SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Hai người đi chưa được vài bước thì lại gặp một nhóm người quen cũng là thành viên trong gia đình Thẩm Hàm Chi. Phần lớn cổ phần của tập đoàn Thẩm thị đều nằm trong tay người cha ruột của nguyên thân, sau khi cha cô ấy qua đời tất cả đều rơi vào tay Thẩm Hàm Chi, còn chú hai, chú ba của cô mỗi năm chỉ có thể nhận được mấy trăm vạn tiền hoa hồng, đây vẫn là nguyên thân xem ở phân lượng người một nhà mà đưa ra sự nhượng bộ, dù sao thì ông nội vẫn còn sống, cô cũng không thể để hai người chú của mình trực tiếp cút khỏi tập đoàn Thẩm thị.

Nhưng hai người chú của nguyên thân cũng không hoàn toàn an phận, họ luôn muốn tham gia vào việc ra quyết định của công ty và luôn âm thầm thực hiện những động thái nhỏ. Nguyên thân là nể mặt của ông nội, cho nên không có động vào hai người này.

Thẩm Kiến Thiết nhìn thấy Thẩm Hàm Chi tới, liền mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, sau đó trừng mắt nhìn Ôn Cẩn, "Hàm Chi, chú ba của cháu và ta đang tìm cháu. Phạm tổng của Tập đoàn Phạm Thị vừa lúc muốn gặp cháu."

Thẩm Hàm Chi suy nghĩ vài giây trước khi tìm ra Phạm tổng là ai từ ký ức của nguyên thân. Phạm Thanh Nguyên của tập đoàn Phạm Thị có mối quan hệ tốt với ông nội và chú của nguyên thân, và họ được xem như là bạn bè của gia đình. Hơn nữa Phạm Thanh Nguyên chỉ có một đứa con, là một nam omega. Hai người chú và ông nội của nguyên thân bắt đầu nghĩ đến cuộc liên hôn giữa nguyên thân và Phạm gia.

Alpha ở thế giới này địa vị là cao nhất, nguyên thân kết hôn với con trai của Phạm Thanh Nguyên, Phạm thị cũng chẳng khác nào là tập đoàn Thẩm thị. Chẳng qua, nguyên thân đã hành động nhanh chóng và kết hôn với Ôn Cẩn mà không nói cho lão gia tử biết.

Hiện tại, xem ra hai người chú này của nguyên thân vẫn chưa có từ bỏ ý định.

Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đi về phía trước, nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn còn nắm tay Ôn Cẩn, Thẩm Kiến Thiết bất mãn nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: "Hàm Chi, chúng ta là đến bàn chuyện làm ăn, sao cháu lại dẫn cô ta theo để làm gì? Đây còn không phải là gánh nặng sao?"

Thẩm Hàm Chi sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Kiến Thiết, "Tiểu Cẩn là vợ của tôi, chú hai, thời điểm chú nói chuyện tốt nhất là nên tôn trọng chút."

Thẩm Hàm Chi khi nói chuyện cũng không có hạ thấp giọng. Rất nhiều người xung quanh nghe được lời cô nói, Thẩm Kiến Thiết cảm thấy mình không giữ được sắc mặt, ho nhẹ một tiếng: "Hàm Chi, sao cháu lại nói chuyện với chú như vậy?"

Thẩm Hàm Chi không quan tâm đến hành vi của ông ta, cô cũng không phải là nguyên thân. Đừng nói chi là chú hai hay chú ba, cô cũng không quan tâm đến ông nội và mẹ ruột của nguyên thân.

"Thẩm Kiến Thiết, ông mới là người phải nên biết thân phận của mình. Trong những trường hợp như thế này, ông hẳn nên gọi tôi là Thẩm tổng." Thẩm Hàm Chi lạnh lùng nhìn qua, không giữ chút mặt mũi nào cho Thẩm Kiến Thiết.

Nhìn thấy tình huống này, Thẩm Kiến Tài sắp không thể khống chế được nữa, ông ta tiến tới kéo Thẩm Kiến Thiết, cười với Thẩm Hàm Chi, nói: "Hàm Chi, chú hai của cháu chính là người như vậy, tính tình không tốt lại cứng rắn, cháu và Tiểu Cẩn rộng lượng, đừng chấp nhặt với chú ấy, Tiểu Cẩn, không dọa đến cháu đi?"

Ôn Cẩn lùi lại một bước, núp sau lưng Thẩm Hàm Chi, rụt rè đáp: "Không có."

"Không có thì tốt rồi. Cháu cũng đừng để tâm. Phạm tổng ở đây, cũng không cần phải đến đó." Thẩm Kiến Tài cười nói so với Thẩm Kiến Thiết, chú ba của nguyên thân là một người khéo đưa đẩy lại rất biết cách quan sát sắc mặt của người khác.

Phạm Thanh Nguyên và con trai Phạm Nhất Phàm cũng đi tới, cười nói: "Mọi người đều ở đây à, Hàm Chi. Chúng ta đã lâu không gặp, Nhất Phàm cũng thường xuyên nhắc đến cháu, chỉ cần Phạm thị và công ty của các người hợp tác, Nhất Phàm đều vội vàng nhận trách nhiệm, chẳng qua chỉ muốn gặp cháu nhiều hơn, nhưng mà nghe nói gần đây cháu không đến công ty?"

Thẩm Hàm Chi khẽ gật đầu. Tập đoàn Phạm Thị cũng có thể được xếp vào top 10 của thành phố Nam Độ, nhưng vẫn kém hơn tập đoàn Thẩm thị. Phạm Nhất Phàm này trước đây chính là thích nguyên thân, chẳng qua nguyên thân chỉ có hứng thú với nữ omega, nên cô ấy không chú ý nhiều đến Phạm Nhất Phàm.

"Ừm, tôi và Tiểu Cẩn vừa mới kết hôn, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy."

Thẩm Hàm Chi vẫn luôn nắm chặt tay Ôn Cẩn không buông ra.

Ánh mắt Phạm Thanh Nguyên hướng về Ôn Cẩn, trong mắt tràn đầy bất mãn, "Hàm Chi, hai nhà chúng ta cũng là thế giao, thời điểm cha cháu vẫn còn, cha cháu và ta là bạn thân, chú cũng phải khuyên nhủ cháu một câu, người trẻ tuổi vẫn là nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, hơn nữa Ôn gia đã bị cô lập rồi, chuyện kết hôn gì đó cháu chơi đùa một chút thì không sao, chẳng lẽ còn có thể coi là thật sao?"

Ôn Cẩn nắm chặt tay Thẩm Hàm Chi, nàng có chút sợ hãi. Những người này cũng dùng ánh mắt giống như Ôn Hân và Ôn Khải nhìn nàng. Trong ánh mắt đều là sự khinh thường mình, hơn nữa bọn họ nói như vậy là có ý gì, không muốn chị và nàng ở bên nhau sao?

Thẩm Hàm Chi liếc nhìn Ôn Cẩn, mỉm cười với Ôn Cẩn, lúc này mới đem ánh mắt chuyển đến trên người của Phạm Thanh Nguyên, lạnh lùng nói: "Trong thành phố Nam Độ này không có ai có tư cách giảng đạo cho tôi. Phàm tổng có thời gian vẫn là nên quan tâm đến con trai của mình đi, đừng có đứng ở trước mặt tôi cậy già lên mặt. Vốn dĩ tôi không muốn mảnh đất ở phía nam thành phố, bất quá nếu Phạm tổng đã rảnh rỗi như vậy, thật ra tôi muốn thành lập một đội dự án để cạnh tranh một chút."

Nụ cười trên khuôn mặt của Phạm Thanh Nguyên đông cứng lại. Danh tiếng trước đây của Thẩm Hàm Chi không tốt, nhưng cô ấy còn bận tâm đến ông nội, nên cô ấy cũng sẽ không quá cứng rắn với những người như họ, tại sao toàn bộ con người cô ấy lại thay đổi sau khi kết hôn?

Phạm Thanh Nguyên nghiến răng cố nở nụ cười: "Thẩm tổng nói đùa rồi, ai dám giảng đạo cho ngài? Được rồi, Nhất Phàm và tôi còn có việc phải làm, chúng ta xin phép rời trước."

Tập đoàn Phạm Thị đã để mắt tới mảnh đất phía nam thành phố từ lâu và đã đạt được thỏa thuận ngầm với Thẩm thị rằng Thẩm thị sẽ không can thiệp vào. Hắn không muốn mất đi miếng mỡ này vì những lời nói không hay của mình.

Sau khi đuổi Phạm Thanh Nguyên đi, Thẩm Kiến Tài và Thẩm Kiến Thiết không còn muốn đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Hàm Chi nữa.

"Hàm Chi, con và Tiểu Cẩn cứ đi dạo đi. Chú hai của cháu và chú còn có việc phải làm, chúng ta đi nơi khác trước." Nói xong, Thẩm Kiến Tài kéo Thẩm Kiến Thiết đi.

Không có những con ruồi phiền toái này, tâm tình của Thẩm Hàm Chi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, buông tay cô bé ra, ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thỏ cho của chị đừng có không vui, chị đã đuổi hết đám ruồi phiền toái này rồi."

Cô bé cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn nhẹ nhàng dỗ dành mình, nhưng khi nhớ tới người nhà của Thẩm Hàm Chi vừa rồi cũng có mặt trong đó, cô bé lo lắng hỏi: "Chị, chú của chị hình như không có thích em."

"Không có việc gì, em không cần phải xem họ như chú đâu, họ chỉ là hai con sâu mọt hút máu mà thôi, cả hai đều không phải là người tốt. Không cần phải quan tâm họ nói gì, em là vợ của chị và chị mới là người thân thiết nhất của em." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng giải thích.

Ôn Cẩn nghe Thẩm Hàm Chi nói như vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười. Nàng lại có chút muốn ôm Thẩm Hàm Chi, nhưng mà ở đây có quá nhiều người, cô bé cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Hàm Chi không muốn nghe những lời vô nghĩa của những người này, dứt khoát nắm tay cô bé đến khu điểm tâm, điểm tâm trong bữa tiệc đều được chế biến tinh xảo. Thẩm Hàm Chi chọn một món điểm tâm có tạo hình của thỏ trắng nhỏ trong đó đưa cho Ôn Cẩn xem, "Nhìn xem, có phải giống như em hay không?"

Vành tai cô bé hơi ửng đỏ, cô bé dùng một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hàm Chi, hừ hừ hai tiếng: "Mới không giống nhau."

Nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Hàm Chi càng đậm hơn: "Đúng vậy, nó không dễ thương bằng Tiểu Cẩn của chị, chúng ta cùng nhau thử xem con thỏ trắng nhỏ này có ăn ngon hay không nhé."

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa múc một thìa đưa lên môi Ôn Cẩn, cô bé ngoan ngoãn ăn.

"Thật ngon, là vị sữa của thỏ con." Cô bé mắt sáng ngời nói.

Thẩm Hàm Chi hai mắt hơi cong, rất muốn dùng tay xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, nhưng cô bé đã tạo kiểu tóc sẵn rồi, Thẩm Hàm Chi cũng tự mình cắn một miếng, quả thật ăn khá ngon.

"Trợ lý Trương, cô đang nhìn gì vậy?"

"Ồ, không có gì, Lưu tổng, ngài mời tiếp tục." Sự chú ý của Trương Lệ Lệ vừa rồi đều tập trung về phía Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn. Cô không ngờ rằng Thẩm Hàm Chi lại quan tâm đến Ôn Cẩn như vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Thẩm Hàm Chi đang ngồi ăn cùng cô bé ở khu vực nghỉ ngơi, tình cờ là mọi người trong bữa tiệc hầu như đều sẽ uống rượu, cho nên những món điểm tâm này không có ai ăn. Cô và cô bé ngồi trên ghế sofa khu vực nghỉ ngơi ăn uống vui vẻ.

Sau đó là phần quyên góp. Tất cả những người vào hộitrường đều đã ngồi vào vị trí. Dựa theo quy trình đã được kiểm tra trước, mỗi một tập đoàn nêu rõ số tiền muốn quyên góp. Cuối cùng chính là quá trình chụp ảnh chung, với 20 công ty quyên góp nhiều nhất thì sẽ có tư cách tham gia chụp ảnh tập thể trên sân khấu.

Tập đoàn Thẩm thị là công ty hàng đầu ở thành phố Nam Độ và đương nhiên là quyên góp nhiều nhất. Thẩm Hàm Chi nắm tay Ôn Cẩn cùng nhau bước lên sân khấu. Cô bé có chút thận trọng khi lần đầu tiên đối mặt với rất nhiều phương tiện truyền thông như vậy, Thẩm Hàm Chi vẫn luôn nắm chặt tay cô bé, để cô bé có thể thư giãn một chút.

Tại nhà cũ Ôn gia, Ôn Hân nhìn chằm chằm Ôn Cẩn trên truyền hình phát sóng trực tiếp, trong mắt tràn đầy oán hận: "Tiện nhân Ôn Cẩn đó vậy mà vẫn chưa bị Thẩm Hàm Chi làm cho chết sao? Thẩm Hàm Chi còn dẫn nó đến bữa tiệc tối như vậy?"

Sắc mặt Ngô Nghiên cũng rất u ám, công ty cũng không xoay chuyển được, thậm chí có một số hàng xa xỉ của bà đều đã bán hết, lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động của căn nhà cũ. Ôn Cẩn thì tốt rồi, sống tự do tự tại, mặc trên người là lễ phục cao cấp, chiếc vương miện trên đầu của nó càng xa xỉ hơn. Điều khiến Ngô Nghiên không thể chịu nổi nhất là vị trí chụp bức ảnh cuối cùng.

Trước kia Ôn gia ở thời kỳ hưng thịnh, Ôn Hằng Thu và bà cũng chưa bao giờ được đứng ở giữa, bây giờ thì hay rồi, tiện nhân Ôn Cẩn kia vậy mà lại có thể đứng ở giữa.

"Nếu biết sớm được, ta đã không nên tốt bụng như vậy. Khi con ngốc này còn nhỏ, ta không nên nhốt nó vào chuồng chó mà nên đem nó cho chó ăn." Vẻ mặt của Ngô Nghiên khi nói chuyện đều không thể khống chế được, bà ta đã phải chịu quá nhiều áp lực trong khoảng thời gian này nên cảm xúc của bà ta đã sớm sụp đổ, đặc biệt là khi bà ta vừa nhìn thấy Ôn Cẩn trong buổi phát sóng trực tiếp, mức độ tức giận của bà ta đã lên đến đỉnh điểm.

Ôn Khải nhìn mẹ của mình, thở dài: "Mẹ, mẹ cho rằng Ôn gia chúng ta có cơ hội lội ngược dòng sao? Cho dù nhìn thấy Ôn Cẩn tận hưởng hạnh phúc ở đó, thì những người như chúng ta cũng chỉ có thể ăn cám nuốt rau?"

"Con ngốc cũng đừng nghĩ quá tốt, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm cho nó đẹp mặt." Ngô Nghiên cắn răng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc