Câu khách sáo còn chưa nói xong, chợt nghe bên tai có thanh âm xui xẻo.
==================
Giờ phút này, Lý Niệm hận không thể đâm đầu chết tại chỗ, cậu bưng bát đũa không dám nhìn mặt Hứa Thừa Hạo. Cậu biết cậu chết chắc rồi! Ai mà ngờ đám người này không biết khách sáo là cái gì hết!!
Đằng nào bọn họ cũng yên vị rồi, Hứa Thừa Hạo còn nói được gì nữa. Thân chủ nhà chỉ có thể gọi dì giúp việc đưa thêm bát đũa, thản nhiên mời mọi người: “Đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
“Cám ơn Hứa tổng đã chiêu đãi.” Cảnh Nhất Thành cười như không cười trả lời, còn bình luận: “Món thịt xào cay này rất ngon.”
Tim Hứa Thừa Hạo rớt cái bộp, anh quay phắt đầu nhìn về phía phòng khách. Xuyên qua cửa phòng ăn đang mở, Hứa Thừa Hạo nhìn thấy vịt vàng nhỏ vẫn nằm chễm chệ trên bàn trà, không bị ai nhúc nhích, những bông hoa nhỏ trắng tinh xinh đẹp vẫn còn ở trên cây, chứng minh vẫn chưa tới thời gian kết trái – cho nên Cảnh Nhất Thành nói cay không phải ám chỉ vịt vàng nhỏ.
Hứa Thừa Hạo thở phào nhẹ nhõm. Lúc ngồi xuống bên cạnh Lý Niệm, anh mỉm cười, vỗ vai cậu một cái bốp thật mạnh, thuận tiện hung dữ trừng cậu một cái. Ăn tối cùng đám người này, anh có thể giảm thọ mười năm!
Lý Niệm gắp thức ăn nịnh nọt: “Ăn cơm ăn cơm.”
“Hừ!” Hứa Thừa Hạo hừ lạnh, miễn cưỡng nhận nịnh nọt của cậu.
Loại ở chung này, trong mắt An Nhu Vũ vừa biết chân tướng thì không khác gì ve vãn. Cô không nói được cảm giác trong lòng là gì, giống như một đứa trẻ đang nhận tất cả chiều chuộng đột nhiên bị lấy mất sự chiều chuộng đấy, vừa tủi thân vừa đau lòng lại vừa hoài niệm quá khứ… Tóm lại là cảm giác phức tạp hỗn độn.
Nguyễn Thần Hiên chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh. Đến lúc An Nhu Vũ hoàn hồn nhìn lại, y mới cúi đầu ăn cơm, giống như không có chuyện gì xảy ra.
An Nhu Vũ gắp thức ăn cho y, cẩn thận muốn cứu lại quan hệ của bọn họ. Nguyễn Thần Hiên im lặng không lên tiếng, cũng không nhìn ra rốt cuộc y đang nghĩ gì.
Cảnh Nhất Thành nhìn toàn bộ tình hình, lộ ra vẻ mặt cười như không cười – hắn có chút mong đợi lựa chọn của Nguyễn Thần Hiên.
Hứa Thừa Hạo nhìn thấy nụ cười của Cảnh Nhất Thành thì mí mắt anh bắt đầu giựt, bây giờ cách thời gian vịt vàng nhỏ kết trái còn một tiếng rưỡi, anh không lo lắng bất kỳ ai, chỉ sợ Cảnh Nhất Thành lại lên cơn động kinh, cướp ớt của mình ăn. Cho nên anh nhất định phải chú ý Cảnh Nhất Thành, phòng bị từng giây từng phút!
Một bữa tối phức tạp gượng gạo kỳ lạ, nếu có người cầm bút nối đường nhìn của bọn họ lại, bảo đảm có thể vẽ ra một cái mạng nhện.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trong phòng khách chuẩn bị thương lượng. Lúc này dì giúp việc đã tan ca, tội nhân Lý Niệm tự giác đứng dậy pha trà, cậu quen thuộc tìm trà và tách, sau đấy đun nước ủ trà, động tác vô cùng thuần thục, An Nhu Vũ càng nhìn càng tin, hai người thật sự đang hẹn hò.
Hứa Thừa Hạo liếc Cảnh Nhất Thành, kéo vịt vàng nhỏ trên bàn về phía mình, đảm bảo bản thân cách chậu gần nhất, lúc này mới hơi yên lòng.
Anh quyết định tốc chiến tốc thắng, muốn giải quyết xong mọi việc trước thời gian kết trái, anh dứt khoát nói: “Nguyễn tổng, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Nguyễn Thần Hiên cũng không muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện tôi muốn hợp tác với Hứa tổng, chính là lấy gậy ông đập lưng ông, tôi tin Hứa tổng nhất định sẽ thấy hứng thú.”
Hứa Thừa Hạo ngay tức khắc ngộ ra: “Anh muốn hai chúng ta cùng kéo chân Giang gia?”
Nguyễn Thần Hiên: “Đúng vậy. Tôi bây giờ muốn hợp tác với Hứa tổng chính là hy vọng chiếm được vị trí chủ đạo trong cuộc giằng co này với Giang gia. Đối mặt với tình cảnh tổn thất, tôi tin Hứa tổng cũng thấy lựa chọn hợp tác với tôi là lựa chọn tốt nhất, nếu không đây chính là đòn đánh không nhỏ với tập đoàn Hứa thị.”
Hứa Thừa Hạo nheo mắt, nếu nhớ không nhầm, Cảnh Nhất Thành từng nói với anh, mấu chốt của lần hợp tác này chính là Nguyễn Thần Hiên muốn thừa cơ hội lay chuyển căn cơ của tập đoàn Hứa thị, từ đó dần dần nuốt chửng cơ nghiệp của Hứa thị, mở rộng thị trường cho Nguyễn thị.
Nhưng bây giờ đối phương biết anh phát hiện mưu kế của mình, trong mấy phút ngắn ngủi y đã nhanh chóng dời chiến trường, muốn kéo anh thành đồng minh đối đầu với tập đoàn Giang thị… Nếu như hai người không phải là đối thủ, chỉ bằng phản ứng nhanh nhạy và quyết đoán của nam chính, anh cũng muốn vỗ tay khen ngợi y.
Đúng như lời nam chính nói, nếu tập đoàn Hứa thị không hợp tác với Cảnh Nhất Thành, thì đường ra duy nhất chính là bắt tay với y, hơn nữa do anh đang trong tình thế xấu nên không có quyền chủ động.
Đến lúc đó, dù anh hợp tác với nam chính, hay Giang gia bắt tay với nam chính, quyền chủ động chắc chắn nằm trong tay nam chính, nói cách khác, y là người được lời nhất trong dự án lần này.
Sau khi làm rõ tất cả quan hệ phức tạp bên trong, Hứa Thừa Hạo im lặng. Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc não của nam chính làm bằng cái gì? Lúc đấy y mới chỉ nghe nữ chính nói vài câu đã lập tức phản ứng, nhanh chóng đưa ra đánh giá… Hèn gì trong truyện nam chính còn có biệt danh thiên tài thương nghiệp, anh muốn quỳ lạy!
Nguyễn Thần Hiên chờ một lúc không thấy câu trả lời, y nghiêng đầu nhìn anh: “Hứa tổng thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Hứa Thừa Hạo mau chóng hoàn hồn: “Nhưng muốn kéo tôi về phe anh, thế nào cũng phải cho một chút thành ý chứ?”
Nguyễn Thần Hiên suy tư một chút: “Tôi sẽ phân cho cậu 5% hoa hồng.”
Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “A, không biết lúc Nguyễn tổng cản trở tôi thì đưa bao nhiêu nhỉ?”
Nguyễn Thần Hiên ngừng lại, ngước mắt nhìn anh, thấy đối phương ngồi trên ghế sô pha cười cười, dáng vẻ lười biếng, một tay còn đang sờ nắn chậu hoa vịt vàng nhỏ, tựa như không hứng thú lắm với việc hợp tác.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung rồi nhanh chóng tách ra, cân nhắc cái gì đó, Nguyễn Thần Hiên rốt cuộc cũng nói thật: “Sáu.”
Hứa Thừa Hạo a một tiếng dài, không rõ ý tứ.
Anh đang ghi sổ nợ nam chính trong lòng. Khi Nguyễn Thần Hiên chìa tay với Giang gia, muốn nhanh chóng thành công nên sẵn lòng nhường 6%. Nhưng xem tình huống bây giờ, Giang gia hiển nhiên không còn thỏa mãn với con số đó nữa, nói không chừng còn muốn mở miệng ngoạm một miếng lớn hơn.
Mà Nguyễn Thần Hiên lựa chọn hợp tác với anh thì chỉ cần đưa 5% là có thể giành được vị trí chủ đạo trong cuộc giằng co, thậm chí có thể chèn ép được Giang gia, quả nhiên là tính toán vô cùng có lợi.
Nhưng lần này, Hứa Thừa Hạo chắc chắn không muốn hợp tác, anh trầm tư một lúc rồi nói thẳng: “Tám, tôi tin giá này chắc chắn thấp hơn so với giá Giang thị muốn.”
Nguyễn Thần Hiên cau mày.
Hứa Thừa Hạo: “Nếu không muốn cũng không sao, tập đoàn Hứa thị bọn tôi tổn thất thì cứ tổn thất vậy, có thể kéo mấy người xuống nước thì tôi vẫn rất sẵn lòng chịu.”
Cảnh Nhất Thành ngồi bên cạnh bất động liếc qua anh. Tựa hồ đang để ý đến bản lĩnh nói dối không chớp mắt của anh.
Hứa Thừa Hạo trấn tĩnh sờ vịt vàng nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh.
Nguyễn Thần Hiên cuối cùng vẫn đồng ý: “Nếu hợp tác, tôi hy vọng Hứa tổng sẽ không một mình ký bất cứ hợp đồng nào có liên quan đến dự án Giang gia.”
Hứa Thừa Hạo đáp ứng: “Dĩ nhiên, danh tiếng của Hứa gia chúng tôi là số một số hai, nếu không phải do Giang gia bất nghĩa trước, có khi chúng ta sẽ không hợp tác với nhau.”
Lời này cũng đang khịa Nguyễn gia, Nguyễn Thần Hiên chỉ có thể cười cười, không nói gì.
Bàn bạc hợp tác kết thúc ở đây, thứ duy nhất còn thiếu là hợp đồng. Thân là trợ lý giám đốc, Lý Niệm hoàn toàn có thể soạn ra, vì thế liền bị Hứa Thừa Hạo sai đi thư phòng soạn hợp đồng, còn bọn họ thì ngồi chờ ở ngoài.
Còn bốn mươi phút nữa là kết trái…
Hứa Thừa Hạo sờ đồng hồ đeo tay, mắt nhìn chòng chọc vào cây ớt trong chậu vịt vàng.
Cảnh Nhất Thành-đã-hai-lần-cướp-ớt lập tức ngộ ra hành động của anh, suy đoán có phải sắp đến thời gian cây ớt kết trái, vì thế hắn cũng bắt chước anh, nhìn chằm chằm vào vịt vàng nhỏ chờ cây kết trái.
Thấy hai người như vậy, Nguyễn Thần Hiên cảm thấy mình cũng không thể bị lạc loài, y cũng bắt chước nhìn vịt vàng nhỏ, suy đoán chậu bông này có phải là chậu vịt vàng trong lời bàn tán lúc trước không.
Còn ba mươi phút…
Hứa Thừa Hạo càng lúc càng căng thẳng, anh căng người dò hỏi: “Anh còn chưa về à?”
Cảnh Nhất Thành ngước mắt nhìn anh, xác định là đang hỏi mình, hắn mới trả lời: “Bọn họ chưa về, tôi cũng chưa về.”
Nguyễn Thần Hiên bị ụp nồi cũng bình tĩnh nói: “Tôi còn chuyện hợp tác.”
An Nhu Vũ lạc loài, hoàn toàn không có đề tài chung với bọn họ. Bản thân cô đã dán mác người đi kèm nên cũng không ai đoái hoài đến cô.
Hứa Thừa Hạo nhìn chăm chăm Cảnh Nhất Thành một hồi lâu, thấy đối phương bất động như núi, không có chút ý muốn đứng dậy đi về, anh đành đỡ trán thở dài, bắt đầu gọi Lý Niệm: “Hợp đồng xong chưa?!”
Thanh âm của Lý Niệm truyền từ thư phòng ra: “Xong ngay đây!”
Hứa Thừa Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi ba phút… Nếu không phải còn việc ký tên, chắc Hứa Thừa Hạo đã ôm vịt vàng nhỏ về phòng ngủ khóa trái cửa rồi.
Anh luôn cảm thấy một đám người cứ nhìn chằm chằm vịt vàng nhỏ thật là nguy hiểm.
Mười phút cuối cùng, Lý Niệm rốt cuộc in xong hợp đồng, sắp xếp thành hai bản đặt trên bàn trà, để hai bên ký tên.
Hứa Thừa Hạo liền vui mừng, trong đầu nghĩ ký xong hợp đồng là có thể đuổi bọn họ về, lúc đó mình có thể yên ổn trông chừng vịt vàng nhỏ, hái trái ớt.
Do vui vẻ, Hứa Thừa Hạo ký tên cũng trơn tru hơn, nhanh chóng hoàn thành hợp đồng. Lúc đứng dậy bắt tay với Nguyễn Thần Hiên, anh còn khuyến mãi một nụ cười, nói: “Nguyễn tổng, hợp tác thành công.”
“Hợp tác thành công.” Hợp đồng đã ký xong, cũng không còn lý do ở lại, Nguyễn Thần Hiên tự giác nói: “Nếu đã cầm được hợp đồng, tôi cũng không quấy rầy Hứa tổng nghỉ ngơi.”
Nụ cười của Hứa Thừa Hạo liền chân thành vài phần: “Nếu đã vậy…” Câu khách sáo còn chưa nói xong, chợt nghe bên tai có thanh âm xui xẻo.
— “A, đây là cái gì?”
An Nhu Vũ như phát hiện cái gì kỳ lạ, cô đột nhiên vươn tay tới gần vịt vàng nhỏ, hái xuống một trái ớt tròn xoe đỏ rực, bé bằng móng tay.
Hứa Thừa Hạo thót người nửa giây, mới giật mình phản ứng: “Đưa tôi!”
An Nhu Vũ bị tiếng hét làm hoảng sợ, cơ thể phản xạ tự vệ muốn chạy trốn. Hứa Thừa Hạo bắt hụt, anh lại duỗi tay muốn túm lấy tay An Nhu Vũ, nhưng bị Nguyễn Thần Hiên nghiêng người chặn lại, còn chưa kịp chất vấn thì một cánh tay xuyên qua khe hở giữa hai người, đè vai An Nhu Vũ xuống, đề phòng cô chạy trốn.
Cánh tay bốn người liền biến thành nút dây Trung Hoa, vừa kháng cự nhau vừa kềm chế lẫn nhau. Hứa Thừa Hạo bị Nguyễn Thần Hiên nắm chặt tay, rút không ra, anh tức giận nói: “Đấy là ớt của tôi, ai cho cô hái! Trả lại cho tôi!”
“Em…” An Nhu Vũ bất thình lình bị mắng, mắt lại đỏ, cô mở miệng định giải thích. Cảnh Nhất Thành ở bên cạnh hơi nheo mắt, hắn đột nhiên giả bộ giãy thoát ra, vung tay lên – Khuỷu tay An Nhu Vũ bị đập hất lên, cả cánh tay như bị trật khớp, tê liệt không còn sức, trái ớt cầm trong tay bị rớt ra, rơi thẳng vào miệng đang há ra kêu đau của cô, cả trái bị nuốt trọn.