Hồng Phi truy đuổi xuyên đêm, tội phạm bỏ chạy từ rừng núi chạy về phía Nam, Hoàng Di Hân một mực truyền đến tin tức truy xét, cô ta đã trích xuất tất cả camera giám sát, từ khu vực Vân Nam kéo dài ra ngoài, người nọ có thể chưa phát hiện có người truy kích, nên không có thay đổi xe, một đường đi xuống phía Nam.
Trần Trạm Bắc về đến nhà, đã hơn 4 giờ, tắm rửa xong anh khẽ khàng đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống, người bên cạnh liền sáp đến gần, “Xử án xong rồi à.”
“Không có, bọn họ đang truy đuổi.”
“Chạy rồi?” Con sâu ngủ của Nam Nhứ tức khắc bị đuổi chạy mất.
“Không ngoài dự liệu thì là chạy về phía Vân Nam, xem sức hành động của bọn họ vậy.” Anh đem tấm chăn kéo lên vai cô dém lại.
Đầu Nam Nhứ tựa lên lồng ngực anh, cánh tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói, “Hôm nay quay về, Kim Cương lại ức hiếp Tiểu Quai.”
“Ừm, ngày mai anh lại xử lý nó.” Trong đêm khuya, giọng nói của anh rất trầm thấp, có chút an ủi nhẹ nhàng, cũng có ngữ điệu chọc cô vui vẻ.
“Xử lý nhẹ thôi, dù gì cũng là con trai ruột của anh mà.”
“Tiểu Quai cũng là con ruột đó thôi, em chọn mà.”
Nam Nhứ khẽ cười cười, “Ngủ thôi, anh cũng mệt cả ngày rồi.”
Ngày hôm sau lúc Trần Trạm Bắc thức dậy, Nam Nhứ đã đi làm rồi, anh cũng không vội, sau khi xuống giường trước tiên đi đến phòng khách nhìn Kim Cương, Tiểu Quai đáng thương cùng cực rụt vào trong góc, Kim Cương bị Nam Nhứ nhốt vào trong lồng, lông ở trên người Tiểu Quai hình như lại ít đi một chút rồi, có lẽ là tối qua sau khi được Nam Nhứ thả ra ngoài lại bị tên nhóc này ức hiếp Tiểu Quai.
Anh cầm hạt ngũ cốc đút cho Tiểu Quai, Tiểu Quai có chút sợ hãi không dám tiến lên trước, anh đem hạt ngũ cốc bỏ vào lòng bàn tay, xòe ra duỗi về phía Tiểu Quai, Tiểu Quai động đậy móng vuốt, vài lần muốn tiến lên nhưng lại rụt về, Kim Cương ở trong lồng quạc quạc kêu mãi, Trần Trạm Bắc phóng ánh mắt lưỡi dao qua đó, Kim Cương lập tức ngậm chặt miệng.
Tiểu Quai hình như nhận ra có người có thể trị được tên đồng loại cuồng bạo kia, cuối cùng cũng yên tâm mà to gan lại gần ăn hạt, Tiểu Quai ai hết thức ăn cho chim trong lòng bàn tay, Trần Trạm Bắc lấy thêm một ít đổ vào trong hộp thức ăn, lại đổ thêm chút nữa vào khay nước ở bên cạnh.
Trần Trạm Bắc cho Tiểu Quai ăn uống xong, liền đi vào nhà vệ sinh, Kim Cương thấy Tiểu Quai có đồ ăn, mà mình lại không có, nó tức đến mức quạc quạc kêu lớn, cái mỏ nhọn mổ lên cái lồng, hận không thể mổ gãy rào chắn ở trên lồng.
Trần Trạm Bắc tắm táp xong, nước còn chưa lau khô, nghe thấy điện thoại reo, anh khoác áo ngủ vào bước ra ngoài.
Điện thoại là cục trưởng Tăng gọi, “Đám buôn ma túy ngày hôm qua, cậu thấy thế nào?”
“Đợi tin tức của phó đội trưởng Hồng đi.” Anh cũng đang đợi, đợi Hồng Phi gửi tin tức đến.
“Trạm Bắc, cậu với tôi còn chơi trò lấp lửng, bọn họ không biết, tôi còn không biết chắc, cậu nhìn ra được gì rồi?”
“Trước khi chưa chắc chắn, không dễ nói nhiều, cục trưởng Tăng, vẫn là đợi tin tức đi.”
Cục trưởng Tăng tuy rằng rất muốn biết, nhưng Trần Trạm Bắc càng lấp lửng, ông ấy càng hiếu kỳ.
Cục trưởng Tăng gọi điện thoại cho Ngư Phu, “Lão Dương, người đồ đệ này của cậu cứ thích lấp lửng với tôi.” Ông ấy đem chuyện tối hôm qua cùng Ngư Phu đơn giản nhắc đến những điểm quan trọng.
Ngư Phu: “Vậy thì đợi tin tức đi.”
“Chậc, sao đến cậu cũng chơi trò bí hiểm với tôi vậy, các cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi, Vân Nam, Trần Trạm Bắc là đang thả câu?”
“Không dễ nói, ai biết được, ông hỏi cậu ấy đi.”
“Hei….” Cục trưởng Tăng xém chút nữa bị anh ta chọc cho tức cười.
“Trước khi chưa bắt được người, cái gì cũng không dễ nói.
Nhưng mà tôi tin tưởng phán đoán của cậu ấy.”
Lúc trước lão Dương nói, sẽ tặng một vị chiến tướng đến đại đội phòng chống ma túy của ông, ngữ khí đó của anh ta đắc ý như thể con trai của bản thân lập được chiến công vinh quang quay trở về vậy.
Cục trưởng Tăng cùng lão Dương quen nhau đã nhiều năm, tất nhiên tin anh ta, ông cũng muốn xem thử cái tên Trần Trạm Bắc này, rốt cuộc là chiến tướng cỡ nào.
“Hy vọng cậu ấy có thể cho tôi bất ngờ.”
Trần Trạm Bắc lái xe đến đại đội phòng chống ma túy, Vu Kiệt thấy anh đến rồi, liền chạy đến hỏi anh chuyện tối hôm qua, hỏi anh tại sao khẳng định người đó có vấn đề.
Điều Trần Trạm Bắc có thể dạy, là con chữ, là kinh nghiệm nhưng không phải ai ai cũng có thể lĩnh hội, đặc biệt là loại kinh nghiệm rút ra từ những lần chiến đấu thực tế này, anh không nói quá nhiều, chỉ nói đợi tin tức của Hồng Phi.
Hoàng Di Hân cả đêm không ngủ, còn đang truy lùng người nọ, đội viên thấy tiểu cô nương thức khuya đến mức đôi mắt ửng đỏ, nào là mua thức ăn, nào là đưa nước.
Lúc trưa, Hoàng Di Hân kinh hô nói: “Thật sự là phương hướng Vân Nam.”
Mọi người vừa nghe, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Trạm Bắc, Vu Kiệt vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, kinh ngạc là anh Bắc cư nhiên một lời mang ý, kinh hỉ là, anh Bắc thật sự nói trúng rồi.
“Anh Bắc, tiếp theo làm sao đây?”
Khóe môi Trần Trạm Bắc nhướng lên, trấn tĩnh nhàn nhã: “Đợi tin tức của phó đội trưởng Hồng.”
Hồng Phi truy đuổi suốt cả dọc đường, cũng thập phần kinh ngạc, cư nhiên vị Trần Trạm Bắc nói trúng rồi, tội phạm bỏ trốn thật sự bỏ chạy về hướng Vân Nam, trong lòng Mạnh Nguy có kinh ngạc, nhưng ngoài miệng lại cười lạnh trào phúng, án lớn thường hay ra khỏi biên giới, mèo mù gặp chuột chết mà thôi.
Vân Nam ở biên giới Tam Giác Vàng, bọn buôn ma túy là người hung tàn ngang ngược nhất, đả kích một tốp lại thêm một tốp, bọn buôn ma túy tựa như chú gián đánh mãi không chết, ào ào không ngớt tuồn ra một lô lại một lô.
Bọn họ cách vị trí tội phạm bỏ trốn không còn xa, Hồng Phi vốn chưa hạ lệnh truy kích, mà là thuận theo anh câu ra con cá lớn ở sau lưng hắn ta.
Mạnh Nguy cũng hiểu, lúc này đã không còn là cuộc vây bắn đơn giản như thế nữa, mà là muốn tìm hiểu nguồn gốc lôi ra ông chủ lớn ở sau lưng tên tội phạm bỏ trốn.
Mọi người cùng nhau nghiên cứu án kiện này, có người đề xuất thẩm vấn mấy tên buôn ma túy tối qua bị bắt về đây, nhưng đều thẩm không ra đầu mối gì lớn, họ đều nói cái người bỏ chạy kia là ông chủ của bọn họ, hàng đều từ trên người hắn ta mà ra, nguồn hàng ma túy ở đâu ra bọn họ căn bản không rõ.
Trần Trạm Bắc thấy mọi người bận rộn hơn nửa ngày, vô kế khả thi, lúc này đã là hơn ba giờ chiều, Hồng Phi đi xử án, trong đội ai nấy đều có việc bận của riêng mình.
Anh cầm áo khoác lên, “Có việc thì gọi tôi, tôi đi trước đây.”
“Anh Bắc, anh đi đâu thế? Phó đội trưởng Hồng đang truy đuổi phạm nhân bỏ trốn, mọi người đều đang khẩn trương ra đấy.”
“Cậu có thể mọc cánh bay đi mất chắc? Nên làm gì thì làm đó đi, đừng quanh quẩn ở nơi này.”
Mọi người đều vây quanh trong văn phòng làm việc, nào là nhìn chằm chằm camera giám sát của Hoàng Di Hân, nhưng có người lại chẳng giúp được ích gì.
Trần Trạm Bắc không có cách nào khẳng định người này thật sự có thể liên quan đến thế lực nào đó ở phía sau, anh cũng không dám bảo đảm chỉ dựa vào người này sẽ có thể lôi ông chủ ở phía sau ra, anh hy vọng là bản thân mình lo nhiều, nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh biết, phán đoán của anh chắc hẳn sẽ không có sai sót.
Hy vọng Hồng Phi hành sự đắc lực, gánh nổi cái chức vị phó đội trưởng đại đội phòng chống ma túy vậy.
Trước tiên anh đến siêu thị mua trái cây rau củ, sau đó lái xe đi đón Nam Nhứ tan làm.
Nam Nhứ nhận được tin nhắn, trả lời anh: Em lái xe rồi, sao anh lại còn đến đón em làm gì, tối qua ngủ ít như thế, có thời gian về nhà ngủ bù thêm chút đi.
Trần Trạm Bắc: Tại anh nhớ em thôi.
Nam Nhứ: Chỉ biết dẻo miệng, anh đợi em một chút, em bận xong sẽ xuống ngay.
Rất nhanh Trần Trạm Bắc liền nhìn thấy Nam Nhứ từ cổng lớn nhanh bước chạy ra đây.
Anh mở cửa xe, Nam Nhứ trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, “Mấy ngày nay lạnh thật.”
“Anh có mua thức ăn, về nhà em xem mà làm đi.”
“Chuyên án tiến triển thế nào rồi?”
“Chạy đến Vân Nam rồi.” Trần Trạm Bắc nhàn nhạt mở miệng, khởi động xe lái ra ngoài.
Nam Nhứ thấy Trần Trạm Bắc mấy ngày nay thần sắc không còn được như khoảng thời gian trước, có lẽ là công việc quá mệt nhọc rồi, “Đừng lo lắng, hiện tại anh không phải đang một mình chiến đấu, có biết bao nhiêu chiến hữu cùng anh kề vai tác chiến.”
“Là bọn họ chiến đấu, anh đứng nhìn.” Anh thấp giọng cười cười, “Mẹ anh hôm nay gọi điện thoại đến, hỏi tết chúng ta có thể về nhà không.”
Nam Nhứ sớm đã nghĩ đến cái vấn đề này, “Anh quay về đi, em ở lại cùng ba em.
Năm đầu tiên anh quay về không thể không về nhà, ba em chỉ có một mình, em không thể bỏ mặc ông ấy không lo không quản.
Hy vọng anh hiểu cho em.”
“Vậy anh cũng không thể ở cùng em rồi.”
“Bảy ngày mà thôi, em không hiểu chuyện đến thế à?”
“Hiểu chuyện, Nam Nam là hiểu chuyện nhất.”
“Năm nay thời tiết thật là không bình thường, trước đây nào có lạnh đến thế.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lại âm u, không phải mưa chính là tuyết, Ninh Hải một năm chẳng thấy được mấy lần tuyết, năm nay đã rơi hai trận rồi.
Hai người về nhà, nấu cơm ăn cơm, Trần Trạm Bắc chỉ vào Kim Cương, bảo nó thành thật chút, Kim Cương đã bị nhốt hai ngày, trong nhà có người ở đây, Trần Trạm Bắc liền đem nó thả ra ngoài, xem nó có thể quậy phá thành kiểu gì.
Quả nhiên, lúc trong nhà có người, Kim Cương thành thật hơn nhiều, nhưng Tiểu Quai thấy nó được thả ra khỏi lồng, bị dọa cho rụt người lại, sợ bị Kim Cương công kích.
“Còn dám cấu vợ mày nữa, tao cho mày độc thân cả đời, học hỏi theo lão tử đây này, vợ là dùng để yêu thương.” Trần Trạm Bắc khoác vai Nam Nhứ, cuối đầu hung hăng hôn một cái lên trán của cô, “Nhìn thấy chưa, vợ là để thương như thế này đây.”
Nam Nhứ bật lực nói: “Cái này không phải dạy là được, cứ từ từ, Kim Cương có thể là lo lắng bản thân bị lạnh nhạt.”
“Gia không có kiên nhẫn đến thế.”
Nam Nhứ bó tay với anh, bản thân đi qua đó đích thân nhỏ giọng nhẹ nhàng chỉ dạy cho Kim Cương, phải cưng chiều vợ như thế nào, không được cấu, càng không được vặt lông.
Trần Trạm Bắc đứng bên cửa sổ, trời đêm dưới ánh đèn sáng rực, anh giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ một cái, thấp thoáng cảm thấy thời gian chắc hẳn tương đối ổn rồi.
Anh đang đợi, đợi tin tức của Hồng Phi.
1 giờ đêm, điện thoại của Hồng Phi gọi đến.
“Người bắt được rồi, còn có một tên buôn ma túy tên Chu Cường.”
“Ừm.” Anh thả nhẹ giọng nói trả lời một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Cậu nói hình xăm của người đó, là gì?”
“Rắn hai đầu.” Anh nói.
Hồng Phi trong lòng kinh ngạc, Trần Trạm Bắc không có nhìn nhầm, hình xăm của người đó, quả thực là rắn hai đầu nhe nanh trợn mắt.
Anh ta đối với hình rắn hai đầu này không có chút manh mối nào, Trần Trạm Bắc cư nhiên chỉ nhìn một cái liền nhìn ra được, hơn nữa còn biết điều kỳ lạ trong đó.
Anh ta hiểu rõ chuyện này, không có đơn giản như ngoài mặt, “Cậu đến một chuyến đi.”
“Được.”
Trần Trạm Bắc đặt chuyến bay sớm nhất, Nam Nhứ đã ngủ rồi, “Anh phải ra ngoài à?”
“Đi Vân Nam một chuyến, người bắt được rồi.”
“Cần anh qua đó, gấp vậy sao?”
Trần Trạm Bắc đi đến bên giường, giữ chặt gáy cô hôn một cái lên trán của cô, “Ngủ đi, bên đó kết thúc án anh liền quay về.”
“Chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Trần Trạm Bắc bắt xe chạy thẳng đến sân bay, chuyến bay sớm nhất bay đến Vân Nam, xuống máy bay đã có người đến đón, Trần Trạm Bắc lên xe, chiếc xe trực tiếp chạy về hướng của đại đội phòng chống ma túy.
Lúc này bầu trời đã hửng sáng, người phối hợp với đại đội phòng chống ma túy cũng cả đêm không ngủ, Trần Trạm Bắc được người dẫn đi về hướng tòa nhà văn phòng.
Người đã áp giải vào phòng thẩm vấn, Trần Trạm Bắc trực tiếp đi vào, cửa đẩy ra, ánh mắt của người bên trong chuyển về phía này, Hồng Phi và đám Mạnh Nguy bọn họ đều ở đây, còn có người của đại đội phòng chống ma túy Vân Nam.
Một người đàn ông dẫn đầu trong số đó lúc nhìn thấy Trần Trạm Bắc rõ ràng ngây người đôi chút, sau đó bật cười ra, đứng dậy chào đón anh.
Trần Trạm Bắc nhìn rõ người đến, cũng bật cười.
Người đó duỗi tay ra: “Đã lâu không gặp.”
Trần Trạm Bắc gật gật đầu, anh cũng không ngờ đến, đại đội trưởng đại đội phòng chống ma túy hiện tại, chính là người tên Lý ca năm đó đã bắt được Anna, truy nã ông Kiêu.
Lý ca tên thật là Triệu Văn Quảng, vốn là phó đội trưởng đại đội phòng chống ma túy, năm thứ hai tiêu diệt được thế lực ông Kiêu, thăng chức làm đại đội trưởng.
“Không ngờ đến là cậu, cậu đến là tôi yên tâm rồi.
Tên đó, tên Hoàng Bình, 30 tuổi người bản địa.
Một tên khác tên Chu Cường, ở trong nhà hắn ta lục soát ra lượng lớn ma túy.
Hoàng Bình cương quyết không chịu nhận tội chứng buôn bán ma túy.”
“Không nhận?”
Đội trưởng Triệu gật đầu: “Chu Cường vật chứng có rồi, người cũng nhận tội rồi, Hoàng Bình biện giải nói ngày hôm đó bỏ chạy là bởi vì bản thân từng đánh người bị thương, không biết sống chết, hắn sợ nên mới chạy.”
Trần Trạm Bắc lạnh giọng bật cười, nếu không phải anh nhận ra hình rắn hai đầu kia, thật sự có khả năng để hắn chạy mất rồi.
“Người hắn nói đánh bị thương đã tra rồi chưa?”
“Người đó tên là Khúc Vĩ, là người của thành phố này, trước kia từng có tiền án, sau này được thả tự do sau khi thụ án, bọn tôi cũng đã phái người đi trông chừng hắn.”
“Bán ma túy?”
Đội trưởng Triệu lắc đầu: “Cầm dao dẫn chúng đi đánh lộn.”
Trần Trạm Bắc chân mày nhướng lên: “Thú vị đấy, đến anh cũng không tra ra được?”
Đội trưởng Triệu cười cười, “Đây không phải vừa hay cậu đến rồi đó sao.”
Trần Trạm Bắc khẽ cười, đôi tay chống lên mép bàn, khẽ híp đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng Bình trong phòng tạm giam.
Mà điều khiến Hồng Phi và Mạnh Nguy ngạc nhiên đó là đại đội trưởng đội phòng chóng ma túy cư nhiên lại quen biết Trần Trạm Bắc, trong câu nói lộ rõ vẻ tôn kính, thần sắc ngữ khí hoàn toàn hạ thấp tư thế, có thể khiến đội trưởng Triệu hạ thấp tư thế, Trần Trạm Bắc rốt cuộc là người như thế nào.
Anh ta thân là phó đội trưởng đội phòng chống ma túy Ninh Hải, lính dưới tay của bản thân lại không dễ hỏi nhiều Triệu Văn Quảng, chỉ đành dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, “Rắn hai đầu, đại biểu điều gì?”
“Tái Lạp có từng nghe qua chưa?” Anh nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phòng thẩm vấn.
“Trùm ma túy Tam Giác Vàng.” Anh ta đương nhiên từng nghe qua, lúc quốc tế thông báo Tái Lạp bị bắt, thân là đội viên phòng chống ma túy, bọn họ hưng phấn hơn nữa cảm thấy tự hào, bởi vì là quân cảnh bên ta liên hợp vây bắt được trùm ma túy của Tam Giác Vàng.
Trần Trạm Bắc không nói nhiều lời với Hồng Phi nữa, anh trực tiếp đi về phía cánh cửa phòng thẩm vấn, đội trưởng Triệu nhìn cấp dưới ra hiệu, cửa liền mở ra, Trần Trạm Bắc sải bước đi vào.
Anh kéo một cái ghế qua ngồi xuống, bắt chéo chân dài tư thế lười biếng, nhưng đôi mắt sắc bén kia, tựa như có thể xuyên qua da thịt của người khác lẻn vào trong xương cốt.
Anh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Bình và Chu Cường.
“Táp Lạp ba năm trước bị bắt, Iwakichi năm ngoái ở Tam Giác Vàng hỏa chiến cùng thế lực của ông Kiêu đã bỏ mạng.” Lúc anh dứt câu liền dừng lại, nhìn chằm chằm Hoàng Bình, Hoàng Bình ngoài mặt rất trấn tĩnh, nhưng nội tâm sớm đã cuộn trào, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Cường, “Sau khi Iwakichi chết, thành viên của bang phái tứ tán, anh là người của ai? Bạc Lạp?”
Tay Chu Cường siết chặt thành nắm đấm bất an buông lỏng lại siết chặt, lúc người trước mặt nói ra cái tên Tái Lạp và Iwakichi, nội tâm của hắn ta đã có chút hoảng loạn, khi nói ra tên Bạc Lạp, hắn ta triệt để hoảng loạn.
Bạc Lạp là thế lực nhỏ tàn dư của Tái Lạp, ở nước ta rất ít có người biết, người này là ai? Tại sao anh biết tên của Bạc Lạp, còn biết nhiều đến thế.
Mà cách một lớp cửa kính, máy giám sát âm thanh truyền đến cuộc đối thoại ở bên trong, nội tâm Hồng Phi sóng biển dâng cao, Trần Trạm Bắc còn hiểu biết nhiều hơn cả trong tưởng tượng của anh ta, càng huống hồ, cái người tên Bạc Lạp này, còn có rắn hai đầu kia, những thứ này anh ta đều chưa từng nghe qua.
Sau mười mấy phút, Trần Trạm Bắc từ trong phòng thẩm vấn đi ra, “Trông chừng đi.”
Triệu Văn Quảng mở miệng, “Trần huynh, cậu không xuất mã, người này bọn tôi biết tra ở đâu chứ.
Đừng nói là rắn hai đầu, đến cả Bạc Lạp là ai bọn tôi còn không biết nữa là.”
“Đừng xem thường thế lực nhỏ của Bạc Lạp, xuất thân từ Tam Giác Vàng đấy, trong tay ai chẳng cầm chút vũ khí, dặn dò mọi người cẩn thận hành sự.” Anh kiểm soát đại cục chung dặn dò như bình thường.
Triệu Văn Quảng sắp xếp người trông coi, Hồng Phi và người của đại đội phòng chống ma túy Ninh Hải đứng ở nơi không xa, Trần Trạm Bắc xoay đầu, ánh mắt kỳ lạ của các chiến hữu nhìn anh chằm chằm.
“Đi thôi, phó đội trưởng Hồng.” Anh đi đến bên cửa rồi dừng lại, xoay đầu nói, “Bởi vì người chúng ta muốn bắt không ở Ninh Hải, đây chính là lý do tôi thả hắn đi.”
Sống lưng Hồng Phi đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khi đó hùng hổ dọa người chất vấn anh đem người thả đi, nhưng lại không ngờ rằng người này có dính líu tới thế lực buôn bán ma túy tại Tam Giác Vàng, Hồng Phi thẹn mướt mồ hôi, “Hiện tại cần chúng tôi phối hợp thế nào?”
“Dẫn dụ Bạc Lạp ra, truy bắt về quy án.” Một câu nói, mạnh mẽ khí phách..