SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Ngày đầu tiên nghỉ ngơi, cô bé ngủ một giấc đến tỉnh dậy một cách tự nhiên, khi mở mắt ra thì đã hơn mười giờ sáng, nàng nhìn sang chỗ bên cạnh thì thấy Thẩm Hàn Chi đang nằm bên cạnh mình, chơi với điện thoại di động.

Nhìn thấy thỏ con tỉnh lại, Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vào lòng, mỉm cười xoa xoa eo thỏ con: "Thỏ con lười biếng đã tỉnh rồi à? Thỏ con của chị tháng này mệt mỏi quá rồi, em còn buồn ngủ không?”

Thỏ con lười biếng vùi mình vào trong lòng Thẩm Hàm Chi, “Em không buồn ngủ nữa, chỉ là em nhớ chị thôi.”

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con vùi trong ngực mình, trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua, đưa tay vuốt ve lưng thỏ con, dịu dàng dỗ dành: “ Thỏ con miệng thật ngọt ngào, luôn làm cho chị vui vẻ.”

“Không có mà, em thật sự rất nhớ chị.” Nàng muốn để cho chị bắt nạt mình, chẳng qua nửa câu sau thỏ con lại không dám nói.

Cô ậm ừ tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, không muốn đứng dậy. Cô bé dùng chóp mũi dụi dụi vào cổ Thẩm Hàm Chi, âu yếm với Thẩm Hàm Chi một lúc, thỏ con mới đứng dậy đi rửa mặt.

Khi nàng bước ra khỏi phòng tắm, nàng nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn đang dựa vào đệm đầu giường chơi điện thoại di động, các đốt ngón tay của chị rất dài và rõ ràng, vành tai của cô bé hơi đỏ lên. Cô bé muốn để cho chị chơi đùa với nàng.

Thỏ con mềm mại leo lên giường, thấy Thẩm Hàm Chi còn đang chơi, liền ngồi lên đùi của Thẩm Hàm Chi làm nũng nói: “Chị, chị còn chưa hôn chào buổi sáng đâu.”

Thẩm Hàn Chi vừa đặt điện thoại xuống, muốn ôm thỏ con, thỏ con thông minh liền tiến tới chỗ cô, một ngày hôn môi ba lần, mỗi lần thỏ con đều phải hôn khoảng năm phút mới buông ra. Lần này cũng vậy. Khi bọn họ tách ra, Thỏ con nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt ươn ướt, Thẩm Hàm Chi gần như không nhịn được, lại muốn ôm thỏ con hôn một lúc.

Ôm thỏ con mềm mại vào lòng, để thỏ con nằm trong lòng mình, Thẩm Hàm Chi dịu dàng hỏi: “Hai ngày nghỉ này em có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Cô bé lắc đầu, dụi khuôn mặt nhỏ vào cổ Thẩm Hàm Chi, “Em chỉ muốn ở nhà thôi, chị ơi, chị có thể ở nhà với em được không?"

“Được, đều nghe theo thỏ con." Thẩm Hàn Chi hôn lên một bên mặt Thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành.

Thỏ con được nghỉ hai ngày, nàng thực sự mệt mỏi, không muốn đi đâu, chỉ muốn để cho Thẩm Hàm Chi ôm nàng ngủ bù. Nàng thường xuyên dậy quá sớm nên có chút thiếu ngủ.

Sau khi ăn trưa xong, thỏ con rầm rì quấn lấy Thẩm Hàm Chi để cô ngủ trưa với mình. Thẩm Hàm Chi bế thỏ con từ phòng khách đi lên lầu hai.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ôm mình, Thỏ con nghiêng người hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi: “ Đây là phần thưởng cho chị.”

Đôi tay Thẩm Hàm Chi đang đặt dưới đầu gối của thỏ con liền nhéo nhéo thỏ con, trêu đùa: " Đây còn không phải là em tự khen thưởng mình sao?"

“Không phải đâu, em thích chị.” Thỏ con ậm ừ câu lấy cổ Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi khi nhìn thấy dáng vẻ mềm mại và dính người của thỏ con trong lòng mình, gần như không thể kiềm chế nổi.

Đặt thỏ con lên giường, Thẩm Hàm Chi để thỏ con ngồi trong lòng mình rồi mang máy tính bảng tới: "Em còn muốn ngủ nữa không? Hay là tìm phim truyền hình xem?"

Cô bé câu lấy cổ Thẩm Hàm Chi mút ra một quả dâu đỏ rực, sau đó ậm ừ, nũng nịu nói: “Chúng ta xem phim truyền hình đi, chị ôm em xem."

Thẩm Hàm Chi ôm lấy khuôn mặt của cô bé, xoa xoa, thỏ con của cô thật sự rất dính người, “Được rồi, ôm thỏ con của chị xem.”

Ôm thỏ con trong lòng, để thỏ con dựa vào trong lòng, Thẩm Hàm Chi mở máy tính bảng ra, ngẫu nhiên tìm được một bộ phim truyền hình.

Thẩm Hàm Chi lần này không cảm thấy có chút áp lực nào, thỏ con ngay cả hôn cũng đều biết rõ, xem phim truyền hình căn bản không có áp lực, phim truyền hình của thế giới này trên cơ bản cũng chỉ có hôn môi, còn cảnh khác sẽ bị cắt bỏ.

Thẩm Hàm Chi kiểm tra bảng xếp hạng phim truyền hình trên phần mềm video, mở phim truyền hình xếp hạng đầu tiên, cô phát hiện ra đó là phim truyền hình về trận chiến kinh doanh mà cô và cô bé trước đó đã xem qua, Thẩm Hàm Chi tùy ngẫu nhiên bấm vào một tập.

Khi cô bé nhìn thấy đó là bộ phim truyền hình mà nàng đã xem được một nửa trước đó, cô bé lập tức trở nên thích thú.

Trong ảnh, mọi người đang tập trung tại một phòng bệnh cao cấp, ông nội đang dạy bảo cho mọi người đồng thời cũng đang tìm kiếm người thừa kế, mỗi người đều có suy nghĩ riêng và cuối cùng cũng muốn có được một miếng bánh, nhưng có vẻ như chị cả là người mà ông nội hài lòng nhất.

Khi mọi người ra khỏi bệnh viện, anh cả nhìn về phía chị cả châm chọc mỉa mai: “Đừng tưởng rằng lão gia tử hài lòng với cô thì người trong tập đoàn sẽ ủng hộ cô làm chủ tịch."

"Mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi. Nếu có thời gian, tốt nhất anh nên quay lại xem kỹ xem có bao nhiêu người trong tập đoàn còn ủng hộ anh."

Ngữ điệu chị cả nói chuyện bình tĩnh, giống như căn bản không đem hắn để vào mắt.

Em hai nhìn hai người đấu nhau, môi hơi nhếch lên, nắm lấy cổ tay em ba rồi rời đi.

Chẳng bao lâu, khung cảnh chuyển sang biệt thự. Khi tình trạng của lão gia tử trở nên tồi tệ, sự cạnh tranh giữa các thành viên trong gia đình để giành lấy cổ phần của tập đoàn đã lên đến giai đoạn khốc liệt.

Em ba lấy máy tính xách tay và viết bản thảo trong phòng khách. Hiện tại ở nhà cô là người thoải mái nhất. Cô chỉ là một đứa con nuôi đã chấm dứt mối quan hệ nhận nuôi, cô không gây ra mối đe dọa nào cho bất cứ ai.

Chị hai không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô đang viết tài liệu, chị hai không biết từ lúc nào đưa tay chạm vào chân em ba, đến gần bên tai em ba, cố ý trêu chọc: “Em đang là viết cái gì vậy? Chị dạy em.”

“Chị đừng có sờ lung tung, còn đang ở trong phòng khách đó.” Em ba vành tai đỏ ửng thấp giọng cảnh cáo, đó chỉ là nhắc nhở, cũng không ngăn cản tay chị hai di chuyển khắp người mình. Đôi môi của chị hai thỉnh thoảng sẽ in lên mặt em ba, khóe môi, một màn này, vừa lúc bị chị cả và mẹ nhỏ trở về nhìn thấy được.

Em ba sợ chị cả nhìn thấy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, chị hai lại kéo em ba về phía mình, mỉm cười chào hỏi: “Chị, hai người đã quay lại?"

“Ừ.” Chị cả thờ ơ nhìn hai người, không để ý tới người mẹ nhỏ phía sau, đi thẳng lên tầng hai, rất nhanh sau đó rẽ vào hành lang tầng hai.

Người mẹ nhỏ nhìn chị hai và chị ba, trầm tư, cô nhìn thấy chị cả không có ý quấn lấy mình lúc này mới mới thả lỏng một chút, tuy nhiên vừa đến góc cầu thang đã bị ai đó ôm vào lòng.

Vị trí này là một điểm mù, từ tầng dưới không thể nhìn thấy bên này, nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của em hai và em ba ở tầng dưới.

Người mẹ nhỏ hiển nhiên không ngờ tới hành động đột ngột của chị cả khiến cô giật mình, đồng thời đẩy chị cả ra, thấp giọng nói: “Em điên rồi, hai người em gái của em vẫn còn ở dưới lầu đó."

"Vậy thì có là gì đâu? Chị không nhìn thấy à? Cả hai cũng không hoàn toàn trong sạch. Mấy ngày nay chị có phải đang tránh mặt em không?" Chị cả ôm mẹ nhỏ vào lòng, lạnh lùng hỏi.

"Tôi không trốn tránh em. Tôi làm điều này là vì lợi ích của em. Hiện tại em vẫn chưa nhận được cổ phần... ưm"

Mẹ nhỏ chưa kịp nói xong thì chị cả đã hôn môi một cách mãnh liệt. Sau nụ hôn, chị cả ôm lấy vòng eo thon gọn của mẹ nhỏ rồi bế mẹ nhỏ về phòng.

Mãi cho đến khi cửa đóng lại, mẹ nhỏ mới dám lớn tiếng: Em đưa tôi vào đây làm gì? Bố em sẽ về ngay, tránh ra, để cho tôi ra ngoài.”

Chị cả ánh mắt có chút thâm trầm, ôm mẹ nhỏ vào lòng, đẩy mẹ nhỏ dựa vào cửa: "Mẹ nhỏ, bố em trả cho chị bao nhiêu tiền mà chị lại tận tâm tận tình như vậy?”

Trong lúc nói chuyện, cô nắm lấy tay mẹ nhỏ đang đẩy vai cô, nắm lấy hai tay đặt lên trên đỉnh đầu. Chị cả dùng một tay khống chế hai tay của mẹ nhỏ, một tay khác không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa, cẩn thận trói tay người mẹ nhỏ từng chút một bằng một chiếc khăn lụa.

Mẹ nhỏ có chút hoảng hốt hỏi: "Sao em lại trói tôi? Em điên à?"

Người chị cả cười khẩy, đôi môi nhẹ nhàng áp lên khóe môi của mẹ nhỏ thì thầm: “Phòng trường hợp mèo con nào đó kích động không kiềm chế được, hiện tại trên lưng của em vẫn còn hai vết đỏ do mẹ nhỏ cào đây. 66

"Không được, bố em vừa mới nói một lát nữa sẽ về ăn cơm chiều. Em có thể đợi đến tối được không? Buổi tối tôi sẽ tự mình đến tìm em, không phải bây giờ.” Mẹ nhỏ có chút vội vàng.

"Vậy không được, mấy ngày nay ai bảo chị tránh mặt em?" Chị cả vừa nói vừa hôn, đôi tay của mẹ nhỏ đang bị khăn lụa cột chặt không biết để đâu, cuối cùng chỉ có thể câu lấy cổ chị cả, tùy ý để chị cả hôn môi.

Cô bé nhìn thấy liền mở to mắt, có chút khó nhịn cọ cọ cổ Thẩm Hàm Chi, nàng cũng muốn để cho chị trói nàng lại bắt nạt.

Thẩm Hàm Chi ho nhẹ một tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình, chả trách bộ phim truyền hình này lại xếp hạng đầu tiên, chơi kích thích như vậy.

Chẳng mấy chốc, chị cả hôn mẹ nhỏ đi lên giường, khung cảnh chuyển sang cây xanh một bên, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển khó kiềm chế.

Cô bé cảm thấy nóng bừng, lúc này mới thở hổn hển, hơn nữa hiện tại nàng đã biết thở dốc là có ý gì, cô rầm rì, quay đầu lại ôm lấy cổ Thẩm Hàm Chi làm nũng: “Chị, em cũng muốn, hôn một cái đi.”

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con đáng yêu, mềm mại trong lòng, ném chiếc máy tính bảng sang một bên, ấn vào chiếc eo thon của cô bé rồi hôn lên, thân hình thỏ con của cô rất đẹp.

Thỏ con chủ động đáp lại, hai người hôn nhau mấy phút mới buông ra một chút. Thỏ con mềm mại nằm trong lòng Thẩm Hàm Chi, làm động tác nũng nịu: “Em thích chị, nụ hôn của chị thật thoải mái.”

“Thỏ con hư.” Thẩm Hàm Chi hôn lên một bên mặt thỏ con, đồng thời trấn tĩnh tâm tình của mình.

Thỏ con dịu dàng nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, vẻ mặt chân thành hỏi: “Chị ơi, khi em thi xong đại học, liệu chúng ta có phải sẽ giống như những gì em thấy trên phim không? Em cũng muốn chị hôn em."

Thẩm Hàm Chi hắng giọng, xoa xoa thắt lưng Thỏ con trấn an: “Chờ sau khi em thi xong đại học chúng ta sẽ lại nói chuyện này. Được rồi, chúng ta ngủ một lát rồi ra ngoài ăn cơm nha, cứ ở nhà cũng không tốt đâu."

“Nghe chị.” Thỏ con rầm rì, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Thẩm Hàm Chi, nhắm mắt lại.

Khoảng bốn giờ chiều, Thẩm Hàm Chi bảo tài xế lái xe đến trung tâm mua sắm, sau đó cô cùng cô bé bắt đầu đi dạo trên đường, cô dắt thỏ con đến nơi gấp thú bông.

Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, nói: “Tiểu Cẩn, em thích con vật nhỏ nào, chị gấp cho em."

Thỏ con vui vẻ tiến lại gần hôn lên cằm Thẩm Hàm Chi, lúc này mới chỉ vào thỏ trắng nhỏ bên trong.

Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con ngoan ngoãn trong lòng, đôi mắt hơi cong lên, kiếp trước cô cũng thường chơi gắp thú, chẳng qua lúc đó không có bạn gái bên cạnh, nàng đều mang hết búp bê về nhà. Gắp được đều mang về nhà, hiện tại cô đã có thỏ con, cuối cùng, kỹ năng của cô cũng có đất dụng võ. Cô bé rất là vui vẻ mang theo một túi gấu bông được Thẩm Hàm Chi gắp cho nàng, sau đó đi ăn cơm với Thẩm Hàm Chi.

Cơm chiều, Thẩm Hàm Chi dẫn thỏ con đến một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố Nam Độ. Thẩm Hàm Chi gọi một vài món ăn đặc biệt. Sau khi đặt thực đơn xuống, cô nhìn thấy thỏ con đang ôm con thỏ trắng nhỏ mà mình vừa gắp được, mắt to nhìn mắt nhỏ.

“Thỏ con đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Hàm Chi cười hỏi.

Cô bé nâng con thỏ trắng nhỏ lên trước mặt và nói: "Chị ơi, em và thỏ con nhỏ, ai dễ thương hơn?"

Thẩm Hàm Chi cười lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, “Tiểu Cẩn của chị đương nhiên là đáng yêu.”

Nếu không phải cô và Ôn Cẩn ngồi đối diện nhau, Thẩm Hàm Chi sẽ muốn ôm thỏ con vào lòng mà hôn.

Thức ăn được đưa lên nhanh chóng, khi thỏ con ăn cơm thì một bên mặt phồng lên, đôi mắt của Thẩm Hàm Chi hơi cong lên.

Ngày hôm sau, thỏ con gần như quấn lấy cô suốt ngày nằm ngây ngốc ở trên giường, hoặc là ôm thỏ con xem phim, hoặc là ôm thỏ con ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc