Trần Trạm Bắc vớt hoành thánh ra cho vào bát, còn rắc thêm một lớp rau thơm màu xanh ngát tô điểm chút hương thơm, Nam Nhứ định duỗi tay ra liền bị anh kéo lại, “Tay nhỏ non mịn, lỡ bị phỏng phải làm sao.”
Nam Nhứ mím môi khẽ cười, tay của cô, cầm súng, đấm đánh, không có non mịn như tay của mấy cô gái nhỏ bình thường, nhưng thời gian dài không đi làm nhiệm vụ, một năm qua cô bảo dưỡng quả thực trắng nộn hơn đôi chút.
Cô có lúc vẫn không quen, đánh vài đấm nơi xương bàn tay đã bị tróc da, cô vốn không thích như thế, cô thích bản thân của trước kia có thể cùng người khác đối chiến không thua kém ai kia cơ.
Anh mỗi tay một bát, bưng đến trước bàn ăn, “Tủ lạnh đều trống rỗng rồi, ngày mai đi siêu thị mua chút đồ ăn đi.”
“Ừm, ngày mai sau khi tan ca anh đến đón em nhé.”
“Anh đưa em đi làm.”
“Anh phải đi làm rồi à?”
“Trò chuyện với Ngư Phu rồi nói sau.”
Ánh mắt Nam Nhứ nhướng lên, “Thế khoảng thời này làm phiền cậu Kiêu làm tài xế riêng cho em nhé.”
“Vinh hạnh của anh, mỹ nữ điện hạ xinh đẹp.”
“Dẻo miệng.” Nam Nhứ hơ hơ cười cười, cô thổi đi hơi nóng đang bay lên từ bát, “Sao lại đột ngột quay về rồi, bác gái sẽ không buồn đó chứ?”
“Mẹ anh là một người thấu tình đạt lý, anh ở nhà đã ba tháng rồi, bà ấy biết không thể giữ anh cả đời, hơn nữa, bà ấy không nhẫn tâm nhìn hai người chúng ta tách biệt như thế này, mẹ anh muốn bồng cháu trai rồi.” Ánh mắt Trần Trạm Bắc nhướng lên, ánh mắt Nam Nhứ cũng lóe lên, trên mặt có chút xấu hổ không tự nhiên.
“Công việc nếu như ổn định ở bên này, cơ hội quay về sẽ ít hơn, ba mẹ lớn tuổi rồi, luôn hy vọng có được sự bầu bạn của con cái, chuyện này thực sự khiến anh khó xử rồi, Trạm Bắc, nếu không, em đem công việc điều đến chỗ nhà anh nhé.”
Bàn tay cầm đũa của anh chợt đình trệ, anh thu lại biểu tình đùa giỡn với đời, nghiêm túc nói, “Em nói thật lòng?”
Cô đương nhiên hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình, nhưng nếu như nói đây là lời trái với lòng, cũng không phải, cô gật gật đầu.
Trần Trạm Bắc khẽ thở dài một tiếng, “Anh không nghĩ ra được một cách giải quyết thật tốt, hai nhà cách nhau quá xa, chúng ta chung quy phải cố định sống ở một nơi, em nghĩ cái gì anh đều hiểu, Nam Nam em hiểu chuyện là tốt, nhưng đừng ủy khuất bản thân, cùng anh yêu đương, không phải là khiến em chịu ủy khuất.”
“Thế phải làm sao?”
“Mẹ anh sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó đón bà ấy đến đây.”
Nam Nhứ vừa nghe, vội vã gật đầu: “Chỉ cần bác gái đồng ý, em nhất định sẽ chăm sóc bác ấy thật tốt.”
Trần Trạm Bắc giơ tay vượt qua bàn ăn, nhéo nhéo hai má của cô, “Cười rồi, như này tốt biết bao, đừng nghĩ nhiều như thế, có những chuyện nên để anh tự nghĩ, anh đã hứa với ba của em, sẽ không dẫn em đi, mẹ anh anh hiểu, bà ấy sẽ ủng hộ anh thôi.”
Cô mạnh mẽ gật đầu, “Cậu Kiêu anh minh thần võ.”
“Tâng bốc người đàn ông của em một chút cũng không trái với lòng có phải không.”
Nam Nhứ thổi một viên hoành thánh đưa qua đó, “Dâng hiến đầu gối của em cho cậu Kiêu, đầu gối không có, có hoành thánh nè.”
Chuyện này không có cách nào xử lý vẹn toàn, chuyện của sau này, chỉ đành để sau này rồi tính.
Ngày hôm sau Trần Trạm Bắc đưa Nam Nhứ đi làm, sau đó đi tìm Ngư Phu, hai người trò chuyện một hồi, ý kiến của Ngư Phu là bảo anh vào đại đội phòng chống ma túy, với sự hiểu biết của anh đối với ma túy và bọn buôn ma túy, đội phòng chống ma túy thích hợp với anh nhất, cũng có thể khiến anh khơi mào quyền thuật, phô ra cả thân bản lĩnh.
Hơn nữa cũng là để anh dần dần thích ứng, lúc không có nhiệm vụ, để anh dẫn dắt đội viên, bất luận là lính mới hay là lão tướng, rất nhiều người đều không có sự nắm chắc về tâm lý của bọn buôn ma túy cũng như sự hiểu biết đối với ma túy như anh đây.
Công việc tạm thời cứ thế quyết định, Trần Trạm Bắc và Ngư Phu cùng nhau đi ăn cơm trưa, trong lúc đó có bàn luận đến Lận Văn Tu, Trần Trạm Bắc là chủ lực phá được án vũ khí đạn dược, trực tiếp rửa sạch được hiềm nghi bị bêu dính trên người Lận Văn Tu trong suốt mấy năm qua, Lận Văn Tu lại cứu mạng của anh, xem như thanh toán xong rồi.
Sau khi phá án vũ khí đạn dược, hai nước ngoại gia tiến hành một lần trò chuyện, đối với việc lần này, đối phương biểu đạt ý cảm ơn, cũng thúc tiến quan hệ hảo hữu giữa hai nước.
Ngư Phu trêu chọc huy chương của anh sắp có thể xem thành cơm ăn rồi.
Anh ta sắp xếp cho anh một chỗ ở, Trần Trạm Bắc nhướng nhướng mày, Ngư Phu bật cười, nói sắp xếp ở một đại viện cho người nhà ở cách nhà Nam Nhứ không xa.
Sắp xếp chỗ ở anh cũng sẽ không ở, anh khẳng định sẽ ở cùng Nam Nhứ, nhưng Ngư Phu nói rồi, chuyện này vẫn là cần phải quyết định, không thể bạc đãi anh.
Nếu Ngư Phu đã có ý này, anh cũng không cần chối từ nữa.
Gần đến thời gian tan làm, Trần Trạm Bắc đến trước cổng quân khu đón Nam Nhứ tan làm, trực tiếp đến siêu thị gần nhà.
Anh đem công việc đã an bài nói với cô, Nam Nhứ nhìn ra được tâm trạng của anh tăng tiến, chắc hẳn là ngứa tay rồi, với tính cách của anh, nào có thể chịu được nhàn rỗi.
Vào cuối tuần, hai người về nhà ba Nam Nhứ một chuyến, ba Nam nhìn thấy Trần Trạm Bắc quay lại, hơn ba tháng chưa gặp, người càng có tinh thần hơn rồi, uống rượu trò chuyện, có những lời ông cũng không thể trực tiếp hỏi Trần Trạm Bắc, liền len lén hỏi Nam Nhứ tình huống trong nhà Trần Trạm Bắc, Nam Nhứ đem suy nghĩ của Trần Trạm Bắc kể cho ba mình nghe, ba Nam gật gật đầu, tạm thời làm việc trước, chuyện của sau này chỉ có thể để sau này rồi nói.
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán, bọn họ cùng nhau ăn cơm tối ở nhà ba Nam, sau khi quay về, cùng mẹ anh chat video, Nam Nhứ thân thiết cùng mẹ Trần chào hỏi, mẹ Trần rất thích Nam Nhứ, ban đầu gọi tiểu Nam, sau đó liền học theo Trần Trạm Bắc, một tiếng Nam Nam hai tiếng Nam Nam, gọi đến vô cùng thân mật.
Kim Cương không cam tâm bị lạnh nhạt, quạc quạc, Nam Nam, ba ba đều kêu hết rồi, vẫn là không có ai để ý đến nó.
Nó liền bay qua đó, chú chim anh vũ toàn thân trắng tuyết, trong chốc lát thu hút được sự chú ý của mẹ Trần, bà còn rất thích Kim Cương.
Cảm giác tồn tại của Kim Cương vô cùng đầy đủ, cái mỏ nhọn nhọn trực tiếp mổ lên màn hình điện thoại, gõ loạn lên, ảnh hưởng đến mọi người trò chuyện.
Trần Trạm Bắc bóp cổ Kim Cương ném nó bay lên trời, Kim Cương chỉ có thể vỗ cánh phành phạch, bay về địa bàn của mình.
Qua Nguyên Đán, Trần Trạm Bắc liền chính thức đến đại đội phòng chống ma túy báo cáo.
Anh dựa theo địa chỉ Ngư Phu đã cho lái xe đến đó, đến trước cổng đại đội phòng chống ma túy, sau khi giao nộp giấy tờ tùy thân mới được cho qua, vừa đến bên trong, anh khúc khích bật cười: “Sao nào, không yên tâm?”
“Nơi này là đội phòng chống ma túy cấp bậc cao nhất Ninh Hải, bên trong toàn là tinh anh, nhưng cũng toàn là thứ dữ không đấy.” Ngư Phu không phải không yên tâm, Trần Trạm Bắc là người của anh ta, một tay bồi dưỡng, vì quốc gia ra sức phá được vô số án kiện quan trọng, anh ta đối với anh vô cùng xem trọng.
Đem anh dẫn đến đây, cũng giống như đưa con trai ruột đi học vậy, yên tâm, cũng không yên tâm, chung quy là muốn đích thân đến xem thử.
“Được rồi, tay tôi vừa hay đang ngứa đây này.” Thứ dữ, có ai không phải là thứ dữ, anh không quan tâm những điều này, càng dữ càng tốt, bởi vì thường thì những người như thế này, vào lúc hành động luôn là người mạnh mẽ nhất.
Ngư Phu bất lực cười cười, lúc này bên ngoài cửa lại có vài người đi vào, người đàn ông dẫn đầu có quân hàm trên vai có thể nhìn ra được đây là một nhân vật quan trọng, người đến nhìn thấy Ngư Phu, “Dô, lão Dương, tôi đã nói là tôi sẽ đích thân đến đây, thế mà cậu cũng không yên tâm ư?”
Ngư Phu tên là Dương Quân Thành, là chiến hữu cũ của cục trưởng Tăng ở trước mặt đây, trước đây anh ta đã từng nhắc qua sẽ dẫn đến cho ông ấy một người tài đắc lực, cho dù Dương Quân Thành không chứng kiến công lao và thành tích của Trần Trạm Bắc, nhưng nhân vật có thể khiến lão Dương xem trọng, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Sau khi Ngư Phu giới thiệu cả hai làm quen, anh ta ngồi chốc lát liền rời đi.
Cục trưởng Tăng cùng Trần Trạm Bắc ngồi trong văn phòng làm việc trò chuyện một lúc, đại khái cũng biết rõ được chút ít, nội gián, nội gián phòng chống ma túy, rất nhiều tình huống đều từ trong tay anh mà ra, cục trưởng Tăng đối với người ở trước mắt, bội phục hơn hết là xem trọng.
Sau 20 phút, hai người từ trong văn phòng làm việc đi ra, cục trưởng Tăng đích thân dẫn Trần Trạm Bắc đến đại đội phòng chống ma túy, trên sân huấn luyện bộ đội tinh anh phòng chống ma túy đều đã đến đông đủ, chuẩn bị huấn luyện, phó đội trưởng Hồng Phi một thân đồng phục huấn luyện màu đen, chắp tay sau lưng nói chuyện.
Mọi người nhìn thấy cục trưởng Tăng đi đến, lần lượt chào lễ quân đội, cục trưởng Tăng hồi lễ đi lên phía trước.
Sau đó đứng trước mặt mọi người, giới thiệu Trần Trạm Bắc cho mọi người biết.
Lại trực tiếp nói rõ, bảo Hồng Phi dẫn Trần Trạm Bắc đi làm quen với môi trường, tìm hiểu lưu trình làm việc thường ngày và lưu trình huấn luyện của đại đội phòng chống ma túy.
Trước đây người mới đến, đều là trực tiếp đứng ở cổng đợi được dẫn vào, nếu như là nhân vật hơi hơi lợi hại, cũng chẳng qua là có người giới thiệu đôi chút rồi thôi, nào có thấy qua cục trưởng Tăng đích thân dẫn người mới đến, còn đứng trước mặt mọi người giới thiệu, lại chỉ đích danh bảo Hồng Phi, hiện là phó đội trưởng của đại đội phòng chống ma túy, cũng là người chỉ huy cao nhất trong lúc hành động đích thân dẫn dắt người mới.
Đem người mới này, an bài đến vị trí nào mọi người hết thảy biết rõ.
Chức vị đại đội trưởng bỏ trống một năm rồi, đội phó Hồng Phi cũng không chuyển chính thức, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm cái vị trí này.
Người này không phải là lính nhảy dù đó chứ, muốn đè đầu bọn họ à? Cho dù là một người lính thượng đẳng điều kiện tốt trong mọi hạng mục đi nữa, cũng không phải ai ai cũng hiểu phòng chống ma túy, ai ai cũng dám làm công việc đùa với mạng như phòng chống ma túy này.
Trần Trạm Bắc thu hết ánh mắt của tất cả mọi người vào đáy mắt, anh biết sẽ xuất hiện loại hiện trạng như thế này, anh không có cảnh hàm không có chức vị, như thế mới càng khiến người khác ngờ vực.
Đối mặt với ánh mắt bài xích của tất cả mọi người, anh cũng không chút để tâm.
Cục trưởng Tăng vừa đi, trên sân huấn luyện an tĩnh phút chốc ầm ĩ lên, ai nấy đều khiêu khích bài xích cảnh giác xem thường, đủ các loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Vừa rồi cục trưởng Tăng có giới thiệu qua đơn vị cũ của Trần Trạm Bắc, đoàn quân 27 của quân khu Tấn Ninh, người của quân khu? Điều đến đại đội phòng chống ma túy, nhảy dù? Giỡn chơi à? Đây là trong nhà có người hay là có tiền? Hồng Phi còn xem như khách khí, “Trước kia có từng tham gia qua quân khu thực chiến không?”
“Có tham gia qua đôi chút.”
“Từng phối hợp phòng chống ma túy à?”
Trần Trạm Bắc chợt ngừng lại, lúc anh ở bộ đội từng đi làm nhiệm vụ, nhưng không có tham dự vào nhiệm vụ phối hợp với đại đội phòng chống ma túy, cho nên anh lắc đầu.
Mọi người thấy thế, thì ra là người đến từ bộ đội, “nhảy dù” đến đại đội phòng chống ma túy của bọn họ, có người xem thường mở lời: “Phòng chống ma túy không phải chuyện giỡn chơi đâu, đây là tác chiến tuyến đầu, đối mặt với bọn buôn ma túy dao thật súng thật, không phải băng đạn rộng như trong bộ đội, việc này có thể chết người đấy.”
Có người hùa theo, âm giọng tăng cao: “Đại đội phòng chống ma túy của chúng tôi, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là thực chiến, thật sự không chơi băng đạn rỗng.”
Nói xong mọi người cùng nhau cười lớn, Trần Trạm Bắc cũng cười theo, nụ cười không chút giả tạo, là thật sự nở nụ cười.
“Người anh em, đại đội phòng chống ma túy không giống với huấn luyện mô phỏng ở quân khu đâu nha.”
Có người khiêu khích, “Người anh em, đại đội phòng chống ma túy của bọn tôi người bình thường sẽ không nhận đâu, không có bản lĩnh không được.”
Có người muốn hù dọa anh, “Biết ma túy có bao nhiêu loại không? Dạng lỏng dạng bột dạng viên cậu có biết không? Có từng thấy qua phản ứng sau khi hút chích ma túy chưa?”
Mọi người anh một câu tôi một câu, Trần Trạm Bắc biểu tình lạnh nhạt, thần sắc lạnh lùng, lúc mọi người đều cho rằng anh đây là tức giận rồi, anh đột nhiên lại bật cười, mở miệng nói: “Không hiểu, không phải có thể học sao.”.