Khác biệt luôn được nhìn thấy rõ khi so sánh hai sự vật, Cảnh Nhất Thành càng so mình với Nguyễn Thần Hiên, hắn càng cảm thấy hình như mình không bằng đối phương thật.
==================
Đinh, thang máy từ từ mở ra.
Hứa Thừa Hạo ôm vịt vàng nhỏ bước ra khỏi thang máy đầu tiên, trên mặt viết đầy cao hứng.
Cảnh Nhất Thành đi theo phía sau, hai tay đút túi, thần sắc lạnh nhạt, nếu không phải trên vầng trán sáng bóng có một vết đỏ rõ nét, đúng là không thể nhìn ra vừa có cảnh bạo lực diễn ra trong thang máy.
Cảnh Nhất Thành: “Chất lượng chậu bông tốt đấy.”
Hứa Thừa Hạo mỉm cười, “Dĩ nhiên.”
Cảnh Nhất Thành hỏi: “Bây giờ hết giận chưa?”
Hứa Thừa Hạo nháy mắt thu hồi nụ cười, nhếch mép nói: “Anh nghĩ đẹp đấy!”
Cảnh Nhất Thành chỉ đầu mình: “Tôi để cậu đập rồi, sao còn giận hả?”
Hứa Thừa Hạo hùng hồn: “Đó là anh để tôi đập, liên quan gì đến chuyện tôi nguôi giận hay chưa?!”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Hắn không có lời nào để đáp trả.
Thấy đối phương đã đi tới bên cạnh xe, chuẩn bị rời đi, Cảnh Nhất Thành đột nhiên đề nghị: “Vậy lại đánh thêm chút nữa cho hết giận được không?”
Hứa Thừa Hạo dừng bước, tâm ngứa ngáy nhìn trán hắn.
Cảnh Nhất Thành hơi cúi người, để tầm mắt bọn họ song song nhau, cũng để cho đối phương “hành hung” tiện tay hơn: “Đánh thêm lần này là có thể hết giận đấy.”
Hứa Thừa Hạo bây giờ cứ nhìn thấy đầu hắn là sẽ ngứa tay, anh sờ vịt vàng nhỏ trong tay, đột nhiên hỏi: “Tại sao anh muốn tôi hết giận?”
Cảnh Nhất Thành nghiêm túc nói: “Vì tôi muốn làm bạn với cậu.”
Hứa Thừa Hạo tiếp tục truy hỏi: “Vậy tại sao anh muốn làm bạn với tôi?”
Cảnh Nhất Thành: “Bởi vì chỉ có chúng ta hiểu biết lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau.”
Hứa Thừa Hạo vốn đang nghiêm túc muốn tham khảo hắn một chút, kết quả nghe được câu trả lời, anh liền trở mặt: “Ai muốn thưởng thức lẫn nhau với anh… Mà tạm không nói cái đấy, có phải ngay từ đầu tôi đã nói cho anh biết trái ớt rất quan trọng với tôi không? Vậy anh nhìn xem anh với tôi hiểu biết lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau như thế nào? Tôi thì chỉ thấy anh muốn không chết không dừng không đội trời chung thì có?!”
Cảnh Nhất Thành lại á khẩu, không trả lời được.
Hôm qua hắn nhất thời kích động, muốn nhân cơ hội kiểm tra đối phương lúc trước nói thật hay nói dối.
Bao nhiêu năm thích gì làm nấy đã để hắn hoàn toàn bỏ quên cảm thụ của người khác, cái gì lướt qua trong đầu thì đi làm cái đó luôn, đến bây giờ hồi tưởng lại, hắn mới thấy mình thật quá đáng, hoàn toàn không thể biện bạch.
Hứa Thừa Hạo thấy hắn không nói gì, lo lắng đối phương vì khó chịu mà trở mặt, anh cân nhắc thực lực của mình vẫn đang phát triển, không thể chống chọi, anh liền tìm bậc thang cho hắn bước xuống: “Có lẽ anh quen sống đơn độc, nên giao tiếp xã hội bị thụt lùi, không biết ở chung với người khác thế nào, hay kết bạn ra sao… Vấn đề không lớn nhưng còn phải nhìn anh có muốn thay đổi hay không.”
“Tôi sẽ cố gắng thay đổi, cũng hy vọng quan hệ của chúng ta từ bạn ở chung trở thành bạn bè tốt.” Cảnh Nhất Thành mới đầu còn nói tiếng người, càng về sau càng lạc đến Nam Thiên Môn(*).
(*) Theo Đạo giáo Trung Quốc, đây là cánh cửa ngăn cách giữa trời và đất, con đường chính dẫn lên Thiên đình
“Nghe người ta nói, kết bạn là phải có một chút xíu mâu thuẫn, hiện giờ chúng ta mới hợp tác không bao lâu, còn một thời gian nữa trước khi dự án kết thúc, nếu trong lúc này chúng ta có thể mâu thuẫn thành công thì sẽ là bạn. Nếu mâu thuẫn thất bại, có lẽ chúng ta không thích hợp làm bạn, mà có thể làm thù.”
“Gì???” Hứa Thừa Hạo mọc chấm hỏi đầy mặt.
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh giải thích: “Trong thế giới của tôi chỉ có ba loại người, không liên quan, đối địch, và lưu tâm… Tôi rất mong đợi sau khi dự án kết thúc, cậu sẽ trở thành loại người nào.”
Hứa Thừa Hạo: “… …”
Anh rất muốn trở thành người qua đường! Con mẹ nó không là bạn thì là thù! Đây có phải là đang uy hiếp anh không?!
Bệnh thần kinh chính là bệnh thần kinh, mình còn cố nói phải trái với hắn làm gì, này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, phí công nói chuyện!!
Hứa Thừa Hạo tức phồng người như con cá nóc, tâm tình vui vẻ do được đập đầu tên kia giờ đã biến mất không còn gì, anh cảm nhận sâu sắc bản thân là một tên đần khi cố nói chuyện với nam phản diện nên trực tiếp mở cửa lên xe, không thèm nhìn đối phương một cái.
Sau này, anh còn tán gẫu với nam phản diện nữa thì anh là một thằng đần!!
…Không đúng, anh còn phải khảo sát tác dụng của hào quang Mary Sue.
Hứa Thừa Hạo: “…”
Anh muốn yên tĩnh.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong bữa tối, còn để một túi giấy trên bàn, nhắc anh: “Đây là quần áo hôm trước Lý tiên sinh đổi, đã giặt sạch và ủi phẳng, ngày mai cậu đem đưa cho cậu ấy là được.”
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, thong thả ăn bữa tối.
Dì giúp việc nói: “Vậy cậu ăn trước, đợi mai tôi tới thu dọn là được, tôi về trước.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng, dì đi thong thả.”
“Ừ, được rồi.”
Cửa đóng, chỉ còn lại một mình Hứa Thừa Hạo, cảm giác thanh tịnh bao quanh người làm thần kinh đang căng thẳng của anh dần dần dịu xuống, đầu óc dùng cà phê mạnh để chống cơn buồn ngủ cả ngày giờ lại càng buồn ngủ, anh hận không thể vừa ngủ vừa ăn cơm.
Khó lắm mới ăn xong bữa tối, cũng rửa mặt, thay đồ ngủ xong, Hứa Thừa Hạo vội vã nhào lên giường, quấn mình trong chiếc chăn mềm mại, đang lúc tinh thần thư thái chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là Nguyễn Thần Hiên.
Hứa Thừa Hạo bực mình trả lời điện thoại: “A lô? Nguyễn tổng có chuyện gì không?”
Nguyễn Thần Hiên: “Tôi chủ yếu muốn hỏi Hứa tổng một chút, liên quan đến chuyện chúng ta hợp tác, cậu định sắp xếp thế nào?”
Hứa Thừa Hạo đặt điện thoại bên cạnh gối, mình thì nhắm mắt lại, thờ ơ nói: “Xem ra Nguyễn tổng có ý kiến?”
Nguyễn Thần Hiên: “Chính xác, nhưng kế hoạch của tôi cần Hứa tổng phối hợp mới có thể hoàn thành, nên tôi hy vọng Hứa tổng có thể nhín chút thời gian gặp mặt, nói chuyện cùng tôi.”
Hứa Thừa Hạo: “Ừ…”
Nguyễn Thần Hiên: “Vậy lúc nào Hứa tổng có thời gian?”
Hứa Thừa Hạo: “Ngày mai…”
Nguyễn Thần Hiên: “Buổi sáng được không?”
Hứa Thừa Hạo: “Được…”
Nguyễn Thần Hiên: “Vậy mấy giờ thì tiện cho cậu?”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Nguyễn Thần Hiên: “Hứa tổng?”
Điện thoại yên lặng, chỉ có tiếng hít thở ở gần đấy lọt vào ống nghe, hiển nhiên là Hứa Thừa Hạo đã ngủ, không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của y nữa.
Nguyễn Thần Hiên gọi mấy tiếng, nghi ngờ có phải đối phương đã ngủ không, sau đấy chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại, gửi cho đối phương một tin nhắn nói rõ mười giờ sáng mai sẽ tới thăm hỏi – y lo lắng đối phương tỉnh ngủ sẽ không nhớ rõ, nên nhắn tin cho chắc chắn.
Nhưng mà… Hứa Thừa Hạo đang nói chuyện điện thoại thì ngủ quên, này là mệt mỏi đến mức nào…
Nguyễn Thần Hiên tự dưng cảm thấy buồn cười, y nhìn hợp đồng trên tay mình một chút, nói với trợ lý: “Để trống thời gian cho tôi, ngày mai tôi muốn đích thân tới tập đoàn Hứa thị đàm phán.”
Trợ lý: “Vâng.”
…
Một đêm mộng đẹp.
Sự thật chứng minh, lựa chọn nhắn tin của Nguyễn Thần Hiên rốt cuộc là chính xác. Bởi vì Hứa Thừa Hạo thức dậy liền hoàn toàn không nhớ mình đã từng nghe điện thoại, nếu không phải do vừa đánh răng vừa chơi điện thoại mới phát hiện tin nhắn, chắc anh quên thật.
Mười giờ gặp mặt nói chuyện à… Hứa Thừa Hạo vừa đánh răng vừa nghĩ nam chính sẽ đề nghị ý kiến gì. Hiện tại, bởi vì chuyện dự án mà ba nhà vừa dây dưa vừa áp chế lẫn nhau, chỉ cần có hai người hợp tác, chắc chắn người còn lại sẽ bị tổn thương.
Lúc trước, Hứa gia nằm trong tình thế xấu, còn Nguyễn Thần Hiên cũng không khá hơn chút nào là vì quyền chủ động nằm trong tay Giang gia.
Nhưng bây giờ Nguyễn Thần Hiên đã thay đổi sách lược, hai người bọn họ hợp mưu phản công, đổi vị trí của Giang gia, đoạt quyền chủ động về tay, giảm đi rất nhiều sự lợi dụng của Giang gia.
Nam chính đại khái muốn anh kéo chân Giang gia, ép giá với bên đấy.
Hứa Thừa Hạo nhét điện thoại vào túi quần, rảnh tay súc miệng, suy nghĩ đợi chốc nữa đến công ty sẽ bàn bạc một chút với Lý Niệm, xem có thể ăn thêm mấy phần trăm nữa không.
Ăn sáng xong, lái xe đi làm. Trạng thái tinh thần của Hứa Thừa Hạo-ăn-no-ngủ-tốt vô cùng sung mãn, so với ngày hôm qua thì thật khác một trời một vực, ngay cả Lý Niệm vừa nhìn cũng phải khen anh đầy sức sống.
Hứa Thừa Hạo nói: “Chỉ cần không say rượu, bảo đảm tôi cũng vẫn đầy sức sống… Đúng rồi, đây là quần áo của ông, cầm này!”
Lý Niệm nhận túi, mở ra xem một chút: “Giặt chưa… A giặt rồi, cám ơn dì hộ tôi.”
Hứa Thừa Hạo: “Cảm ơn không bằng bao lì xì, thiết thực hơn.”
Lý Niệm: “Thế đưa bao lì xì thì có thể giặt hết quần áo còn dư lại không?”
Hứa Thừa Hạo: “Biến đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng làm việc, hoàn toàn không chú ý có người ở sau lưng đang chăm chú nhìn bọn họ.
Cảnh Nhất Thành: “…”
Hắn đang suy nghĩ tại sao Hứa Thừa Hạo lại có quần áo của Lý Niệm, hơn nữa còn giặt sạch và cầm từ nhà anh đến… Có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.
Tình huống như thế nào mới thay quần áo… Còn giặt sạch nữa…
Bạn bè tốt là như thế này sao?
Thật kỳ quái.
Cảnh Nhất Thành khẽ cau mày, lúc đi vào phòng họp, hắn vẫn còn mải suy nghĩ chuyện này.
Nhưng khi nhân viên đến đủ, bắt đầu làm việc, Cảnh Nhất Thành liền không có dư thời gian để nghĩ linh tinh nữa.
Bởi vì hôm nay vẫn là một ngày với lượng công việc nặng nề, mỗi lần đến lúc này, Hứa Thừa Hạo liền tự động ném đi những ân oán cá nhân, kéo Cảnh Nhất Thành bận rộn theo mình, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng hắn.
Cảnh Nhất Thành cũng chỉ có thể nhìn thái độ của Hứa Thừa Hạo rồi chuyển đổi một cách hoàn mỹ theo, lúc cần chăm chỉ làm việc thì chăm chỉ làm việc, lúc nên xoa dịu quan hệ thì nên xoa dịu quan hệ.
Cứ như vậy từ lúc bắt đầu vào làm, bận rộn chừng hai tiếng đồng hồ, Hứa Thừa Hạo đột nhiên đứng lên, nói: “Cảnh Nhất Thành, anh trước cứ theo dõi sát bên này, tôi và Lý Niệm lên lầu một chút.”
Tổ dự án của bọn họ được sắp xếp ở tầng bảy của tòa nhà Hứa thị, mà phòng làm việc của Hứa Thừa Hạo ở tầng mười sáu, mỗi lần nói lên lầu thì chính là đi giải quyết chuyện của tập đoàn Hứa thị.
Cảnh Nhất Thành quen thói cho là như vậy nên gật đầu đồng ý, mắt vẫn nhìn vào giấy tờ kế hoạch không rời.
Mãi đến lúc một nhân viên đi cùng hắn lại gần nói: “Sếp, hình như Hứa tổng đi gặp Nguyễn Thần Hiên.”
Bút trên tay cảnh Nhất Thành chợt dừng lại, quay đầu hỏi: “Trên lầu?”
Nhân viên: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành im lặng hai giây, mới mở miệng nói: “Tôi biết, đi làm việc đi.”
Nhân viên im lặng gật đầu, làm bộ như vừa báo cáo công việc xong, thu dọn giấy tờ một chút rồi đứng dậy rời đi.
Cảnh Nhất Thành thần sắc bình tĩnh, ngồi tại chỗ uống cà phê, trong lòng suy đoán Nguyễn Thần Hiên tới có mục đích gì.
Nếu đoán không sai thì chắc là chuyện hợp đồng ký tại chỗ tối hôm trước. Chẳng qua là không ngờ đối phương lại tự mình tới cửa thương thảo, cũng không biết là do xem trọng lần hợp tác này hay do vừa ý tập đoàn Hứa thị.
Mà làm Cảnh Nhất Thành để ý hơn chính là thái độ của Hứa Thừa Hạo – đối phương biết rõ Nguyễn Thần Hiên có ý xấu với Hứa gia, nhưng vẫn có thể hợp tác với y mà không khúc mắc gì trong lòng, mặc dù lý do của cậu ta là không ngại tiền nhiều, nhưng rõ ràng là mình cầm hợp đồng mười lăm tỷ hợp tác với cậu ta, cậu ta cũng không cho mình sắc mặt tốt.
Khác biệt luôn được nhìn thấy rõ khi so sánh hai sự vật, Cảnh Nhất Thành càng so mình với Nguyễn Thần Hiên, hắn càng cảm thấy hình như mình không bằng đối phương thật.
Trước kia hắn vẫn nghĩ quan hệ giữa Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên không tốt, cả quan hệ giữa hắn với Hứa Thừa Hạo cũng không tốt, này chẳng phải cái gì to tát. Nhưng giờ ngẫm một chút, mình nhiều hơn gã kia một tội danh ba trái ớt, Nguyễn Thần Hiên cùng lắm chỉ là mơ ước tập đoàn Hứa thị, mà cũng chưa thực hiện được, nếu so về độ ghét, nhất định hắn bị ghét nhiều hơn Nguyễn Thần Hiên.
Nói không chừng, Hứa Thừa Hạo càng thích hợp tác với Nguyễn Thần Hiên, nói không chừng bọn họ trò chuyện, ở chung với nhau vô cùng vui vẻ, nói không chừng bọn họ cuối cùng vì hợp tác mà trở thành bạn tốt…
Cảnh Nhất Thành chợt đập ly cà phê lên bàn, đứng dậy đi khỏi phòng họp, hắn quyết định mình phải đến hiện trường nhìn một chút!