Vừa nãy, anh bị câu đầu tiên của hệ thống phân tán sự chú ý, giờ nhớ lại, cái khỉ gì mà chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, sợ là đau chết anh, thăng thiên nhẹ nhàng nhanh nhẹn thì có!
===================
Do lo lắng rằng nói quá nghiêm túc thì ngay cả làm bạn bè cũng không được, Trịnh Vân Vân nói xong lời cuối thì thả thêm chút vui đùa. Nhưng lang quân như ý Hứa Thừa Hạo vẫn bất động, thản nhiên nói: “Anh nhớ rõ anh đã nói với em, anh thích đàn ông.”
Trịnh Vân Vân: “Ý em là tình cảm ấy, em muốn tìm một người để giữ gia đình, không cần quá ngọt ngào cũng không cần quá lạnh lùng, tế thủy trường lưu cùng chung quãng đời còn lại.” (*)
(*) Tế thủy trường lưu: khe nhỏ sông dài, ý chỉ tình yêu nảy nở từng chút một theo thời gian dài.
Hứa Thừa Hạo nhíu mày: “Em còn trẻ mà sao nhìn tình yêu bi quan vậy?”
Trịnh Vân Vân: “Cái này gọi là sống phải tự hiểu đó.”
Mặt Hứa Thừa Hạo không chút thay đổi: “À, thế thì em nên tìm người sống cũng tự hiểu và bi quan giống em chứ, thật xin lỗi, anh không như thế.”
Đây là từ chối thẳng thừng. Trịnh Vân Vân đành bóc quýt tiếp: “Hầy, con rể quý như anh quả nhiên không dễ câu, bỏ đi bỏ đi.”
Hứa Thừa Hạo: “Anh còn muốn nói với em một chuyện.”
Trịnh Vân Vân thắc mắc: “Chuyện gì?”
“Anh và Cảnh Nhất Thành không có chia tay.” Hứa Thừa Hạo mỉm cười nhìn cô: “Chờ anh ấy về, anh sẽ kể chuyện này cho ảnh nghe.”
“Phụt khụ khụ khụ khụ khụ……” Trịnh Vân Vân bị sặc miếng quýt suýt chết, ho một lúc lâu mới khạc được miếng quýt ra, bỏ vào thùng rác. Cô chắp hai tay, nói: “Hứa tổng, tha em một mạng, lần sau không dám nữa!”
Hứa Thừa Hạo thản nhiên: “Sợ cái gì, cũng đâu phải có mỗi mình em bày tỏ.”
“Hứa tổng nhà em vừa đẹp trai vừa có gia thế lại tự có năng lực, dĩ nhiên là có rất nhiều người thích ha ha ha……” Trịnh Vân Vân cứ vuốt mông ngựa trước, sau đó mới thì thầm thương nghị: “Cho nên, anh có thể quên đoạn nói chuyện hồi nãy của em được không?”
Hứa Thừa Hạo tựa vào đầu giường, ra bộ như bậc bề trên: “Gọt táo cho anh.”
Trịnh Vân Vân cười giả lả: “Vâng!”
Hứa Thừa Hạo: “Gọt mà vỏ táo không bị đứt ấy.”
Trịnh Vân Vân bắt đầu lý sự: “Em không biết gọt thế.”
Hứa Thừa Hạo cố ý nói: “Trịnh Tiêu Tiêu biết mà em không biết sao? Em có biết cô nhóc đó đã làm gì mà cả nhà bị chèn ép không? Là do lần trước cô nhóc đó muốn gọt táo cho anh……”
Trịnh Vân Vân chịu thua: “Rồi rồi rồi, không biết thì sẽ học, Hứa tổng dám ăn thì em sẽ dám học!”
Hứa Thừa Hạo nhịn cười: “Cố lên.”
Trịnh Vân Vân tự nhận mình xui xẻo, đành vừa gọt táo vừa thề trong lòng lần sau không bao giờ đến đây nữa!
Lang quân như ý này, bỏ thôi!
Hứa Thừa Hạo cầm di động, nhắn một tin ngắn: “Hai người.”
Anh muốn cho Cảnh Nhất Thành biết mình được hoan nghênh thế nào, để hắn có cảm giác nguy hiểm, xem sau này, hắn còn dám biến mất lâu như vậy không!
Nghĩ thế, cứ có người thổ lộ với anh hoặc có ý làm đám hỏi là anh sẽ nhắn một con số cho Cảnh Nhất Thành. Nhất là dịp sắp hết năm, ai cũng đi thăm gia đình, bạn bè; mọi người sau khi biết Hứa Thừa Hạo nằm bệnh viện, mặc kệ quan hệ tốt hay quan hệ xấu, ai cũng đặc biệt tới thăm anh, số người tới thăm càng nhiều thì ý đồ muốn thông gia cũng nhiều theo!
Năm vừa rồi, tuy Hứa Thừa Hạo cũng là thanh niên tài tuấn nhất nhì trong giới, nhưng anh đã có hôn thê, là hoa đã có chủ, mọi người cho dù muốn động tâm tư bất chính thì đều tự biết kiêng dè, chỉ dám bên ngoài nghiêm mặt bên trong ám chỉ.
Nhưng năm nay lại khác, Hứa Thừa Hạo đã từ hôn, giống như Trịnh Vân Vân nói, anh quả thật là anh chồng như ý trong lòng các cô gái, con rể hoàn mỹ trong mắt các trưởng bối, cái này cũng như thịt Đường Tăng, ai mà không muốn cắn một miếng?
Mà kẻ có lợi thế nhất là Nguyễn Thần Hiên thì không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa làm gì, ai bảo y hiện tại còn vướng trong hoàn cảnh bất lợi, cái gì cũng không rõ ràng, vì thế người muốn ăn thịt Đường Tăng càng lúc càng nhiều. Người ta dẫn trẻ con bảy tám tuổi đi thăm bệnh, đây có cả kẻ dẫn người mười tám đến hai mươi lăm tuổi đi theo, vừa vào cửa đã bắt đầu giới thiệu, xem bệnh viện thành chỗ coi mắt.
Hứa Thừa Hạo trước kia có thể lười ứng phó, nhưng anh hiện tại lại rất cao hứng, có người tới thì anh lại nhắn tin, có người giới thiệu thì anh lại nhắn thêm tin, chơi không thấy ngày mai.
Cứ như vậy mãi cho đến hôm ba mươi cuối năm, do chân Hứa Thừa Hạo vẫn chưa thể động, địa điểm cơm tất niên chắc chắn là ăn trong bệnh viện, hơn nữa có y tá phụ trách và hai vị hộ lý, bữa cơm vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tiếc nuối duy nhất chính là trong bệnh viện cần giữ yên lặng, cho nên Hứa Thừa Hạo không xem được pháo hoa, cũng không nghe được tiếng pháo trúc.
Đây có lẽ là một năm an tĩnh nhất anh từng trải qua.
Hứa Thừa Hạo không ngủ được, anh chống cằm, ngẩn người ngắm ánh trăng, trong đầu đang yên lặng tính còn bao nhiêu thời gian nữa sẽ đến kỳ hạn nửa năm, đột nhiên âm thanh máy móc đã lâu không nghe thấy của hệ thống vang lên.
[Đinh – kết thúc trừng phạt. Nhiệm vụ Ớt nhỏ tự động tiếp tục tại bản 3.0, yêu cầu nhiệm vụ: người phát động cần thu hoạch 100 trái ớt trong vòng một tháng kể từ lúc nhiệm vụ được đặt ra, không thể thu hoạch khi quá thời hạn. Bổ sung một túi hạt giống ớt cấp thấp, tỷ lệ kết trái 20%.]
[Đinh – xin ngài bắt đầu nhiệm vụ.]
Tỷ lệ kết trái tụt xuống 20% đã nằm trong dự tính, số trái cần thu hoạch lại không thay đổi, Hứa Thừa Hạo nhìn túi hạt giống trong tay, do dự nói: hệ thống, có thể cho tao nhiều hạt giống một chút được không? Tao sợ không đủ.
Hệ thống: đã tặng quá 10% ngân sách, xin ký chủ yên tâm.
Hứa Thừa Hạo: ……
Anh thật sự không yên tâm lắm, thậm chí còn không tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ được.
Hứa Thừa Hạo thở dài, trước cứ gieo hạt cho chậu vịt vàng đã trống vắng một tháng này đã, đợi ngày mai ngủ dậy, gọi điện thoại sang bên vườn ớt xem còn người làm không, sau đó mới tìm người đưa hạt giống qua đấy, trồng số lượng lớn mới được.
Hạt giống có tỷ lệ kết trái 20% có ưu điểm lớn duy nhất chính là cây trưởng thành nhanh, sau ba ngày có thể thu hoạch một đợt. Nhưng sự mất cân đối giữa tỷ lệ kết trái và số lượng trái cần thu hoạch thật là một đòn trí mạng, nhìn kết quả chỉ thu được vài trái linh tinh từ chậu vịt vàng nhỏ mà xem, quả thật kém quá xa so với hạt giống tỷ lệ 30%.
Cũng may vườn ớt đủ lớn, diện tích đất chưa kịp khai thác lần trước đều được đưa vào sử dụng, để xem trồng được bao nhiêu thì trồng. Cuối cùng, dựa vào thu hoạch số lượng lớn để chiến thắng, anh thành công hoàn thành nhiệm vụ lúc vừa hết thời gian một tháng.
Hứa Thừa Hạo nhìn hộp giữ tươi chứa đầy trái ớt, phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ khi hoàn thành nhiệm vụ, mà là một tháng đã qua đi, Cảnh Nhất Thành thế mà chưa trở về.
Tuy không biết đối phương rời đi vì lý do gì, nhưng nếu đối phương muốn quay về nhưng lại không thể làm được, hơn nữa đã hai tháng mà còn không thể về, vậy thật sự chỉ có thể đổ cho cốt truyện bóp nam phản diện quá nặng tay, thế mà anh đã kỳ vọng nam phản diện lợi hại lắm……
[Đinh – hệ thống 2333 nhắc nhở ngài, không phải cốt truyện bóp quá nặng tay, mà là vầng sáng nam chính lợi hại hơn.]
Hứa Thừa Hạo lập tức biến sắc: mày có ý gì?
Hệ thống lại im bặt, giống như nó xuất hiện lúc nãy chỉ để giải thích cho cốt truyện.
Hứa Thừa Hạo gọi mà nó không phản ứng, anh nghiến răng nói: “Tao hoàn thành nhiệm vụ, mày ra đây thu ớt đi.”
[Đinh – Chức năng thu hoạch Ớt nhỏ login!]
Hứa Thừa Hạo: Mày vừa nãy nói là có ý gì?
[Đinh – kiểm tra đo lường thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ 3.0 hoàn thành, số ớt hiện đang có là 111/50.000.000, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Đinh – phần thưởng nhiệm vụ Ớt nhỏ login, chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, đạt được phần thưởng “chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn”] [Nhắc nhở nhỏ: phần thưởng là căn cứ vào nhu cầu cải tạo thân thể của cá nhân ngài mà thưởng, xin ký chủ dừng bất cứ suy nghĩ nguy hiểm nào.]
Hứa Thừa Hạo cũng không có tâm tình ba hoa cùng nó, anh nổi giận nói: đừng có giả vờ không nghe thấy với tao! Lời mày nói lúc nãy rốt cuộc có nghĩa gì?
[Đinh – hệ thống số 2333 chỉ có thể nói cho ngài, tác dụng của vầng sáng mà nam chính phát động gần đây nhất là “khởi tử hồi sinh, cơ hội chuyển mình mới”, còn lại không thể tiết lộ với ngài.]
Hứa Thừa Hạo cau mày, suy nghĩ lại “khởi tử hồi sinh, cơ hội chuyển mình mới” nghĩa là gì, không lẽ cơ hội chuyển mình là muốn Cảnh Nhất Thành rời đi? Sợ hắn và Hàn Hạo Phong liên thủ sao? Chắc là không phải, Nguyễn Thần Hiên ngay từ đầu còn chẳng thèm liếc Hàn Hạo Phong, căn bản là không cần.
Vậy thì vì cái gì? Vì cái gì mà ý niệm của Nguyễn Thần Hiên lại mạnh đến mức kích động được vầng sáng?
Hứa Thừa Hạo vò đầu suy nghĩ một lúc lâu, anh đột nhiên sửng sốt ngẩng đầu – sẽ không phải vì anh chứ?
Tuy nghĩ vậy có hơi tự kỷ, nhưng nam chính đột nhiên bò tới tự tiến cử mình cũng khá là trùng hợp. Nhất là Nguyễn Thần Hiên muốn gặp anh, chướng ngại lớn nhất chính là Cảnh Nhất Thành, chỉ có Cảnh Nhất Thành rời đi, y mới có thể tiến vào.
Nghĩ thì như vậy, nhưng sự thật cũng có thể là nam chính chỉ muốn gặp mặt mình để nói rõ chuyện, nhưng thực lực của nam chính vẫn còn non nớt, không làm được nên mới bất giác kích phát tác dụng của vầng sáng, dựa vào ngoại lực đưa Cảnh Nhất Thành đi. Lúc đó, không phải Cảnh Nhất Thành vừa đi thì y mò tới sao!!
Hứa Thừa Hạo bị chính não mình lắc đến khiếp sợ, má ơi, kịch bản cho nữ chính cũng không dám viết thế này, anh quả nhiên là điên rồi.
Nhanh chóng vứt những suy nghĩ này đi, dằn những ý tưởng xấu hổ xuống dưới đáy lòng, Hứa Thừa Hạo tiếp tục muốn suy nghĩ về nguyên nhân thật sự, để dựa vào điều này và suy tính ra tình huống của Cảnh Nhất Thành, cơn đau lúc nãy còn lờ mờ giờ bắt đầu lan dần từ chân lên phía trên, đau đến mức anh phải hít sâu, cuối cùng, khi chịu không được nữa mới nhấn chuông cạnh giường.
Sau đó là nửa tiếng đồng hồ rối loạn, từng đợt từng đợt kiểm tra và trị liệu diễn ra, Hứa Thừa Hạo cảm giác anh có thể tắm trong mồ hôi lạnh của mình, đau đến không thể diễn tả bằng lời.
Mẹ nó, chắc chắn là phần thưởng của hệ thống có vấn đề!
Vừa nãy, anh bị câu đầu tiên của hệ thống phân tán sự chú ý, giờ nhớ lại, cái khỉ gì mà chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, sợ là đau chết anh, thăng thiên nhẹ nhàng nhanh nhẹn thì có!
Nhưng mà đau thì đau, kết quả kiểm tra lại tốt đến bất ngờ, bác sĩ nói: “Tình trạng khôi phục của bệnh nhân rất tốt, bây giờ là giai đoạn xương bị gãy lành lại, thỉnh thoảng có cơn đau là chuyện bình thường. Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là có thể sớm xuất viện.”
Hứa Thừa Hạo vừa uống nước cho trôi viên thuốc giảm đau, nghe thấy vậy thì càm ràm với bác sĩ: “Bác sĩ lần nào kiểm tra cho tôi cũng nói thế.”
Bác sĩ cười nói: “Lần này là thật, Hứa tiên sinh đang khôi phục rất tốt.”
Hứa Thừa Hạo hỏi: “Vậy bao giờ tôi xuất viện được?”
Bác sĩ: “Bây giờ đã bỏ thạch cao, nhưng cậu lại không tập vật lý trị liệu phục hồi chức năng, sắp tới tốt nhất là tiếp tục tĩnh dưỡng, đừng hoạt động mạnh, nhất định phải kiên nhẫn, tôi tin Hứa tiên sinh chắc cũng không muốn lại nằm thêm ba tháng.”
Hứa Thừa Hạo yên lặng gật đầu, nhìn đôi chân đã hai tháng không được thấy, cái đầu tiên anh muốn nhất định là rửa chân!!!
Hộ lý nữ cẩn thận, thấy vậy lập tức bưng bồn nước tới, muốn lau chân cho Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo và hộ lý nam cùng nhíu mày: “Khoan……”
“Để tôi!” Hộ lý nam mỉm cười nhận lấy khăn, lau chân cho Hứa Thừa Hạo, thuận tiện chen hộ lý nữ ra.
Để người cùng phái lau vẫn thoải mái hơn để một cô gái lau hộ, Hứa Thừa Hạo yên lặng thở phào nhẹ nhàng, sau khi lau chân sạch sẽ thì bắt đầu các bài tập chức năng dưới sự hướng dẫn của bác sĩ.
Cứ nghẹn như vậy ở phòng bệnh hai tuần, Hứa Thừa Hạo rốt cuộc được bác sĩ đồng ý cho xuất viện!!!
Tuy hiện tại không thể vận động mạnh, phải ngồi xe lăn, nhưng có thể rời khỏi phòng bệnh, Hứa Thừa Hạo vẫn rất vui. Ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí lành lạnh tràn từ từ vào trong cơ thể, cả người anh thật khoan khoái: “Woa, hạnh phúc quá!”
“Ồ ồ, có tuyết, sang xuân rồi mà giờ mình mới thấy!”
“A a a cuộc sống bên ngoài thật tốt quá!!!”