SAU KHI XUYÊN THƯ TA BỊ BẮT SẮM VAI TRA A

“Ngoan nào, giáo viên sẽ tới đây sớm thôi.” Thẩm Hàm Chi xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cô bé rầm rì xê dịch về phía Thẩm Hàm Chi, sau đó gối đầu lên trên đùi của Thẩm Hàm Chi, ủy khuất mà nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị không dạy em sao?"

"Chị không bằng hệ thống giáo viên chuyên nghiệp dạy học, có giáo viên dạy em, không được mấy tháng là em đã hoàn toàn có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve lúm đồng tiền của cô bé, nhẹ nhàng nói.

“Dạ.” Cô bé rầm rì một tiếng, lại rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàn Chi mỉm cười nhìn thỏ con trong lòng đang làm nũng với mình, cố ý trêu chọc: “Muốn chị ôm em đi rửa mặt sao?"

Cô bé rầm rì hai tiếng, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, ngoan ngoãn đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Em tự mình đi."

“Được, vậy chị ở đây đợi em.” Thẩm Hàm Chi cười lắc đầu.

Tâm trạng của cô bé thật sự rất tốt, dù sao thì hôm nay chị vẫn chưa có bắt nạt nàng đâu, chờ sau khi chị bắt nạt mình, nàng chỉ cần bám lấy chị và làm nũng là xong.

Thẩm Hàm Chi đợi một lúc, sau khi thỏ con đã rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy trắng tinh dài đến thắt lưng, dù sao thì chẳng bao lâu nữa sẽ có giáo viên đến dạy cho nàng, cho nên nàng không thể mặc đồ ngủ.

Thẩm Hàm Chi vẫy tay với cô bé: “Được rồi, đi ăn sáng thôi."

Cô bé đi phía sau Thẩm Hàm Chi xuống lầu, nhóm người Dương Mạn đã chuẩn bị món bánh bao cua nhân súp cho bữa sáng. Cô bé vốn dĩ vẫn còn có chút chưa tỉnh ngủ, nhưng sau khi ăn một miếng bánh bao cua đã bị đánh thức bởi mùi thơm ngon của bánh bao, đôi mắt của nàng đều sáng lên, "Chị ơi, món này ngon quá."

"Ngon thì ăn nhiều một chút, chị muốn nuôi thỏ con cho mập mạp." Thẩm Hàm Chi khẽ cười nói.

"Mới không cần quá mập." Cô bé lẩm bẩm lầm bầm phản bác.

Đôi mắt của Thẩm Hàm Chi hơi cong lên, rất tốt, thỏ con của cô đã không còn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ như lúc mới đến đây, bây giờ thậm chí còn tranh luận với cô.

Ăn sáng xong, Thẩm Hàm Chi cùng Ôn Cẩn ở phòng khách đợi một lát, giáo viên dạy học cho Ôn Cẩn cũng tới.

"Thẩm tổng, tôi đến đây để làm giáo viên cho Ôn tiểu thư. Tôi tên là LuLục Văn Trúc." Người nói là một Omega có vẻ ngoài dịu dàng. Cô ấy mặc một chiếc váy hoa màu nhạt, giữa hai lông mày mang theo chút mỉm cười và mái tóc của cô ấy buông xõa một cách ngẫu nhiên sau đầu, thoạt nhìn là một người rất dễ nói chuyện.

"Xin chào, vậy Tiểu Cẩn đành phải nhờ vào cô rồi. Trợ lý của tôi hẳn là đã nói với cô rồi, cô cần phải dạy cho em ấy từ những điều cơ bản nhất. Thật sự làm phiền cô, cô Lục.” Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói.

"Không sao, tôi sẽ giúp Ôn tiểu thư nhanh chóng nắm vững những kiến thức này. Thẩm tổng yên tâm." Lục Văn Trúc mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, sau đó nhìn Ôn Cẩn cười.

“Em sẽ học tập chăm chỉ.” Cô bé vẫn cảm thấy có chút lo lắng khi gặp người lạ nên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

"Được rồi, vậy để Tiểu Cẩn đưa cô đến thư phòng, cô Lục, ở nơi này của tôi có phòng dành cho khách, buổi trưa ở lại cùng chúng ta ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách, bằng không tôi sợ cô sẽ không được nghỉ ngơi tốt, nếu cứ phải đi qua đi lại." Thẩm Hàm Chi suy nghĩ rồi nói.

"Vậy tôi đành làm phiền Thẩm tổng." Lục Văn Trúc cười nói.

Lục Văn Trúc từng là giáo viên tại một cơ sở đào tạo ở thành phố Nam Độ. Vì tính tình tốt và dạy giỏi nên dần dần trở nên nổi tiếng nên cô đã nghỉ việc ở cơ sở và bắt đầu làm việc một mình. Mặc dù là làm một mình, những người tìm đến cô dạy kèm cũng có rất nhiều. Lần này cô vừa kết thúc khóa học với người chủ cũ. Mức lương mà Thẩm Hàm Chi đưa ra rất cao nên Lục Văn Trúc đã quyết định chọn nơi này.

"Ôn tiểu thư, vậy chúng ta đi thư phòng đi." Lục Văn Trúc mỉm cười với Ôn Cẩn, cố gắng bày tỏ sự thân thiện của mình. Cô có thể cảm nhận được người trước mặt có vẻ có chút khẩn trương.

"Cô Lục, cô cứ gọi em là Tiểu Cẩn, chúng ta đi thôi." Cô bé ngượng ngùng nói. Người giáo viên này hình như cũng không tệ lắm?

"Được." Lục Văn Trúc mỉm cười đáp lại.

Lục Văn Trúc cũng có lý thuyết dạy trẻ của riêng mình. Cô chuẩn bị dạy ghép vần vào buổi sáng và dạy toán vào buổi chiều.

Lục Văn Trúc rất kiên nhẫn và hướng dẫn cô bé học đi học lại cách ghép vần. Bởi vì người trưởng thành có năng lực hiểu biết tại chỗ, cho nên về cơ bản, Ôn Cẩn có thể nhận ra tất cả Bính âm vào buổi sáng, nhưng sau đó sẽ kết hợp các Bính âm lại với nhau để đánh vần. Đọc được mới là mấu chốt, cho nên Lục Văn Trúc không vội, chuẩn bị lát nữa sẽ dạy.

Gần 12 giờ trưa, hai người mới ngừng học, thấy đã gần đến giờ, Thẩm Hàm Chi lên lầu gọi người. Cô gõ nhẹ cửa mấy cái rồi nói: “Tiểu Cần, cô Lục, đã đến giờ ăn cơm rồi. Ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi hãy tiếp tục."

Lục Văn Trúc đi tới mở cửa, cười nói: "Được rồi, Tiểu Cẩn học rất nhanh, trong một buổi sáng, em ấy cơ bản đã nhận ra bính âm.”

“Thật sao?” Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn cô bé, thấy cô bé cũng đang nhìn mình.

Thẩm Hàm Chi vẫy tay, nắm tay cô bé, sau đó cùng Lục Văn Trúc đi vào nhà ăn.

Sau khi ba người ngồi xuống, nhóm người Dương Mạn bắt đầu đem các món ăn lên, đồ ăn rất phong phú.

Thẩm Hàn Chi sợ Lục Văn Trúc sẽ câu nệ, liền nói: " Cô Lục, cô cứ coi nơi này như nhà của mình đi, đừng khách khí với chúng ta."

"Được, cảm ơn Thẩm tổng, tôi có thể tự mình làm được." Lục Văn Trúc duyên dáng trả lời.

Thẩm Hàm Chi đã bắt đầu bóc vỏ tôm, trước mặt cô có một cái bát nhỏ, một lúc sau, trong bát nhỏ chứa đầy tôm đã bóc vỏ, Thẩm Hàm Chi đổ nước chấm vào đó, đặt cái bát nhỏ trước mặt cho cô bé. "Tiểu Cẩn, ăn tôm đi, tất cả đều là tôm tươi được giao tới vào sáng nay, em ăn thử đi.”

Cô bé đã quen với việc Thẩm Hàm Chi đút cho, bắt đầu ăn một cách tự nhiên: “Chị ơi, tôm rất ngọt và ngon.”

“Nếu ngon thì ăn thêm đi, chị sẽ lột thêm cho em.” Thẩm Hàm Chi cười nói.

Lục Văn Trúc nhìn thấy hai người như vậy, đột nhiên cảm thấy mình cũng không cần ăn, ăn thức ăn cho chó đã no rồi.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, Thẩm Hàm Chi tuy rằng có uy tín và danh dự ở thành phố Nam Độ, nhưng mà danh tiếng từ trước đến nay không tốt, bên ngoài vẫn luôn nói cô ấy là một kẻ ăn chơi. Tại sao bây giờ cô ấy lại không giống như vậy? Hơn nữa Thẩm Hàm Chi và vợ cô ấy có vẻ như rất ngọt ngào?

Thẩm Hàm Chi dỗ dành cô bé một hồi, cuối cùng mới nhớ ra trên bàn ăn còn có người thứ ba, nên tiếp đãi một chút: “ Cô Lục, cô cũng ăn nhiều một chút, cô cũng vất vả rồi.”

"Được rồi, Thẩm tổng, không cần phải khách khí với tôi." Lục Văn Trúc cười nói.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Thẩm Hàm Chi bảo Dương Mạn đưa Lục Văn Trúc về phòng dành cho khách để ngủ trưa, thấy cô giáo Lục đã đi rồi, cô bé lúc này mới nhào vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, làm nũng: “Chị, vừa rồi cô Lục đã khen em thông minh.”

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, cười nói: “Ừ, thỏ trắng nhỏ của chị là thông minh nhất.”

"Chị ơi, em rất nhớ chị. Buổi trưa chị có thể ở lại với em được không?" Thỏ con ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, dùng hai tay ôm thật chặt eo Thẩm Hàm Chi.

Nhìn thấy trong ngực mình có một chú thỏ con đáng yêu, mềm mại như vậy, Thẩm Hàm Chi thật sự không thể từ chối được, gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng nhau ngủ trưa."

Sau khi đồng ý với thỏ trắng nhỏ, Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con hoàn toàn không có ý định đứng dậy khỏi lòng ngực của mình, môi ghé sát vào bên tai thỏ con, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Thỏ con lười biếng không muốn đi? Vậy thì chị sẽ ôm em về phòng?

Vành tai cô bé đỏ bừng, nàng muốn để cho chị ôm mình, nhưng mà nàng lại cảm thấy xấu hổ nên không dám nói, liền vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, nhẹ nhàng cọ vào cô làm nũng.

Thẩm Hàn Chi ở chung với thỏ trắng nhỏ được mấy ngày, cũng coi như là rất quen thuộc với cách làm nũng của thỏ con, cô chỉ đẩy thỏ nhỏ ra một chút, sau đó cúi xuống bế thỏ con lên.

Ôn Cẩn hai tay ôm chặt Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, một bên mặt của nàng hơi phiếm hồng, cánh môi nhẹ nhàng tiến về phía trước đặt xuống một bên mặt Thẩm Hàm Chi một nụ hôn.

Thẩm Hàm Chi không nghĩ tới thỏ con lại đột nhiên hôn mình, liền cụp mắt xuống nhìn thỏ trắng nhỏ trong lòng mình.

Ôn Cẩn có chút ngượng ngùng dụi dụi vào cổ Thẩm Hàm Chi: “Đây là phần thưởng cho chị.”

Thẩm Hàm Chi mỉm cười lắc đầu, sau đó có chút nghi hoặc hỏi: “Em học những cái này ở đâu?"

Cô bé thấp giọng lẩm bẩm: “Những cặp vợ vợ khác đều như thế này, em không học được ở đâu cả.”

Dù sao thì nàng cũng sẽ không nói với chị rằng nàng đã lén xem bộ phim truyền hình về đàn chị và đàn em.

Thẩm Hàm Chi không coi trọng chuyện này, giữa con gái với nhau hôn lên mặt nhau cũng không có gì phải chú ý, cũng không phải là đánh dấu.

Cô bế thỏ con trong lòng ngực chậm rãi trở về phòng ngủ, đặt thỏ con xuống và dặn dò: “Chị về thay đồ ngủ, chị sẽ qua đây cùng em ngay."

"Dạ." Ôn Cẩn gật gật đầu, chớp chớp mắt với Thẩm Hàm Chi.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đi rồi, Ôn Cẩn cầm chiếc váy ngủ hình thỏ trắng nhỏ mặc vào cho mình. Nàng ngoan ngoãn dựa vào chiếc đệm ở đầu giường chờ Thẩm Hàm Chi đến ngủ cùng mình.

Lúc Thẩm Hàm Chi đi vào, cô nhìn thấy cô bé quả nhiên đã thay bộ váy ngủ hình con thỏ, Thẩm Hàm Chi hơi cong mắt, “Thỏ con lại đây, chúng ta ngủ một giấc đi.”

"Chị ~" Cô bé nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi rất thuần thục, Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con nằm xuống, thấy thỏ con có vẻ dính người hơn mấy ngày trước, liền mỉm cười nhéo nhéo lúm đồng tiền của thỏ con.

Ôn Cẩn chú ý tới Thẩm Hàm Chi vẫn luôn thích chọc cái lúm đồng tiền nhỏ trên má phải của nàng, nên nàng dứt khoát đưa má phải của mình đến trước mặt Thẩm Hàm Chi: “Chị, hôn chào buổi trưa, hôn một cái đi.”

Vừa nói nàng vừa chỉ vào lúm đồng tiền nhỏ của mình, ra hiệu cho Thẩm Hàm Chi hôn vào đó.

Thẩm Hàm Chi không ngờ rằng chỉ trong vài ngày, Thỏ trắng nhỏ sẽ học được nụ hôn chào buổi chiều, có chút khó hiểu hỏi: “Tiểu Cẩn, em học được nụ hôn chào buổi trưa này ở đâu vậy?”

Cô bé xoay chuyển đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn vào Thẩm Hàm Chi: “Em đã học được điều đó khi xem 《 Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang》."

Thẩm Hàm Chi chưa từng xem 《Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang ≫ nghiêm túc, nhưng cô vẫn biết được rằng trong đó có con sói đỏ và sói xám lớn là một cặp. Có lẽ hai con sói trong đó đã hôn nhau chào buổi trưa?

Dù sao thì theo đánh giá của Thẩm Hàm Chi thì thỏ trắng nhỏ vẫn luôn là ngoan ngoãn và dễ thương nhất, cho nên chắc chắn là bộ phim hoạt hình đã đã dạy hư thỏ trắng nhỏ? "Phim hoạt hình còn chiếu những chuyện này? Vậy thì sau này vẫn là nên xem "Peppa Pig” trước tiên đi."

“Chị, hôn chào buổi trưa.” Cô bé dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, tựa vào má phải chờ đợi Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi thực sự không chịu nổi đôi mắt sáng như sao của cô bé, đành phải thỏa hiệp, cúi người hôn lên lúm đồng tiền của cô bé.

Cô bé rất vui vẻ khi được hôn, lễ phép hôn lại một bên mặt Thẩm Hàm Chi, sau đó mới nhắm mắt lại nép vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàn Chi nhìn thỏ con nghịch ngợm trong lòng, mỉm cười lắc đầu, xem ra sau này cô phải quản lý những bộ phim hoạt hình mà mình cho thỏ con xem.

Cô ôm thỏ trắng nhỏ vào lòng, nhắm mắt lại và bắt đầu buồn ngủ.

Ôn Cẩn vùi mình trong ngực Thẩm Hàm Chi, trên mặt mang theo nụ cười, nàng rất thích được chị ôm như vậy, hơn nữa chờ đến khi buổi tối chị sẽ hung dữ với nàng, nhất định sẽ dỗ dành nàng.

Chỉ cần nghĩ đến đây thì thỏ trắng nhỏ đã cảm thấy hạnh phúc biết bao. Đến lúc đó mình có thể để cho chị hôn nhiều thêm vài cái để dỗ dành nàng, vào buổi tối còn có thể cùng chị hôn chúc ngủ ngon, cảm thấy thật là vui, thỏ trắng nhỏ cảm thấy học tập buổi chiều và tham gia tiệc tối tất cả đều là động lực.

Hai giờ chiều, chuông đồng hồ Thẩm Hàm Chi cài đặt đã vang lên, cô nhìn thỏ con trong lòng vẫn đang nép sát vào mình, không muốn dậy Thẩm Hàm Chi xoa mái tóc của cô bé, dịu dàng dỗ dành: “ Đã hai giờ rồi, chúng ta phải thức dậy rồi, mau đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, một lát nữa cô Lục sẽ tiếp tục dạy cho em học."

Cô bé nghe được giáo viên vẫn đang đợi mình, lúc này mới ngoan ngoãn đứng dậy đi rửa mặt. Thẩm Hàm Chi cũng trở về phòng rửa mặt, thay quần áo. Cô để cho Trương Lệ Lệ sắp xếp người thiết kế trang phục và tạo mẫu đến đây vào lúc 4h30 chiều. Nếu còn quá sớm, lớp học của cô bé vẫn chưa kết thúc.

Buổi sáng cô bé học được nhiều kiến thức, buổi chiều rất tự tin. Đặc biệt là cô Lục có tính tình tốt và rất kiên nhẫn khi giảng bài cho nàng. Ôn Cẩn cảm thấy mình rất thích cô giáo này.

Vào khoảng bốn giờ chiều, cô bé đã học được các công thức dọc và ngang, cơ bản đã nắm vững phép cộng trừ trong phạm vi 100. Cô bé nóng lòng muốn chia sẻ với Thẩm Hám Chi ngay khi bước ra.

"Chị ơi, em có thể làm phép tính cộng trừ trong phạm vi một trăm. Cô Lục dạy em rất tốt." Cô bé mắt sáng ngời nói.

Lục Văn Trúc ở phía sau Ôn Cẩn khẽ mỉm cười và gật đầu với Thẩm Hàm Chi, "Thẩm tổng, vậy tôi rời đi trước đây, tôi sẽ quay lại vào sáng mai. Cô và Tiểu Cẩn cứ làm việc của mình đi."

"Được, đi thong thả." Thực mau học được.

"Cô Lục, đi thong thả." Ôn Cẩn cũng vội vàng nói theo, học được những điều này làm cho nàng cảm thấy vui vẻ. Nàng không phải là kẻ ngốc mà đám người Ôn Khải nói, chỉ là nàng chưa có học đến mấy thứ này mà thôi, chỉ cần được học, nàng vẫn có thể học được một cách nhanh chóng.

Thẩm Hàm Chi đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, trêu chọc: “ Học được những điều này, thỏ con lại vui vẻ như vậy à?”

“Dạ, cô Lục dạy tốt, nhưng chị của em vẫn là tốt nhất.” Cô bé dùng ánh mắt đầy sao nhìn Thẩm Hàn Chi, Thẩm Hàn Chi thật sự không chịu nổi ánh mắt đầy sao của cô bé.

Dì Lưu đang chuẩn bị đón con gái đi học về, nhìn thấy sự tương tác giữa Ôn Cẩn và Thẩm Hàm Chi, trên mặt cũng mang theo ý cười. Hiện tại xem ra, tuy rằng Thẩm Hàm Chi và Tiểu Cẩn không ở chung một phòng, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được Thẩm Hàm Chi thật sự rất cưng chiều Tiểu Cẩn nhà bà.

Lưu Phương nói một tiếng với Thẩm Hàm Chi rồi cưỡi lừa điện ra khỏi cổng biệt thự, sau khi Lưu Phương rời đi không bao lâu, một chiếc xe buýt nhỏ thương mại chạy vào sân biệt thự. Ngay sau đó, nhiều người bên trong lần lượt đi xuống, người dẫn đầu vừa lúc là Trương Lệ Lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc