SÍ DÃ


Trần Trạm Bắc mấy năm qua những vết thương lớn vết thương nhỏ phải chịu đếm không hết, nghiêm trọng nhất là một năm mất tích kia, anh xém chút nữa mất luôn tính mạng, được người của Lận Văn Tu cứu giúp hôn mê hơn ba tháng mới tỉnh, phần chân sau khi bị trúng đạn cơ bắp xuất hiện suy hóa, khoảng thời gian làm phục hồi chức năng rất đau khổ, anh cắn chặt răng bảo bản thân mình nhanh chóng hồi phục.

Anh nỗ lực khiến bản thân hồi phục như ban đầu, Lận Văn Tu thấy anh liều mạng như thế, cũng hiểu được anh muốn trở về nên cưỡng ép tâm lý.

Lúc khí hậu biến hóa là khoảng thời gian khó vượt qua nhất, những bộ phận từng bị trọng thương, xương cốt sẽ đau đớn như thể bị cây búa nặng nề đánh cho một cú vậy.

Khoảng thời gian vừa quay về còn ổn, khoảng thời gian này khí hậu thay đổi lớn, không khí ẩm lạnh chui vào trong xương cốt, lúc cơn đau tái phát toàn thân giống như bị lốp xe hạng nặng cán qua vậy, lên sức lực giãy giụa anh cũng không có.

Anh không muốn để Nam Nhứ biết, nhưng mà lại khiến cô bắt gặp được anh trong dáng vẻ thế này.

Trần Trạm Bắc không phải một người biết than đau, khi nhìn thấy Nam Nhứ vì anh mà thương tâm, cơn đau ở trong lòng anh sắp lấn át cả cơn đau trên cơ thể.

Nam Nhứ hỏi qua anh mấy lần, trong một năm đó đã xảy ra những gì, anh đều lánh nặng tìm nhẹ kể sơ qua đôi chút, khoảng thời gian u tối ấy không nên xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô, anh có thể tự mình gánh chịu.

Ban đầu đưa ra quyết định tiến vào Tam Giác Vàng, anh chưa từng nghĩ qua có một ngày sống sót quay trở lại.

Có thể quay lại, đã là vô cùng may mắn, có thể gặp được cô, là ông trời không bạc đãi anh.

Nam Nhứ thật sự chẳng biết phải làm sao, giúp không được anh, mắt thấy anh chịu đựng đau đớn giày vò nhưng lại bất lực, loại cảm giác này còn đau đớn khó chịu hơn cả chính mình bị thương.

Cô nhớ đến bản thân mình ban đầu bị thương, Trần Trạm Bắc có tâm trạng như thế nào, ngày hôm đó, cô biết bọn họ yêu nhau đến cỡ nào, là loại tình cảm có thể dùng cả tính mạng để trao đổi, hừng hực như lửa.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt duy trì hơn nửa tiếng đồng hồ mới dần dần chuyển biến tốt, Trần Trạm Bắc nhẹ nhàng an ủi người trong lòng, “Trước đây anh không biết, hóa ra em cũng thích khóc đến thế.”
Anh còn đang trêu đùa cô, Nam Nhứ không ngừng giúp anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán, “Đỡ hơn chưa anh?”
“Đỡ nhiều rồi, Nam Nam, vượt qua khoảng thời gian này sẽ ổn thôi, không còn lúc nào cũng đau nữa.”
“Không có cách trị tận gốc sao?”
“Bác sĩ nói dần dần sẽ ổn.” Trên đôi môi trắng nhợt của anh kéo ra một nụ cười, ý cười ở đáy mắt, trong đôi mắt có cô.

“Đau ở những đâu, anh đừng có cái gì cũng không nói với em, đừng đẩy em đi để rồi tự mình gánh chịu.”
“Khi đó trên đùi trúng một viên đạn, viên đạn khảm vào xương.” Anh không nói với cô, cô nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, thực ra không chỉ có mỗi chân, trên vai, trên lưng, đều từng trúng đạn bị thương.

Nam Nhứ vắt khăn nóng đắp lên chân cho anh, Trần Trạm Bắc nằm xuống ghế sô pha, nhìn cô bận trước bận sau, mặt nhỏ trắng nhợt, anh kéo lấy tay của cô, “Nam Nam, anh không muốn em lo lắng.”
Anh không để bản thân cô biết, chính là sợ cô sẽ lo lắng, cô không thể biểu hiện rằng quá đỗi thương tâm, càng như thế, anh sẽ càng không nói gì với cô, Nam Nhứ lau đi giọt nước mắt chưa khô ở trên mặt, “Em biết, anh sẽ ổn mà.”
Trời đã sáng bừng, Trần Trạm Bắc bị cơn đau đớn giày vò khắp người mỏi mệt mới ngủ thiếp đi, Nam Nhứ không ngủ, cô đã nấu xong bữa sáng, cháo và bánh mì, chiên trứng với jambon.

Trần Trạm Bắc ngủ được hai tiếng đồng hồ liền tỉnh lại, thấy cô chưa đi, anh cũng bất lực, chuyện này khiến cô biết được, khẳng định tinh thần sẽ bất an.

Lúc này mặt nhỏ của Nam Nhứ đã trắng bệch không chút huyết sắc, cả đêm không ngủ cứ ngồi ngay đầu giường nhìn anh chằm chằm.

Anh đem cô kéo vào trong lòng, cô ôm lấy thân thể của anh, lực đạo không dám quá nặng, cô sợ anh đau.

Trần Trạm Bắc khẽ than thở một tiếng, sau khi cơn đau qua đi lúc này đã có chút sức lực, giữ lấy cổ tay của cô, khiến bàn tay cô ôm trên người bản thân dùng thêm chút sức.


“Ôm chặt một chút, anh thích cảm giác em dùng sức ôm lấy anh.”
Anh đùa cô, muốn khiến cô cười, nhưng Nam Nhứ cười không nổi, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tăng thêm chút sức lực nhưng vẫn là không dám quá dùng sức.

Trần Trạm Bắc đi tắm, Nam Nhứ lại hâm nóng một ly sữa bò, cô đem tất cả bữa sáng đều đẩy đến trước mặt anh, bắt anh ăn cho hết, Trần Trạm Bắc phục hồi tinh thần, liền bắt đầu giở trò dẻo miệng với cô, Nam Nhứ ra lệnh cho anh, dẻo miệng cũng phải ăn cho hết chỗ này.

Ăn xong bữa sáng, Trần Trạm Bắc đi làm, Nam Nhứ không đi làm, mà là lái xe ra ngoài gọi điện thoại cho Ngư Phu, nói với anh ta về tình huống của Trần Trạm Bắc, cô đang trên đường đi đến bệnh viện quân khu, nhờ anh ta tìm một bác sĩ tốt nhất.

Sau khi Ngư Phu biết chuyện, đáy lòng nặng nề, anh ta có thể tưởng tượng ra được Trần Trạm Bắc những năm qua đều trải qua những gì, vết thương của anh, người thường không sánh nổi, anh bị thương nặng biết bao, xém chút nữa mất luôn cả tính mạng.

Ngư Phu từ đơn vị trở ra trực tiếp đi gặp mặt Nam Nhứ, dẫn cô đến phòng viện trưởng, đem tình huống nói rõ, viện trưởng tìm đến chuyên gia về phương diện này, chuyên gia nói nhất định phải để người đó đến bệnh viện làm kiểm tra, mới có thể đưa ra phán đoán tiếp theo.

Ngư Phu trực tiếp cho tài xế lái xe đến đại đội phòng chống ma túy, Trần Trạm Bắc vừa nghe, liền biết Nam Nhứ tìm đến lão Dương rồi.

Anh hết cách chỉ đành đi theo đến bệnh viện, vừa đến bệnh viện Ngư Phu liền sầm mặt, lời còn chưa nói, đã trực tiếp bảo người đem anh lôi đến phòng làm kiểm tra.

Kết quả vừa ra, bác sĩ nhìn tấm phim, “Tôi làm bác sĩ nhiều năm thế rồi, lần đầu tiên nhìn thấy tấm phim như thế này, xương cốt bị thương nhiều chỗ, cậu không dưỡng cho tốt, qua thêm vài năm nữa, có khả năng sẽ không đứng lên được.”
Lời này vừa nói ra, bàn tay Nam Nhứ đặt trên đùi bất chợt siết chặt, sắc mặt của Ngư Phu lại trầm trọng thêm vài phần.

Bác sĩ lập cho anh phương án trị liệu, uống thuốc, bôi thuốc, vật lý trị liệu, nghỉ ngơi, đừng vận động quá nhiều.

Trần Trạm Bắc bị kêu vào làm vật lý trị liệu, Nam Nhứ cùng Ngư Phu đứng ở bên ngoài, Nam Nhứ nói: “Lão Dương, tôi tận mắt thấy qua anh ấy trúng đạn, đến một tiếng cũng không thèm rên, tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy máu thịt lẫn lộn, đến mí mắt anh ấy cũng không chớp lấy một cái, nhưng, đêm qua anh ấy đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy.”
Viền mắt của Nam Nhứ sớm đã ửng đỏ một mảnh, bàn tay của Ngư Phu miết chặt tay vịn lan can, anh ta nhắm chặt mắt, không nói gì cả.

Từ bệnh viện trở ra, Ngư Phu bảo Trần Trạm Bắc cùng anh ta lên xe.

“Cậu đến tôi cũng giấu.”
“Tôi có thể sống sót trở về, những thứ này tính là gì chứ, lão Dương, anh biết chúng ta làm cái nghề này, có chỗ nào chưa từng bị thương, chúng đều theo tôi cả đời, tôi có chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Thế cậu cũng không thể giấu diếm tôi chứ, nếu không phải Nam Nhứ nói với tôi, tôi còn tưởng cậu khỏe mạnh hẳn hoi, còn bảo cậu đi làm nhiệm vụ, cậu như thế này đi làm nhiệm vụ cái gì chứ, thành thật ở nhà nghỉ ngơi đi.

Tôi vừa cùng cục trưởng Tăng nói qua rồi, cho cậu nghỉ phép, cho đến khi cậu triệt để dưỡng lành thương mới thôi.”
Trần Trạm Bắc chậc lưỡi, anh buồn bực từ trong túi lấy ra hộp thuốc, rút ra một điếu vừa định châm lửa, liền bị lão Dương giật mất trực tiếp vò nát, “Hút ít chút đi, thứ này đối với thân thể của cậu chẳng ích lợi gì.”
Trần Trạm Bắc bất lực cười cười, chốc chốc gật đầu: “Được, không hút.”
Ngư Phu than thở một tiếng, “Cậu ở dưới tay tôi bảy năm, bảy năm này những gì cậu bỏ ra cấp trên lãnh đạo đều biết, duyệt cho cậu kỳ nghỉ phép vô thời hạn, thích làm gì thì làm đó.”
“Chúng ta thương lượng có được không, đừng ngừng công tác của tôi mà.”
“Không có cửa thương lượng, lăn về nhà nghỉ ngơi đi.” Ngư Phu đối với Trần Trạm Bắc không chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh ta đối với anh là sự kính phục xuất phát từ nội tâm, còn có yêu thích.

Anh ta đau lòng Trần Trạm Bắc mấy năm nay chịu tội quá nhiều, biết anh lưu lại gốc bệnh chưa trị hết, chịu giày vò lớn đến như thế, anh ta càng đau lòng vạn phần, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, trị liệu cho tốt, công việc không gấp nhất thời, thật sự gặp phải án gì lớn, tất nhiên cũng sẽ không để anh nhàn hạ.

Trần Trạm Bắc muốn về đại đội phòng chống ma túy, Ngư Phu nào có cho phép, chiếc xe trực tiếp đưa anh về tận nhà, lúc anh xuống xe, Ngư Phu cảnh cáo anh, “Cậu dám không nghe lời dặn của bác sĩ, tôi liền dừng chức cậu cả đời.”
“Chậc, chơi lớn vậy à?” Trần Trạm Bắc vô lại nói.

Ngư Phu khiêu khích nói: “Có tin không.”
“Tin, anh là lãnh đạo, anh định đoạt.”

Trần Trạm Bắc về đến nhà, đùa giỡn Kim Cương, đùa giỡn Tiểu Quai, lúc không đau anh chẳng khác gì người khỏe mạnh.

Nam Nhứ cả ngày trời sắc mặt đều không tốt, đồng nghiệp tưởng rằng cô bị bệnh, bảo cô nghỉ ngơi nhiều vào, Nam Nhứ bận xong việc ở trong tay liền tan ca sớm, cô về đến nhà, nhưng Trần Trạm Bắc chẳng có ở đây.

Cô vội vã gọi điện thoại qua, “Anh ở đâu?”
“Siêu thị, lát nữa anh đi đón em.”
“Không cần anh đón, em đi tìm anh.” Cô nhanh chóng xuống lầu, lái xe đi đến siêu thị lớn ở gần nhà, Trần Trạm Bắc đã thanh toán xong, xách túi lớn đứng ở trước cổng đợi cô.

Nam Nhứ đi đến cầm lấy mấy túi mua sắm trong tay anh, Trần Trạm Bắc tránh tay đi không để cô xách: “Nam Nam, em thật sự coi anh là người tàn phế à?”
Nam Nhứ ngẩn người, trong xương tủy của Trần Trạm Bắc có tinh thần bất khuất, người đàn ông mình đồng da sắt, cô cười cười, “Anh Bắc hôm nay mua những gì thế?”
“Một con gà, tối nay hầm canh, em đã tra được cách làm chuẩn bị cho em một bất ngờ, ai ngờ đâu em tan làm sớm.” Trần Trạm Bắc một tay xách túi mua sắm, một tay ôm lấy cô đi đến chỗ đậu xe.

Anh muốn bồi bổ thân thể cho cô, cô quá gầy, còn nhọc lòng vì anh.

Trong lòng Nam Nhứ dù có khó chịu đi nữa, ngoài mặt cũng không thể biểu hiện quá nhiều, cô ôm lấy eo anh, nhưng lực đạo trên tay không dám quá nặng, cô nhìn thấy bác sĩ chỉ ra những chỗ bị thương trên người anh, nhiều như thế, trên vai, trên lưng, trên chân, những chỗ nào đều lưu lại vết tích của vết thương súng bắn, còn có những vết sẹo dễ thấy trên thân thể của anh, cô đột nhiên dừng bước, đôi tay ôm lấy anh, khẽ giọng nói, “Cho em ôm một lúc.”
Trần Trạm Bắc nhìn cái đầu nhỏ chôn ở trước lồng ngực, khóe môi khẽ giương lên, anh hôn một cái lên đỉnh đầu của cô.

Nam Nhứ không để Trần Trạm Bắc nấu cơm tối, cô đau lòng anh không muốn để anh động đậy dù chỉ một chút, cô nhấn anh xuống ghế sô pha, bảo anh nằm đó.

Trần Trạm Bắc nằm trên ghế sô pha, chân gác sang một bên, trong tay cầm cây gỗ nhỏ chọc ghẹo Kim Cương, miệng lảm nhảm nói, “Cứ nằm thế này mãi, thân thể của gia không phế của thành phế mất.”
“Nam Nam, Kim Cương lại ức hiếp Tiểu Quai, em dạy cho Tiểu Quai bảo nó đánh trả đi.”
“Nam Nam, qua đây cho gia hôn một cái.”
Trong tay Nam Nhứ cầm cái mui tức giận bừng bừng đi ra, Trần Trạm Bắc tưởng rằng cô bị anh làm ồn đến phiền, vừa định nở nụ cười hối lỗi, Nam Nhứ gập eo đi đến, hôn một cái lên môi anh, rồi nhanh bước chạy vào phòng bếp.

Trần Trạm Bắc nhìn bóng lưng bận rộn của Nam Nhứ, khúc khích cười thành tiếng, “Này, ngày tháng như thế này cũng không tồi, có bà xã, còn có hai đứa con, đẹp đẽ đẹp đẽ.”
Ăn xong cơm tối, Nam Nhứ giám sát anh uống thuốc, lại lấy khăn lông chườm ấm lên những chỗ bị đau cho anh.

Cô nhìn bầu trời âm u ở bên ngoài, thầm mong mau trong xanh lại, có thế anh mới có thể đỡ một một chút.

Liên tiếp hai đêm, Nam Nhứ đều không ngủ được, lúc Trần Trạm Bắc đau cứ luôn trốn tránh cô, nhưng cô căn bản không ngủ, anh trốn không thoát.

Cô càng đau buồn, Trần Trạm Bắc càng muốn khắc chế, nhẫn nhịn, anh muốn tăng thêm chút liều lượng thuốc giảm đau, nhưng bị Nam Nhứ ngăn lại, bác sĩ nói cố gắng đừng tăng liều lượng, dễ sản sinh tính kháng thuốc.

Ngày hôm đó, Trần Trạm Bắc cùng Nam Nhứ đề cập ý kiến của bản thân: “Lão Dương cho anh nghỉ phép dài hạn, anh, về nhà được không?”
Nam Nhứ đột ngột nhìn về phía anh, “Anh đừng hòng len lén trốn đi chịu đựng đau khổ, Trần Trạm Bắc, năng lực chịu đựng của em kém đến thế sao?”
“Nam Nam, anh là thật sự muốn về nhà thăm ba mẹ.”
“Anh xem như em không hiểu chuyện cũng được, cho là em vô lý gây sự cũng chẳng sao, anh đừng hòng rời khỏi em nửa bước.”
Trần Trạm Bắc quả thực muốn trốn tránh một khoảng thời gian, tự mình chậm rãi điều chỉnh, vết thương của anh đối với cơ thể của Nam Nhứ đã tạo thành tổn thương và giày vò, anh đau cũng chẳng sao, nhưng anh không muốn cô chịu đựng cùng bản thân anh.

“Nếu như sau này anh thật sự tàn phế rồi thì sao?”
“Anh im miệng, anh im miệng cho em, em không muốn nghe anh nói chuyện.”

Nam Nhứ tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, Trần Trạm Bắc thật sự chọc cô xù lông rồi, có dỗ thế nào Nam Nhứ cũng không cho anh sắc mặt tốt, nhưng cô lại chu đáo giúp anh chườm nóng, dâng nước đưa thuốc cho anh.

Trần Trạm Bắc buổi tối muốn ôm cô, nhưng bị cô đẩy ra, bản thân quấn ở trong chăn, sau nửa đêm, cô lại nhẹ nhàng dém chăn cho anh, yên tĩnh ngắm nhìn anh.

Trần Trạm Bắc không biết bản thân mình sau này sẽ thế nào, giống như bác sĩ nói, nói không chừng qua vài năm nữa, anh sẽ tàn phế, đến đi đường cũng trở thành vấn đề sao?
Anh có chút hối hận rồi, tại sao lại quay về, nhưng cô là động lực lớn nhất để anh quay về, lúc quanh quẩn bên bờ vực sinh tử, anh tựa như luôn có thể nghe thấy giọng nói của cô.

Vào cuối tuần Giang Ly hẹn cô ra ngoài, Nam Nhứ lái xe qua đó, Giang Ly và Dư An An đã ở trong nhà hàng đợi bọn cô.

Trần Trạm Bắc lần đầu tiên gặp Giang Ly, một thân tây trang cao quý, hoàn toàn nhìn không ra là quân nhân chấp hành nhiệm vụ đặc chủng.

Giang Ly cũng là lần đầu tiên gặp Trần Trạm Bắc, anh ta và An An đã từng nói qua vô số lần, Nam Nhứ có chuyện gì thế.

Nhưng lúc gặp được Trần Trạm Bắc, cảm nhận thấy cỗ chính khí hoàn toàn thiên bẩm từ trên người của anh, bọn họ khẳng định đây là một người không tệ, với tính cách của Nam Nhứ, có thể khiến cô yêu thích, nhất định không phải người tầm thường.

Nam Nhứ giới thiệu: “Bạn trai tôi Trần Trạm Bắc, đây là anh em tốt của em, Giang Ly và An An.”
Giang Ly duỗi tay ra, hai người bắt tay nhau, “Anh Bắc, cuối cùng gặp mặt rồi.”
Trần Trạm Bắc biết, có thể khiến Nam Nhứ nhắc qua vô số lần, hơn nữa còn là người đầu tiên cô muốn dẫn anh đi gặp, nhất định là người bạn có quan hệ tốt nhất của cô, “Nam Nam luôn nhắc đến mọi người.”
Khoảng thời gian trước hẹn gặp mặt, Giang Ly đi công tác, chuyện này cứ thế dời lại, bọn họ lại đi một chuyến đến Vân Nam, cứ thế dời hoãn cho đến tận bây giờ mới gặp mặt.

Giang Ly vốn dĩ muốn cùng Trần Trạm Bắc uống chút rượu, Nam Nhứ ngăn cản, “Hôm nay không uống rượu, chỉ uống trà.”
Dư An An phát hiện sắc mặt của Nam Nhứ không đúng, tuy rằng có nụ cười, nhưng sắc mặt vô cùng không ổn, thần sắc thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một tia hoảng hốt, đây là không là Nam Nhứ mà cô ấy quen biết, cô ấy lần đầu tiên gặp Nam Nhứ, bị khí chất và thân thủ của cô làm cho lay động, sao lại có một người phụ nữ soái khí như thế này.

Ăn cơm, trò chuyện, Nam Nhứ biết Giang Ly vẫn luôn hiếu kỳ sao cô đột nhiên lại yêu đương, hơn nữa khoảng thời gian đó cô lòng như tro nguội, chuyện này, Giang Ly và Dư An An đều rất hiếu kỳ.

Nam Nhứ cùng Giang Ly không cần giấu diếm quá nhiều, “Giang Ly, anh ấy là Tề Kiêu.”
Giang Ly thình lình đình trệ, anh ta từng nghe qua lúc cô vô tri vô giác gọi ra cái tên Tề Kiêu này, cũng từng tra qua người này, nhưng không ngờ, anh chính là Tề Kiêu, Tề Kiêu chính là Trần Trạm Bắc.

Cái thông tin này quá đỗi chấn động, anh ta uống hết một ly trà, Nam Nhứ bật cười: “Kinh ngạc đúng không.”
“Tôi uống ngụm trà đè nén kinh ngạc, quá chấn động rồi.” Giang Ly đứng lên, ở trước cửa gọi nhân viên phục vụ lấy rượu đến.

Anh ta rót hai ly, “Tôi kính anh một ly.”
Lúc Trần Trạm Bắc cầm cái ly lên Nam Nhứ đè lấy tay của anh, “Thân thể của anh ấy không khỏe, vết thương cũ tái phát không thể uống rượu.”
Giang Ly nghe thế, “Tôi tự mình uống.” Anh ta nói xong, ngẩng cổ nốc cạn ly rượu vào bụng, anh ta lại rót rượu, “Ly này vẫn là tôi tự mình uống.”
Anh ta nói xong, nhìn Trần Trạm Bắc nói: “Tôi kính phục anh.”
Trần Trạm Bắc cho Nam Nhứ một ánh mắt, anh cầm ly rượu lên, “Nam Nam một mực quản nghiêm không cho tôi uống, cũng không phải không thể uống, tôi cùng anh uống vậy.”
“Đừng, để tôi tự mình uống vậy, cái thông tin này tôi phải tiêu hóa cho thật tốt.”
Trần Trạm Bắc mỉm cười, “Nam Nam luôn nhắc đến anh, lần đó anh đi cứu cô ấy, sau đó cô ấy cùng tôi nhắc đến chuyện này, rất cảm động có những người anh em tốt như mọi người đây, bạn đồng hành tốt chiến hữu tốt.”
Dư An An cùng Nam Nhứ đi vào toilet, “Cậu sao thế, sắc mặt không ổn.”
“Anh ấy bị thương nhiều chỗ, hiện tại mỗi ngày đều sẽ bị đau đớn giày vò, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn không làm được gì cả.”
Dư An An tuy rằng chưa trải nghiệm qua, nhưng cũng hiểu rõ, bởi vì khi đó Giang Ly cũng bị thương nặng, còn có hậu di chứng sau chấn thương, khoảng thời gian đó cô ấy nhìn anh ta đau đớn, còn đau khổ hơn cả chính mình bị đau.

Cô ấy than thở một tiếng, cho cô một cái ôm, “Cậu là người mạnh mẽ nhất, người đàn ông cậu nhìn trúng nhất định càng mạnh mẽ hơn, vì thế, tin tưởng anh ấy, nhất định sẽ ổn mà.”
“Nhưng anh ấy muốn trốn tránh tớ, tớ biết lúc anh ấy đau đớn không muốn để tớ nhìn thấy, nhưng tớ không dám để anh ấy rời xa tớ nửa bước.”
“Các cậu trải qua nhiều việc đến thế, sẽ không có ai tách rời các cậu, Nam Nhứ, tớ hiểu sự bất lực hiện tại của cậu, đừng cho bản thân quá nhiều áp lực, cậu càng đau khổ, anh ấy càng muốn trốn tránh cậu.”
Thời gian ăn cơm rất ngắn ngủi, Nam Nhứ lo lắng tình trạng thân thể của anh, ăn cơm xong trò chuyện một lúc bèn rời đi.

Cô lái xe, Trần Trạm Bắc ngồi trên ghế phó lái, anh cười đùa nói: “Nam Nam trân quý anh đến thế, không cho anh làm gì cả, thế tối nay chúng ta làm chút gì đi?”
Từ sau khi tình trạng thân thể của anh trở nên nghiêm trọng, bọn họ chưa từng làm qua việc gì, Nam Nhứ liếc anh một cái, “Có biết em thích nhất anh của lúc nào không?”
“Lúc trên giường uy phong lẫm liệt hả?” Anh nhướng mày.


“Lúc im miệng.” Lúc chờ đèn đỏ, Nam Nhứ trở tay vớ lấy tấm thảm lông trực tiếp ném lên đầu anh.

Bên này Dư An An lái xe, cùng Giang Ly nhắc đến chuyện của Nam Nhứ và Trần Trạm Bắc, nhắc đến Trần Trạm Bắc vết thương cũ đã lưu lại gốc bệnh, nhắc đến chuyện anh muốn trốn tránh cô.

Chuyện này bọn họ lo lắng cũng chẳng ích gì, chỉ có thể tìm cách tìm bạn bè trưng cầu bác sĩ tốt.

Ngày hôm sau Nam Nhứ đi làm, Trần Trạm Bắc ở nhà cũng chẳng có gì làm, lúc không đau khỏe mạnh, anh rảnh rỗi sinh nông nỗi, chuyên môn ức hiếp Kim Cương.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Trạm Bắc ngẩn người, sau khi anh vào đây ở, trong nhà chưa từng có bất kỳ ai đến, Nam Nhứ cũng có chìa khóa, anh đi qua đó mở cửa, là Giang Ly.

Giang Ly bước vào, sau khi hai người tán dóc vài câu, anh ta bèn vào thẳng chủ đề chính, “Tối qua Nam Nhứ cùng An An nhắc đến chuyện anh đau đớn, tôi cảm thấy chuyện này anh đừng trốn tránh cô ấy, tính cách của Nam Nhứ anh hiểu rõ, không trốn tránh được đâu.”
Trần Trạm Bắc bất lực cười cười, hút một ngụm thuốc ở trong tay, anh nhả ra làn khói nói: “Vết thương này của tôi cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng sau này cũng không biết sẽ có tình huống thế nào.”
“Nam Nhứ nhắc qua với anh chuyện của một năm đó chưa.”
“Tuy rằng cô ấy không nhắc, nhưng tôi cũng có thể đoán được đôi chút, chắc chẳng dễ dàng đâu nhỉ.” Anh nói xong, mạnh mẽ hút một hơi thuốc, sau đó dập tắt.

“Cô ấy hôn mê hết vài ngày, không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại không ăn không uống, sau đó để lại một căn bệnh, ăn không được liền ói, nằm bệnh viện mất một tháng trời.

Bác trai lo lắng cho cô ấy, liền bảo tôi đến thăm cô ấy nhiều một chút, tôi tỉnh thoảng sẽ đến đó, An An cũng thường đến cùng cô ấy trò chuyện.”
“Khoảng thời gian đó cô ấy tinh thần hoảng hốt, trong mơ giật mình tỉnh giấc gọi tên Tề Kiêu, sau đó nước mắt rơi không ngừng được.”
Chân mày Trần Trạm Bắc nhíu thành một khối, trong lòng đau đớn co thắt.

Giang Ly đột nhiên nặng nề than thở một tiếng: “Có một lần tôi đến, cửa mở lớn trong phòng chẳng có ai, tôi nhìn thấy cửa của lối thoát hiểm mở rộng, liền chạy thẳng lên lầu.

Nam Nhứ đứng trên sân thượng đón gió lạnh, cô ấy nói, tôi nhớ anh ấy.”
“Tôi không biết nếu như tôi không đến, cô ấy có nhảy xuống dưới hay không, tôi nói với cậu việc này, hy vọng cậu đừng có lo nghĩ, cho dù cậu một thân thương tật quay trở về, đối với cô ấy cũng là niềm an ủi lớn nhất, cậu là hy vọng sống sót của cô ấy.

Tình cảm cô ấy dành cho cậu, có thể mặc cả sống chết.”
Nam Nhứ đang trong văn phòng làm việc điều chỉnh thiết bị, bỗng dưng cửa mở ra, Trần Trạm Bắc đứng ở trước cửa.

Cô kinh ngạc nói, “Sao anh lại đến đây.”
Trần Trạm Bắc bước bước lớn tiến đến, lòng bàn tay to rộng đỡ lấy gương mặt của cô, một nụ hôn nóng bỏng ập xuống.

Anh đem tất cả tình cảm đều đổ dồn vào nụ hôn này, nhiệt liệt cấp bách.

Nam Nhứ không biết anh bị sao, cửa vẫn còn mở, ngoài cửa người qua người lại, cô kháng nghị mà đẩy ra anh, nhưng anh lại vững như Thái sơn, mặc cho cô dùng sức vùng vẫy cho đến khi vùng vẫy càng lúc càng yếu, hô hấp càng lúc càng ít, từ bỏ chống cự, mềm oặt ngã vào lòng anh.

Anh ôm chặt cô, đầu tựa lên vầng trán láng bóng của cô, hô hấp đan xen vào nhau, một tay anh đỡ lấy mặt cô, lòng bàn tay thô ráp ma sát dưới cằm của cô, bụng ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến trên môi cô.

Nam Nhứ xoa dịu hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm người đột nhiên xuất hiện.

Đôi mắt của anh đen láy sâu như xoáy nước, có ma lực cuốn lấy người, khiến người ta đắm chìm vào đó không cách nào thoát ra được.

“Nam Nam, anh yêu em.”
Anh yêu cô, cô biết chứ, nhưng chưa từng nghe anh nói ra miệng, có lay động có ngọt ngào, Nam Nhứ thất thần nhìn anh, cô muốn cười, nhưng mí mắt vừa cong lên giọt lệ liền trào ra.

“Con mẹ nó, sao anh lại yêu em nhiều đến thế.”
Nam Nhứ cười rồi, hòa vào nước mắt, tốt đẹp, và hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc