạo thầm nghĩ: nam chính lợi hại như vậy, nếu anh là phụ nữ, anh cũng sẵn lòng gả đó!
Hứa Thừa Hạo không nghi ngờ gì nữa, nếu bản thân anh không hợp tác với nam phản diện, chắc hiện tại đã sớm bị nam chính chơi đùa đến chết – cùng đáng thương y như Giang gia!
Ngẫm lại, Hứa Thừa Hạo nhìn Cảnh Nhất Thành lại đặc biệt thuận mắt hơn, toàn bộ số ớt dị dạng thu được trong hai tuần rảnh rang lúc trước, đều đưa hết cho hắn.
Lần đầu tiên Cảnh Nhất Thành được cho nhiều ớt như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh (*), chưa cần Hứa Thừa Hạo nói đã cầm một trái lên bỏ vào miệng, ăn trước rồi tính.
(*) tự dưng được cưng chiều quá nên hơi rén
Hứa Thừa Hạo thấy hắn còn muốn ăn trái thứ hai, vội vàng nói: “Ấy ấy ấy, đừng ăn sống nữa, lần này có nhiều ớt, anh cầm về nhà mà nấu với đồ ăn.”
Cảnh Nhất Thành vẫn bỏ trái ớt thứ hai vào miệng: “Rồi, ăn trái cuối cùng.”
Hứa Thừa Hạo cạn lời: “Anh ăn nghiện rồi hả?”
Cảnh Nhất Thành cắn trái ớt, nói mập mờ: “Gần đây có nhiều người đều nói khả năng ăn cay của tôi tăng lên thấy rõ, vẫn chưa cảm ơn Hứa tổng.”
Hứa Thừa Hạo cũng không biết phải nói tiếp gì, vừa hay Lý Niệm tới đánh vỡ không khí, Hứa Thừa Hạo vội vàng trở lại chỗ của mình, tiếp tục làm việc: “Chuyện gì?”
Lý Niệm nhìn Cảnh Nhất Thành đang cất đống ớt đi, khiếp sợ nói: “Ông thế nào lại cho anh ta nhiều ớt như vậy? Không phải ai đụng vào ớt của ông là ông căng sao?”
Hứa Thừa Hạo chột dạ nói: “Kia đều là mấy trái ớt dị dạng bị loại bỏ.”
Lý Niệm ha ha: “Đừng có xem thường mắt tôi không tốt, tôi thấy bên trong có cả ớt hoàn chỉnh.”
Hứa Thừa Hạo: “…… Rốt cuộc ông vào đây có việc gì!”
Lý Niệm đưa tay che ngực: “Ông thay đổi rồi, ông không yêu tôi nữa, ông đã có cục cưng khác!”
Hứa Thừa Hạo hạn hán lời, chỉ ngồi nhìn bệnh diễn sâu của cậu phát tác, anh chỉ ra cửa: “Không có việc gì thì đi ra ngoài!”
Lý Niệm liền khôi phục đứng đắn trong một giây: “Đừng như vậy, tôi thật sự có chuyện cần báo.”
Hứa Thừa Hạo lại mở bìa hồ sơ ra, nói ngắn gọn: “Nói!”
Lý Niệm khụ một tiếng, kín đáo nói: “Hiện tại trước mặt ông có một lựa chọn, ông nên quý trọng nó…… Ông có thể lựa chọn gặp Nguyễn Thần Hiên mà ông vô cùng ghét, hay là gặp Hàn Hạo Phong ông cũng đồng dạng không thích?”