SÍ DÃ

Sập tối, Tề Kiêu đứng trên một sườn núi hoang vắng, nhanh chóng đổi sim điện thoại, dùng điện thoại chống nghe trộm được đặc chế gọi cho một số điện thoại mà anh đã ghi nhớ ở trong đầu, chỉ vang một tiếng đã có người nghe máy.

“Ngư Phu, tôi là Bạch Ưng.” Bật lửa ở trong tay vang lên một tiếng tách, ngọn lửa phút chốc nhảy lên, anh hít sâu một hơi, châm lửa cho điếu thuốc ở bên miệng.

“Tình hình bên đó của cậu hiện tại sao rồi?”

Tề Kiêu rít mạnh một hơi, qua chốc lát, anh trầm giọng nói: “Trước khi an bài không có ôm quá nhiều hy vọng, lần sau lại tìm cơ hội vậy.”

Ngư Phu vừa nghe thì lập tức nặng nề than thở một tiếng, “Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy là chuyên gia phá giải quan trọng nhất của quân đội chúng tôi, tôi biết chuyện này sẽ khiến cậu rất mạo hiểm.”

“Võ lực cao cường, đầu óc thông minh, yên tâm đi.”

Lại là một tiếng than thở nặng nề, “Đồng chí Bạch Ưng.”

Trong mười mấy giây trầm mặc, ai nấy đều mang đầy tâm sự, Ngư Phu lại lần nữa mở miệng: “Đồng chí Bạch Ưng, cậu nhất định phải cố hết cách bảo toàn tính mạng của cô ấy, đồng thời cũng phải bảo vệ chính bản thân mình.”

“Chỉ cần cô ấy không tự tìm đường chết, chỉ cần cô ấy ở dưới tầm mắt của tôi, tôi sẽ cố hết sức.”

“Ngăn chặn được vụ ma túy của Đạo Đà, cậu lại lập được công lớn, nếu không loại hình ma túy mới này mà tiến vào thị trường nước ta thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, đợi hoàn toàn quấy nhiễu được thế lực của ông Liêu thì cậu có thể vinh quang quay về đội.”

“Thế lực của ông Liêu?” Tề Kiêu dựa lưng vào vách tường bám đầy khói bụi, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo, “Ngư Phu, mấy thế lực lớn tại Tam Giác Vàng phân chia cắt cứ, dẹp gọn một người thì vẫn còn người khác, sẽ lại còn thế lực mới trỗi dậy.”

“Chính vì thế nhiệm vụ của chúng ta vừa vinh quang lại gian khổ, vừa nặng nhọc lại xa xăm.” Giọng nói của Ngư Phu ngập tràn cảm giác sứ mệnh kiên nghị và khác đường cùng đích.

Hai người lại nói thêm về những chuyện liên quan khác, sau cùng Tề Kiêu nói, nếu có cơ hội thích hợp có thể giúp Nam Nhứ thoát khỏi cầm cố, anh sẽ liên lạc với anh ta sau.

Địch Tạp, Đạo Đà, bao gồm cả ông Liêu, mỗi một phe đều có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm anh, anh hiểu rõ, Ngư Phu ở tuyến trên của anh càng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của anh. Cho nên ngày hôm đó khi nhận được tín hiệu khẩn cấp, anh liền biết.

Không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, Ngư Phu sẽ không gửi tín hiệu cầu cứu cho anh, cho dù điện thoại của anh đã được xử lý phòng chống nghe trộm, nhưng đây cũng không phải kế sách vẹn toàn. Lúc nhận được tin tức, Ngư Phu bảo anh đi bảo vệ một cô gái, chính là Nam Nhứ.

Bảo vệ nhân viên của quân đội, đối với anh mà nói quá đỗi nguy hiểm, tất cả mọi người đều đang truy tìm người tiết lộ cơ mật, cho dù anh có bảo mật đến cỡ nào, quỷ chết thay có nhiều bao nhiêu cũng khó làm được không chút sơ hở. Trong khoảng thời gian vài năm, anh cẩn trọng tiến bước, mỗi một bước đều là nằm mìn, đón đạn, đi sai một bước, sơ suất một chút, kế hoạch đã dày công sắp xếp liền đổ sông đổ bể.

May mắn Nam Nhứ thông minh, biết mình nên làm gì, không nên làm gì, cô gái này thông minh, hơn nữa còn cẩn trọng đến độ đắn đo tình thế khiến anh bớt lo không ít.

Lần trước trận hỗn chiến tại tiệc mừng thọ của ông Liêu là do anh thúc đẩy, đưa súng cho Nam Nhứ cũng để thấy bản lĩnh của, mọi thứ đều phụ thuộc bản thân cô, anh không thể nào trắng trợn đưa cô ra ngoài, nhưng mà tình hình khi đó thực sự rất khó đột phá, chỉ có thể đành bàn bạc kỹ hơn.



Nam Nhứ có hơi khó xuống tay với chú chim tên Kim Cương màu trắng đột nhiên mọc ra này, chú chim anh vũ này không trêu ghẹo nó đến tức, nó sẽ không mở lời, thỉnh thoảng thốt ra một câu thì cũng là tiếng Anh.

Tối hôm đó Tề Kiêu không quay lại.

Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Tề Kiêu quay trở lại đã nhìn thấy chú chim anh vũ đứng trên xà ngang ở trong lồng, Nam Nhứ ngồi xếp bằng ở trên giường, sống lưng thẳng tắp, một người một chim, cứ như thế mà nhìn nhau.

“Nó là chim anh vũ, không phải chim ưng, không cần hành hạ nó như thế.”

Nam Nhứ cũng không quay đầu lại, cảm xúc không chút dao động, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của chim anh vũ.

Tề Kiêu biết Nam Nhứ tính tình cố chấp, chắc chắn là không tìm được gì có ích từ trên người vật nhỏ này.

Anh duỗi tay đùa nghịch chim anh vũ, anh vũ xoay đầu, mổ mổ vào tay của anh, Tề Kiêu không kịp phòng bị bị mổ cho một phát, “Má nó, cái con súc sinh này, có tin tao một phát bắn vỡ đầu chim của mày không.”

Nam Nhứ có lúc cảm thấy Tề Kiêu là một người tàn nhẫn, tuy cô không tận mắt nhìn thấy anh động thủ với ai nhưng cô có thể cảm nhận được, bởi vì có lúc ánh mắt của anh sẽ khiến người khác nhìn thấy nguy hiểm. Nhưng có lúc cô cảm thấy anh vẫn có một chút xíu gì đó trẻ con, đúng, chính là trẻ con đấy.

“Gọi nó là Kim Cương đi, nghe cho mạnh mẽ chút, vật nhỏ mà tôi nuôi tuyệt đối không được yếu ớt, cô đã dạy nó nói chuyện chưa?”

“Nó không chịu nói gì cả.” Nam Nhứ nói.

Tề Kiêu ừm một tiếng, cởi áo khoác ra tiện tay ném lên cái bàn gỗ hình vuông ở bên cạnh cửa sổ rồi đi vào nhà vệ sinh.

Nam Nhứ chỉ động qua một lần đồ đạc của anh là đã bị anh ra lệnh cưỡng chế không được động vào, từ đó cô chưa động qua lần nào, cho dù trong phòng lộn xộn thành cái ổ chó, cô cũng không động vào một chút, chỉ đợi anh rời đi, Ngọc  n mới lên thu dọn.

Có lẽ là bởi vì môi trường xa lạ, nên Kim Cương mới không thích nói chuyện, Nam Nhứ treo lồng chim lên xà ngang rồi không để ý đến nó nữa.

Sau khi Tề Kiêu bước ra, đầu tóc ướt đẫm, trên người đã thay quần áo, anh ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh cửa sổ.

Nam Nhứ đứng ở bên giường, cũng không đến thăm hỏi thương thế của anh đã khỏi chưa, có phải đã ngấm nước rồi không, mà chắc hẳn anh cũng không hung tàn đến mức không lo cho sự sống chết của bản thân đâu nhỉ.

Tề Kiêu đã thăm dò vào thế lực nội bộ của ông Liêu trong mấy năm, tìm ra được toàn bộ chứng cứ phạm tội, nhưng không hoàn toàn dẹp sạch thế lực của ông Liêu. Song muốn cân bằng và kìm hãm được các thế lực ở Tam Giác Vàng thì anh cũng cần có một thân phận, tiện cho việc nhận được càng nhiều tình báo hơn. Vị trí thân thế của anh có thể cắm rễ vào cơ sở ngầm của các thế lực, tin tình báo mà anh cung cấp phá giải được vô số sự kiện quốc tế to to nhỏ nhỏ, chính vì thế, thân phận này của anh là vật che mắt tuyệt hảo nhất, cũng là vị trí trí mạng nhất và nguy hiểm nhất.

Tề Kiêu ngồi trong bóng tối, nhìn tia sáng ở ngoài cửa sổ đổ xuống bao trùm lấy thân thể của Nam Nhứ, tia sáng sáng tối rõ ràng, chia cắt bọn họ ra thành hai thế giới, anh chính là sống trong bóng tối, vĩnh viễn cũng không có ánh sáng…

…………

Vết thương của Tề Kiêu còn chưa khỏi, nhưng anh cũng không thường ở nhà, anh đi đâu Nam Nhứ không rõ, cũng chưa từng hỏi qua.

Trước đó cô bị nhốt trong căn phòng vài chục mét vuông, đơn độc một mình, đối mặt với không khí, đối mặt với cửa sổ nhìn xa xăm. Hiện tại cô được cho phép xuống lầu hít thở không khí, bên cạnh còn có thêm một chút chim anh vũ để cô nuôi, cũng xem như cho cô giải tỏa nỗi buồn.

Ngọc  n rất thích Kim Cương, khi không có việc gì sẽ ở bên cạnh cô, chơi đùa cùng Kim Cương. Hai người ngồi dưới cây cổ thụ ở sân sau, Kim Cương ở trong lồng hiên ngang đứng thẳng, Nam Nhứ cứ cảm thấy chú chim này hăng hái ghê.

“Chị Nam Nhứ, tính cách của Kim Cương quá cứng nhắc, so với chim anh vũ trong tưởng tượng của em không giống nhau.”

“Sao lại không giống nhau?”

“Không thú vị, em tưởng rằng chim anh vũ chính là vật cưng, có thể sờ sờ nó, chơi đùa với nó, nhưng Kim Cương hình như không phải, nó không cho em sờ, còn dùng mỏ nhọn mổ vào tay em.”

Tay nhỏ của Ngọc  n bị mổ qua mấy lần, sau đó cũng không còn dám động vào Kim Cương nữa.

“Chim anh vũ không phải vật cưng dễ bảo như bình thường, nhưng huấn luyện xong rồi cũng rất dễ thương đấy. Lúc chị còn nhỏ, nhà hàng xóm có nuôi một chú chim anh vũ, có thể trò chuyện cùng con người, giọng điệu nói chuyện giống y chang con người, còn biết nổi giận nữa đấy.”

“Thật ạ? Em chỉ từng thấy qua một con ở trong chợ ở trên núi, chỉ có điều em đứng ở xa xa nhìn nó, không dám đến gần.”

“Em có thể chơi cùng Kim Cương, trò chuyện cùng nó nhiều chút, có lẽ nó sẽ dần dần học theo em đấy.”

Ngọc  n nghĩ nghĩ, “Kim Cương, em nói đi, cậu Kiêu.”

Nam Nhứ thờ ơ nhìn Ngọc  n, cô nhóc này chuyện gì cũng đặt Tề Kiêu lên vị trí đầu tiên, có thể thấy địa vị của Tề Kiêu ở trong lòng cô ấy quan trọng đến cỡ nào.

Hai người ngồi chơi một lúc thì chuẩn bị đứng lên quay trở về, trong tay Nam Nhứ cầm cái lồng của Kim Cương, từ sân sau đi lên sân trước đã nhìn thấy cửa lớn mở rộng, có một tốp người đi vào từ bên ngoài, ông Liêu, Địch Tạp, còn có cả Đạo Đà đều có đủ.

Nam Nhứ cảm thấy bản thân mình xuất hiện thật không đúng lúc, nhưng cũng không thèm để ý mà đi về phía trước, Ngọc  n bị dọa đến nỗi cố gắng hết sức rụt người lại trốn ở bên cạnh cô, trốn đi cái tên chó điên Địch Tạp kia.

Địch Tạp tất nhiên đã nhìn thấy Nam Nhứ, lúc này phát hiện ra, người phụ nữ này càng lúc càng xinh đẹp, da thịt trắng nõn phát sáng dưới ánh mặt trời, tuy rằng vẫn mặc quân trang nhưng vòng eo thon gầy kia lại mềm yếu tựa như không xương, vùng ngực đầy đặn, bờ mông cong cong, lại nhớ đến thân thủ cao siêu của người phụ nữ này, chậc chậc chậc, nếu như có thể đè trái ớt nhỏ này ở dưới thân, cảm giác ấy thật là mất hồn biết bao.

Vừa mới nghĩ đến thôi, phản ứng thân thể đã rục rịch muốn động rồi.

Ánh mắt dâm tà của Địch Tạp nhìn chăm chăm vào Nam Nhứ, mà người phía sau đã nhanh bước đi vào sảnh lớn, tiến thẳng lên lầu.

Còn về việc ở dưới lầu đang làm cái gì, cô không rõ, sau đó Ngọc  n nói với cô, Đạo Đà, Địch Tạp và cậu Kiêu thảo luận về phương diện vấn đề nào sẽ đến nơi đó để mở họp, lần này đến chỗ của cậu Kiêu, chắc hẳn là việc của sòng bạc hoặc là vấn đề về thế lực nào đó cần cậu Kiêu ra mặt.

Ngọc  n nói đến đây thì trên mặt hiện lên dáng vẻ lo lắng, Nam Nhứ biết cô ấy lo lắng sợ Tề Kiêu bị thương thêm, huống hồ anh vẫn đang bị thương nặng chưa khỏi.

Nam Nhứ không quan tâm những thứ này, nhưng đáy lòng cũng hy vọng Tề Kiêu không sao, anh là ô dù của cô, tạm thời cô vẫn phải dựa vào anh để bảo toàn tính mạng.

Giọng nói ở dưới lầu sứt sẹo truyền đến, trong đó giọng của Địch Tạp là sắc bén chói tai nhất, đặc biệt là tiếng chửi rủa vô cùng rõ ràng, cô tuy rằng không hiểu tại sao ông Liêu lại nuôi một con chó điên như thế này, có thể chính bởi vì gã ta là chó điên nên mới làm ra được những chuyện tàn nhẫn ác độc, không chút e ngại.

Cuộc hội nghị ở dưới lầu kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, bàn bạc xong đường lối giải quyết thích hợp bèn vây quanh ông Liêu đứng dậy rời đi, lúc Địch Tạp đi ra ngoài, ánh mắt liếc về phía phòng ngủ ở lầu hai, đó là gian phòng của Tề Kiêu, nơi đó có một thân ảnh mảnh mai nhưng lại hiên ngang, cô giơ cao cánh tay, đang chơi đùa cùng một chú chim màu trắng tuyết, cánh tay ấy trắng nõn như tuyết, thật sự muốn nhéo một phát.

Địch Tạp liếm liếm môi, lộ ra biểu cảm dâm rà, tuy nói đây là địa bàn của Tề Kiêu, thế nhưng cũng không có người phụ nữ nào gã không cướp được vào tay.

Bình luận

Truyện đang đọc