SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

Mấu chốt trong lần hợp tác giữa Giang gia và Nguyễn gia lần này, chính là địch thủ quen thuộc đột nhiên đưa cành ô liu, cảnh giác phòng bị là điều tất nhiên. Mà đối phương còn lấy ra một cái bánh nhân thịt lớn thế này, cảnh giác làm gì nữa, chặn ngoài cửa luôn mới đúng!

————————

Ngày kế, Hứa Thừa Hạo mang vịt vàng nhỏ đi làm, cả người ủ rũ, không ngừng ho húng hắng, giọng khàn đến độ không ai nghe ra được là giọng của anh.

Lý Niệm ngớ người: “Ông lại lái xe không đóng cửa sổ à?”

Hứa Thừa Hạo ho hai tiếng, giải thích: “Không phải, tối qua tôi đi dự tiệc, ngồi giã rượu ở hoa viên đằng sau Giang gia, thế là hình như lại trúng gió.”

“Biết mình bị cảm còn chưa khỏe, đêm hôm ra ngồi hoa viên làm cái gì!” Lý Niệm cằn nhằn nhưng vẫn đứng dậy rót cho anh ly nước ấm: “Sáng nay uống thuốc chưa?”

Hứa Thừa Hạo: “Uống rồi.”

Lý Niệm chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên: “Bây giờ đang giao mùa, vừa nóng vừa lạnh làm dễ bị bệnh, sức khỏe ông đã không tốt thì phải chú ý tí, đừng có tự tìm chết, nghe không?”

Hứa Thừa Hạo: “Ừ ừ biết rồi… Đừng nói cái này nữa, ông trước tiên tìm người điều tra một chút xem Nguyễn Thần Hiên và Giang gia có động tĩnh gì không, nhanh lên.”

Lý Niệm: “Được.”

Hứa Thừa Hạo: “Chiều nay dọn trống cho tôi ít thời gian, tôi muốn gặp một người.”

Lý Niệm: “Được.”

Trong lúc nói chuyện, một ngày làm việc cũng chính thức bắt đầu. Hứa Thừa Hạo miễn cưỡng lên tinh thần, giải quyết hết việc chất đống mấy ngày nay, sau đó anh ngồi phịch trên ghế không động đậy nhúc nhích, bữa trưa cũng là gọi ship tới.

Đến giờ nghỉ trưa, đồ ăn được ship đến, còn có cả kết quả điều tra.

Lý Niệm nhíu mày nói: “Giang gia dạo này đúng là có qua lại gần gũi với Nguyễn Thần Hiên, lý do cụ thể thì chưa rõ… Nhưng bên đấy thừa biết Nguyễn gia và Hứa gia không hợp nhau, không tránh đi mà còn lui tới, nếu không phải có lợi ích gì đấy thì chính là không tôn trọng Hứa gia.”

Hứa Thừa Hạo mong mỏi nhìn bữa trưa, vừa mở nắp hộp vừa nói: “Được rồi, tôi biết, chúng ta ăn trước đã.”

Lý Niệm cũng mở hộp đồ ăn theo anh, hỏi tiếp: “Có phải ông đã biết sớm rồi không? Tôi bảo sao đột nhiên ông muốn tra hai nhà này.”

Hứa Thừa Hạo: “Trước có nghe người khác nói, nhưng độ tín nhiệm của tôi với người này không cao, nên muốn kiểm tra lần nữa.”

Lý Niệm: “Vậy làm gì bây giờ? Nếu tập đoàn Giang gia cho chúng ta leo cây, quay qua hợp tác với Nguyễn Thần Hiên, chúng ta sẽ bị rơi vào thế gọng kìm, rất khó để xoay mình… Đừng nói Nguyễn Thần Hiên không có địch ý với tập đoàn Hứa thị, nói thế có khỉ mới tin.”

Hứa Thừa Hạo: “Buổi chiều tôi có hẹn gặp một người.”

Lý Niệm ngay lập tức hiểu ra: “Là người nói tin tức cho ông?”

Hứa Thừa Hạo: “Ừ.”

“Hợp tác?”

“Hợp tác.”

“Thế thì tốt rồi.” Lý Niệm thở phào nhẹ nhõm, vứt công việc ra sau đầu: “Vậy chúng ta ăn trước đi.”

“Ừ!”

Hai người tạm thời gạt công việc qua một bên, hớn hở ăn trưa. Sau khi ăn no, Hứa Thừa Hạo lại uống tiếp thuốc cảm, nằm trong phòng nghỉ ngủ một giấc, đến khi Cảnh Nhất Thành dẫn người tới, Lý Niệm mới gọi anh dậy.

Do ngủ trong phòng có máy lạnh, cổ họng vốn đã khàn của Hứa Thừa Hạo giờ lại khô đến không nói ra tiếng, uống liền hai ly nước mới nhuận được họng, miễn cưỡng phát ra được chút tiếng ồm ồm.

Vốn cho rằng bản thân đã quá thảm, rốt cuộc đến lúc gặp Cảnh Nhất Thành, Hứa Thừa Hạo thiếu chút nữa cười ra tiếng – giọng của Cảnh Nhất Thành còn khàn hơn so với anh!!

Đây chính là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng khó tránh đó!

Nếu không phải còn chuyện hợp tác cần bàn bạc ngay, Hứa Thừa Hạo cũng muốn chỉ vào mặt hắn hét lớn: Nghiệp quật! Đây chính là nghiệp quật anh cướp ớt của tôi! Này thì ăn sống trái ớt này!!

– dù chỉ là suy nghĩ chút xíu trong đầu nhưng cũng đủ để Hứa Thừa Hạo sảng khoái, bệnh cảm bay hơn một nửa.

Anh chớp mắt trấn tĩnh lại, dùng chất giọng cũng tám lạng nửa cân đi giễu cợt: “Lâu rồi không gặp, giọng của Cảnh tổng sao lại thành thế này?”

Cảnh Nhất Thành ung dung đánh trả: “Giống nhau thôi.”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi là do bị cảm, không lẽ Cảnh tổng cũng bị cảm? Có muốn tôi chia anh ít thuốc không?”

Cảnh Nhất Thành: “Tôi cũng có đây, cậu có muốn chia một ít không?”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi cảm thấy thuốc của chúng ta không giống nhau.”

Cảnh Nhất Thành: “Thế à.”

Hai vị trợ lý cùng xấu hổ nhìn sếp nhà mình chó chê mèo lắm lông.

Rốt cuộc, trợ lý của Cảnh Nhất Thành tiên phong nói chuyện: “Do họng của Cảnh tiên sinh có vấn đề, nên dự án hợp tác sẽ do tôi toàn bộ thay mặt trả lời, Hứa tổng có câu hỏi gì có thể nói với tôi.”

Lý Niệm cũng thuận thế tiếp lời: “Họng của Hứa tổng chúng tôi cũng không tốt, có câu hỏi gì tôi sẽ hỏi cậu.”

“Được, đây là văn kiện cho dự án hợp tác lần này, cậu có thể xem trước một chút.” Trợ lý lấy giấy tờ dự án trong cặp táp ra, một bản đưa Lý Niệm, một bản đặt trước mặt để tùy thời giải đáp.

Lý Niệm nhận giấy tờ, kiểm tra một lượt, cậu phát hiện phần lợi của bản hợp đồng này nhiều đến không thể tin được, đến mức làm người ta phải nghi ngờ đây có phải là bẫy hay không!

Phần lớn hợp đồng giữa Giang gia và Hứa gia đều là chia lời năm – năm, nhưng trong hợp đồng này, tỷ lệ chia lời là hai – tám, tập đoàn Hứa thị chiếm phần to, còn tỷ lệ thua lỗ, tập đoàn Hứa thị chiếm phần nhỏ.

Lần hợp tác này hoàn toàn là Hứa thị kiếm lời, Cảnh Nhất Thành vừa phải góp lực vừa phải vác rủi ro!

Lý Niệm nhìn lại lần nữa, xác định không có gì nhầm lẫn với trợ lý bên kia, cậu lại liếc Cảnh Nhất Thành, hơi nghi ngờ không biết đối phương có chủ ý xấu gì không, hay là đang âm mưu dương mưu gì đó!

Trên thương trường không sợ hợp tác bị lỗ vốn, nhưng sợ nhất là hợp tác dạng bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống – vì căn bản, bánh nhân thịt rốt cuộc chỉ là một cái bẫy, để người ta một bước mất tất cả.

Mấu chốt trong lần hợp tác giữa Giang gia và Nguyễn gia lần này, chính là địch thủ quen thuộc đột nhiên đưa cành ô liu, cảnh giác phòng bị là điều tất nhiên. Mà đối phương còn lấy ra một cái bánh nhân thịt lớn thế này, cảnh giác làm gì nữa, chặn ngoài cửa luôn mới đúng!

Có lẽ nhìn ra sự phòng bị của Lý Niệm, trợ lý nói: “Trong hợp đồng hợp tác, chúng tôi có ghi rõ sau khi hợp đồng ký tên có hiệu lực, chúng tôi sẽ chuyển khoản toàn bộ tiền, trực tiếp khởi động dự án, sẽ không để bên cậu có bất kỳ tổn thất nào, xin yên tâm.”

Cái này còn dọa người hơn, Lý Niệm nói: “Xin lỗi tôi nói thẳng, nhìn trong hợp đồng thì bên cậu hoàn toàn không cần thiết phải hợp tác, phần lớn lợi đều là bên tôi được, tôi muốn biết bên cậu hợp tác vì cái gì?”

Trợ lý nói: “Đây là giao hẹn giữa Cảnh tổng và Hứa tổng, tôi cũng không rõ cụ thể là chuyện gì, nhưng tôi có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không để bên cậu chịu bất lợi.”

“Giao hẹn?” Lý Niệm không hiểu chuyện gì, cậu quay đầu muốn hỏi Hứa Thừa Hạo thì vừa lúc nhìn thấy anh đang gạt bay bàn tay to của ai đó ra.

Hứa Thừa Hạo kéo vịt vàng nhỏ về, trừng mắt cảnh giác người đàn ông ngồi đối diện: “Anh làm gì!”

Cảnh Nhất Thành bình tĩnh thu tay: “Tôi chỉ tò mò mà thôi.”

Hứa Thừa Hạo ha hả, mặt đầy vẻ tưởng-tôi-không-biết-anh-nghĩ-gì-à: “Anh tò mò cái gì? Đây là tôi vừa trồng, không có trái đâu mà tò mò.”

Cảnh Nhất Thành chỉ chỉ cổ họng mình: “Cho dù có, tôi cũng sẽ không ăn.” Nói xong lại chỉ lên trán mình: “Tôi là tò mò làm sao trán tôi có cái dấu này.”

Hứa Thừa Hạo nhìn theo ngón tay hắn chỉ, thấy trên cái trán trơn bóng của Cảnh Nhất Thành, có hai vết đỏ rõ nét nằm sát nhau.

Hứa Thừa Hạo im lặng, xoay vịt vàng nhỏ trong tay một vòng, rồi quay mặt nó hướng về Cảnh Nhất Thành.

Chậu bông hình con vịt nho nhỏ vàng óng, được khắc hai con mắt đen nhánh, cùng một cái mỏ đang chu.

Cảnh Nhất Thành: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc