SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

Buổi tối sau khi ăn xong, thỏ con trở về phòng thay váy ngủ thỏ trắng nhỏ, nàng mặc váy ngủ tơ lụa và quần lót thỏ trắng nhỏ bị chị cười, vậy còn không bằng nàng mặc váy ngủ thỏ trắng nhỏ cho rồi.

Sau khi thay váy ngủ, thỏ con lúc này mới chạy đến phòng Thẩm Hàm Chi tìm Thẩm Hàm Chi, chị vẫn còn đang tắm trong phòng tắm. Thỏ trắng nhỏ cầm máy tính bảng của Thẩm Hàm Chi xem phim truyền hình của đàn chị và đàn em, tiếng nước trong phòng tắm lớn, nếu nàng bật tiếng nhỏ, có lẽ chị sẽ không thể nghe thấy được.

Trong phim, đàn em đã được điều đến làm thư ký cho đàn chị. Hai người vẫn rất nghiêm túc khi làm việc, đặc biệt là khi có người ngoài hai người họ càng nghiêm chỉnh hơn, đàn em đã thực tập ở công ty của đàn chị được một tháng, mối quan hệ của hai người vẫn chưa bị phát hiện.

Đến trưa, đàn em mang đồ ăn từ bên ngoài vào rồi khóa cửa phòng làm việc.

Đàn chị tự nhiên nhìn thấy được, trong mắt của cô ấy hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào đàn em, chờ xem đàn em lại muốn chơi trò gì mới.

Đàn em chậm rãi đem đồ ăn từ trong túi đặt trên bàn cà phê cách đó không xa, lúc này mới đi đến trước mặt nữ sinh với bộ dạng công việc và hỏi: "Phó tổng, em đã lấy đồ ăn từ khách sạn đặt rồi. Ngài xem là muốn ăn ngay bây giờ hay là đợi lát nữa?"

Đàn chị liếc nhìn đàn em, kéo cô về phía mình ôm lấy, nhướng mày hỏi: “Khi nào em muốn ăn?"

"Phó tổng, chị đừng như vậy, lát nữa sẽ có người đến gặp." Đàn em giả vờ hoảng hốt, đẩy đàn chị nắm lấy cánh tay mình.

Đàn chị rất phối hợp ôm người vào lòng, móc tay, vốn dĩ đàn em đã đứng không vững liền trực tiếp ngồi xuống trong lòng của đàn chị.

Đàn em có ánh mắt như chú nai con có chút hoảng hốt, một bên nhẹ nhàng đẩy đàn chị ra, một bên hoảng sợ nói: "Phó tổng, chị làm gì vậy?

Chúng ta không thể như vậy được, làm vậy không tốt đâu."

Đàn chị lại kéo người ôm vào trong lòng, đưa tay đóng rèm điện sau lưng, lúc này mới duỗi tay cởi chiếc váy che hông của đàn em, đồng thời môi cô tiến lại gần hôn lên môi đàn em. "Em hãy ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ trực tiếp để em vào công ty làm việc sau khi kỳ thực tập kết thúc."

Đàn em nắm lấy tay đàn chị, dừng lại, chớp chớp đôi mắt như nai con với đàn chị, có chút ngơ ngác hỏi: "Thật sao, phó tổng? Em còn chưa có bạn gái, một lát nữa chị có thể dịu dàng được không, em có chút sợ."

Đàn em nói xong liền chủ động cởi cúc áo của mình, ánh mắt của đàn chị có chút tối sầm, một bên ôm lấy eo cô gái trẻ, một bên hôn lấy môi cô ấy, đồng thời đàn em cũng không biết từ lúc nào đã được đàn chị ôm lên trên bàn.

Tới lúc này rồi, đàn em vẫn là chuyên nghiệp nhỏ giọng hô nhỏ: "Phó tổng, trên bàn còn có văn kiện."

“Không sao đâu, không cần phải quan tâm.” Đàn chị có chút nóng vội nói, nụ hôn cũng mạnh bạo hơn bình thường rất nhiều.

Khung cảnh phía sau đã chuyển sang rèm, kèm theo tiếng thở hổn hển của hai người, còn có lời nhắc nhở trầm thấp của đàn em: "Phó tổng, váy vẫn còn đây."

"Không có việc gì, em không cần cởi quần áo cũng được..."

Chẳng bao lâu, cảnh tượng đã bị cắt. Đàn em dường như đã bị bắt nạt tàn nhẫn. Cô đang nằm nhẹ nhàng trong phòng nghỉ bên trong để nghỉ ngơi, còn đàn chị thì ra ngoài mở cửa thông gió trong văn phòng để cho mùi hương bay đi, tránh cho việc lưu lại mùi hương tin tức tố trong văn phòng lúc sau đó lại kêu một thư ký khác đi hâm cơm.

Đàn chị có chút áy náy mang bữa ăn vào phòng nghỉ.

"Em mệt à? Nếu không thì ăn cơm trước nha?"

Đàn em cả người nằm bất động trên giường, hít hít mũi lẩm bẩm: “Em chỉ muốn trêu chị thôi, không ngờ chị lại nghiêm túc như vậy, mệt quá."

Đàn chị có chút xấu hổ xoa xoa tay, ngồi ở mép giường dỗ dành: "Em trêu chọc chị như vậy, chị nhất định phải cắn câu rồi. Rõ ràng em biết chị thích em."

Vốn dĩ là cô thích đàn em, đối với loại trò chơi kích thích này, cô càng không có chút sức phản kháng nào, liền mạnh mẽ bắt nạt đàn em một chút.

Cô bé nhìn chằm chằm vào bộ phim, ngồi trên đùi trong văn phòng còn có ngồi trên bàn học, nàng đã học được rồi!

Cô bé suy nghĩ và quyết định chờ trưa mai lúc nàng đến mang cơm cho chị sẽ thử. Hình như là nàng không có loại váy ôm sát mông đó, nhưng mà chị lại có, nàng có thể mặc đồ của chị.

Cô bé chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi, nàng nghe tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, nhanh chóng bấm thoát ra một cách khéo léo, đồng thời mở 《Các em bé rối Teletubbies》 để bắt đầu xem.

Thẩm Hàn Chi nhanh chóng sấy tóc rồi đi ra ngoài, cô leo lên giường ngủ thì nhìn thấy cô bé đang xem 《Các em bé rối Teletubbies 》 cô hài lòng xoa xoa đỉnh đầu của cô bé: Thỏ trắng nhỏ thật là ngoan." "

“Chị ơi, nếu ngoan ngoãn như vậy liệu có thưởng hay không?” Thỏ con hừ một tiếng, lăn vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, đưa lúm đồng tiền nhỏ đến bên môi Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi ôm nàng vào trong lòng, cúi người hôn lên một bên mặt cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đương nhiên, thỏ con ngoan ngoãn nhất định sẽ được khen thưởng.”

Cô bé rúc vào Thẩm Hàm Chi làm nũng. Thẩm Hàm Chi đã sớm quen với sự làm nũng của cô bé. Ai biểu cô nuôi dưỡng một con thỏ nhỏ dính người chứ?

Thẩm Hàm Chi ôm cô bé vào lòng xem 《Các em bé rối Teletubbies > một lúc, nghĩ rằng mình nên sớm đạt được giá trị tra A rồi để cô bé về phòng nghỉ ngơi sớm, dù sao thì sáng mai cô bé cũng phải đi học.

Vì thế Thẩm Hàm Chi nhìn chằm chằm thỏ trắng nhỏ, sắc mặt lạnh lùng: “Chị đã nói với em là không được ăn quá nhiều đồ ngọt, sao em không chịu nghe vậy?”

Cô bé vừa nghe thấy giọng điệu của Thẩm Hàm Chi, liền biết mình đang kiếm sống. Cô bé lập tức hợp tác khụt khịt, đôi mắt đỏ hoe dụi dụi vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, “Hức hức hức, chị ơi, em không dám nữa. Sau này em sẽ ăn ít đồ ngọt lại, sẽ bảo vệ răng thật tốt, chị đừng hung dữ với em ".

Thẩm Hàm Chi nghe được âm thanh của hệ thống trong đầu, xác định được mình đã nhận được giá trị tra A, sau đó vội vàng dỗ dành thỏ con: “Được rồi, đồ ngọt không ăn quá nhiều cũng không sao, nhưng hoa quả rất tốt cho sức khỏe. Em phải ăn nhiều trái cây hơn, được không?”

Cô bé hít hít mũi, ngoan ngoãn nép vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, giống như một chú thỏ trắng nhỏ bị ủy khuất.

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của thỏ trắng nhỏ, sau đó nghiêng người hôn thỏ trắng nhỏ vài cái, lúc này thỏ nhỏ mới bình tĩnh lại.

Cô vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, nằm trong lòng của Thẩm Hàm Chi ngủ quên mất. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Hàm Chi bế thỏ con trở về phòng.

Thẩm Hàm Chi đặt thỏ trắng nhỏ đang buồn ngủ đến mức không mở mắt lên được, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên trán thỏ con, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng cô bé.

Trở lại phòng mình, Thẩm Hàm Chi cầm máy tính bảng lên, thoát khỏi phim hoạt hình Các em bé rối Teletubbies》. Cô tùy tiện bấm vào danh sách phát, trên đó hiển thị bộ bộ phim truyền hình 《 Đàn chị, Đàn em》 mà trước đó đã xem qua.

Thẩm Hàm Chi cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng thỏ con ấn nhầm mà thôi, dù sao thì thỏ con mới tiếp xúc với những thứ này không lâu, làm sao có thể tìm kiếm bộ phim truyền hình "Đàn chị, đàn em".

Thẩm Hàn Chi tắt máy tính bảng, nằm trên giường chơi game một lúc.

Đã gần mười giờ, Thẩm Hàm Chi đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi ngủ, nhưng lại nhận được một số điện thoại lạ, Thẩm Hàm Chi không để ý, lập tức từ chối cuộc gọi, sau đó điện thoại liên tục vang lên rất nhiều lần.

Thẩm Hàm Chi nhấc máy, đầu bên kia có người nhanh chóng nói: “Thẩm tổng, người nhà của cô thua cá cược ở câu lạc bộ chúng tôi, số tiền cũng không nhiều, chỉ có 500 vạn tệ. Ngài xem khi nào cho người đến lấy hóa đơn được?"

Thẩm Hàm Chi khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi: “Người nhà duy nhất của tôi chỉ có vợ tôi, anh đang nói ai vậy?”

“Người tôi đang nói là anh trai của vợ cô, Ôn Khải đã thua 500 vạn ở chỗ của chúng tôi, bảo chúng tôi gọi điện cho ngài..."

Người đàn ông còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Thẩm Hàm Chi ngăn lại: “Vợ tôi và Ôn gia đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa, Ôn Khải nợ các người, thì các người đi giải quyết với Ôn gia đi, không liên quan gì đến tôi. “

"Thẩm tổng, đây là anh trai của vợ cô, cô thực sự không quan tâm sao? Nếu không, tay trái của anh ấy sẽ sớm trở nên vô dụng." Trong giọng điệu của người đàn ông mang theo sự đe dọa. Dù sao thì tay của Ôn Khải cũng vô dụng đối với hắn, thứ hắn muốn cũng chỉ có tiền.

"Đó là chuyện giữa hai người. Anh ta đã sớm là người trưởng thành rồi, phải trả giá cho việc của mình đã làm." Nói xong, Thẩm Hàm Chi lập tức cúp điện thoại.

Ôn Khải vẫn đang nôn nóng chờ đợi ở đó: "Sao rồi? Thẩm Hàm Chi có chịu giúp không?"

Người đàn ông liếc nhìn vài người của mình, những người đó ngay lập tức vây xung quanh anh ta.

"Các người đang làm gì vậy? Đừng bắt tôi." Ôn Khải lớn tiếng hét lên.

Gần đây hắn bị Ôn Hằng Thu bắt đến làm việc trong công ty, ngày nào cũng không vui, trước đó những người anh em của hắn thấy Ôn tập đoàn ổn định, lại bắt đầu rủ hắn đi chơi, buổi tối hắn đến lại sợ bị người khác coi thường, vì vậy hắn đã giả vờ mình giàu có, nhưng kết quả lại mất hơn 500 vạn chỉ trong một đêm. "Tôi làm gì sao? Nếu tối nay không lấy được tiền thì sáng mai tay phải của cậu sẽ trở nên vô dụng. Đừng có giả ngu ở đây với tôi nữa. Đã không có tiền còn dám đến một nơi như chỗ chúng tôi để tiêu tiền, tôi nghĩ cậu không muốn sống nữa." Người đàn ông "Bốp" một cái tát lập tức giáng thẳng vào mặt Ôn Khải.

Khóe miệng Ôn Khải chảy máu sau khi bị đánh, anh ta khóc lóc xin tha: "Anh ơi, đừng đánh em nữa. Hãy gọi cho bố em đi. Bố em nhất định sẽ không mặc kệ em đâu. Anh ơi, xin anh hãy tin em thêm một lần nữa."

Ôn Khải khóc lóc nước mắt, nước mũi tùm lum, khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Người đàn ông lại hỏi số điện thoại của Ôn Hằng Thu rồi bấm số, Ôn Hằng Thu nghe hết câu chuyện, gân xanh lập tức nổi lên mắng chửi trong điện thoại: “Ôn Khải, đồ súc sinh nhà mày, bộ mày không biết rõ tình huống của công ty trong nhà là như thế nào sao? Mỗi ngày tao đều để mày ở bên cạnh để hướng dẫn, đây là điều mà mày học được sao? Tao nói cho mày biết, thích chặt tay hay là chân thì cũng đừng đến tìm tao. Cho dù mày trở nên hoàn toàn vô dụng, tao cũng không quan tâm đến mày nữa. Còn không bằng tao thừa dịp bản thân còn trẻ lại tìm một Omega khác từ bên ngoài sinh một đứa con."

Nói xong, Ôn Hằng Thu lập tức cúp điện thoại, tức đến mức đập vỡ điện thoại.

Người đàn ông đó vẫn luôn quan sát toàn bộ quá trình, những người đàn em của anh ta nhìn Ôn Khải một cách giễu cợt.

"Này, Ôn đại thiếu gia, cậu có nghe thấy không? Bố cậu đã không còn quan tâm đến cậu nữa, ông ấy muốn sinh cho cậu một người em trai hay là em gái khác."

"Thật là nực cười mà, bản thân đã không có tiền mà còn dám mời người ta đến đây chơi, sao lại giả làm sói đuôi to?"

"Tôi nghĩ cậu chính là đang tìm cái chết, lão tử không chịu nổi phế vật như cậu."

"Được rồi, kéo xuống nhìn cho kỹ. Nếu trước bình minh nhà cậu không đến đưa tiền cho tôi, tôi nói được thì làm được."

"Đừng đại ca, em sẽ gọi lại cho mẹ. Mẹ thương em nhất, mẹ nhất định sẽ không đành lòng bỏ mặc em. Anh, xin em hãy cho anh một cơ hội nữa." Ôn Khải khóc lóc thảm thiết nói.

"Nơi nào có nhiều cơ hội như vậy? Mang đi cho ta." Người đàn ông lạnh lùng nói. Ôn Khải cần phải chịu khổ một chút thì người nhà của hắn mới có thể tự nguyện trả tiền.

Nửa đêm, Ôn Khải bị đánh đến mặt mũi bầm dập, sưng vù. Người đàn ông dùng điện thoại di động của Ôn Khải gửi ảnh cho Ngô Nghiên, sau đó gọi điện cho Ngô Nghiên đòi 500 vạn.

Ôn gia vốn đã lâm vào cảnh suy sụp, Ngô Nghiên trong lúc nhất thời không thể huy động được 500 vạn. Bà gọi điện cho Ôn Hằng Thu, nhưng Ôn Hằng Thu hoàn toàn không có ở nhà, điện thoại di động của ông ấy cũng đã tắt từ lâu.

Ngô Nghiên không còn cách nào khác đành là phải giao cho đối phương một căn hộ rộng 80 mét vuông ở trung tâm thành phố. Hai bên đã đồng ý sẽ làm thủ tục chuyển nhượng vào sáng mai, cho đến khi hoàn tất thủ tục thì Ôn Khải mới có thể được thả ra.

Ngô Nghiên đặc biệt tìm một người quen để làm thủ tục và hoàn thành việc chuyển giao trong nửa ngày. Sau đó bà mới gặp được Ôn Khải mặt mũi bầm dập.

“Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, con không dám nữa.” Ôn Khải ôm lấy một bên khuôn mặt bị thương của mình mà khóc lóc.

Ngô Nghiên thở dài nói: "Ta đã chuyển quyền sở hữu căn hộ ở trung tâm thành phố cho bọn họ. Ôn Khải, nhà của chúng ta thật sự không có tiền, con rốt cuộc có hiểu hay không?"

"Con hiểu rồi, mẹ, con cũng không dám nữa, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ đừng tức giận, đừng tức giận." Ôn Khải khóc lớn, vẻ mặt hết sức chật vật.

Ngô Nghiên gọi điện cho Ôn Hằng Thu, nhưng Ôn Hằng Thu vẫn tắt điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc