[Đinh – Không phải đâu, kí chủ xin nhớ kỹ nguyên tắc của chúng tôi: tất cả mọi con đường đều dẫn về một đích, dù quá trình có phát sinh cái gì, kết cục nhất định phải là nam nữ chính ở bên nhau, đây chính là thay đổi ở mức nhất định.]
——————–
Cảnh Nhất Thành gật đầu hào phóng thừa nhận:”Đúng vậy.”
Hứa Thừa Hạo trợn mắt há mồm.
Chuyện gì thế này?! Tại sao nam phản diện trong truyện cả đời chỉ yêu nữ chính lại đột nhiên bỏ cuộc, hơn nữa còn biểu hiện thoải mái, không chút lưu luyến nào?
Tin này so với tin nam chính muốn triệt hạ tập đoàn Hứa thị còn làm người ta kinh hãi hơn, Hứa Thừa Hạo nhận ra cốt truyện đã hoàn toàn mất khống chế, rốt cuộc anh nhớ tới mình còn một con hệ thống xuyên sách, anh vội vàng hỏi thầm nó trong lòng rằng tóm lại là chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống số 2333 nhanh chóng online — [Nếu kí chủ chọn thực hiện lựa chọn thứ ba, cốt truyện thay đổi trong mức nhất định là tất nhiên, xin kí chủ bình tĩnh, đừng hoảng hốt.]
Hứa Thừa Hạo: Nhưng cốt truyện đã thay đổi không ở mức nhất định nữa! Đây chính là một nồi hầm bà lằng đó!
[Đinh – Không phải đâu, kí chủ xin nhớ kỹ nguyên tắc của chúng tôi: tất cả mọi con đường đều dẫn về một đích, dù quá trình có phát sinh cái gì, kết cục nhất định phải là nam nữ chính ở bên nhau, đây chính là thay đổi ở mức nhất định.]
Hứa Thừa Hạo: …
Vừa nghe đã thấy không đáng tin.
Giải nghĩa theo cách khác chính là nam nữ chính ở bên nhau mới là quan trọng nhất, người qua đường A coi như không quan trọng – ví dụ như nhân vật nam dự phòng là anh, ví dụ như nhân vật nam phản diện người điên.
Lúc này, Hứa Thừa Hạo rốt cuộc cũng phát hiện cái bẫy to đùng trong các lựa chọn, tuyến tim đau nhìn như ngột ngạt nhất, nhưng thật ra cứ đi theo cốt truyện mà phát triển lại là nhẹ nhàng nhất, chỉ cần tránh đi những tổn thương là được.
Tuyến hoa cúc đau là có được cơ hội ràng buộc, bước lên cùng một thuyền với nam phản diện, cái này tương đương với có được một ngón tay vàng vừa mạnh vừa hiệu quả, tối thiểu sẽ có bảo hộ, không phải một thân một mình chiến đấu.
Cuối cùng là tuyến mặt đau, nhìn như đơn giản nhất, nhưng thân là nhân vật ngay trong vòng xoáy cốt truyện, muốn vứt bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý đi trồng trọt là rất khó khăn!
Như anh bây giờ, một là không có hào quang, hai là không có tay vàng, ba là không thoát được cốt truyện, bốn là còn có khả năng hai mặt bị địch bao vây – một chữ thảm để tả là không đủ.
Cho nên anh chỉ có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của nam phản diện, thừa cơ ràng buộc hắn, sau đó đi chống lại nam chính?
Bộ não của Hứa Thừa Hạo nhanh chóng hoạt động, do quá chuyên chú, anh thậm chí quên mất còn có người bên cạnh, Cảnh Nhất Thành ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, anh mới hoàn hồn: “Xin lỗi, thất thần.”
Cảnh Nhất Thành cũng đang im lặng quan sát phản ứng của anh, ánh mắt có phần tra hỏi: “Hình như cậu rất ngạc nhiên?”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi không phải là ngạc nhiên, mà là không thể tin anh.”
Cảnh Nhất Thành: “Có thể hiểu được.”
Hứa Thừa Hạo kinh sợ vì đối phương hiểu lý lẽ, anh ngẩng đầu, lúc mắt anh chạm vào mắt đối phương, anh mới hiểu ý hắn.
Ban đầu, hai người họ đều vì An Nhu Vũ mà mâu thuẫn ồn ào đến mức ngươi chết ta sống, nào có ai nghĩ sẽ có một ngày, cả hai cùng mặt đối mặt nói ra câu ‘Tôi cũng buông tay rồi’. Giống như lúc trước, không có ai tin một Hứa Thừa Hạo bầu bạn với An Nhu Vũ hơn hai mươi năm lại đột nhiên trở mặt, bây giờ tự nhiên cũng không có người tin một Cảnh Nhất Thành điên cuồng cố chấp lại đột nhiên nghĩ thông.
Bọn họ thật đúng là giống nhau một cách kỳ lạ, thậm chí cả hai có mối liên hệ kì diệu, hiểu biết tình cảm cùng tâm tư của nhau.
Nhưng rất đáng tiếc, Hứa Thừa Hạo không muốn đi lắng nghe thấu hiểu người điên, anh nhanh chóng bỏ qua chuyện tình cảm, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Anh vừa nói Nguyễn Thần Hiên muốn ra tay với tập đoàn Hứa thị?”
Cảnh Nhất Thành: “Từ tin tức tôi lấy được trước mắt thì là vậy, có phải gần đây bên cậu muốn hợp tác với bên Giang thị không? Cậu đoán xem, tối nay Nguyễn Thần Hiên tới đây là muốn làm gì?”
Chết tiệt! Hứa Thừa Hạo ngay lập tức hiểu ra, sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì dạo gần đây, Hứa gia và Giang gia có qua lại thật, mà còn chuẩn bị tiến hành hợp tác cho một dự án chiến lược. Đây vẫn còn là bí mật nội bộ, chưa công bố ra ngoài. Không ngờ tin tức của nam chính và nam phản diện lại nhanh nhạy như vậy, dò được tin tức ở thời điểm cục diện còn chưa xác định, còn trực tiếp hành động luôn.
Mẹ nó, có hào quang là giỏi lắm sao?!
Hứa Thừa Hạo âm thầm liếc đối phương, cố gắng bình tĩnh, dò hỏi: “Anh muốn hợp tác thế nào?”
Cảnh Nhất Thành thong thả nói: “Rất đơn giản, thay đổi bên hợp tác trong dự án của các cậu từ Giang thị thành tôi là được, lúc đấy dù cậu muốn nòng cốt tinh anh hay muốn vốn đầu tư vào, tôi đều có thể sẵn sàng giải quyết.”
Hứa Thừa Hạo hơi cảnh giác: “Anh muốn được gì?”
Anh không tin một nam phản diện được truyện miêu tả là không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, lại đột nhiên tốt bụng tới trợ giúp anh.
Tầm mắt Cảnh Nhất Thành bắt đầu trượt xuống: “Muốn cậu cho tôi chậu ớt đó.”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Hứa Thừa Hạo: “Anh cố ý tới đùa cợt tôi phải không?”
Cảnh Nhất Thành lắc ngón tay: “Không, tôi đang nghiêm túc.”
“Cậu nên biết, tôi có tiền, có quyền, cũng không quan tâm mình có thể kiếm thêm được bao nhiêu tài sản, tôi chỉ muốn cuộc sống của mình vui vẻ, đạt được thứ mình mong muốn mà thôi. Trùng hợp là bây giờ tôi cảm thấy hứng thú với chậu ớt đó, nếu cậu không đồng ý, đợi đến ngày khác tôi hết hứng thú thì đã muộn đấy.”
“Đến lúc đó, Nguyễn gia hợp tác với Giang gia, Hứa gia các cậu có khi sẽ bị tụt hậu, thất bại hoàn toàn không chừng.” Nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, nên Cảnh Nhất Thành không chút nào chùn tay, liên tục dùng lời nói để nhắc nhở Hứa Thừa Hạo nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết tập đoàn Hứa thị sẽ phải gánh hậu quả gì.
Hứa Thừa Hạo nhăn mày nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Không phải anh thích ăn kẹo nhất sao? Sao đột nhiên lại thích ớt?”
Cảnh Nhất Thành ngơ ngác chớp mắt một cái, một lúc sau mới lạnh nhạt trả lời: “Tôi thích cả cay và ngọt.”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Thế mà anh không có cách nào bắt bẻ lại được!
Bầu không khí an tĩnh một lúc, Cảnh Nhất Thành lại hỏi lần nữa: “Nghĩ xong chưa?”
Hứa Thừa Hạo nhắc nhở: “Tôi phải nói cho anh biết, cây ớt này chỉ sống được ba ngày, các phương thức trồng trọt bình thường không có bất kỳ tác dụng gì.”
Cảnh Nhất Thành cười nhạt: “Không sao, có tiền cũng chưa chắc mua được vui vẻ.”
“Được.” Hứa Thừa Hạo chợt đồng ý, nhưng ngay sau đó, anh tiếp tục nói: “Nhưng hợp tác luôn là tiền trao cháo múc, tôi đưa hàng cho anh trước chẳng phải là chịu thiệt sao, không bằng lúc anh cầm hợp đồng tới tìm tôi, tôi sẽ đưa chậu ớt này cho anh, thế nào?”
Đây là cách tốt nhất Hứa Thừa Hạo có thể nghĩ ra để vừa giữ lại chậu ớt, vừa hợp tác với nam phản diện.
Cảnh Nhất Thành cười như không cười: “Lúc nãy cậu mới nói cây này chỉ sống được ba ngày.”
Hứa Thừa Hạo mặt không đổi sắc: “Tôi bảo đảm đến lúc đó sẽ đưa anh một cây giống như đúc.”
Cảnh Nhất Thành trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được.”
“Nhưng mà…” Hắn quay đầu, vừa nói vừa ngồi thẳng người dậy: “Nhưng mà trước lúc hợp tác, tôi muốn lấy tiền đặt cọc trước thì không quá đáng chứ?”
“Tiền đặt cọc gì?” Ngay lúc Hừa Thừa Hạo còn đang ngơ ngác, đối phương đã nhanh như chớp, bất ngờ tiếp cận anh cướp đi trái ớt, hơn nữa còn nhân lúc Hứa Thừa Hạo chưa kịp phản ứng, nhanh chóng bỏ vào miệng ăn.
Hứa Thừa Hạo: “???”
Đờ mờ! Bởi vì bị hai tin tức nam phản diện rời bỏ nữ chính và nam chính muốn tấn công nam dự phòng đồng thời oanh tạc, anh đã quên mất bốn phút sau chậu vịt vàng sẽ kết trái!
Cảnh Nhất Thành đáng ghét lại cướp mất ớt của mình!!!
Lửa giận trong mắt Hứa Thừa Hạo ngay lập tức bùng nổ, anh nhào tới, một tay bóp cổ, một tay cầm chậu vịt vàng dốc hết sức lực đập vào đầu hắn. Một tiếng bốp vang lên vô cùng lớn giữa vườn hoa yên tĩnh, tuy tố chất thân thể của Cảnh Nhất Thành khá tốt, thế mà cũng bị đập cho ngây ngẩn hết ba giây mới hoàn hồn, hắn túm chặt cổ tay anh.
Hứa Thừa Hạo nhấc chân đá, thụi cùi chỏ, đập đầu, thậm chí cả răng cũng dùng, anh nhào lên người đối phương cắn ba bốn miếng. Tư thế như muốn cùng chết chung vậy.
Cảnh Nhất Thành chưa bao giờ trải nghiệm qua loại đánh nhau như mấy bà phụ nữ đanh đá đánh nhau, nên tay chân luống cuống mất một lúc, sau đấy nhờ vào cách biệt trong chỉ số vũ lực, hắn mất năm phút mới khống chế được anh, hắn đè người anh trên băng ghế, tay nắm cổ tay, chân ép lên hai chân.
Cảnh Nhất Thành chỉ vào bộ dấu răng hoàn chỉnh trên má phải, lạnh mặt nói: “Cậu điên à?”
Hứa Thừa Hạo trợn mắt nói: “Anh biết rõ trái ớt rất quan trọng với tôi vậy mà còn cướp ăn hai lần, anh là người ép tôi nổi điên!”
Cảnh Nhất Thành: “Cậu cắn tôi thành như vậy mà còn cho mình là đúng à?”
Hứa Thừa Hạo: “Anh ăn của tôi hai trái ớt mà nghĩ mình đúng à?”
Cảnh Nhất Thành: “Ai bảo trái ớt lần trước của cậu làm cổ tôi bị thương nên tôi nhớ đến bây giờ?”
Hứa Thừa Hạo: “Cho nên đây là do anh ăn kẹo đến ngán rồi nên đi tìm kích thích hả?”
Cảnh Nhất Thành dừng lại, nhìn chằm chằm người thanh niên bị mình đè trên ghế, vẻ mặt khó hiểu.
Kiểu tóc của Hứa Thừa Hạo đã sớm rối tung trong lúc ẩu đả, những sợi lẻ tẻ nằm tán loạn trên trán không giấu được cặp mắt lấp lánh vì phẫn nộ của anh, lửa giận bùng cháy hừng hực đốt thành tro toàn bộ lớp mặt nạ ôn hòa lịch sự ngày xưa, để lộ ra dáng vẻ mới lạ chân thật, chỉ thuộc về một mình anh.
Hứa Thừa Hạo vẫn còn cầm chậu vịt vàng trong tay, tư thế này thật sự không dễ chịu, thừa dịp hắn thất thần, anh lập tức giãy giụa.
Cảnh Nhất Thành ngây người mấy giây, nhanh chóng hoàn hồn: “Đừng lộn xộn!”
Hứa Thừa Hạo: “Anh buông tay ra!”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi buông tay, nhưng cậu không được đánh.”
Hứa Thừa Hạo đáp lại bằng tiếng cười lạnh, buff phẫn nộ của tù trưởng châu Phi vẫn còn trong trạng thái bùng nổ, không đánh mới là lạ.
Cảnh Nhất Thành uy hiếp: “Cậu còn muốn hợp tác hay không?”
Hứa Thừa Hạo tức giận: “Hợp tác cái con khỉ, tôi bây giờ chỉ muốn kéo anh chết chung thôi!!”
Cảnh Nhất Thành: “Vậy thì cậu cứ chuẩn bị chết chung với tôi, để ba mẹ Hứa gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh, để cho Nguyễn Thần Hiên đắc ý càn rỡ cùng An Nhu Vũ như hình với bóng? Cậu bằng lòng à?”
Hứa Thừa Hạo: “Nếu không phải do anh bày trò quấy rối bên trong, kéo chân tôi lại, thì tôi đã sớm thoát khỏi đống vướng mắc yêu hận của mấy người, một mình đi trồng ớt rồi! Bọn họ muốn làm cái gì thì làm, tên kia muốn đắc ý càn rỡ thì kệ hắn, tôi bằng lòng đấy!”
Cảnh Nhất Thành nhướn mày: “Thật sự bằng lòng?”
Hứa Thừa Hạo: “Không kéo anh chết chung, tôi mới không bằng lòng.”
Cảnh Nhất Thành: “Một trái ớt thôi mà tức giận như vậy?”
Hứa Thừa Hạo đột nhiên lạnh lùng nhìn chăm chú hắn mấy giây, anh hỏi hắn: “Nếu viên kẹo An Nhu Vũ cho anh hồi đó bị cướp đi, anh cảm thấy thế nào?”
Cảnh Nhất Thành cứng người.
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn, nói: “Tất cả hy vọng, ánh mặt trời trong lòng, tất cả kiên định, đích đến cuối cùng… Có phải toàn bộ những thứ đó sẽ không còn tồn tại nữa? Anh có chắc anh của hôm nay vẫn là anh không?”
Đây là độc thoại nội tâm thuộc về nam phản diện trong truyện, bây giờ Hứa Thừa Hạo trả hết lại cho hắn, để hắn biết cây ớt đối với anh cũng là tất cả hy vọng, là đích đến mà anh muốn kiên trì đi đến cuối cùng, điểm kết thúc để anh có thể rời đi!
Bầu không khí trong nháy mắt liền an tĩnh lại, đôi mắt của hai người cùng đảo qua trên khuôn mặt nhau, lẳng lặng nhìn chăm chú đối phương.
Loại xúc động kỳ lạ khi cả hai bên cùng thấu hiểu tình cảm và nội tâm nhau lại cuộn trào, thậm chí còn làm người ta phấn chấn, động tâm hơn cả khi nhận được viên kẹo đầu tiên ngày xưa, nó hướng ta đến ý nghĩ, nghĩ… muốn có được người đấy!