Nam Nhứ ở bên cạnh Tề Kiêu không có nguy hiểm gì, chỉ là đôi khi Tề Kiêu nói vài câu, làm cho cô tức giận. Tề Kiêu – con người này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, giây đầu tiên trời quang mây tạnh, giây tiếp theo sấm chớp ầm ầm. Cô biết áp lực của anh rất lớn, bởi vì bí mật giấu kín ở trong lòng, cho dù không biết đó là gì, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được đó là hai chữ nguy hiểm.
Cô và anh cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng ngủ, tính cảnh giác của anh rất cao, cho dù là trong khi ngủ vẫn luôn cảnh giác đề phòng.
Đêm đó, cô không hề buồn ngủ chút nào, mắt nhìn chăm chú vào người bên cạnh một hồi, anh ngay cả mắt cũng không mở mà mở miệng: “Không ngủ được à?”
Nam Nhứ mím môi: “Anh ngủ mà luôn cảnh giác như vậy sao, không mệt sao?”
“Quen rồi.” Anh vẫn không mở mắt.
Trong chốc lát cô không nói gì thêm, bởi vì không biết nên nói gì, nhắm mắt lại cũng đã muốn ngủ, hơn hai giờ đêm, hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ.
“Ngủ hay không ngủ cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt, vì vậy hãy giữ cho tinh thần thoải mái.” Anh nói.
Cô lơ mơ đồng ý.
“Cẩn thận Địch Tạp và Anna, ông Liêu là người có tâm tư tinh tế, cơ sở ngầm của ông ta luôn dán mắt vào cô, cô muốn chạy không có đơn giản như vậy đâu.”
Trước đây, anh chưa bao giờ nói những lời này với cô, nhiều nhất là cảnh cáo cô rằng nếu không muốn chết thì đừng có chạy, ánh mắt Nam Nhứ dừng ở trên mặt anh mà thăm dò, bỗng nhiên anh mở mắt ra, ánh mắt tinh anh không có dấu hiệu buồn ngủ nào giao với ánh mắt cô. Anh không mở miệng, như đang đợi cô trả lời, cuối cùng cô gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tề Kiêu biết cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng anh đang tính toán về lô hàng kia của Saila.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Tề Kiêu tìm được cơ hội liên lạc với Ngư Phu, thứ nhất là vì lô hàng “số 4” kia, còn có ông Liêu cũng đang tìm người gọi là anh Tam, mà anh Tam “thật” sẽ để cho Ngư Phu đi tra, còn tặng cho Đạo Đà một anh Tam giả.
Thứ hai, chính là nghĩ ra biện pháp để Nam Nhứ rời đi.
Buổi tối Tề Kiêu mang theo Nam Nhứ đi ra, cô biết anh lo lắng Địch Tạp sẽ uy hiếp mình, trong lòng vừa hoài nghi Tề Kiêu vừa có một chút cảm kích ân nhân cứu mạng.
Tề Kiêu được Đạo Đà hẹn ra, hôm nay anh đến sòng bạc của Địch Tạp do ông Liêu sắp xếp, bề ngoài có vẻ tồi tàn, nhưng bên trong như chốn bồng lai.
m nhạc vang lên làm cho tai người phát run, phụ nữ ăn mặc quyến rũ đứng trên sân khấu uốn éo thân mình như một con rắn, những người đàn ông sớm đã bị mê hoặc như bị quỷ ám, cách đó không xa có một người phụ nữ toàn thân run rẩy đang bò lên trên thân người đàn ông ngồi trên sô pha, sau khi bị người đàn ông đá văng ra, cuộn tròn trên đất mà run rẩy dữ dội.
Người phụ nữ đối diện bước đến, lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Cậu Kiêu, cậu đến rồi, trước khi đến cũng không nói với em một tiếng, để em dành ra vị trí tốt cho cậu, hôm nay cậu có muốn chơi chút không?”
Tề Kiêu vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt của người phụ nữ dần dần trở nên run rẩy, vội vàng nháy mắt với người bên cạnh, sau đó có hai người đến bắt người phụ nữ run rẩy kia đi.
Địch Tạp cái gì cũng dám làm, đồi trụy, cờ bạc, ma túy mọi thứ đều dính vào, sau khi bị ông Liêu phân định, cùng với mệnh lệnh cấm nên không được chạm vào ma túy, nhưng khách ở nơi này đều đã quen thuộc với hình thức như trước đây, đến đây toàn là kẻ nghiện, người không ra người quỷ không ra quỷ, nên tạm thời rất khó kiểm soát.
Người phụ nữ kia đang nhìn sắc mặt của Tề Kiêu, nói chuyện cũng là cận thận từng li từng tí: “Cậu Đạo đang ở bên trong đợi cậu.”
Tề Kiêu cũng không để ý đến người trước mặt, nói với Tang Kiệt: “Thời gian một tuần, xử lý tốt trong đó.”
Tang Kiệt gật đầu.
Tề Kiêu tiến vào thì thấy Đạo Đà đang ngôì trên sô pha và một người phụ nữ đầu tóc tán loạn ngồi trên mặt đất, gương mặt người phụ nữ kia trắng bệch và giàn dụa nước mắt, đàn em của Đạo Đà đang cầm lấy tóc cô ta, cô ta không ngừng lắc đầu, cầu xin buông tha cho mình.
Mày Nam Nhứ nhíu lại, siết chặt nắm đấm bên cạnh hông, Tề Kiêu đương nhiên nhận thấy, anh quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, buộc cô đành phải ngừng lại, tự lo cho tính mạng của bản thân, cũng có thể là nhìn không quen cảnh người phụ nữ đó như thế, rõ ràng cô ấy bị bắt đến và ép phải dùng ma túy.
Đạo Đà nhìn anh và dùng tiếng Miến nói, cô nghe mà không hiểu hết, chỉ là ở đây lâu rồi, thỉnh thoảng có vài chữ cô còn có thể nhận ra được, hơn nữa lúc Tề Kiêu trả lời, cô cũng đoán ra được mấy phần, nội dung đại khái là đang tìm một người gọi là anh Tam.
Tề Kiêu nói những tin tức biết được cho Đạo Đà và một một số tin tức giả mà anh và Ngư Phu đã trù tính.
Đạo đã xem ra rất vui vẻ, nói cái gì đó xong thì cười ha ha, sau đó hắn ta đột nhiên nắm tóc người phụ nữ đang trên mặt đất, trên bàn bày ra các loại bột.
Nam Nhứ đứng phía sau Tề Kiêu, lúc người phụ nữ bị ấn trên các loại ma túy đó, phản ứng theo bản năng mà cầu cứu Tề Kiêu, tay của cô trực tiếp khoác lên vai của Tề Kiêu, tăng thêm lực đạo, chứng minh cô lúc này đang rất phẫn nộ.
Trong lòng cô, Tề Kiêu dù cho ngoài thân toàn độc, thì bên trong cũng là một trái tim thuần khiết.
Tề Kiêu nhìn thấy những loại bột kia, liều lượng như vậy mà đối với một người chưa từng đụng vào các chất gây nghiện mà nói thì chả khác nào đòi mạng của họ. Anh đột nhiên tiến lên, vén tóc người phụ nữ: “Gương mặt xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.”
Đạo Đà cười khà khà: “Đúng là vậy, chỉ là không chịu nghe lời.”
“Vùng này hiện tại thuộc về tôi rồi, cho tôi chút mặt mũi đi.”
Đạo Đà cười một tiếng, giương ánh mắt vào Nam Nhứ: “Chậc chậc, lão tam, cậu lo chơi phụ nữ của cậu đi chứ, cái này mà cũng muốn sao?”
Anh liếm môi dưới: “Anh không thích loại thế này thì cho tôi đi.”
Đạo Đà vừa nghe thì đáp: “Được chứ, cậu cho tôi món quà lớn như vậy, người phụ nữ này coi như cảm ơn.” Hắn ta nói xong, cười một cách phóng đãng, phân phó thuộc hạ: “Thu thập sạch sẽ phòng bao tốt nhất ở trên lầu kia cho cậu Kiêu.”
Tề Kiêu dùng hai ngón tay nâng cằm người phụ nữ, và đưa tay nâng cô ta lên, người phụ nữ run rẩy chống cự, ánh mắt anh nghiêm nghị, sau đó quay đầu nháy mắt với Tang Kiệt.
Người phụ nữa kia sợ hãi: “Xin hãy tha cho tôi, các người muốn tiền hay muốn cái gì cũng được, chỉ xin tha cho tôi, tha cho tôi đi…”
Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ càng ngày càng xa, bóng dáng biến mất ở cửa cầu thang lầu hai, sau đó nghe được tiếng chửi rủa từ trên lầu hai vọng xuống, Tề Kiêu trở lại ghế và ngồi xuống, anh giống như không nghe thấy những âm thanh đó, Đạo Đà nhìn về phía Nam Nhứ bên này, cười dâm tà mà nói với Tề Kiêu: “Lầu trên đang chuẩn bị, không được thì dùng cái này đi.” Hắn ta nói xong cầm lấy bao thuốc trên bàn đưa cho Tề Kiêu.
“Thứ này tôi chưa bao giờ dùng, không có người phụ nữ nào mà tôi không xử lý được.”
“Chăn nệm đều đã sưởi ấm cả rồi mà ngươi còn chưa chịu làm.”
Ý của Đạo Đà quá rõ ràng, Tề Kiêu không thể không đứng dậy đi lên lầu, Nam Nhứ cũng không thể đơn độc ở lại trong phòng này cùng với Đạo Đà được nên đành phải theo sát anh đi lên lầu.
Lầu trên có mấy gian phòng, Tang Kiệt thì đang đứng trước cửa một gian, Tề Kiêu cũng chẳng thèm nhìn mà liếc Nam Nhứ ở sau anh một cái, sau đó trực tiếp đi vào phòng, Tang Kiệt thuận tay đóng cửa lại.
Nam Nhứ đứng ở đó, tiến về phía trước cũng không được mà lui về phía sau cũng không xong, cuối cùng Tang Kiệt chỉ vào cửa sổ trước mặt, lúc này Nam Nhứ mới đi qua.
Hai người như không có nói gì, cách âm ở đây không có tốt, căn phòng được ngăn cách bởi tấm ván gỗ mỏng như vô hình, mọi âm thanh nhỏ đều có thể nghe thấy, chỉ là không thấy được bên trong mà thôi. Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ, tiếng cầu xin, còn có tiếng kêu thảm thiết của người phụ và tiếng ván giường cót két.
Sắc mặt của Nam Nhứ càng ngày càng khó coi, Tang Kiệt nhìn cô một cái: “Không vui à?”
Cô ngây ra, sau đó vội vàng lắc đầu.
“Cậu Kiêu đối đãi cô thế nào, mọi người đều nhìn thấy cả.”
Từ hôm cô quay lại giải vây cho Tề Kiêu, thái độ của Tang Kiệt đối với cô thay đổi rõ ràng: “Không quan trọng.”
Tang Kiệt mỉm cười, âm thanh bên trong vẫn truyền ra như cũ, duy trì khoảng mười mấy phút và kết thúc bằng tiếng gào thét của người phụ nữ. Sau đó, âm thanh lại thay đổi, sống lưng Nam Nhứ thẳng tắp, hai tay đan vào nhau và xiết chặt ở sau lưng.
Chưa đến nửa giờ, cửa đã được mở ra, Tề Kiêu vừa đi vừa thắt đai lưng, người phụ nữ thì đi theo sau anh, hiển nhiên là ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi đi ra, Tề Kiêu lên xe, người phụ nữ cũng ngồi xuống theo, Nam Nhứ muốn ngồi phía trước thì bị Tề Kiêu ngăn lại, cô chỉ có thể ngồi vị trí phía sau, Tề Kiêu ở giữa, bên cạnh anh là người phụ nữ kia.
Khi xe bắt đầu chạy, Nam Nhứ nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm mắng Tề Kiêu là đồ khốn nạn, uổng công cô luôn cảm thấy anh là người tốt, với người phụ nữ bị bắt đó mà cũng ra tay được.
Xe đi chưa có bao xa thì người phụ nữ kia bỗng nhiên dựa vào lòng Tề Kiêu. Nam Nhứ đảo mắt chợt thấy rõ ràng, ánh mắt hai người như rượt đuổi nhau, anh đến em đi, ánh mắt nóng bỏng, ánh mắt nóng bỏng, ánh mắt nóng bỏng.
Nam Nhứ siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ muốn đánh người.
Tiếng cười mềm mại của người phụ nữ đột nhiên truyền đến: “Cậu Kiêu, cô ấy trừng em.”
“Phải không?” Tề Kiêu dường như đang cân nhắc, đưa tay ra vỗ vào cánh tay của Nam Nhứ, Nam Nhứ quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt rất lạnh, đúng là đang trừng rồi.
Người phụ nữ sợ tới mức chui vào lòng Tề Kiêu: “Em rất sợ, cô ấy sẽ đánh em hả?”
Tề Kiêu thấp giọng cười, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Nam Nhứ: “Sẽ sao?”
Nam Nhứ nghiến răng, siết chặt nắm tay: “Anh hẳn là biết người tôi muốn đánh là ai.”
Tề Kiêu chép lưỡi, nói với người phụ nữ trong lòng: “Chọc đến mèo hoang nhỏ của tôi rồi, tối nay tôi còn phải trở về gấp.”
Sắc mặt Nam Nhứ trở nên khó coi, người phụ nữ kia cười khúc khích, nhìn về Nam Nhứ: “Chị ơi, là em bị cưỡng bức mà, chị đừng có ghi thù em.”
Nam Nhứ cảm thấy hai người này đều bị bệnh, người phụ nữ trước khi đi vào thì gào to khóc lớn, sau khi đi ra như biến thành một người khác, đúng là một đôi bệnh thần kinh.
Cô không tiếp tục để ý hai người bên cạnh khiến người ta phải cay mắt nữa. Bỗng nhiên, người phụ nữ đó khóc lên, tuy gọi là khóc nhưng cô cũng hiểu đó chính là làm nũng, mặc dù cô sẽ không làm được như vậy.
Nam Nhứ thật sự rất muốn lấy thứ gì để che tai mình lại, nhưng cô chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cảm giác được Tề Kiêu chạm vào mình, cô hất tay anh ra dựa sát vào cửa xe.
Cứ mấy lần như vậy, Nam Nhứ không để ý đến anh, người phụ nữ đó như bị uất ức vậy, giống như gạt nước mắt, Tề Kiêu đột nhiên quát lớn: “Khóc cái gì mà khóc, ông đây không làm cho cô thoải mái sao?”
Người phụ nứ đó giật mình, nhưng ý cười trong mắt vẫn không có tắt, Tề Kiêu trừng cô ta rồi nói với người trước mặt: “Dừng xe.”
Xe liền dừng lại ngay giữa đường, Tề Kiêu mở cửa xe, trực tiếp đẩy người phụ nữ đó ra ngoài: “Hừ, khóc khóc khóc, phiền muốn chết.”
Sau đó xe tiếp tục chạy, người phụ nữ ngã trên mặt đất lau mặt, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười câu dẫn và khôn khéo, mắt nhìn xung quanh, linh hoạt biến mất trong đám người.
Xe trở lại địa bàn của Tề Kiêu, Nam Nhứ sau khi xuống xe thì lập tức đi lên lầu, Tề Kiêu đuổi theo, đưa tay khoát lên vai cô, Nam Nhứ đẩy ra nhưng không đẩy được, Ngọc n thấy sắc mặt cô không tốt, đang muốn đi lên hỏi thì bị Tang Kiệt chặn lại.
Vào trong phòng, Nam Nhứ gập khuỷu tay đánh vào ngực anh, Tề Kiêu bị đụng phải nhưng cũng không buông ra.
Nam Nhứ trừng anh: “Đừng có đụng vào tôi.”
Tề Kiêu nhướng mày: “Ghen à?”
“Khốn nạn, tôi luôn cho rằng anh là người tốt, kết quả thì sao, anh cùng với bọn họ có gì khác nhau.”
“Tôi… không phải đã thả cô ta đi rồi sao.” Tề Kiêu để tay lên ngực mà tự hỏi, bản thân xác thật là người tốt.
“Vậy anh cũng không nên làm như thế với cô ấy…” Cô có chút nói không nên lời.
“Chính cô ta bằng lòng, cô cũng thấy đó.” Tề Kiêu tiếp tục giả bộ.
“Cô ấy rõ ràng là một cô gái tốt, ai mà biết anh dùng thủ đoạn gì chứ.”
“Thủ đoạn trên giường sao? Hay là hai ta cũng thử một chút, đến lúc đó cũng đừng có khóc lóc la hét muốn ở lại bên cạnh tôi.” Nhìn bộ dáng của cô là anh muốn trêu chọc ngay, làm cho cô xù lông, sau đó lại vuốt lông, hết sức thú vị.
“Khốn nạn, vô lại, sao lại có người vô lại như vậy.” Nam Nhứ tức giận đến mức quay cuồng tại chỗ, Tề Kiêu thấy cô thật sự tức giận thì dỗ dành: “Được rồi, đừng tức giận nữa, tôi không có chạm vào cô ta.”
Bước chân Nam Nhứ ngừng lại một chút, quay đầu lại nhìn anh, Tề Kiêu nhún vai, trở lại dáng vẻ bợt cợt đó: “Nam Nam của tôi tốt nhất, Nam Nam ngoan nhất, Nam Nam dịu dàng nhất, không trừng mắt, không động tay động chân, dịu dàng như nước, chỉ là trên giường kêu hơi khó nghe một chút.”
Nam Nhứ chịu không nổi, nhắc chân đá vào ngực anh, Tề Kiêu không né tránh mà dùng tay đỡ lấy cổ chân của cô: “Chật chặt, thật là cay độc.”
“Tề Kiêu.” Nam Nhứ gầm thét.