Thằng cha kia đích thị là một tên điên không thể nói chuyện đàng hoàng, vĩnh viễn chỉ sống trong thế giới riêng của mình! Ai bị hắn nhìn trúng, kẻ đấy xúi quẩy rồi! Đúng là xui xẻo tám đời!!
=================
Giờ phút này, nội tâm Hứa Thừa Hạo đang tuyệt vọng.
Anh hận không thể xông lên bóp cổ An Nhu Vũ, bắt cô móc trái ớt từ trong họng ra! Hận không thể đem nụ hôn thứ hai của vịt vàng nhỏ cho cô! Hận không thể kéo cô chết cùng!!
Anh giãy ra khỏi đống cánh tay rối nùi, phẫn nộ của tù trưởng Châu Phi nháy mắt bùng nổ: “An Nhũ Vũ, ai cho phép cô hái ớt? Cô có được dạy dỗ không? Có biết đồ của người khác thì không thể tự tiện đụng vào không? Cô lớn vậy rồi mà không ai dạy cô đúng sai à?!”
An Nhu Vũ bị sặc không nói được một lời, hai tay bưng cổ, ho khan không ngừng, nước mắt chảy ròng ròng.
Lửa giận của Hứa Thừa Hạo bốc lên, nếu không phải nể vai nữ chính của cô, có khi anh thật sự đánh cô rồi: “Về sau tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt tôi, cút cho tôi!!”
Nguyễn Thần Hiên kinh ngạc nhìn anh, thật ra trước đó, y còn đoán mò nguyên nhân Hứa Thừa Hạo yêu thích cây ớt là do An Nhu Vũ tặng, bây giờ mới thấy thật sai lầm.
Trong cảm nhận của Hứa Thừa Hạo, cây ớt này còn quan trọng hơn cả An Nhu Vũ.
Hơn nữa, có khi vì trái ớt bị ăn mà hai người sẽ kết thù.
Thấy tình cảnh sắp mất khống chế, Lý Niệm nhanh chóng tỉnh táo, đi ra dẹp loạn: “Nếu hợp đồng ký xong rồi, mời Nguyễn tổng mau đưa An tiểu thư về, hy vọng An tiểu thư nhớ kỹ, trước kia cô có thể tùy tiện đụng vào hay lấy bất kỳ thứ gì, nhưng bây giờ cô không thể thích làm gì thì làm nữa, cô tự thu xếp đi.”
An Nhu Vũ căm giận nhìn Lý Niệm, miệng đóng mở, muốn nói nhưng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
Lý Niệm nghe loáng thoáng như đang mắng mình đồ hồ ly tinh, anh tưởng mình nghe nhầm nên cũng không để ý, quăng ra sau đầu rồi quay lại nói với người khác: “Cảnh tiên sinh cũng mời về.”
Cảnh Nhất Thành trầm mặc gật đầu, theo sau An Nhu Vũ và Nguyễn Thần Hiên ra khỏi cửa, rời đi nơi này.
Hiện tại, Cảnh Nhất Thành thông qua phản ứng của đối phương, đã hoàn toàn chắc chắn một việc, dù là cây ớt hay chậu bông vịt vàng nhỏ đều không liên quan đến An Nhu Vũ. Thậm chí… chỉ vì trái ớt đấy, sau này bọn họ cũng không còn quan hệ gì với nhau.
Đây thật sự là việc làm người ta vui sướng.
Cảnh Nhất Thành giữ tâm trạng vui vẻ, hoàn toàn bơ luôn hai người kia, thang máy vừa mở liền đi ra tầng trệt, tiến thẳng đến chỗ mình đậu xe.
Ào —
Một chậu nước lạnh đột nhiên giáng từ trên trời xuống, xối thẳng vào đầu Cảnh Nhất Thành, biến hắn từ một quý ông tao nhã thành một con gà ướt, nhếch nhác không chịu được.
Cảnh Nhất Thành vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cái đầu thò ra từ cửa sổ tầng nào đó, vô cùng phẫn nộ mắng: “Đừng cho là tôi không biết anh cố ý!”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Lộ rồi.
Nhưng mà thủ đoạn trả thù vẫn trẻ con dễ thương như trước.
Cảnh Nhất Thành gạt quần áo mới vệ sĩ đưa qua, gọi trên lầu: “Còn hai quả ớt nợ cũ, tiếp nào!”
Hứa Thừa Hạo tựa vào cửa sổ: “???” Thằng cha này thật sự bị điên rồi!
Lý Niệm còn ở đằng sau dỗ dành: “Đừng nóng giận, thật sự không chịu được nữa thì tôi với ông đi uống một ly, so đo với tên khốn nạn đầu óc không bình thường kia làm gì?”
“Không được, lấy thêm nước cho tôi!” Hứa Thừa Hạo nuốt không trôi cơn uất ức này, xách xô nước vọt vào phòng tắm.
Lý Niệm bất đắc dĩ theo đằng sau giúp đỡ, sau đấy cùng nhau nâng xô nước dội ra ngoài cửa sổ.
Cảnh Nhất Thành thế mà không bỏ đi, mặc cho bọn họ dày vò, tạt đủ ba xô nước mới gọi điện lên, mỉm cười dò hỏi: “Nguôi giận chưa?”
Hứa Thừa Hạo phẫn nộ: “Chưa nguôi, Cảnh Nhất Thành, tôi nói cho anh biết công tư phân minh, chúng ta có thể hợp tác không có nghĩa tôi tha thứ anh, bây giờ thù mới chồng hận cũ, tôi với anh không đội trời chung!”
Cảnh Nhất Thành thở dài: “Tối nay là do tôi nhất thời xúc động, lúc ấy vì nghi ngờ mà chọn cách thử cậu, thật xin lỗi, tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu…”
Hứa Thừa Hạo cười sặc: “Ha hả, bạn này của anh, tôi nhận không nổi!”
Cảnh Nhất Thành: “Không sao, vừa địch vừa bạn cũng được.”
Hứa Thừa Hạo: “… Anh ngang nó vừa thôi!”
Cảnh Nhất Thành: “Nhưng tôi tin rằng cậu có thể hiểu tôi.”
“Ai đ** c** m* n* hiểu anh, hiểu cái rắm @#$%&$#@!!!” Hứa Thừa Hạo rốt cuộc không nhịn được nữa, chửi thề ngay tại chỗ, hung dữ mắng một tràng dài trên điện thoại rồi cúp phụp máy, tức muốn nổ người.
Giờ khắc này, Hứa Thừa Hạo cuối cùng cũng hiểu được nữ chính trong truyện mang tâm trạng như thế nào khi bị nam phản diện thần kinh để ý.
Thằng cha kia đích thị là một tên điên không thể nói chuyện đàng hoàng, vĩnh viễn chỉ sống trong thế giới riêng của mình! Ai bị hắn nhìn trúng, kẻ đấy xúi quẩy rồi! Đúng là xui xẻo tám đời!!
“Đừng tức giận đừng tức giận… Vào đây vào đây, vào uống mấy ly, có muốn ăn gì không để tôi gọi ship.” Lý Niệm đỡ anh vào phòng khách, tiện tay bới mấy món ăn vặt và bia, chuẩn bị khuyên giải anh.
“Tôi không sao.” Hứa Thừa Hạo đơ mặt, nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên có chuyện thế này, tôi có thể chịu được, chỉ là tức quá thôi.”
Lý Niệm hỏi: “Vậy giờ ông định làm gì?”
Hứa Thừa Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Ngày mai hắn dẫn đội tới tham gia dự án phải không? Vậy một ngày ba bữa, chuẩn bị đồ ăn cực cay cho hắn, tôi muốn hắn ăn đến thủng dạ dày!”
Lý Niệm: “Ý hay… Nào nào nào, uống một miếng cho bình tĩnh.”
Hứa Thừa Hạo nhận lon bia lạnh, uống một ngụm, nhíu mày nói: “Tôi vừa mới bị cảm……”
Lý Niệm: “Vậy lấy trà thay bia?”
Hứa Thừa Hạo: “Bỏ đi, còn không bằng uống Sprite.”
Hai người cứ thế chậm rãi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, tâm tình Hứa Thừa Hạo rốt cuộc cũng ổn định, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Lý Niệm uống rượu nên không thể lái xe, nằm ngủ luôn ở phòng cho khách, ngáy ầm ầm như sấm.
Hứa Thừa Hạo đổi áo ngủ, say ngà ngà đi đi lại lại trong phòng khách một lúc lâu mới nhớ ra mình phải trồng hạt ớt mới cho vịt vàng nhỏ, rồi còn phải đi tưới nước cho chậu lớn trên ban công.
Vịt vàng nhỏ vẫn như trước, mắt mở to, mỏ chu chu dễ thương, Hứa Thừa Hạo đối diện với nó một lúc lâu, thở dài xa xăm rồi cầm bình nước đi ra ban công.
Hứa Thừa Hạo mở cửa ban công như thường lệ, đi thẳng ra chỗ chậu bông lớn, nhưng chưa đi được mấy bước, anh giống như gặp ma, cả người cương tại chỗ: “Vờ, vờ lờ……”
Anh cảm thấy chắc nãy mình uống say rồi, nếu không sao có thể nhìn thấy một mảng đỏ rực trên chậu cây luôn thất bại kia?? Nhất định là do uống say! Đúng! Nhất định là ảo giác!
Hứa Thừa Hạo quay về phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, xác định mình đang thật sự tỉnh táo, một ngón tay hay bốn ngón tay trước mặt vẫn nhìn rõ, sau anh mới cầm bình nước ra ban công một lần nữa.
Cửa mở, một màu đỏ rực như pháo hoa mừng năm mới bùng nổ ngay trước mắt, đỏ đến mức làm anh ngẩn người, một lúc lâu sau mới dám bước qua.
Anh, tù trưởng Châu Phi, vùng lên rồi!!
Tuy Hứa Thừa Hạo không hiểu tại sao chậu bông lớn lại kết được nhiều trái sớm như vậy, nhưng chỉ cần có ớt là anh vui vẻ rồi, anh dùng túi áo làm chỗ đựng, vừa hái vừa đếm: “1, 2, 3, 4…… 12, 13, 14, 15… Ra những 15 trái! Vờ lờ! 15 trái! 15!!!”
Tù trưởng Châu Phi anh, không những vùng dậy, còn âm thầm nhập cư sang Châu Âu rồi!
Mẹ nó, đây là mùi vị của người Châu Âu sao? Thật quá hạnh phúc QAQ
Hứa Thừa Hạo bưng túi áo đựng ớt, vừa vui vẻ vừa kích động, ba lần mất ớt trước có bao nhiêu phẫn nộ, thì giờ nhập cư trái phép sang Châu Âu có bấy nhiêu cao hứng, cảm giác có lại sau khi mất thật tốt đẹp đến mức làm anh chỉ muốn phát ra một tràng cười dài.
Hứa Thừa Hạo: hệ thống hệ thống, tao hoàn thành nhiệm vụ!
[Đinh – Chức năng thu hoạch ớt nhỏ login!]
Trong đầu vừa vang lên âm thanh của hệ thống, Hứa Thừa Hạo cảm thấy trong tay trống rỗng, tất cả số ớt đã biến mất không thấy.
[Đinh – Kiểm tra hoàn thành, nhiệm vụ ớt nhỏ hoàn thành vượt số lượng, nhưng tổng số ớt cần vẫn dựa theo số lượng tính trong nhiệm vụ, số ớt hiện tại ngài đã nộp 1/50.000.000, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Đinh – Phần thưởng nhiệm vụ ớt nhỏ login, do ngài hoàn thành nhiệm vụ vượt số lượng trong thời gian quy định, số ớt dôi ra cộng với thưởng hoàn thành nhiệm vụ, ngài đạt được phần thưởng xuất sắc, nhận một phần “Túi quà lớn Bàn tay vàng”.]
[Đinh – nhiệm vụ ớt nhỏ 1.0 hoàn thành, tự động thăng cấp, bắt đầu thời gian làm lạnh nhiệm vụ, thời hạn một tuần.”]
Tin tức liên tục xẹt qua trong đầu, do đang ngà ngà say nên một chút sau Hứa Thừa Hạo mới phản ứng, bắt đầu xem xét kỹ từng tin.
Tin thứ nhất… Ừ, hoàn thành, nhưng vẫn còn 49.999.999 trái ớt nữa, xa thẳm không thấy bờ.
Tin thứ hai… Túi quà lớn bàn tay vàng? Hứa Thừa Hạo thử mở túi, một vầng sáng lấp lóe liền bay ra khỏi túi, rơi xuống trên đầu anh rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Hứa Thừa Hạo phấn khởi, hai tay chà soàn soạt vào nhau, anh đang chuẩn bị đoán xem đây là vầng sáng may mắn hay là vầng sáng nhân vật chính thì thấy chú thích ghi trên túi quà – vầng sáng Vua gay, có được nó, dù là người song tính hay đồng tính chưa dám công khai, tất cả sẽ muốn quỳ dưới chân ngài!
Hứa Thừa Hạo:…… Này là cái quần gì vậy?! Hệ thống, mày ra đây cho tao!!
[Đinh – Ký chủ có chuyện gì cần tôi giải đáp sao?]
Hứa Thừa Hạo: Tại sao lại đưa tao cái thứ vầng sáng đó???
[Đinh – Là ký chủ ngài nói thích đàn ông nha, hệ thống bọn tôi nhân tính hóa nên tặng cho ngài phần thưởng mà ngài cần nhất, không cần khách khí.]
Hứa Thừa Hạo: ……
[Đinh – Xin hỏi ký chủ còn gì cần giải đáp không?]
Hứa Thừa Hạo tạm thời bỏ qua vấn đề vầng sáng, hỏi tiếp: tao muốn biết tại sao cây ớt kết trái lần ba lại có kết quả khác với mấy lần trước, hơn nữa tại sao ớt trồng trong chậu lớn lại kết trái sớm và nhiều như vậy?
[Đinh – căn cứ vào kết quả kiểm tra, trái ớt thứ ba kết thành khi có toàn bộ nhân vật chính của truyện ở đây, hào quang Mary Sue ảnh hưởng làm tăng tốc độ sinh trưởng kết trái. Chậu hoa lớn cũng tương tự.]
Hứa Thừa Hạo kinh hãi: đám nhân vật chính tụ cùng một chỗ còn có tác dụng này?
[Đinh – tỷ lệ kết trái của cây ớt có khác biệt từ thấp đến cao, tỷ lệ kết trái càng cao thì số lượng trái ớt sinh ra càng nhiều, tỷ lệ kết trái càng thấp thì số lượng trái ớt sinh ra cũng thấp, tuy nhiên cây ớt có tỷ lệ kết trái thấp sẽ dễ bị vầng sáng Mary Sue ảnh hưởng, và cây ớt có tỷ lệ kết trái cao thì ít bị vầng sáng ảnh hưởng.]
Hứa Thừa Hạo: A đù… Vậy tối hôm nay là cái gì gây ra?
[Đinh – căn cứ vào kết quả kiểm tra, ngài đã khởi động vầng sáng Mary Sue từ các sự kiện “Nữ chính đau khổ nhất trong tình yêu”, “Nam phản diện điên rồ không ai hiểu”.]
Hứa Thừa Hạo:……
Tuy rằng không muốn nói ra, nhưng anh được nhập cư trái phép vào Châu Âu, hóa ra vẫn là công lao của Cảnh Nhất Thành?!