– Anh có một loại dự cảm xấu.
===============
Một khi quá chú ý vào chuyện gì đó, tự dưng thời gian sẽ trở nên đặc biệt dài đằng đẵng, Hứa Thừa Hạo đang lâm vào tình trạng như vậy.
Chờ đến hết giờ thôi mà anh đã đứng ngồi không yên, mỗi lần cảm thấy đã đến giờ tan việc, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ sẽ thấy nãy giờ mới có mấy phút trôi qua, muốn phiền muộn bao nhiêu thì phiền muộn bấy nhiêu.
Hứa Thừa Hạo không thể chịu được nữa, dù sao anh cũng là sếp, muốn về sớm thì đã sao, anh phải về nhà!
Vì thế, Lý Niệm đang ngồi trong phòng làm việc liền bị kéo đi làm thần hộ mệnh, cậu mờ mịt dang hai tay mở đường.
Lý Niệm:???
Cậu cũng không biết tại sao mình phải đi đường với tư thế như vậy, lại còn phải nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm đang quan sát quân địch!
Hứa Thừa Hạo núp sau lưng cậu, ôm vịt vàng nhỏ, thò đầu từ sau bả vai cậu ra: “Ông phải bảo vệ tôi, đưa tôi về nhà an toàn.”
Lý Niệm: “…Rốt cuộc ông đang làm cái gì? Tôi cảm thấy mình giống mấy thằng điên đó.”
Hứa Thừa Hạo: “Ông chỉ cần bảo vệ tôi là được.”
Lý Niệm: “Nếu ông bị tụi bắt cóc theo dõi thì tôi cũng không bảo vệ được ông đâu.”
Hứa Thừa Hạo: “Ông chỉ cần ngăn Trình Giảo Kim (*) là được.”
(*) Ý chỉ người giữa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện người khác
Lý Niệm: “Gì?”
Lý Niệm cảm thấy hai người đang ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không thể hiểu được nhau. Cậu đành tiếp tục mù mờ dẫn người xuống lầu, gọi thang máy đi thẳng xuống hầm gửi xe.
Hứa Thừa Hạo thành công ngồi vào trong xe, chuyện đầu tiên là thúc giục Lý Niệm nhanh chóng khóa cửa xe, bộ dáng đầy cảnh giác.
Lý Niệm từ trạng thái mù mờ chuyển thành á khẩu, thậm chí là không muốn quan tâm nữa rồi, Hứa Thừa Hạo nói khóa cửa xe thì cậu khóa cửa xe, nói mau về nhà thì mau về nhà, nói đưa lên cửa nhà thì đưa lên cửa nhà.
Hỏi khắp thế gian xem có trợ lý giám đốc nào thật tri kỷ, nói gì làm đó như cậu không!!!
Hứa Thừa Hạo bước vào nhà liền như bước vào khu an toàn, cả người nháy mắt thả lỏng, anh đặt vịt vàng nhỏ lên bàn trà rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha êm ái, thở một hơi dài kìm nén nãy giờ.
Lý Niệm vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cậu cũng lờ mờ ngồi xuống.
Dì giúp việc đang nấu cơm, nghe thấy tiếng động bèn đi ra kiểm tra, chào hỏi bọn họ: “Hứa tiên sinh hôm nay về sớm nhỉ, chào Lý tiên sinh, cậu có ăn cơm ở đây không?”
Lý Niệm lập tức bị xao lãng: “Có ăn có ăn, dì ơi, cháu muốn ăn sườn heo chua ngọt.”
Hứa Thừa Hạo ngồi tê liệt trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn cậu: “Ông nếu không trở lại công ty nữa thì về sớm đê!”
Lý Niệm hùng hồn: “Do ông kéo tôi tới đây, chứ có phải tại tôi muốn đâu.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy giờ ông có thể về rồi.”
Lý Niệm: “Không được, tôi không thể về tay không… Dì làm thêm món thịt xào cay nhé, cháu cám ơn.”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Dì giúp việc cười tít mắt đồng ý, hiển nhiên đã quen với cảnh hai người trêu chọc nhau.
Lý Niệm dĩ nhiên không thể ngồi không, cậu đi theo dì giúp việc vào bếp, vừa gọi đồ ăn vừa nhón trái cây trong tủ lạnh, chơi không thấy ngày mai.
Hứa Thừa Hạo ngồi lọt thỏm trong ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận mùi cơm nhà nấu bay vào mũi và tiếng cười nói rôm rả, thần kinh đang căng thẳng vừa thả lỏng được mấy giây thì chuông cửa đột nhiên nổ vang, như sấm đánh ngang trời làm anh giật nảy mình.
Anh có một loại dự cảm xấu.
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, có thể cảm nhận tâm trạng cấp bách của người đến thăm. Hứa Thừa Hạo hơi chần chừ, cũng cảm thấy này không giống tính cách của Cảnh Nhất Thành, trong lúc anh do dự, Lý Niệm thò đầu ra từ phòng bếp, dò hỏi: “Mũi ai mà dài vậy, cơm vừa xong đã tới gõ cửa?”
Hứa Thừa Hạo cũng nhìn về phía cánh cửa, nhưng chân không chút nào động đậy: “Không biết.”
Lý Niệm phát hiện anh không muốn ra mở cửa, nhưng chuông cửa cứ réo lên không ngừng, cậu đành tự mình ra khỏi bếp, đi thẳng về phía cửa: “Để tôi xem ai.”
Cậu mở màn hình intercom ở cửa lên, có khuôn mặt quen thuộc nào đó xuất hiện trên màn hình, Lý Niệm sợ tới mức bấm nút tắt ngay tắp lự, tốc độ tay nhanh đến chỉ thấy tàn ảnh.
Hứa Thừa Hạo đỡ trán không biết phải làm sao, trong một giây đấy anh cũng thấy rõ, người tới là nữ chính.
An Nhu Vũ đứng ngoài cửa nhìn thấy Lý Niệm, cô vốn nghĩ nhà không có ai nên định đi về, không ngờ mặt Lý Niệm đột nhiên hiện ở trên màn hình, cô liền vui vẻ nói: “Tôi—”
Phụp – Màn hình lại đen.
An Nhũ Vũ chớp mắt sửng sốt, lửa giận nhất thời bùng lên trong lòng, cô không thèm bấm chuông nữa mà đập cửa luôn: “Lý Niệm, anh có ý gì! Tôi muốn gặp Hạo ca ca, anh mở cửa cho tôi! Tôi nói lúc trước anh ngăn tôi thì thôi đi, nhưng hôm nay tôi thật sự có chuyện muốn tìm Hạo ca ca, làm trễ việc thì anh có gánh được trách nhiệm không?!”
Bên kia cánh cửa, Lý Niệm liếc một cái, xoay người nói: “Cô ta tìm ông chắc chắn không phải chuyện tốt, chúng ta không gặp.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu vô cùng đồng ý, “May mà tôi ở một tầng một nhà (*), nếu không chắc bị hàng xóm khiếu nại rồi.”
(*) Loại nhà như chung cư nhưng mỗi tầng lầu chỉ có một nhà chiếm trọn tầng đó, không chung đụng với nhà khác, tòa nhà dạng này thường không cao hơn 20 tầng, có thang máy, giá cả khá đắt đỏ.
Đang nói chuyện, di động của Hứa Thừa Hạo đột nhiên đổ chuông, là An Nhu Vũ gọi tới.
Hứa Thừa Hạo liếc nhìn, rồi ấn từ chối luôn. An Nhu Vũ gọi lại, anh lại từ chối, đang chuẩn bị liên lạc bảo vệ để lôi người đi, An Nhu Vũ lại thay đổi chiến lược, bắt đầu nhắn tin.
An Nhu Vũ: [Hạo ca ca, em biết anh giận em, không muốn gặp em, nhưng em thật sự có chuyện cần tìm anh, chuyện liên quan đến tập đoàn Hứa thị, rất quan trọng, vài ba câu không thể nói hết, anh gặp em được không?]
Hứa Thừa Hạo ngừng lại, đưa tin nhắn cho Lý Niệm xem chung, rồi đứng lên: “Để tôi hỏi cô ta một chút.”
Lý Niện chắt lưỡi, có chút không muốn: “Tôi đoán là muốn nói chuyện Nguyễn Thần Hiên ngáng đường chúng ta, này chúng ta biết hết rồi, gặp làm gì nữa… Tự dưng lại thiếu nợ cô ta làm chi.”
Hứa Thừa Hạo: “Lỡ còn chuyện chúng ta chưa biết?”
Lý Niệm: “Được rồi.”
Ngoài cửa, An Nhu Vũ vẫn đang cúi đầu viết tin nhắn thứ hai, đột nhiên cô nghe tiếng mở cửa lạch cạch, cô tức khắc kinh ngạc, ngẩng đầu vui mừng nhìn tay nắm cửa chuyển động, cửa từ từ mở ra.
Người bên trong lộ diện theo khe cửa mở rộng dần, anh vừa tan việc không lâu nên vẫn mặc đồ đi làm, áo sơ mi trắng thanh tú, quần tây đen, cổ áo hơi mở rộng cho cảm giác lười biếng, ánh đèn màu cam trên đầu bao phủ cả người anh, làm phát ra khí chất dịu dàng hòa nhã khi ở nhà.
Nhưng thái độ của đối phương lại khác một trời một vực, giọng nói mang hờ hững: “Có chuyện gì?”
Ba chữ này như băng nhọn ghim vào lòng, kéo An Nhu Vũ đang đắm chìm ra khỏi cảm giác hòa nhã dịu dàng, trong lòng vừa đau đớn vừa đắng chát, cô miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Chuyện rất quan trọng, em chỉ muốn nói cho một mình anh biết, không thể để người khác nghe được.”
Vừa nói, An Nhu Vũ vừa cố ý liếc nhìn Lý Niệm đứng cách đó không xa đằng sau Hứa Thừa Hạo, ánh mắt phòng bị: “Chúng ta vào phòng ngủ của anh hoặc lên sân thượng được không?”
Hứa Thừa Hạo suy tư hai giây, anh đột nhiên đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại: “Vậy được chưa?”
Thiết kế một tầng một nhà nên chỉ cần đóng cửa lại, bên ngoài chính là một không gian nhỏ độc lập, bọn họ đứng đây liền phù hợp với yêu cầu của An Nhu Vũ muốn nói chuyện riêng, nên cô không có lý do phản đối nữa, chỉ có thể gượng cười nói: “Được…”
Hứa Thừa Hạo dựa người vào cửa, làm vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
An Nhu Vũ nói: “Lần này em tới là muốn nói cho Hạo ca ca biết, nhất định bên người anh có nội gián, bởi vì chuyện các anh hợp tác với Giang gia bị lộ rồi, Thần Hiên cũng biết, anh ấy đang chuẩn bị cướp dự án đấy.”
Hứa Thừa Hạo a một tiếng: “Mỗi chuyện này?”
An Nhu Vũ cắn môi: “Vâng.”
Hứa Thừa Hạo liền cảm thấy Lý Niệm nói đúng, mình ra ngoài làm cái gì: “Được, cám ơn cô, tôi vào trước.”
“Khoan đã!” An Nhu Vũ hai bước đuổi theo: “Hạo ca ca, anh không tin em sao? Bên cạnh anh thật sự có người của Thần Hiên, anh hãy nghĩ xem có những ai biết chuyện hợp tác, hơn nữa… dự án lần này Giang gia đã tỏ rõ thái độ, Hạo ca ca, anh nhất định sẽ thất bại, không bằng anh thu tay sớm, ngăn chặn tổn thất kịp thời, em thề tất cả điều em nói là sự thật.”
“Tôi biết là thật…” Hứa Thừa Hạo đột nhiên muốn đùa ác, dò hỏi: “Nhưng tại sao cô lại nói cho tôi biết? Bây giờ tôi và bạn trai cô là đối thủ đấy, cô không sợ gã biết sẽ tức giận sao?”
An Nhu Vũ nói: “Em tới nói cho anh là vì không muốn nhìn thấy anh bị thương… Đúng hơn là em không muốn thấy bất cứ ai trong hai người bị thương tổn, hai anh đều là người thân quan trọng nhất của em, em không muốn hai người trở thành kẻ thù.”
Hứa Thừa Hạo chỉ ra trọng điểm: “Không, chúng ta không quen không biết cũng không phải người quan trọng nhất, cho nên cô với bạn trai cô đi chỗ khác chơi đi, tôi giờ sống rất tốt, không cần cô quan tâm.”
An Nhu Vũ thương tâm nói: “Anh bây giờ chỉ có một mình, làm sao em có thể yên tâm.”
Hứa Thừa Hạo bắt đầu đào hố đâm huynh đệ: “Ai bảo tôi chỉ có một mình, cô không thấy trong nhà tôi còn có ai sao?”
An Nhu Vũ ngơ ngác: “Nhưng anh ta chỉ là trợ lý, không biết nóng biết lạnh, không biết chăm sóc anh, biết bầu bạn cùng anh…”
“Sắp rồi.” Hứa Thừa Hạo nói dối không chớp mắt: “Hơn nữa, tôi hy vọng mình có thể chăm sóc cậu ấy, làm bạn cả đời với cậu ấy.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng, An Nhu Vũ ngay lập tức đưa tay che miệng, kinh hoàng đến mức nói lắp: “Anh anh anh… Ý anh là… là…”
“Đúng, tôi yêu cậu ấy! Tôi thích đàn ông!” Hứa Thừa Hạo đường hoàng nghiêm túc nói, “Cho nên… Chuyện tình cảm của tôi không có chỗ của cô đâu!”
Mắt An Nhu Vũ trừng to đến mức muốn lọt tròng, không dám tin nói: “Anh nghiêm túc? Anh không lừa em chứ?”
Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Vậy cô cảm thấy tại sao tan việc rồi mà cậu ta lại ở trong nhà tôi chứ?”
An Nhu Vũ hoàn toàn đớ người.
Ngay lúc tình cảnh giằng co đến mức đông cứng, thang máy sau lưng An Nhu Vũ đột nhiên phát ra một tiếng đinh thanh thúy, phá vỡ cục diện.
Mí mắt Hứa Thừa Hạo nhất thời giựt một cái, anh giương mắt nhìn lên, thấy cửa thang máy mở ra, lộ ra hai người với một bầu không khí còn căng thẳng hơn so với bọn họ – Cảnh Nhất Thành và Nguyễn Thần Hiên.
Hứa Thừa Hạo: “… Dis!”