SÍ DÃ

Đao, súng và vô số viên đạn đánh tới tấp vào lưng người đàn ông có thân hình vững chãi kia.

“Tề Kiêu.”

Cô hét lên và ngay lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình.

Nam Nhứ sợ hãi, bật người ngồi dậy, trên người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng bàn tay trắng nõn của cô đỡ trán, mồ hôi kết thành từng giọt lăn từ trên má xuống, không biết cô đã mơ thấy những giấc mộng như vậy bao nhiêu lần rồi, mỗi lần tỉnh lại đều là mồ hôi đầm đìa.

Nam Nhứ từ Tam Giác Vàng trở về đã được ba tháng, cô được cô gái không biết tên đưa đến điểm tiếp ứng, người của quân đội đưa cô về nước, và sắp xếp cho cô đi làm tờ khai.

Người đàn ông trung niên đeo bốn ngôi sao vàng trên vai bảo cô kể lại quá trình cô ở Tam Giác Vàng, cô nói hết tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc được cứu bởi Tề Kiêu, bao gồm cả Lận Văn Tu và cả thế lực của ông Liêu.

Sau đó, cô hỏi: “Anh ấy có phải là người của anh không?”

Người đàn ông trả lời, “Cô không cần phải biết điều này.” 

Cô hiểu rằng hệ thống bảo mật phải chặt chẽ, và tại thời điểm này người đàn ông đang ở trước mặt cô là cấp trên của Bạch Ưng – Ngư Phu.

Tề Kiêu thông báo cho Ngư Phu sắp xếp người tiếp ứng cô, Ngư Phu biết ơn Bạch Ưng, bởi vì cấp trên rất xem trọng Nam Nhứ, quân khu hiếm có nhân tài về công nghệ thông tin cao cấp, hơn nữa cô có bản lĩnh rất cao, tuy rằng chỉ là một cô gái nhưng cô lại có thể cùng đàn ông lên chiến trường.

Lúc cô xảy ra chuyện, cấp trên ngay lập tức liên lạc với anh, nhất định phải nghĩ mọi biện pháp bảo vệ Nam Nhứ, nên anh đành nhanh chóng liên lạc với Bạch Ưng ở trong tình huống khẩn cấp này.

Bạch Ưng đã thể hiện rất xuất sắc, không thể nghi ngờ được thực lực của anh, anh ở trong môi trường có nguy cơ bốn phía, cứu được Nam Nhứ và đưa cô về một cách an toàn.

Tin tình báo mà anh cung cấp đã ngăn chặn một số lượng lớn “số 4”, ngăn chặn dòng chảy của thứ ma túy hại người này vào lãnh thổ của nước ta.

Nhưng anh không thể nói sự thật cho Nam Nhứ cho dù cô đã biết rõ tất cả, nhưng những điều này không thể tiết lộ.

“Quên cậu ấy đi, quên hết tất cả mọi chuyện đi.”

Đây là lời cuối cùng mà Ngư Phu để lại cho cô và đó cũng chính là mệnh lệnh.

Cô tiếp nhận mệnh lệnh và quên đi anh.

Nhưng cô không quên được, thậm chí mỗi ngày, cô luôn nghĩ đến anh, anh có an toàn hay không, có bị thương hay không, ở bên rìa sống chết, liệu anh có thể bình an vượt qua được hay không, ông Liêu có làm khó dễ anh hay không, Đạo Đà có hãm hại anh hay không, Anna có hạ độc thủ với anh hay không…

Nam Nhứ là một người cực kỳ bình tĩnh, biết suy nghĩ chu đáo, nhưng lần này trở về, cô thấy mình thường xuyên ngẩn người, mất bình tĩnh, thậm chí, đôi khi còn có chút nóng nảy.

Đặc biệt là sau mỗi cơn ác mộng, thứ máu tươi đó, nhuộm đẫm trái tim cô.

“Cốc cốc cốc.”

Ba tiếng gõ cửa vang lên.

Nam Nhứ vội vàng lau mồ hôi trên mặt, thu hồi thứ cảm xúc mệt mỏi kia lại: “Mời vào.”

Người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, trên tay bưng một ly nước ấm: “Lại nằm mơ à.”

“Ba, con không sao.” 

Người tới chính là cha của Nam Nhứ, Nam Phong. Tổng giám đốc kỹ thuật của hệ thống kỹ thuật số tại Cơ sở nghiên cứu Ninh Hải.

Ba Nam đưa ly nước cho cô, sau đó xoay người lại, lấy một chiếc khăn sạch, ngồi xuống bên cạnh và lau mồ hôi trên trán cô.

“Con tự làm được mà, ba còn coi con là một đứa con nít sao.”

Mẹ cô đã qua đời từ mấy năm trước, chỉ còn lại hai người là cô cùng với ba trong căn nhà này, lần này, cô xảy ra chuyện nên sau khi trở về, cô phát hiện ra rằng chỉ trong ngắn ngủi một tháng, ba cô già đi rất nhiều, những sợi tóc bạc hiện rõ trên mái tóc ba.

“Nam Nam, có nên tìm một bác sĩ tâm lý để khám thử không, con cứ mơ thấy những giấc mơ như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con, nếu cứ kéo dài như vậy thì cơ thể con sẽ chịu không nổi mất.”

Cô bị vây khốn ở Tam Giác Vàng hơn một tháng, nên nhất định đã chịu thương tổn về mặt tâm lý, sau khi trở về, nhìn thì có vẻ cô không khác gì bình thường, nhưng càng ngày cô càng gầy đi, rõ ràng cô không hề vui vẻ, ban đầu, cô cảm thấy từ từ rồi sẽ tốt lên thôi, nhưng ba tháng trôi qua rồi mà cô vẫn như vậy, khiến ông càng ngày càng thấy lo lắng.

Ba Nam Nhứ đã không còn nghe được cô hô to tên một người một lần, hai lần nữa mà là rất nhiều lần.

Lúc cô bừng tỉnh, có khi là giữa đêm khuya, có khi là buổi sáng sớm, và có khi là vừa mới ngủ. Ông nhìn vào mồ hôi trên khuôn mặt của con mình và nỗi đau hiện lên trong ánh mắt và trái tim của ông, đau đớn đến nỗi ông không thể nói nên lời.

“Con chỉ là mơ thấy một ít hình ảnh cũ, thật ra con không sao đâu, tình trạng thân thể của bản thân, con tự biết rõ, ba đừng lo lắng quá.”

Cô không sợ, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng cho anh, cô không muốn ba lo lắng, nhưng lúc nằm mơ, cô không thể khống chế được.

Mỗi một lần mơ, cô toàn thấy anh bị thương, mỗi một lần đều có máu, cô đỡ trán, cố gắng  để cho mình bình tĩnh lại, trước mặt ba, cô không thể tỏ u ám như vậy.

“Vậy thì rủ bạn bè đi dạo phố đi? Xem phim, hoặc làm những gì con muốn làm, ba sẽ đi với con.”

Nam Nhứ ngẩng mặt lên, cô nở một nụ cười thật tươi, ôm cánh tay của ba: “Ba ơi, ba không cần phải lo lắng cho con đâu, ai da, con đói rồi này.” 

“Vậy ba đi làm bữa sáng cho con nhé.”

Nam Nhứ vội vàng nhảy xuống giường: “Không cần đâu, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, không thể cứ để ba làm bữa sáng cho con mãi được, con còn muốn làm một cô con gái ngoan ngoãn hiếu thảo nữa cơ.”

Ba Nam bật cười, tuy ngoài mặt ông đang cười nhưng đáy lòng vẫn không ngừng lo lắng cho cô.

Nam Nhứ nấu bữa sáng, cháo trắng, trứng rán, thịt giăm bông, bánh mì. 

Cô vốn ở một mình, lần này, sau khi trở về, ba cô vì lo lắng nên đã gọi cô trở về nhà, trở về nhà ở với ba gần ba tháng, trong ba tháng này, bề ngoài thì trông cô không có gì khác thường nhưng thực ra tâm trạng của cô không được tốt, ba không để cho cô rời đi.

Cô biết, trước khi cô trở về, cuộc sống của ba không có một ngày nào là thư thả cả, nhưng tình hình hiện tại của cô như thế này, cô càng sợ ba sẽ lo lắng hơn.

Cô vừa ăn cháo vừa nói: “Ba ơi, con sống ở đây quá xa, đi làm cũng không tiện, con muốn về nhà ở.”

“Không được, nếu như con nhất định phải trở về, vậy ba sẽ đến nhà con ở, chẳng phải là nhà con còn một phòng nữa sao, ba sẽ ở đó.”

“Ba.”

“Ăn cơm, không thương lượng gì cả.”

Nam Nhứ bĩu môi, sau đó nháy mắt chọc ba cười.

Ăn xong bữa sáng, Nam Nhứ thay đồng phục quân đội và lái xe ra ngoài.

Vừa mới tới cổng, cô liền nhìn thấy xe của Trịnh Lỗi, Trịnh Lỗi hạ cửa sổ xe xuống, cười nói với cô: “Hôm nay, có vẻ tâm trạng em không tồi nhỉ.” 

Nam Nhứ trả lời: “Đúng vậy, hôm nay có ăn sáng.” 

“Ôi, anh còn chuẩn bị một lát nữa đến phòng ăn lấy bánh bao cho em ăn đấy.”

Nam Nhứ trừng mắt nhìn anh ta, chân đạp ga lái ra ngoài, Trịnh Lỗi nhìn về hướng xe của cô rời đi, thở dài một tiếng, lúc đó, cô đã chịu biết bao nhiêu khổ cực, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Tuy rằng không phải là trách nhiệm của anh ta, nhưng anh ta làm đội trưởng mà lại không bảo vệ được kỹ sư của mình, hơn nữa còn là một cô gái, cho dù là ở điểm nào, anh ta cũng không vượt qua được bức tường ở trong lòng mình.

Nam Nhứ biết Trịnh Lỗi vẫn luôn nghĩ cách trêu chọc cô, trong lòng anh ta luôn đè nén những cảm xúc ấy, anh ta luôn tự trách mình.

Cô đã nói rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn như vậy.

Cô xuống xe đi về phía tòa hành chính, gặp đồng nghiệp trên đường thì chào hỏi.

Cô đứng trước cửa sổ văn phòng mình, nhìn ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, cô muốn tắm nắng, muốn vĩnh viễn được tắm nắng, cô trắng hơn khi mới trở về rất nhiều, càng trắng, sắc mặt cô thoạt nhìn càng ngày càng tái nhợt hơn.

Trịnh Lỗi gõ cửa tiến vào, bị sắc mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời của Nam Nhứ làm cho giật mình, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu.

“Anh lấy bánh bao tới rồi sao.” Cô cố ý nói.

Trịnh Lỗi mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp, anh ta cất bước tiến lên: “Có muốn đi gặp bác sĩ không.”

“Người bị thương nặng, thiếu chút nữa phải chết là anh, không phải em.”

“Nam Nhứ.”

Nam Nhứ xoay người ngồi xuống: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, anh đừng tự trách mình nữa.”

Trịnh Lỗi không nói gì, anh ta vẫn đứng bên cạnh cô.

“Buổi tối, em mời anh ăn cơm.” Cô nói rằng bọn họ cần phải có một cuộc nói chuyện đàng hoàng về vấn đề này.

“Anh mời em.” Anh ta nói.

“Sao cũng được, sau khi tan làm gặp nhau ở cửa.”

Sau khi Trịnh Lỗi đi, Nam Nhứ mở máy tính ra và bắt đầu làm việc, dự án nghiên cứu và phát triển của cô tiến triển rất nhanh, cô có chút theo không kịp tiến độ của mình, cô nhất định phải khôi phục lại trạng thái tinh thần ban đầu.

Sau giờ làm việc, Trịnh Lỗi gửi tin nhắn cho cô và hỏi cô muốn ăn gì.

Cô nói muốn đi uống vài ly. Uống vào mới có thể nói chuyện.

Hai người xác định địa điểm, tìm một nhà hàng có không gian thanh nhã, đề tài muốn nói chuyện là vô cùng bí mật, Trịnh Lỗi đặt phòng riêng.

Lúc cô đi vào, Trịnh Lỗi đã đến, thức ăn đã gọi xong, nhân viên phục vụ bắt đầu lục tục đưa lên, mấy món này đều là món mà bình thường cô thích ăn. Bọn cô luôn ở cạnh nhau, sở thích của cô, có lẽ anh ta cũng đã ghi nhớ kĩ.

Trong khi ăn và nói chuyện, bia, rượu vang trắng, XO cũng đã được uống.

Thật ra tửu lượng của Nam Nhứ không cao bao nhiêu, nhưng bình thường ở chung với đám đàn ông bọn họ, bọn họ uống thì cô cũng uống, cô muốn luyện tửu lượng, lúc thật sự gặp chuyện, không thể để rượu cản trở chính mình được.

Một lúc sau hai người đều uống đến mức hai má đỏ lên, Nam Nhứ chỉ vào Trịnh Lỗi: “Đội trưởng Trịnh, anh Lỗi, em lại nói thêm một lần nữa, em xảy ra chuyện không phải là trách nhiệm của anh, chúng ta là một tổ hành động, mỗi người đều có nhiệm vụ và sứ mệnh của mình. Em là một thành viên của nhóm hành động, là một người giải mã mật khẩu, là một người lính xuất sắc, đó là nhiệm vụ của em, cũng là vinh quang của em. Cho nên, anh, có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn em hay không, anh không có lỗi với em, không có, nghe thấy không.”

Trịnh Lỗi lại rót thêm một ly rượu: “Em vẫn nên trách anh đi, như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”

“Tại sao, bởi vì em là một cô gái?” Cô nói, cầm bình rượu rỗng bên cạnh ném về phía Trịnh Lỗi: “Anh xem thường em, anh xem thường con gái?”

“Không, anh không bảo vệ được em.” Mấy đêm hôn mê, trong giấc mơ của anh là cảnh cô bị bắt, nhiệm vụ thành công, nhưng trái tim anh lại muốn tan vỡ.

“Em không cần anh bảo vệ, em không cần ai bảo vệ.”

Cô nói, trong đầu hiện ra người đàn ông kia, anh dùng thân thể, dùng cả sinh mạng để bảo vệ tính mạng cô, bảo vệ cô chu toàn. Mỗi lần có tình huống nguy hiểm, anh luôn xuất hiện trước mặt cô, che chắn súng đao cho cô.

“Em có làm sao cũng không chịu nói, chỉ nói là tất cả vẫn ổn, nhưng vết thương trên người em, so với việc anh bị thương còn khiến anh khó chịu hơn.”

Nam Nhứ vừa trở về, trên vai có vết thương, còn lại một ít dấu vết anh ta vô tình phát hiện, mặc dù cô che giấu kĩ nhưng đó là cái gì, anh ta nhìn ra được. Lúc ấy anh ta bị thương nặng hôn mê mới tỉnh lại không lâu, thiếu chút nữa lại tự cho mình một cú tát.

Nam Nhứ đột nhiên bật cười: “Những vết thương này, cũng không phải kẻ xấu đánh.”

Mỗi một việc anh làm đều là vì cô có thể sống sót, Tề Kiêu không phải người xấu, anh là anh hùng, người anh hùng vĩ đại nhất.

“Không phải là người xấu?”

Cô gật đầu: “Cho nên, anh không cần tự trách, anh Lỗi, cảm ơn các anh em đều nhớ tới em, cảm ơn các anh mỗi ngày vây quanh em, luôn muốn trêu chọc làm em vui vẻ, không phải là do em không vui.”

“Em vui vẻ sao?” 

Nam Nhứ rất kiên cường, trong xương cốt cô khắc sâu sự bất khuất, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái.

“Tại sao lại không vui vẻ? Em đã nhặt được một mạng sống, đó là do ông trời rủ lòng thương.”

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, dù Trịnh Lỗi là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng hốc mắt anh ta cũng đỏ lên, Nam Nhứ vỗ vỗ vai anh ta, an ủi ngược lại anh ta.

Trịnh Lỗi nắm chặt cổ tay cô, muốn mở miệng nói cái gì đó, đáy lòng anh ta đau đớn, cô có thể không hiểu rõ, anh muốn nói cho cô biết, anh muốn bảo vệ cô cả đời.

Nhưng cô say rượu, bỏ anh lại, ngồi bên cạnh tự làm mình vui vẻ.

Trịnh Lỗi gọi anh em tới, lái xe đưa Nam Nhứ về trước.

Nam Nhứ về đến nhà, ba ngồi trên sô pha chờ cô, thấy cô say rượu, vội vàng đứng lên đỡ cô.

Cô vẫn luôn nói hôm nay rất vui vẻ, cùng anh Lỗi uống rất vui, sau đó bị nấc cụt, cô trở về phòng cởi quần áo ra, ngâm mình vào nước ấm trong bồn tắm.

——–

Cô say rồi, thật sự say, cô che mặt, hốc mắt ẩm ướt, nóng bỏng, tất cả đều là vì anh. 

Ngọc Ân đứng dậy muốn lấy thêm hạt ngũ cốc cho Kim Cương nhưng lại phát hiện cậu Kiêu đứng bên cạnh Kim Cương, cầm cành gỗ trêu chọc nó.

Kim Cương kêu hai tiếng, thân thể nó trốn tránh, nhào tới một bên, trong miệng lại kêu lên: “Nam Nam, Nam Nam…”

Tay Tề Kiêu dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một nụ cười cực sâu.

Anh lấy hạt để trong lòng bàn tay của mình và đưa cho Kim Cương ăn.

Mỏ Kim Cương rất sắc, mổ rất đau, nhưng Kiêu gia dường như không cảm nhận được, anh mang theo nụ cười mà nhìn Kim Cương, Ngọc  Ân nghĩ, cậu Kiêu cười rộ lên thật là đẹp.

Anh không cười cũng đã rất đẹp trai, lúc cười lên trông anh càng đẹp hơn. Giống như ánh nắng mặt trời, tặng cho mọi người sự ấm áp.

Có đôi khi cậu Kiêu sẽ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không nói gì, cô nhìn thấy mấy lần, cậu Kiêu cầm trong tay một chiếc dao mảnh, chiếc dao rất sắc bén, đụng một phát là rất đau, nhưng anh luôn nắm mãi trong tay.

Ngọc  Ân biết, đó là dao của chị Nam Nhứ, cậu Kiêu ngày thường lạnh lùng đến mức làm người khác không dám đến gần, chỉ có ở nơi bí mật này, anh mới có thể ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt kia.

Nếu có cơ hội gặp lại, cô nhất định phải nói cho chị Nam Nhứ biết, tuy rằng cậu Kiêu sống trong môi trường không tốt, nhưng trong mắt Ngọc Ân, anh là anh hùng, là một người anh hùng chân chính.

Hai tháng sau, Nam Nhứ nhận được lệnh của cấp trên đi gặp một người, người này, chính là Ngư Phu.

Bình luận

Truyện đang đọc