Đinh – Chọn lựa thành công. Ớt Nhỏ tiếp nhận “Tuyến mặt đau” thành công.]
[Đinh – Hệ thống Ớt Nhỏ tự động online, xin mời ngài hưởng dụng các chức năng: tự động tải mới nhiệm vụ, thông báo bắt đầu và kết thúc nhiệm vụ, phụ trách thu hoạch nông sản cho nhiệm vụ, trao vật phẩm sau khi kết thúc nhiệm vụ và nhiều chức năng khác, xin mời sử dụng.]
[Đinh – Ớt Nhỏ xin nhắc nhở ngài, sau khi ngài ràng buộc với nhiệm vụ Ớt Nhỏ, ngài cần trồng và thu hoạch năm mươi triệu quả ớt để đổi lấy một quả ớt Mary Sue, ăn nó để chuyển kiếp trở về.]
Biết ngay là không đơn giản.
Hứa Thừa Hạo có chút dự liệu được chuyện này, nhưng vẫn không biết phải làm sao: Vậy ta phải làm gì bây giờ? Nhiệm vụ lúc nào bắt đầu?
[Đinh – Ớt Nhỏ online để giải đáp thắc mắc cho ngài, nếu ngài không chủ động phá hỏng cốt truyện thì ngài có thể sống tùy theo ý muốn, Ớt Nhỏ sẽ chủ động nhắc nhở ngài khi bắt đầu mở nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo: Vậy bây giờ chưa bắt đầu hả?
[Đinh – Lựa chọn cùng nhiệm vụ của ngài đang được phản hồi về chủ thần hệ thống xuyên sách, cần chờ thêm thời gian, xin kiên nhẫn chờ đợi.]
Hứa Thừa Hạo: …Hóa ra là như vậy, thế hệ thống xuyên sách các ngươi tới từ nơi nào?
[Đinh – Câu trả lời liên quan đến phần chưa được biết đến trong thế giới thật của ngài, thật xin lỗi không thể giải đáp.]
Hứa Thừa Hạo: …Ừ
Nói chuyện phiếm đã xong, Hứa Thừa Hạo lại im lặng, anh ngồi trên ghế sofa, đem tất cả những chi tiết quan trọng liên quan đến hệ thống xuyên sách xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng anh đành thở dài.
Được rồi, anh chấp nhận số phận.
Hứa Thừa Hạo đứng dậy muốn tắm rửa đi ngủ, nhưng khi nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, anh bỗng thấy mờ mịt.
Dù anh đọc qua truyện, nhưng lúc thật sự xuyên vào sách, anh cũng không hiểu biết nam phụ bánh xe dự phòng sống như thế nào.
Anh lại gọi hệ thống: Có thể đưa cho ta một phần trí nhớ của nguyên chủ không, ít nhất cũng không để ta lộ tẩy trong sinh hoạt hàng ngày chứ?
[Đinh – Tiếp nhận mệnh lệnh, đang kết nối, xin vui lòng chờ.]
Để đề phòng hiện tượng trí nhớ bị quá tải dẫn đến ngất xỉu như thường thấy trong truyện, Hứa Thừa Hạo lại vội vàng ngồi xuống, nghiêm túc chờ đợi.
Hệ thống 2333 so với anh tưởng tượng thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nó đem tất cả trí nhớ của nam phụ truyền vào đầu Hứa Thừa Hạo, giống như có một bộ phim về nam phụ đang được lưu lại từ từ trong con chip trong đầu Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo xem hết đoạn trí nhớ với tư cách là khán giả, nếu không nhớ cũng có thể kiếm đoạn mình muốn để xem lại bất cứ lúc nào.
Thật thần kỳ…
Nhưng mà nghĩ thêm một chút thì bản thân có thể chuyển kiếp vào trong sách, trở thành vai nam phụ mình ghét nhất lúc đọc, thế này thì còn hơn cả thần kỳ!
Hứa Thừa Hạo hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, lần này, anh tìm được chính xác phòng ngủ của nguyên chủ, còn thuận lợi tắm rửa, thay đồ ngủ.
Nguyên chủ trước từng bị thương, cảm giác đau nhói ở trên đầu truyền tới lúc tắm cũng nhắc nhở Hứa Thừa Hạo, anh dùng khăn lông che đầu, chạy lại ra phòng khách tìm hộp thuốc, bôi thuốc lên vết thương trên trán, rồi dùng dầu gió xoa bóp những chỗ bầm tím trên người, sau đấy mang một thân đầy mùi dầu mệt mỏi nhào lên giường ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh cần nghỉ ngơi cho khỏe để lấy lại tinh thần, sau đấy lại đối mặt với những chuyện này.
Lúc Hứa Thừa Hạo tắt đèn nghỉ ngơi, bên biệt thự Nguyễn gia lại đèn đuốc sáng trưng.
Ba mẹ Nguyễn gia ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời, nhìn điệu bộ chắc chắn là đang chờ ai đó trở lại. Người giúp việc xung quanh đứng chắp tay cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thở cũng không dám thở mạnh.
Toàn bộ biệt thự tràn đầy sự yên lặng quỷ dị như đêm trước cơn bão, không khí căng thẳng vọt lên đỉnh điểm theo tiếng xe dừng lại bên ngoài, tựa như cây cung đang căng sẽ đứt dây ngay trong một cái chớp mắt.
Cạch —
Theo một tiếng vang nhỏ, cánh cửa gỗ sậm màu sang trọng từ từ mở ra, ánh đèn sáng ngời trong phòng khách tràn qua khung cửa chiếu lên người vừa bước vào, để lộ thân hình người đấy trong tầm mắt mọi người ở phòng khách.
Y mặc bộ vest đen, thân cao chân dài, chậm rãi đi tới, tựa như không nhìn thấy không khí căng thẳng trong phòng, gương mặt tuấn mỹ ung dung bình tĩnh.
Đợi y đến gần, ba Nguyễn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn y, giống như giờ mới thấy y đi tới, giễu cợt nói: “Sao? Tốn trăm cay ngàn đắng mà không cướp được người về à?”
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh ngồi phía đối diện: “Đã về rồi.”
“Mày – Mày giỏi lắm!” Ba Nguyễn giận đến đỏ mặt, vung tay hất tách trà.
Choang một tiếng, tách trà sứ vỡ tan trên nền đất, tiếng vỡ làm mọi người trong phòng khách giật mình.
Mẹ Nguyễn mặt đang sa sầm cũng ngay lập tức hoảng sợ, vội vàng nói: “Chí Bằng, ông đừng nóng giận…”
“Nhìn bà dạy thằng con ngoan kia kìa!” Ba Nguyễn tức giận cắt lời bà: “Mọi khi toàn là bà bảo vệ nó, không dạy cũng không đánh, nhìn xem rốt cuộc nó thành cái gì!”
Mắng mẹ Nguyễn xong, ba Nguyễn lại xoay qua chỉ Nguyễn Thần Hiên mắng tiếp: “Mày nhìn một chút xem bộ dạng mày bây giờ thế nào! Vì một đứa con gái mà đi dùng cả quan hệ của ông mày, làm mấy chuyện tổn hại người khác chỉ vì lợi cho mình, phá cả căn cơ gia tộc! Nguyễn Thần Hiên, mày tự cho mình là vua là chúa, trong cái nhà này không ai quản nổi mày nữa phải không?!”
Nguyễn Thần Hiên cụp mắt, y thậm chí chẳng có hứng thú cãi lại trận mắng chửi này, chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa, mặc cho đối phương phát tiết.
Dáng vẻ không nói không rằng, ngược lại còn chọc ba Nguyễn giận hơn.
“Được, tốt tốt tốt!” Ngực ba Nguyễn phập phồng, trông như giận đến mức run cả ngón tay: “Nguyễn Thần Hiên, bây giờ cánh mày cứng rồi, có thể chống đối nên không muốn nghe dạy bảo phải không! Mày đừng quên rốt cuộc cổ phần ở trong tay ai, tao muốn kéo mày xuống thì sẽ làm được, đến lúc đấy để xem mày có thể bảo vệ bạn gái nhỏ của mày nữa không!”
Ba Nguyễn quát tháo, nhưng vẫn không nhịn được đá một đá vào chân ghế sofa cho hả giận, cuối cùng lạnh lùng đe dọa: “Nếu mày nghiêm túc đi coi mắt, tìm bạn gái đính hôn, tao sẽ không làm gì con bé kia hết, nếu không… tốt nhất là mày bảo vệ nó kỹ một chút đi!”
Nói xong, ba Nguyễn đá đổ chiếc bàn uống trà nhỏ, rồi bước lên lầu trong tiếng đổ vỡ đinh tai.
Mẹ Nguyễn không ngờ cuối cùng lại cãi nhau lớn như vậy, rốt cuộc bà vẫn tiếc con trai, ra sức van xin: “Thần Hiên, Thần Hiên, con đừng giận ba được không? Có những ả đàn bà dùng thủ đoạn để quyến rũ con, mấy ả đó thật ra chỉ nhắm đến tiền của con, muốn được gả vào nhà giàu mà thôi.”
“…Con nghe lời mẹ, đi xin lỗi ba rồi chia tay con bé kia được không? Nếu con thật sự mất chức tổng tài Nguyễn gia, thì sau này con làm thế nào? Coi như mẹ xin con, đi xin lỗi ba đi.”
Nguyễn Thần Hiên vỗ vai mẹ trấn an: “Đừng lo, con sẽ nghĩ cách.”
“Con còn nghĩ ra được cách gì hả! Ba con nắm cổ phần nhiều nhất, con…”
“Sẽ có cách!” Nguyễn Thần Hiên nhàn nhạt nói: “Con rất ghét cuộc sống bị điều khiển.”
“Con… không muốn chia tay cô ấy.”
Mẹ Nguyễn cao giọng khóc lóc: “Nghiệp chướng a, con bị con hồ ly tinh ấy mê mẩn rồi, ngay cả gia đình con cũng không cần sao?”
Nguyễn Thần Hiên đỡ mẹ: “Mẹ đừng lo, chỉ cần con có đủ quyền lực là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, chờ con, sẽ không lâu quá đâu.”
Mẹ Nguyễn: “Con không thắng được ba con đâu, con căn bản không có khả năng chống lại ông ấy…”
“Nhưng con vẫn phải thử một lần!” Nguyễn Thần Hiên kiên định nói, cuối cùng lại thấp giọng: “Mẹ, thật xin lỗi, để mẹ đau lòng như vậy, mấy ngày này con sẽ không về đây để chọc mọi người phiền lòng, tạm biệt.”
Nói xong, y xoay người đi thẳng.
Một màn hài kịch tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, trong phòng khách lộn xộn chỉ còn mẹ Nguyễn khóc thầm, bà lau nước mắt, hung dữ suy nghĩ: Bà phải nhìn một chút cái loại hồ ly tinh như thế nào lại có thể mê hoặc con bà thành như vậy!
Tất cả mọi người đều không phát hiện, một cái máy quay phim lỗ kim ở trong góc đang yên lặng, thật thà thu tất cả hình ảnh rồi truyền trở về cho chủ nó —
Cảnh Nhất Thành nhấn nút pause, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.
Ước chừng qua nửa tiếng, ngay lúc thủ hạ cho rằng hắn đã ngủ, đối phương đột nhiên mở mắt, ánh mắt thâm trầm sắc bén trấn tĩnh, không có chút nào buồn ngủ.
Hắn cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm trong đống notes được số điện thoại của chủ tịch Chu, nhắn sang mấy dòng: “Hy vọng lời hứa ông làm đám hỏi với Nguyễn gia có thể nhanh chóng hoàn thành.”
Đối phương trả lời: “Tiên sinh yên tâm.”
Cảnh Nhất Thành nhếch môi hài lòng, chiếc điện thoại màu đen xoay xoay trong tay hai vòng rồi được cất vào túi.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
…
Đêm khuya yên lặng che giấu tất cả dục vọng cùng suy nghĩ của mọi người, kẻ duy nhất thật sự ngủ say, chắc chỉ có Hứa Thừa Hạo.
Sáng sớm, đồng hồ sinh học bảy năm trời ép anh tỉnh giấc, Hứa Thừa Hạo mơ màng ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa xuống giường đi rửa mặt theo thói quen.
Tay đặt lên tay nắm cửa lạnh lẽo, Hứa Thừa Hạo mới đột nhiên tỉnh táo, nhìn cánh cửa trước mặt một hồi lâu, cuối cùng anh cúi đầu thở dài, lại một lần nữa ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu.
Anh quên mất mình đã xuyên vào sách…
Suy nghĩ và hành động lúc nãy đều hoàn toàn là thói quen trong tiềm thức tạo thành, thậm chí anh còn mơ mơ màng màng cảm thấy mình ngửi được mùi thịt của tiệm bánh bao dưới lầu…
Hửm?
Mùi thịt?
Hứa Thừa Hạo bật dậy, cẩn thận ngửi một cái – không phải ảo giác, thật sự có mùi thơm bánh bao thịt!
Ý nghĩ chạy qua đầu một lần nữa, Hứa Thừa Hạo bỗng nhớ tới nam phụ là đại thiếu gia Hứa gia, từ nhỏ được chăm sóc như công tử nhà quyền quý, dù đang ở một mình, nhưng sinh hoạt thường ngày vẫn có người giúp việc chăm sóc, vậy nên ngoài kia là có người giúp việc nấu ăn?
Hứa Thừa Hạo vuốt tóc, lại xuống giường đi rửa mặt thay quần áo, lúc mở cửa phòng, mùi đồ ăn truyền từ bếp ra lại càng thơm hơn, làm cái dạ dày rỗng của anh sôi ùng ục.
— Nguyên chủ biết nữ chính bị nam chính bắt đi hồi chiều hôm qua, sau đấy đuổi theo, suy nghĩ cách cứu nữ chính, hoàn toàn chưa ăn miếng cơm nào. Tối hôm qua thì anh bận suy nghĩ nhiều chuyện, cũng không để ý, sau lại ngủ thẳng đến bây giờ, lúc này ngửi được mùi đồ ăn mới thấy dạ dày khó chịu.
Đi vào phòng ăn nhìn một cái, trên bàn là bữa sáng đúng kiểu Trung Quốc, cháo trắng thịt nạc rải hành lá cắt nhỏ, bánh bao thịt mùi thơm nức có thể ngửi thấy từ xa, mấy đĩa dưa muối nhỏ cùng trứng tráng mới ra lò, rất phong phú.