SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

"Từ sau khi hai người kết hôn Thẩm tổng vẫn luôn ở phòng bên cạnh sao? Hai người chưa từng ngủ chung sao?" Dì Lưu sợ bị người khác nghe thấy nên kéo Ôn Cẩn đến bên cạnh, thấp giọng hỏi.

“Cũng chỉ có khi ngủ trưa là bọn con ngủ chung với nhau.” Đôi mắt cô bé sáng lên khi nhớ lại lần trước Thẩm Hàm Chi đã ôm nàng ngủ.

Bây giờ đổi thành Lưu Phương ngây ngẩn cả người. Không phải trước đây Thẩm Hàm Chi vẫn luôn nóng lòng muốn cưới Tiểu Cẩn sao? Tại sao hai người họ vẫn luôn phân phòng cho dù đã kết hôn? Đây không phải là chuyện bình thường?

Thấy Lưu Phương im lặng, Ôn Cẩn lập tức hỏi: "Sao vậy dì Lưu? Là có chuyện gì không đúng sao?"

"Tiểu Cẩn, vậy Thẩm tổng có nói vì sao lại không ở chung phòng không?" Dì Lưu tiếp tục hỏi.

“Chị nói chúng con còn chưa quen nhau, chờ đến khi quen nhau rồi thì sẽ ở cùng nhau.” Ôn Cẩn lặp lại lời Thẩm Hàm Chi đã nói trước đó.

Dì Lưu cũng không tin vào lý do thoái thác này của Thẩm Hàm Chi, bà cảm thấy Thẩm Hàm Chi hoặc là mang Tiểu Cẩn về làm vật trang trí, hoặc có thể khẳng định là cơ thể cô ấy không được, nói không chừng tuyến thể của cô ấy có vấn đề gì đó cho nên mới nóng lòng muốn tìm một cô gái trẻ không hiểu chuyện đời để kết hôn.

Bất quá như vậy cũng tốt, miễn là Tiểu Cẩn nhà bà có thể được an toàn và không phải chịu tổn thương.

“Dì Lưu, những cặp vợ vợ khác cũng như vậy sao?” Cô bé nghiêm túc hỏi.

“Những cặp vợ vợ khác sau khi kết hôn sẽ ngủ chung, nhưng cũng có một số người sống xa nhau, các con như vậy cũng là bình thường.”

Lưu Phương nghĩ rằng duy trì tình trạng như bây giờ cũng không tệ, ít nhất Thẩm Hàm Chi cũng không có bạc đãi Tiểu Cẩn. Cho dù cô ấy không thích Tiểu Cẩn và dành nhiều thời gian chơi đùa bên ngoài thì ít nhất cuộc sống của Tiểu Cẩn vẫn được đảm bảo khi nàng sống ở đây, bà không thể chọc giận Thẩm Hàm Chi.

Ôn Cẩn gật đầu, xem ra nàng càng phải cố gắng hơn nữa, không chỉ phải học viết, học tính toán, nàng còn phải học thêm điều từ người đàn em trong phim truyền hình, như vậy thì nàng mới có thể sớm ngày ngủ chung với chị được.

“Nếu đã như vậy thì con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, tranh thủ thời gian để có thể ngủ với chị sớm hơn.” Ôn Cẩn lẩm bẩm với Lưu Phương.

Điều này khiến cho Lưu Phương cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao Tiểu Cẩn lại muốn ngủ chung với Thẩm Hàm Chi đến vậy? Tuy nhiên, bà cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chờ ngày mai đến làm việc, bà sẽ có nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình.

Ôn Cẩn lại dẫn Lưu Phương đi dạo một vòng quanh biệt thự, giới thiệu cho Lưu Phương mục đích của mỗi phòng, sau đó lại dẫn Lưu Phương về phòng khách nói chuyện hồi lâu.

Thẩm Hàm Chi nói với Chu Đan Thanh một số chuyện trên lầu, lúc cô xuống lầu, Ôn Cẩn vẫn đang nắm tay Lưu Phương nói chuyện.

Cô bé nghe thấy động tĩnh từ trên lầu liền quay đầu nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị.”

“Ừ, em vẫn còn đang nói chuyện với dì Lưu à?” Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa đi đến ghế sô pha phía sau cô bé, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô bé.

“Đã lâu không gặp dì Lưu, nên em có rất nhiều điều muốn nói.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Chi, trong mắt tràn đầy ý cười.

Dì Lưu lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người, cảm thấy đây hẳn không phải lần đầu tiên hai người như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Tiểu Cẩn thì có vẻ như cô bé rất thích Thẩm Hàm Chi?

“Em không cần phải gấp gáp, từ giờ dì Lưu sẽ ở nhà với em mỗi ngày.” Thẩm Hàm Chi vuốt mái tóc mềm mại của cô bé thêm hai lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Lưu Phương rồi nói: “Dì Lưu, lát nữa hãy đưa số thẻ ngân hàng của cô cho tôi, sau đó tôi sẽ gửi cho trợ lý và tiền lương của dì sẽ được trả đúng hạn hàng tháng".

"Được, cảm ơn Thẩm tổng, cảm ơn Thẩm tổng." Lưu Phương lấy điện thoại di động ra và gửi số thẻ. Bà muốn hỏi xem bà có thể ứng trước tiền lương tháng này không. Bên phía trường học của con gái bà thật sự không còn cách nào, nhưng mà bà lại cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với Thẩm Hàm Chi, sợ rằng Thẩm Hàm Chi sẽ hiểu lầm rằng bà ta là loại tiểu nhân được một tấc lại muốn tiến một thước.

Thẩm Hàm Chi nhận được số thẻ, lập tức gửi cho Trương Minh, nói với hắn rằng đây là nhân viên mới trong biệt thự, từ nay cũng giống như Dương Mạn và những người khác, hắn phải trả lương đúng hạn.

Trò chuyện một lúc, Lưu Phương phải đến trường giáo dục đặc biệt đón con gái về nhà, bà vội vàng đứng dậy chào tạm biệt

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn rồi cưỡi con xe điện đã qua sử dụng ra khỏi khu biệt thự.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Phương đưa con gái đi học sau đó mới đạp xe điện đến biệt thự, trong lòng bà vẫn cứ suy nghĩ mãi về chuyện học phí của con gái, nhưng bà thực sự không biết phải mở lời như thế nào với Thẩm Hàm Chi. Cả đường đi đều do dự, Chờ đến khi bà tỉnh táo trở lại thì đã đến biệt thự.

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn vừa mới ăn sáng xong, tối hôm qua vì giá trị tra A chết tiệt, Thẩm Hàm Chi lại làm cho cô bé khóc, cho nên bây giờ cô lại càng cưng chiều cô bé hơn.

Ôn Cẩn nép mình vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, vô cùng thuần phục làm nũng, Thẩm Hàm Chi xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nếu còn buồn ngủ thì về ngủ một lát đi, học tập cũng không cần phải vội.”

“Không cần đâu, em muốn mau chóng được học.” Ôn Cẩn rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, ngâm nga nũng nịu.

Khi Lưu Phương bước vào, bà nhìn thấy chính là Ôn Cẩn đang tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng, Thẩm Hàm Chi cũng rất có kiên nhẫn với Ôn Cẩn, đây hoàn toàn chính là đang dỗ dành cô bé, điều này làm cho Lưu Phương tạm thời yên tâm nhưng bà lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Đôi mắt nhạy bén của Ôn Cẩn đã nhìn thấy Lưu Phương, mỉm cười chào đón Lưu Phương: “Dì Lưu, dì đến rồi.”

"Dì vừa mới đưa Lưu Xán đến trường, Thẩm tổng, tôi đi làm việc trước." Lưu Phương nói rồi chuẩn bị lên lầu dọn dẹp.

Thẩm Hàn Chi cười nói: “ Không cần gấp, tầng một bên phải có mấy phòng, dì Lưu, dì cũng có thể chọn một phòng, lát nữa có thể ngủ một giấc hoặc dì cũng có thể đón con gái đến ở đây."

"Được, cảm ơn Thẩm tổng." Lưu Phương đi ra ngoài, mang quần áo lao động và những thứ khác để ở bên ngoài vào, chọn một phòng rồi đi vào. Sau khi nhìn rõ đồ đạc được bày biện ở trong phòng, Lưu Phương trợn tròn mắt.

Chỗ ở Thẩm Hàm Chi dành cho nhân nhân cũng rất tốt, trong phòng có tủ quần áo, bàn, giường đôi lớn sát tường, hơn nữa phòng cũng có phòng tắm riêng, nơi này còn sạch sẽ và gọn gàng hơn so với nơi Lưu Phương và con gái ở.

Lưu Phương cất đồ đi làm thường ngày của mình vào tủ, mặc quần áo đi làm rồi rời khỏi phòng.

Bà chào Dương Mạn và Tống Tuệ Phương rồi lên lầu dọn dẹp phòng cho Ôn Cẩn.

Trước kia khi bà còn ở trang viên Hoa Hồng, bình thường một tầng đều phải có một người hầu phụ trách dọn dẹp, bởi vậy dọn dẹp căn phòng của Ôn Cẩn đối với bà mà nói thì quá nhẹ nhàng.

Lưu Phương dọn dẹp phòng Ôn Cẩn, giặt hết quần áo cần giặt, đồng thời giúp đám người Dương Mạn dùng máy hút bụi lau chùi hành lang tầng hai.

Dương Mạn và những người khác có ấn tượng rất tốt với Lưu Phương, dù sao có thêm một người đến làm việc thì bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng hơn.

Còn Thẩm Hàn Chi thì dẫn cô bé đến thư phòng, thời gian buổi sáng, cô chuẩn bị dạy cho cô bé về các số trong phạm vi một trăm, đồng thời cô cũng sẽ nói về phép cộng và phép trừ trong phạm vi một trăm.

Cô bé lắng nghe rất chăm chú, hơn nữa về cơ bản đều đã nắm được.

Sau khi ăn trưa xong, khó có được cô bé không quấn lấy Thẩm Hàm Chi. Tối hôm qua nàng xem phim truyền hình đã nhìn thấy được chỗ tốt đẹp, nên cô bé có chút nóng lòng muốn tiếp tục xem, nên cô bé nói với Thẩm Hàm Chi rằng nàng đang buồn ngủ.

Thẩm Hàm Chi chỉ nghĩ rằng buổi sáng đã dạy cho cô bé quá nhiều kiến thức, nên cô bé không thể tiêu hóa được trong một thời gian nên để cho cô bé nghỉ ngơi sớm.

Sau khi Thẩm Hàm Chi rời đi, Ôn Cẩn lấy điện thoại di động ra, bấm vào bộ phim truyền hình trước đó, ngày hôm qua nàng đã xem đến tập đại hội thể thao.

Đàn chị và đàn em vẫn giả vờ như không quen biết nhau. Đàn chị chạy xong 500 mét liền đi đến rừng cây nhỏ trong trường học, thời gian này, tất cả học sinh đều đang ở sân thể dục, trong rừng cây là một mảnh yên tĩnh.

Đàn chị đợi ở đó mấy phút, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khóe môi của cô ấy hơi nhếch lên, khi quay đầu nhìn lại, quả nhiên là thấy đàn em ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

Cô bé gần như đã đoán được nội dung tiếp theo rất quan trọng, vội vàng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong phim, đàn chị đang từng bước tới gần, đàn em cũng không hề lùi lại mà vòng tay qua eo đàn chị, nũng nịu hỏi: “Chị, chị vừa chạy được 500 mét, có mệt không? Em nhìn thấy có một số omega đưa nước cho chị."

Đôi mắt đàn chị hơi nhướng lên, mỉm cười nhìn chằm chằm vào đàn em, "Em không muốn hỏi chị có mệt không phải không? Trọng tâm là câu cuối cùng phải không? Em ghen à?"

Một bên mặt của đàn em nhẹ nhàng cọ vào cổ đàn chị, cảm giác ấm áp.

Chị gái cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào đàn em, như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, cô ôm cô gái trẻ đến một cái cây, "Dựa lên đó."

Vành tai của đàn em hơi đỏ lên, hai tay cô ôm lấy cổ đàn chị làm nũng: "Chị, nhẹ nhàng một chút."

Đàn chị dường như không thể chịu nổi sự trêu chọc của đàn em, cô đưa tay đẩy cô gái quay người lại,

đàn em dựa vào thân cây, hình ảnh hơi phóng to, chỉ để lại tiếng thở đứt quãng của cô gái và âm thanh của phong cảnh rừng cây.

Cô bé lại bối rối khi nhìn thấy điều này. Cô không hiểu tại sao đàn chị lại yêu cầu cô gái dựa vào chỗ đó để làm gì.

Điều này thực sự không phù hợp với cô bé.

Cô bé quyết định ngủ trưa trước, sau khi tỉnh dậy sẽ đến gặp dì Lưu để xin lời khuyên. Dù sao thì chị cũng đã dặn nàng không nên xem bộ phim truyền hình này, nàng cũng có chút xấu hổ khi xin lời khuyên của chị.

Cô bé xem xong tập phim này, mỹ mãn đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thẩm Hàn Chi đi đánh thức cô bé dậy là lúc 2 giờ 30, cô không thấy trong phòng cô bé không có ai, lúc này Ôn Cẩn đã cầm điện thoại di động đi đến phòng dì Lưu.

Buổi trưa dì Lưu cùng Dương Mạn và những người khác ăn cơm, cảm thấy người hầu ở chỗ Thẩm Hàm Chi đều tốt, ít nhất không có tật xấu hay mỉa mai người khác, hơn nữa điều kiện chỗ ở ở đây cũng tốt hơn nhiều so với những phòng ở trang viên Hoa Hồng. Căn phòng bà đang ở bây giờ không khác gì những phòng thương vụ của khách sạn.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lưu Phương vội vàng ra mở cửa, thấy là Ôn Cẩn tới, vội vàng mỉm cười dẫn nàng vào. "Tiểu Cẩn, mau vào ngồi đi, có cần dì dọn dẹp gì không?"

Lỗ tai cô bé hơi đỏ lên, cô bé kéo cánh tay Lưu Phương, "Không có, dì Lưu là con có chuyện muốn hỏi dì.”

"Được rồi, hỏi đi." Dì Lưu ngồi ở bên cạnh Ôn Cẩn, cảm thấy rất đau lòng cho đứa nhỏ này. Ôn Cẩn không giống như cô con gái của bà, con gái là bị thiểu năng trí tuệ cấp độ ba, trí thông minh cũng dừng lại ở sáu bảy tuổi, mà Ôn Cẩn quả thực là người có trí tuệ bình thường, nhiều năm như vậy, đều bị bọn người Ôn Hằng Thu lãng phí, nếu không ở độ tuổi này thì nàng cũng nên vào đại học.

Cô bé có chút ngại ngùng lấy điện thoại ra, không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn Lưu Phương, “Dì Lưu, con muốn tìm hiểu thêm về cách dỗ cho chị vui vẻ, con cũng muốn được sớm ngày ngủ cùng phòng với chị ấy. Gần đây con đang xem một bộ phim truyền hình và con đã học được một số điều, nhưng con vẫn không hiểu được một số việc. Dì có thể giúp con không?

Thật ra Lưu Phương không nghĩ tới Tiểu Cẩn vậy mà lại để tâm đến Thẩm Hàm Chi như vậy, cô bé thậm chí còn xem phim để tìm hiểu học hỏi, bà cũng khá tò mò về bộ phim mà Tiểu Cẩn đã xem.

"Đương nhiên có thể, Tiểu Cẩn, trong phòng hiện tại chỉ có hai người chúng ta, dì lại là người nhìn con lớn lên. Dì hỏi con, có phải con thật sự thích Thẩm Hàm Chi hay không?” Hơn nữa hôm nay Lưu Phương cũng mới đến biệt thự của Thẩm gia hai lần, nhưng có vẻ như Ôn Cẩn rất không muốn rời xa với Thẩm Hàm Chi, giống như một cô bé mới bắt đầu biết yêu vậy.

Ôn Cẩn một bên mặt hơi đỏ lên, nhưng nàng vẫn là gật đầu, mím môi cười nói: “Chị ấy đối với con rất tốt, dạy con biết chữ và đếm, mua cho con quần áo và điện thoại di động, còn để cho các dì nấu ăn ngon cho con, cũng sẽ đưa con đi mua sắm ở trung tâm thương mại, khi gặp con chó lớn chị cũng bảo vệ con. Từ trước đến nay con chưa bao giờ gặp được người nào tốt với con như vậy”.

Đôi mắt của cô bé sáng lên khi nói đến Thẩm Hàm Chi, nhưng khi nàng nhớ lại rằng Thẩm Hàm Chi hầu như ngày nào cũng mất bình tĩnh với nàng một lần, hơn nữa lý do khiến chị nóng nảy là những chuyện tầm thường, cô bé lại có chút không hiểu,

có phải là do mỗi ngày chị đều sẽ có một đoạn thời gian tâm trạng không tốt, cho nên mới hung dữ với mình một chút hay không?

"Hình như là mỗi ngày chị đều sẽ có một đoạn thời gian tâm trạng không tốt, có đôi khi sẽ hung dữ với con." Cô bé ngập ngừng nói.

Lưu Phương nghe vậy, lập tức căng thẳng. Tiểu Cẩn là một đứa trẻ đáng thương, vừa thoát khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói.

"Cô ấy làm gì con? Cô ấy có ra tay với con không?" Đôi mắt của Lưu Phương đỏ bừng vì lo lắng.

Ôn Cẩn lắc đầu: “Không có, mỗi lần chị nói nặng lời với con xong, thì sau đó đều sẽ lập tức xin lỗi con, thậm chí còn tìm cách dỗ dành con."

Lưu Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bà lại không đoán ra được Thẩm Hàm Chi đang làm gì, sau khi hung dữ xong liền dỗ dành? Chẳng lẽ đây là thú vui mới của những người trong giới thượng lưu?

Tác giả có lời muốn nói:

Dì Lưu: Giới trẻ ngày nay thật biết cách chơi.

Bình luận

Truyện đang đọc