SÍ DÃ


Bọn họ thẩm tra mấy tiếng đồng hồ, hai người cũng chẳng nhả ra chút tin tức nào có lợi, một câu Bạc Lạp của Trần Trạm Bắc, khiến hai người triệt để hoảng hồn, dưới sự bức hỏi, Chu Cường khai ra lão đại của hắn tên là Tụng n.

Mà cái tên Tụng n này chính là người của Bạc Lạp.

Hoàng Bình là người của Tụng n, Tụng n từng là thủ hạ của Tái Lạp, hiện tại đi theo bên cạnh Bạc Lạp hành sự.

Không ngờ rằng Hoàng Bình đối với Bạc Lạp thập phần kính trọng, xăm lên mình hình xăm rắn hai đầu, có rất ít người biết đây là tượng trưng cho Tái Lạp.

Hình xăm này người bình thường vốn không biết lai lịch của nó, nhưng không ngờ đến bị Trần Trạm Bắc nhìn thấy, anh đã từng thấy qua người của Tái Lạp xăm hình rắn hai đầu, từ tình báo viên ở chỗ Thạp Đà biết được nội tình này.

Trần Trạm Bắc rũ Bạc, muốn bắt được Bạc Lạp không hề đơn giản, hắn không thường xuất hiện ở biên giới nước ta, muốn dẫn dụ Bạc Lạp ra, phải dùng Chu Cường dụ ra Tụng n ra trước.

Đại đội phòng chống ma túy Vân Nam vốn chính là tổ phòng chống ma túy tinh anh nhất trong nước, bọn họ quanh năm xử lý các án ma túy lớn, thậm chí là truy quét các tên trùm ma túy ở nước ngoài, Ninh Hải là khu vực thuộc một vành đai ổn định ở trong nước, rất ít khi xuất hiện án lớn, đại đội phòng chống ma túy mấy năm nay phá án lớn đều không sánh bằng số lượng án mà đại đội phòng chống ma túy phá trong một năm.

Nhưng đội trưởng Triệu lại kính trọng Trần Trạm Bắc đến như thế, nghe theo cách an bài bố cục của anh, chỉ dựa vào việc Trần Trạm Bắc nói ra manh mối rắn hai đầu và trùm ma túy ở nước ngoài thôi sao, với sự hiểu biết của anh ta đối với chuyện này, anh ta đoán rằng, Trần Trạm Bắc trước đây chắc hẳn từng xử lý qua đại án ma túy.

Trời đã hửng sáng, Trần Trạm Bắc ngồi trong văn phòng làm việc của đội trưởng Triệu, trăn trở một năm rưỡi, lại quay về đến bên này, sự hận thù của anh đối với Tam Giác Vàng đã khắc sâu vào xương tủy.

Đội trưởng Triệu đang quan sát, Trần Trạm Bắc không cần tham gia vào việc này, có đội trưởng Triệu ở đây, anh yên tâm rồi, chuyện này ông ấy xử lý thành thạo điêu luyện.

Hồng Phi cùng đội trưởng Triệu cùng nhau nghiên cứu sách lược, nhanh chóng quyết định vài phương án, bố trí xuống dưới.

Một tiếng đồng hồ sau, nhân mã của đại đội từ đại đội phòng chống ma túy đi ra, chiếc xe hiên ngang lái ra ngoài, ánh Bạc của Trần Trạm Bắc rơi trên vị trí bên ngoài cổng, anh từ trong túi rút ra một điếu thuốc châm lửa.

Lúc này có người gõ cửa, là Hồng Phi và đội viên phòng chống ma túy của Ninh Hải, “Đội trưởng Triệu đi bắt Tụng n, nói tạm thời không cần chúng ta phối hợp.”
“Bắt Tụng n, ấy đi bắt là đủ rồi.”
Hồng Phi đi vào, ngồi xuống ở đối diện, những người khác tìm một vị trí ngồi xuống, mọi người nhìn nhau không nói, bởi vì mọi người không hiểu rõ người lính “nhảy dù” Trần Trạm Bắc này, hiện tại nhìn ra được, người này có thực lực vượt xa tưởng tượng của mọi người.

Nam Nhứ gửi tin nhắn đến: Thế nào rồi?
Trần Trạm Bắc: Tái Lạp có dư đảng còn sót lại.

Nam Nhứ: Có cần em không?
Khuôn Bạc thâm trầm của Trần Trạm Bắc, cuối cùng cũng thấy một tia ý cười: Anh cần, có tính không?
Nam Nhứ: Còn có thể ba hoa, chứng minh không có việc gì, bây giờ em ra cửa đi làm đây.

Trần Trạm Bắc: Tan làm thì quay về, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh.

Nam Nhứ gửi cho anh một gói biểu tình “anh lắm lời”, liền tắt điện thoại đi, khởi động xe lái ra ngoài.

Sự chờ đợi này, kéo dài cả một ngày, chập tối, đội trưởng Triệu gọi điện thoại đến, trực tiếp gọi cho Trần Trạm Bắc: “Chu Cường dụ ra Tụng n, người đã bắt được rồi.”
Khóe môi Trần Trạm Bắc nhướng lên: “Tốc độ tiến triển không tồi.”
“Cậu còn ở đại đội?”
“Đợi ông đấy.”
“Tôi lập tức về liền.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe của đại đội phòng chống ma túy gào thét lái vào trong sân, đội viên từ trên xe áp giải một người đàn ông xuống, người đó để mái tóc hơi dài, hai tay bị cong ra sau lưng.

Rất nhanh có người đi đến, nói với Trần Trạm Bắc: “Anh Bắc, đội trưởng Triệu mời anh qua đó.”
Trần Trạm Bắc gật đầu đứng dậy đi ra ngoài, “Phó đội trưởng Hồng, đi cùng đi.”
Tụng n dễ bắt, nhưng Bạc Lạp lại khó dẫn dụ ra, những người này đều là kẻ liều mạng, nhưng vô cùng nghĩa khí, Tụng n đối với hành vi buôn ma túy nhận tội không chút e dè, đem trách nhiệm đều đổ hết lên người mình.

Muốn bắt Tụng n cắn ngược không phải chuyện đơn giản, Trần Trạm Bắc không phải Tề Kiêu năm đó, có thể dùng những thủ đoạn ép bức, bọn họ phải cưỡng chế, phải theo trình tự, những chuyện này, anh đành giao cho đội trưởng Triệu người quanh năm giao tiếp cùng bọn buôn ma túy xử lý.

Điều anh đang nghĩ là, làm thế nào tóm được Bạc Lạp.

Bạc Lạp lúc này không biết đang trốn ở xó nào của Tam Giác Vàng, Tụng n liên tiếp hai ngày đều không chịu khai thật, không thể cứ tiếp tục thế này, chuyện này sớm giải quyết sớm kết thúc, đợi thêm một ngày, ma túy tuồn vào biên giới nước ta sẽ thêm một phần nguy hại, Trần Trạm Bắc quyết định, cho Chu Cường liên lạc với Bạc Lạp, đội trưởng Triệu lo lắng Chu Cường vượt cấp đánh rắn động cỏ, Trần Trạm Bắc nói, cần hàng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, anh đích thân ra Bạc.

Đội trưởng Triệu bảo người dẫn Chu Người đến phòng thẩm vấn, Trần Trạm Bắc đi vào, đích thân dặn dò hắn ta liên lạc với Bạc Lạp nên nói như thế nào, bao gồm cả chi tiết nhỏ như ngữ khí, anh đều dặn dò kỹ càng.

Chu Cường gọi điện thoại cho Bạc Lạp, liên tiếp gọi ba lần, điện thoại mới thông máy.

Người bên kia mở lời liền rất Bạc kiên nhẫn: “Ai thế?”
“Bạc gia, tôi là Chu Cường đây.”
“Chu Cường?” Bạc Lạp đối với cái tên này có chút ấn tượng, Tụng n nhắc qua mấy lần, tuy rằng đều là đánh đánh mắng mắng, nhưng hợp tác hai năm nay vẫn tính là thuận lợi.

“Trong tay tôi có một mối mua bán lớn, nhưng không liên lạc được với anh Tụng, mới không thể không quấy rầy Bạc gia đây.”
“Tên tiểu tử Tụng n này đi đâu rồi?” Bên Bạc Tạp lúc này vẫn chưa nghi hoặc.

“Tôi gấp rút nên mới gọi điện thoại cho ông, mối mua bán này khẳng định có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”
“Muốn cái gì? Muốn bao nhiêu?”
Chu Cường báo tên ma túy và số lượng, Bạc Lạp vừa nghe, trực tiếp từ trên ghế đứng bật dậy, toét miệng bật cười, “Được đấy Chu Cường, cậu tìm được mối mua ở đâu lớn thế.”
“Trước đây vụ hợp tác được một ông chủ mới nhận rồi, đây là ông chủ lớn đấy, có tiền có thế, còn chịu chơi.”
Sau khi Chu Cường gọi điện thoại qua đó, người của bộ phận kỹ thuật liền bắt đầu điều tra vị trí của đối phương, Trần Trạm Bắc nhìn qua, nhưng Hồng Phi lại nhìn anh lắc đầu, chưa tra ra được.

Bạc Lạp vẫn là hiểu chút kỹ thuật, sớm đã tìm người lắp thiết bị chống theo dõi, Trần Trạm Bắc nhíu mày, sắc Bạc trầm đi vài phần.

Chu Cường tiếp tục nói với Bạc Lạp: “Bạc gia, ông có thể liên lạc với anh Tụng không, tôi phải tìm anh ấy lấy hàng, tôi đồng ý với đối phương ngày kia giao hàng mất rồi.”
“Cậu trước tiên đợi điện thoại của tôi đi.”
Chu Cường làm ăn cùng bọn họ đã hơn hai năm, Bạc Lạp vốn không có hoài nghi chuyện này, ông ta gọi điện thoại tìm Tụng n, điện thoại thông rồi, nhưng không ai nhận.

Bên ngày ngắt điện thoại, Trần Trạm Bắc hỏi người của bộ phận kỹ thuật: “Tra không được?”
“Tra không ra, đối phương lắp đặt hệ thống chống theo dõi.”
“Phá giải không được?”
“Kỹ thuật của bọn tôi tạm thời không phá giải được.”
Trần Trạm Bắc gửi tin nhắn cho Nam Nhứ: Điện thoại lắp đặt thiết bị chống theo dõi, em có cách gì không?
Nam Nhứ: Nói gì hay hay chút đi, em liền giúp anh.

Trần Trạm Bắc vốn dĩ còn đang trầm mặt, đột nhiên khúc khích bật cười: Đợi anh quay về thu thập em.


Nam Nhứ: Uy hiếp em?
Sau đó nhận được dòng tin nhắn thứ hai gửi đến: Cái này đối với em, được tính là chuyện sao?
Trần Trạm Bắc: Có lẽ cần em chạy một chuyến rồi.

Nam Nhứ: Không thành vấn đề.

Mọi người thấy lúc Trần Trạm Bắc lạnh mặt không cười, gương mặt hơi lạnh lùng thật sự rất đáng sợ, kết quả giây tiếp theo anh liền bật cười lên, thật sự khiến người khác đau tim, không rõ anh rốt cuộc có tính cách thế nào.

Người này đến đội trưởng Triệu còn cho đủ thể diện, các đội viên càng vô cùng tôn trọng hơn.

Sau khi Trần Trạm Bắc thoát ra, anh gửi tin nhắn cho Ngư Phu: Để Nam Nam đến đây một chuyến vậy, bên này cần kỹ thuật của cô ấy giúp đỡ.

Ngư Phu rất nhanh trả lời tin nhắn: Mới đi hai ngày đã nhớ Nam Nam rồi à?
Trần Trạm Bắc: Lão Dương, anh cũng rất nghịch ngợm đấy.

Tiếp đó anh lại gửi một tin: Phối hợp với cô ấy quen rồi.

Ngư Phu trả lời tin nhắn: Tôi gọi điện thoại cho cấp trên của cô ấy.

Trần Trạm Bắc cất điện thoại vào, “Trước mắt sẽ phái người đến đây giúp đỡ, vây bắt Bạc Lạp tuy nói không phải chuyện khó, nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận hành sự.”
Điện thoại của Chu Cường rất nhanh đã vang lên, là điện thoại của Bạc Lạp, nói không liên lạc được với Tụng n, lại hỏi hắn ta chi tiết, mọi người nghe ra Bạc Lạp rất cẩn trọng, nhưng hơn một năm qua ông ta giao dịch ma túy đều thuận buồm xuôi gió, đối với chuyện này vốn không hề đặc biệt sinh nghi.

Bạc Lạp muốn có thông tin của ông chủ bên này, ông ta muốn xác nhận người này có thể hợp tác hay không, giao dịch lượng hàng lớn, ông ta không thể không cẩn trọng.

Chu Cường nói hắn ta đi điều tra.

Buổi chiều, Chu Cường gửi qua một bức ảnh, là sườn mặt của Trần Trạm Bắc đang ngồi trên ghế sô pha rộng rãi hút thuốc, khí chất nghiêm nghị, xuất chúng hơn người, vừa nhìn liền biết không phải tầm thường.

Bạc Lạp hỏi hắn ta không có ảnh chính diện à? Những thông tin khác của người này thì sao.

Chu Cường nói đây đều là chụp lén, lại đem loạt tin nhắn đã được biên soạn của Trần Trạm Bắc gửi cho ông ta.

Bạc Lạp không trả lời.

Chu Cường nói, ngày kia giao hàng, nếu như tôi không lấy ra được lô hàng này, sau này cũng khó lăn lộn ở cái khu vực này.

Bạc Lạp nói đợi điện thoại của ông ta, Bạc Lạp cho người đi thăm dò tin tức, mà bên này cũng đã an bài xong mọi thứ.

Giao dịch ở ngay một hội sở thuộc quyền quản lý của bọn họ, đã sắp xếp xong hết thảy, chỉ cần có người có thăm dò ẩn ý, người của bọn họ liền đem tin tức truyền ra ngoài.

Buổi chiều, Nam Nhứ mặc thường phục, vác theo laptop của cô đến nơi.


Cô đi theo người ta lên lầu, mọi người đều ở trong phòng thẩm vấn, chờ đợi liên lạc của Bạc Lạp và Chu Cường bất cứ lúc nào.

Nam Nhứ vào cửa, Trần Trạm Bắc ngồi ở phía trong tựa vào cửa kính trong suốt, ánh mắt của anh sáng rực nhướng lên, Nam Nhứ cười cười, lúc này trước mặt đã có người đến đón, là Hồng Phi.

“Nam Nhứ, thì ra là phái cô đến à.”
“Phó đội trưởng Hồng, tôi đến không được sao?” Cô cười đùa.

“Được được được, cái này nhất định phải được.” Hồng Phi giới thiệu Nam Nhứ với đội trưởng Triệu, lại khen tốt Nam Nhứ hết một trận.

Nam Nhứ đặt laptop xuống, đối tiếp với người của bộ phận kỹ thuật thuộc đại đội phòng chống ma túy, Trần Trạm Bắc đứng nghiêng người, tay chống vào huyệt thái dương, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Hồng Phi thấy Trần Trạm Bắc nhìn chằm chằm Nam Nhứ, bèn giải thích nói: “Đừng thấy cô ấy trẻ tuổi, kỹ thuật thật sự là đỉnh của chóp đấy.”
Chân mày Trần Trạm Bắc nhướng lên: “Ồ, lợi hại vậy sao?”
“Tôi từng thấy qua kỹ thuật phá giải của cô ấy, khi đó phá giải một bộ máy mật mã, năm người chuyên gia tốn hết một ngày đều chẳng thành công, cô ấy chỉ cần một tiếng đã xử gọn, đây chính là kỹ thuật, không thể không bội phục nha.”
Trần Trạm Bắc cuối cùng cũng nghe được vài lời anh thích nghe từ trong miệng của Hồng Phi, anh nhìn vào mặt của Hồng Phi đều cảm thấy người này có vài phần hài lòng, “Chậc, cái này thật sự không nhìn ra, nếu cấp trên đã phái đến rồi, chắc hẳn là cao thủ.”
Hồng Phi không chút keo kiệt lời khen dành cho Nam Nhứ, bên tai Nam Nhứ nghe thấy bọn họ nói chuyện, Trần Trạm Bắc còn trêu chọc cả Hồng Phi, cô bất lực cười cười.

Chập tối, điện thoại của Bạc Lạp gọi đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Nhứ, cô chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghe đi.”
Chu Cường nhận được chỉ thị của đội trưởng Triệu, hắn ta nhấc máy, Bạc Lạp nói có thể cùng bọn họ giao dịch.

Ông ta đồng ý giao dịch mọi người không bất ngờ, thứ bọn họ kiếm chính là khoản tiền này, khẳng định sẽ không đem mối làm ăn đến tay đẩy ra bên ngoài, bất quá điều bọn họ muốn chính là, Bạc Lạp đích thân ra mặt.

“Trước đây đều là anh Tùng giao hàng, lần này thì sao?”
“Đợi điện thoại của tôi.”
Bạc Lạp ngắt điện thoại, mọi người đem tầm mắt dời về phía Nam Nhứ, Nam Nhứ tháo tai nghe xuống: “Phongsaly*.”
*Phongsaly: Là một tỉnh của Lào, nằm trên biên giới giữa Lào với tỉnh Vân Nam, và tỉnh Điện Biên của Việt Nam.

Mọi người vừa nghe, người không nghe hiểu tức khắc sinh ra lòng bội phục đối với Nam Nhứ.

Điều Trần Trạm Bắc nghĩ lúc này chính là, Bạc Lạp trốn đủ xa đủ kín đáo, nhưng vẫn làm cái nghề sở trường của ông ta, buôn ma túy.

Vị trí này cách biên giới chỉ có là chục km, Nam Nhứ thật sự đã mang đến cho mọi người một thông tin vô cùng tốt.

Hiện tại chính là nghĩ cách, dẫn dụ ông ta ra.

Trần Trạm Bắc đứng lên đi đến trước mặt Nam Nhứ: “Phối hợp với anh một chút.”
Nam Nhứ gật gật đầu, đến hỏi cũng không thèm hỏi phải làm cái gì.

Bọn họ cùng nhau đi đến hội sở, chọn phòng bao cao cấp nhất, sau khi Trần Trạm Bắc ngồi xuống, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Nam Nhứ ngồi qua đó, anh giơ tay đặt lên vai cô.

Xuyên đêm tất cả mọi người hành động, đi về hướng biên giới, Trần Trạm Bắc cùng đội trưởng Triệu ngồi cùng một chiếc xe, Nam Nhứ và Hồng Phi bọn họ đi cùng nhau, cô nhắm mắt chợp mắt, mọi người cũng đều đang tích lũy tinh lực, tiếp đến có một trận đấu cần phải đánh.

Đại đội phòng chống ma túy sau khi đến biên giới liền dừng xe ở khu vực rừng núi, Trần Trạm Bắc bảo Chu Cường đem bức ảnh kia gửi cho Bạc Lạp, sau khi Chu Cường gửi đi, lại nói, đây là chụp lén đấy.

Hai tấm đều là sườn mặt, Bạc Lạp khẽ co rút đồng tử, ông ta bảo người chuẩn bị hàng, ông ta không định đích thân ra mặt, chỉ ở trong góc tối, muốn thăm dò thử người này đến cùng là ai.

Bên này cũng không rõ Bạc Lạp có chịu ra mặt hay không, nếu như không ra mặt, bọn họ không thể nào vượt biên giới để vây bắt, đội trưởng Triệu nhìn về phía Trần Trạm Bắc: “Ông ta có thể đích thân đến không?”
“Hai bức ảnh kia, chắc hẳn đã đủ cho ông ta sức hấp dẫn.”
“Nắm chắc mấy phần?”
Trần Trạm Bắc vô lại cười cười, từ trong túi lấy ra điếu thuốc châm lửa, “Có đến hay không, 50/50.”

Nam Nhứ ở bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, khóe miệng lạnh nhạt khẽ giật giật vài cái, anh á, ở đâu cũng trêu người được, trước là trêu Hồng Phi, hiện tại lại trêu luôn cả đội trưởng Triệu, nhưng mà cô lại tin anh, bởi vì Trần Trạm Bắc, chưa từng đánh trận không nắm chắc.

Buổi chiều, Chu Cường gọi điện thoại cho Bạc Lạp, xác nhận thời gian giao dịch với đối phương, cú điện thoại này, khiến ông ta triệt để lộ tẩy trên thiết bị điện tử của Nam Nhứ.

“Ở nơi cách đường biên giới số hai 30km, tín hiệu đang di chuyển về phía chúng ta.”
Đội trưởng Triệu lập tức hạ lệnh mai phục.

Đội trưởng Triệu ném một khẩu súng cho Trần Trạm Bắc, sau khi anh chụp được, trực tiếp ném cho Nam Nhứ.

“Tôi cũng đâu có xông lên đó, không dùng tới thứ này.”
“Tôi không dám đảm bảo cậu có thể thành thật ở lại phía sau.”
Mọi người nhanh chóng xông vào trong núi, dùng cây cối ngọn cỏ làm yểm hộ, Trần Trạm Bắc ngồi dựa vào gốc cây, Nam Nhứ đặt laptop trên đùi, chuẩn bị nghe ngóng bất cứ lúc nào.

Sau nửa tiếng yên tĩnh chờ đợi, người trinh sát hồi báo, có mười mấy người tiến vào vòng mai phục, chưa thấy vũ khí hạng nặng.

Chỉ cần không có vũ khí hạng nặng, hạ gọn đối phương vẫn không thành vấn đề.

Nam Nhứ đột nhiên mở miệng: “Sao anh lại chắc chắn người ở bên trong có Bạc Lạp.”
Trần Trạm Bắc chậc lưỡi, dùng bộ đàm nói chuyện với đội trưởng Triệu: “Trước tiên đừng công kích, tôi qua đó xem thử.”
“Tôi đi cùng Trần huynh.”
“Thôi đi, gương mặt đó của ông có tên buôn ma túy nào không nhận ra.”
“Vậy Trần huynh dẫn theo người của cậu, lạ mặt.”
Bọn họ lần này đến đây, đều mặc thường phục, Trần Trạm Bắc muốn đi, Nam Nhứ tất nhiên đi theo, Hồng Phi và Mạnh Nguy còn có mấy đội viên phòng chống ma túy cũng đi theo Trần Trạm Bắc.

Người trinh sát chuyển lời, đối phương còn tầm khoảng 1000m.

Rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, đối phương cũng đã nghe thấy tiếng điều tra.

Bên đó tức khắc giơ súng lên cảnh giác, Trần Trạm Bắc không chút sợ hãi đi qua đó, Hồng Phi lúc này không thể không bội phục sự gan dạ và khí phách của Trần Trạm Bắc, đây tuyệt đối không phải sự gan dạ mà người bình thường có được, đối với sống chết không sợ hãi, hơn nữa lúc đối mặt có thể mặt không đổi sắc, thậm chí, nói nói cười cười.

Trần Trạm Bắc dẫn theo người, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt đối phương, hơn nữa một người trong số đó lúc nhìn thấy anh, tức khắc ngẩn người.

Trần Trạm Bắc nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm của hắn ta, tức khắc bật cười.

Bạc Lạp kinh hoảng nói: “Kiêu, cậu Kiêu.”
“Nhìn thấy tôi kinh ngạc thế à?”
“Thật sự là cậu, cậu không phải?” Lúc xem hai bức ảnh sườn mặt kia, ông ta liền cảm thấy quen mắt, giống Tề Kiêu, nhưng ông ta không dám xác định, lần này ông ta cũng muốn thăm dò đến cùng, quả thật, Tề Kiêu chưa chết, đây là tin tức động trời đối với các đại thế lực ở Tam Giác Vàng.

“Vẫn sống tốt đây này, ai đồn bậy tôi chết rồi thế.”
“Thế người mua là cậu Kiêu? Cậu Kiêu, ngài chưa bao giờ đụng vào ma túy chuyện này ở Tam Giác Vàng có ai mà không biết.”
Trần Trạm Bắc đi về phía trước, Bạc Lạp vô thức lùi về sau một bước, ông ta kiêng dè, sợ Tề Kiêu, có thể nói, mấy năm ở Tam Giác Vàng kia, mấy đại thế lực, đều sợ hãi đối với Tề Kiêu, đây là mãnh hổ, chiến tướng.

Đùng đùng lửa đạn tức khắc bắn đến, người ở bên cạnh Bạc Lạp lần lượt ngã xuống, có người yểm hộ Bạc Lạp chạy trốn, Trần Trạm Bắc bay lên phía trước một cú đá ngã người kia, có người cầm súng nhắm về phía anh, bị anh tóm lấy thân súng, vung một cú đấm xuống, người nọ lập tức máu chảy đầy mặt.

Mấy người đi theo phía sau Trần Trạm Bắc lúc nghe thấy cái tên này, tức khắc kinh sợ, cậu Kiêu, người tài đắc lực nhất dưới tay của ông Kiêu trùm buôn ma túy tại Tam Giác Vàng, sau khi ông Kiêu bị bắt, cậu Kiêu tiếp tay thế lực, một năm rưỡi trước quân cảnh quốc tế thông báo tin tức, Tề Kiêu bị bắn chết.

Trần Trạm Bắc, Tề Kiêu? Lẽ nào, anh chính là truyền thần nội gián liên tiếp phá được đại án ma túy, hủy đi mấy đại thế lực buôn ma túy, lại phá được án vũ khí đạn dược bị áp chết bao năm qua?
Lúc này lại nhìn thấy cú đấm vừa nhanh vừa chuẩn xác hung tàn kia của Trần Trạm Bắc, không chút màu mè, giải quyết bọn họ chỉ dùng mười mấy phút.

Chấn động đến nỗi khiến tất cả mọi người không nói được lời nào..


Bình luận

Truyện đang đọc