SÍ DÃ


Từ nhà Ngư Phi đi ra, Nam Nhứ lái xe đi đón Thời Vũ.

Cột đèn giao thông hiện đèn đỏ xe dừng lại, cô hỏi anh: “Anh trước kia thật sự vì em mà cùng Ngư Phu cãi nhau mấy lần à?”
Lúc ăn cơm, Ngư Phu nhắc đến trước kia, nói bởi vì anh ta đem Nam Nhứ đưa đến đó, Trần Trạm Bắc không ít lần nổi điên với anh ta qua điện thoại, nhiều năm qua đi, đây là chuyện chưa từng có.

Trần Trạm Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời xám xịt, không phải mưa rơi chính là tuyết rơi, anh khẽ nhíu mày, “Không nhìn nổi thấy em mạo hiểm.”
“Anh từ lúc nào bắt đầu thích em thế?” Cô chưa từng hỏi qua, cô thích anh, cho nên cam tâm tình nguyện cùng anh ôm hoài bão xông lên tiền tuyến.

Ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ thu lại, mày kiếm khẽ nhướng lên trêu cô, “Lần đầu tiên gặp em, có tin không?”
“Không tin.” Anh khi đó thân phận kín đáo, tình cảm là đại kỵ, anh lại là người bình tĩnh lý trí đến thế, huống hồ, cô chưa từng tin nhất kiến chung tình.

Trần Trạm Bắc duỗi tay qua, nhắm vào má của cô nhéo một cái, “Anh thích cái trí thông minh này của em.”
Bọn họ đều là người thông minh, biết được đối phương muốn cái gì, về mặt tình cảm không bao giờ già mồm, thích chính là thích, anh muốn cùng em ở bên nhau, liền không cần phải che giấu, thân thể dùng hết sức khiến đối phương biết rằng, anh thích em đến cỡ nào.

Nam Nhứ không biết bản thân mình thích anh đến mức độ nào, cô chỉ biết một điều, nếu như anh không quay về, cô cả đời này đều sẽ sống trong quá khứ, sống trong đoạn hồi ức có anh, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Cô vốn không phải một người lấy tình cảm làm trục, thứ này đối với cô mà nói có cũng được không có cũng không sao, hoặc là mọi thứ tùy duyên, từ khi gặp được anh, cô cam tâm tình nguyện xông vào ngọn lửa, cùng anh, cho dù bỏ cả sinh mạng.

Đến nhà Ngô gia nơi nhận nuôi Thời Vũ, chị dâu Ngô gia đang tìm quần áo cho Thời Vũ.

Hai người vào cửa, Thời Vũ nhìn thấy Trần Trạm Bắc, đôi mắt đen láy của cô bé nhìn anh chằm chằm, nhìn thật lâu thật lâu.

Nam Nhứ giới thiệu cho mọi người quen biết, Trần Trạm Bắc đi vào, đón lấy ánh mắt của Thời Vũ, anh cong khóe môi nói với cô, “Xem ra là chưa quên anh.”
Thời Vũ trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói.

“Quay về rồi, thật tốt.”
Cô bé nói ra câu nói này, tất cả mọi người đều ngẩn người, cho dù không nghe ra được niềm vui trong ngữ khí của đứa nhỏ, nhưng hai chữ thật tốt, cũng biểu lộ sự cảm thán xuất phát từ nội tâm của cô bé đối với sự xuất hiện của anh.

Thời Vũ không nói gì nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng gật đầu, hoặc là trả lời một tiếng, gần như không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào, sau khi ra ngoài cũng im lặng cúi sầm đầu ngồi ở trong xe.

Nam Nhứ ở phía trước lái xe, Trần Trạm Bắc ngồi vào hàng ghế sau, anh nghiêng người cong chân gác lên hàng ghế phía sau, nhìn vào Thời Vũ đang vô cùng an tĩnh ở đối diện.

Thời Vũ quá an tĩnh rồi, thậm chí, lạnh nhạt đến mức không có chút sinh khí, cô bé nhìn tựa bình tĩnh thực chất khắp người dựng lên một vách ngăn bảo vệ vô cùng dày, đem bản thân mình bao bọc ở trong đó, không ai đi vào được.


Nam Nhứ nói Thời Vũ không có bất cứ sở thích hứng thú nào, cái gì cũng không thích làm, xem phim hài cũng không cười, mất đi sự ngây thơ của một đứa nhỏ, ngọn nguồn tạo ra những điều này, là ma túy.

Trần Trạm Bắc phiền bực vạch túi tìm thuốc lá, vừa rút ra một điếu ngậm ở trên miệng, sau cùng lại nhét trở về hộp thuốc.

Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sắc trời càng lúc càng tối, u tối trầm trầm xám xám, Nam Nhứ từ trong kính chiếu hậu nhìn anh, mở miệng nói: “Có thể tuyết sắp rơi rồi, ngày mai chúng ta đưa Thời Vũ đi khu vui chơi trong nhà đi.

Tiểu Vũ, chúng ta lát nữa đi xem phim, hay là đi xem triển lãm tranh?”
Thời Vũ nói hai chữ: “Không muốn.”
“Thế, cùng bọn dì về nhà tìm Kim Cương chơi được không.”
“Ừm.”
Nam Nhứ mỗi lần đón Thời Vũ ra ngoài, cô đều phát hiện đứa nhỏ này thà rằng ở mãi trong nhà cô, cũng không có chút hứng thú đối với thế giới bên ngoài, hơn hai năm rồi, cô cũng bó tay bất lực.

Cô lái xe đi siêu thị trước, cô giơ tay nắm lấy tay của Thời Vũ, “Chúng ta mua chút đồ ăn và trái cây, tối nay chúng ta ở nhà nấu lẩu ăn nhé.”
Thời Vũ vẫn là không nói chuyện, Nam Nhứ xoay đầu nhìn Trần Trạm Bắc một cái, cô bất lực rũ vai.

Đồ ăn vặt trái cây và đồ nấu ăn chất đầy một chiếc xe đẩy, Trần Trạm Bắc đẩy xe, Nam Nhứ đang cùng Giang Ly gọi điện thoại.

Giang Ly từ vùng khác quay lại rồi, hẹn bọn họ tối mai đi ăn cơm.

Vốn dĩ sớm đã hẹn xong sẽ gặp mặt, sau đó Giang Ly bởi vì có chuyện trong công việc nên tạm thời đi công tác, chuyện này mới bị trì hoãn.

“Người tên Giang Ly mà em nhắc qua vô số lần ấy, anh thật sự rất muốn gặp thử anh ta.” Từ trong miệng Nam Nhứ, ngoại trừ ba cô, người đàn ông được cô nhắc đến nhiều nhất, chính là Giang Ly.

Nam Nhứ liếc anh một cái, ánh mắt tỏ ý với anh chút tâm tư nhỏ đó của anh em nhìn thấu hết rồi.

Trần Trạm Bắc đối với Giang Ly có chút hiếu kỳ, bạn đồng hành sinh tử của Nam Nhứ, hai người cùng nhau chấp hành nhiệm vụ vào sinh ra tử trở thành tình chiến hữu, Nam Nhứ cũng từng nhắc qua, sau khi cô bị bắt Giang Ly từng đi cứu cô, nhưng đáng tiếc cứu không thành.

Một tay Nam Nhứ khoác cánh tay anh, một tay nắm tay Thời Vũ, nếu như tuổi của bọn họ lớn thêm một chút, đều có thể cho rằng đây là một nhà ba người rồi.

Bất quá hiện tại nhìn vào, càng giống như chị gái và em gái, tuy rằng cô một mực bảo Thời Vũ gọi cô là dì.

Từ siêu thị đi ra, bên ngoài đã đổ mưa lất phất, nhìn sắc trời âm u này, nhiệt độ lại cực thấp, đoán chừng nửa đêm sẽ chuyển thành tuyết
“Tiểu Vũ, con có thích tuyết không?”
Thời Vũ rũ mắt, lắc lắc đầu.


Về đến nhà, Thời Vũ ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, Kim Cương trên xà ngang bước tới bước lui, một người một chim nhìn nhau chằm chằm, Nam Nhứ rửa trái cây xong đưa cho Thời Vũ, cô bé nhận lấy chỉ cầm ở trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Cương.

Nam Nhứ đi thay quần áo, lúc trở ra thấy Kim Cương đã đậu ở trên chân Thời Vũ, cái mỏ nhọn nhọn mạnh mẽ mổ vào thịt quả, nước trong trái cây vung đầy mu bàn tay của cô bé, Thời Vũ cũng không tránh, vẫn vững vàng cầm lấy để Kim Cương ăn.

Nam Nhứ định mở miệng bị Trần Trạm Bắc cản lại, anh lắc lắc đầu, đem cô kéo vào phòng bếp, “Trẻ con có thế giới của riêng mình, cô bé bài xích mọi người, nhưng đối với động vật nhỏ lại không bài xích, có thể là bởi vì động vật nhỏ mang đến cho con bé cảm giác an toàn, mà con người lại không thể.”
“Ý của anh là, cho tiểu Vũ nuôi sủng vật? Hoặc là đem Kim Cương tặng cho tiểu Vũ?”
“Kim Cương không thể tặng, nó là con trai anh.” Trần Trạm Bắc vỗ đầu cô một cái, “Có thể mua thêm một chú chim anh vũ.”
Nam Nhứ gật đầu, “Ngày mai anh đi mua một con, nếu như con bé thích thì để cô bé mang về.”
Buổi tối lúc ăn lẩu, mưa ở bên ngoài đã biến thành tuyết, từng mảng từng mảng lớn rơi xuống, thời tiết càng lúc càng lạnh, Nam Nhứ chỉnh điều hòa lớn thêm một chút, khoác một cái áo mỏng cho Thời Vũ.

Trần Trạm Bắc chưa từng trông trẻ, huống hồ còn là một bé gái có nội tâm bủa đầy ám ảnh tự bế.

Anh dùng đũa công cộng gắp thức ăn cho cô bé, Thời Vũ vùi đầu ăn cơm, không nói gì cả.

Ăn cơm xong, Thời Vũ vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn hoa tuyết rơi dày đặc trong màn đêm, Nam Nhứ hỏi Trần Trạm Bắc, “Nếu như dẫn con bé ra ngoài nghịch tuyết, con bé con khi nào vui thêm một chút không?”
Môi mỏng của Trần Trạm Bắc vô thức mím chặt lại, sau đó rất nhanh lộ ra một nụ cười, “Vậy thì dẫn con bé xuống dưới chơi.”
Nam Nhứ nói với Thời Vũ, xuống lầu đi nặn tuyết, khu vực Ninh Hải rất ít đổ tuyết, thỉnh thoảng mới đổ một trận tuyết lớn, cũng rất mới mẻ.

Cô mặc cho Thời Vũ một chiếc áo khoác dày, vừa xoay đầu, “Dô, cậu Kiêu nay còn biết thời tiết lạnh, mặc áo khoác dày dữ.” Bình thường anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, hiện tại lại mặc thêm chiếc áo khoác len lửng dài dày cộm, mẫu mã của loại áo khoác này quá thử thách vóc dáng và chiều cao của đàn ông, may mắn Trần Trạm Bắc đủ cao, vai rộng eo thon chân dài, hiệu quả hoàn toàn không thu kém mấy người mẫu.

Trần Trạm Bắc đem khăn choàng quấn lên cổ cô, “Đi thôi.”
Năm nay trận tuyết này vô cùng dày, mặt đất trải đầy một mảnh trắng xóa, Nam Nhứ kéo Thời Vũ lên phía trước, cô giẫm lên tuyết phát ra xột xoạt xột xoạt không ngừng, Thời Vũ sải bước đi bên cạnh cô, từ đầu đến cuối luôn cúi gằm mặt.

Sau đó Thời Vũ đứng yên một chỗ, trầm mặc nhìn chằm chằm hoa tuyết trong trời đêm hồi lâu, Nam Nhứ nhìn vào ánh mắt trống rỗng của cô bé, trong lòng vô cùng đau đớn, cô đem Thời Vũ kéo vào trong lòng, khắp người Thời Vũ căng chặt gắt gao.

“Tiểu Vũ, con đang nghĩ gì thế có thể nói chuyện trò với dì không?”
Tay nhỏ của Thời Vũ ở bên trong túi áo khoác gắt gao nắm chặt, qua một hồi lâu sau, cô bé mới nói, “Không nghĩ gì cả.”
Không ai có thể đi vào trái tim của đứa nhỏ này, đến cô cũng không thể, Nam Nhứ than thở một tiếng, xoay đầu nhìn qua, Trần Trạm Bắc đứng trong đêm tuyết, hoa tuyết phiêu dạt rơi trên vai anh, trải đầy một tầng mong mỏng, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô không nhìn ra được tâm trạng của anh, chỉ là thoạt nhìn giống như tượng điêu khắc, đứng lặng thẳng tắp, không sợ gió tuyết.

Khí hậu rừng mưa nhiệt đới Đông Nam Á, nhiệt độ tăng cao, bảy năm nay, anh chưa từng thấy qua tuyết nhỉ.


Nam Nhứ đi đến bên cạnh anh, giơ cánh tay lên tay nhỏ đặt trên vai anh, nhẹ nhàng giúp anh phủi đi hoa tuyết rơi xuống, “Nghĩ cái gì thế? Dáng vẻ ngây ngẩn xuất thần.”
“Ăn no quá rồi, lười động đậy.”
Nam Nhứ gập eo nắm lấy một nắm tuyết lạnh lẽo, niết thành một khối tuyết, “Anh có chút không vui, em nhìn ra được đấy, có phải bời vì ba của tiểu Vũ không, đừng tự trách, anh không phải thần tiên, anh có máu có thịt, sẽ bị thương sẽ đau lòng, Trạm Bắc, anh đã làm đủ tốt rồi.”
Trần Trạm Bắc cười cười, “Nếu không phải có tiểu Vũ ở đây, hai chúng ta hiện tại khẳng định đang ở trên giường.” Anh từ trong túi rút tay ra, đem khăn choàng ở trên cổ cô nới ra một chút rồi thắt chặt lại, “Đi chơi cùng tiểu Vũ đi.”
……..

Trong đêm, Nam Nhứ trở mình, duỗi tay qua rơi vào một khoảng trống rỗng, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bên cạnh không có người.

Trần Trạm Bắc đi đâu rồi? Đi toilet à?
Cô nhắm mắt lại, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cảm giác người vẫn chưa quay lại, cô lại lần nữa mở mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, cô mở cửa phòng ngủ, thấy trong khe cửa của nhà vệ sinh lộ ra một chút ánh sáng.

Cô cười cười, không phải là ăn đến hỏng bụng rồi đó chứ, nửa ngày rồi còn chưa trở ra.

Sau khi Nam Nhứ quay về phòng, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Trần Trạm Bắc không chút buồn ngủ, từ trong nhà vệ sinh trở ra đã là hơn một tiếng đồng hồ sau, anh ngồi bên cửa sổ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, Kim Cương mở đôi mắt đen láy như hạt đậu nghiêng đầu nhìn anh.

Trên gương mặt trắng bệch của người đàn ông, khóe môi khẽ cong lên.

Bầu trời đã ửng màu trắng xám, anh thấp thoáng nghe thấy âm thanh, đứng lên đi qua đó, trong một gian phòng ngủ khác, có tiếng khóc ẩn nhẫn.

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, “Tiểu Vũ, có thể mở cửa không?”
Bên trong không có âm thanh, Trần Trạm Bắc cũng không quay đi, qua một lúc sau, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, cửa được mở ra, Thời Vũ đứng ở bên trong, cho dù dưới màn đêm, cũng có thể nhìn ra được nơi đáy mắt của cô bé có vệt nước.

Trần Trạm Bắc không đi vào, anh chỉ tựa vào khung cửa, “Chú cảm thấy, chúng ta có thể trò chuyện.”
“Không muốn trò chuyện.”
“Đáy lòng của mỗi một người đều có bí mật, con có muốn nghe bí mật của chú không?”
Trần Trạm Bắc đi vào, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cửa sổ, Thời Vũ ngồi ở bên giường, trong phòng không có mở đèn, chỉ có một mảnh trắng mù mờ bên ngoài cửa xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong.

“Tiểu Vũ, chú nói một tiếng xin lỗi với con.”
Thời Vũ không nói chuyện, chỉ nhìn anh chằm chằm.

“Bởi vì chú không thể cứu được ba con ra ngoài, xin lỗi.” Giọng nói của anh rất trầm, trong màn đêm tĩnh mịch vô cùng trầm thấp, ầm ầm đánh vào lòng người như thể sấm vang.

Nước mắt trong hốc mắt của Thời Vũ lại lần nữa trào ra, “Ba ba là bởi vì cứu con, con đều hiểu, nếu như không phải vì con, ông ấy sẽ không chết.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên, trong suốt nhiều năm qua, Thời Vũ nói được nhiều nhất, Trần Trạm Bắc biết, đứa nhỏ này có nút thắt trong lòng, nút thắt không mở ra, ai cũng không giúp được cô bé.

“Con đang tự trách?”
“Ba ba đã cho con sinh mạng, lại dùng sinh mạng để cứu con, con sẽ sống, con sẽ không chết đâu.”

Trần Trạm Bắc tán thưởng mà gật gật đầu, “Con phải sống, còn phải sống cho thật tốt, mới không uổng phí ba con đã dùng sinh mạng cứu con.”
……….

Ngày hôm sau, bọn họ dẫn Thời Vũ đi khu vui chơi trong nhà, Thời Vũ tuy rằng hưng phấn hừng hừng, nhưng thỉnh thoảng mới cùng bọn họ nói một vài câu, không giống trước kia hỏi cái gì trả lời cái đó, không hỏi sẽ không lên tiếng.

Trần Trạm Bắc nói chuyện Thời Vũ khóc trong đêm cho Nam Nhứ nghe, cô bé nhắc đến việc trước khi bị bắt, cô bé và ba ba đã hẹn nhau đi trượt tuyết, kết quả không trượt được tuyết, cả nhà bị giết, cô bé và ba ba bị bắt vào trong tay của bọn buôn ma túy tại Tam Giác Vàng.

Chuyện này là do Anna làm ra, nhưng chung quy đến cùng, ma túy là ngọn nguồn, hết thảy mầm tai họa, đều là ma túy, hít ma túy hại người, bọn buôn ma túy bắt chuyên gia hóa học chế tạo ma túy, giết cả nhà họ, quốc gia cấm ma túy, biểu ngữ khẩu hiệu chỉ thị, mệnh lệnh cấm ma túy, nhưng bọn buôn ma túy vẫn ngang tàn, ma túy vẫn tuồn vào thành phố.

Từ khu vui chơi trở ra, Trần Trạm Bắc đi chợ chim, tìm một con chim anh vũ có ngoại hình thập phần tương tự với Kim Cương, tổng thể trắng tuyết chỉ có trên mào có một chút lông màu vàng.

Lúc đưa Thời Vũ quay trở về, Nam Nhứ nói chú chim anh vũ này là tặng cho cô bé, Thời Vũ nói bản thân ở trong nhà đã đủ thêm phiền cho bọn họ rồi, cô bé không thể nuôi thêm một con vật nhỏ nữa.

Đứa nhỏ này quá đỗi hiểu chuyện, Nam Nhứ chỉ đành đem chú chim này mang về lại nhà.

Lúc đi trên đường, Nam Nhứ cùng Trần Trạm Bắc nhắc đến Thời Vũ, “Em nhìn ra được Thời Vũ đối với anh cũng rất thân cận, có thể là khi đó hai người chúng ta đã cứu cô bé, cô bé đối với chúng ta không có bài xích, đứa nhỏ này cứ mãi như thế này, phải làm sao đây?”
Ánh mắt Trần Trạm Bắc nhướng nhướng lên, “Em muốn nói gì?”
Nam Nhứ mím môi cười cười, “Nếu như em nói, em muốn đem…..”
“Thế giới hai người, hình như, ừm, có một chút, bất quá, anh không có ý kiến.”
Nam Nhứ rất vui vẻ nhanh chóng hôn một cái lên mặt của anh, Trần Trạm Bắc áp sát mặt qua đó nói muốn tiếp tục, cô đẩy anh ra: “Đang lái xe mà.”
“Lái xe còn thả thính anh.”
Trên mặt Nam Nhứ ngập tràn niềm vui, ánh mắt nhìn chằm chằm cái lồng ở hàng ghế sau, “Chú chim anh vũ này rất ngoan rất an tĩnh, không biết ở cùng với Kim Cương, bầu không khí có hòa bình không đây.”
“Một đực một cái, có thể không hòa bình sao?”
Về đến nhà, Trần Trạm Bắc xách cái lồng lên lầu, mở cửa anh anh liền đem chú chim anh vũ đưa đến trước mặt Kim Cương, “Gia tìm vợ cho mày nè.”
Kim Cương nhìn vật thể toàn thân trắng tuyết ở, giống y chang bản thân ở trước mặt, đôi mắt đen như hạt đậu của nó đột nhiên kinh hoảng một trận, phành phạch vỗ cánh, quạc quạc kêu mãi, “Ba ba, ba ba……”
Trần Trạm Bắc vẻ mặt khó coi liếc về phía Kim Cương, “Đây là vợ mày đấy, tên là gì được nhỉ? Nam Nam, đặt tên cho nó đi?”
Nam Nhứ trở ra, đứng trước cửa nói, “Tên là Tiểu Quai* đi, nó thoạt nhìn rất ngoan lại còn rất dịu dàng.”
*Quai trong Tiểu Quai có nghĩa là ngoan ngoãn.

Trần Trạm Bắc nói với Kim Cương, “Đây là vợ của mày, tên Tiểu Quai, đối xử với vợ cho thật tốt, nghe thấy chưa.”
Kim Cương quạc quạc kêu loạn, Trần Trạm Bắc cũng không để ý đến nó, mở cái lồng ra đem Tiểu Quai đặt lên xà ngang ở bên cạnh, Tiểu Quai vừa đến nhà mới, có chút không thích ứng, đặc biệt còn có một con đồng loại thoạt nhìn rất điên cuồng.

Trong đêm, hai người đã ngủ say, không biết mấy giờ, trong phòng khách truyền đến tiếng kêu la và tiếng vỗ cánh của chim anh vũ, hai người đều nghe thấy rồi, Nam Nhứ vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, đèn trong phòng khách lập tức sáng bừng lên, dưới đất một mảnh hỗn độn, Tiểu Quai bị Kim Cương đè ở dưới thân, lông bay khắp nơi chỗ nào cũng có, xác định, là lông ở trên người Tiểu Quai bị Kim Cương mổ sạch.

Nam Nhứ vội vã hét nói: “Kim Cương, mày làm gì thế?”
Trần Trạm Bắc chậc lưỡi, “Đậu má, cmn nó cũng gấp quá đấy, lông đều sắp lặt trụi rồi.

Quần áo cởi kiểu vậy đó hả, đồ ngu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc