SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Chu Tịnh Sơ dừng bước, đứng giữa hai tổ chức cô bỗng vén áo mình lên, không chần chừ liền tay ấn vào thứ trên bụng mình một cái.

"Tít."
Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở nơi đây đều hướng về phía cô, một số người không giấu khỏi kinh hãi khi chứng kiến màn này.

"Chu Tịnh Sơ, cô..."
Tống Lãnh Vũ giật mình, chưa kịp thốt ra lời gì thì Chu Tịnh Sơ đã giành nói trước:
"Tống Lãnh Vũ, quả bom trên bụng tôi đã được hẹn giờ.

Nói cho anh biết, nếu trong vòng ba phút anh không thả Lãnh Thần ra thì chúng ta sẽ cùng chết tại đây.

Anh đừng mơ mà bỏ chạy, sức công phá của quả bom này không đơn giản đâu!"
Hôm nay trước khi đến đây Chu Tịnh Sơ đã có chuẩn bị, đây là bom do Tống Lãnh Thần chế tạo ra, là vũ khí tối tân mới nhất của tổ chức anh.

Cô đã lén lấy một quả và gắn vào eo mình, lúc nãy do tay đã bị trói nên cô mới không thể làm được gì.

Thật ra cô đã đoán chắc cảnh tượng này sẽ xảy ra, Tống Lãnh Thần sẽ vì cô mà đổi mạng của anh để cứu cô, thế nên cô mới liều mình làm như vậy.

Tại sao lúc vừa cứu Cao Nhã Kỳ xong, lúc anh chưa tới thì cô lại không dám dùng bom để uy hiếp Tống Lãnh Vũ và rời đi? Điều này cũng dễ hiểu, nếu như khi ấy cô được hắn thả ra và tự do bỏ chạy, Chu Tịnh Sơ dám chắc hắn sẽ phái người theo ám sát cô.


Phần trăm mà cô chết là rất cao, khi ấy cô chết, bom nổ, bọn Tống Lãnh Vũ đứng ở một bên cũng không hề hấn gì.

Vậy nên cô không thể mạo hiểm, cô là đang đợi Tống Lãnh Thần.

Giờ đây Tống Lãnh Vũ có thả cô và Tống Lãnh Thần đi thì hắn cũng khó mà ám toán được, bởi thuộc hạ của anh rất đông, mũi súng vẫn không nhưng chĩa về phía hắn.

Phần trăm rời đi của lần này là rất cao.

Lúc đầu nghe tin Cao Nhã Kỳ bị bắt cóc Chu Tịnh Sơ rất sợ hãi, nhưng khi bình tĩnh lại thì cô đã đưa ra kế hoạch này.

Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn.

"Cô!" Đồng hồ trên bụng Chu Tịnh Sơ đang đếm ngược, Tống Lãnh Vũ nhìn vào đấy mà sợ hãi.

"Chu Tịnh Sơ, không ngờ cô lại nghĩ ra việc điên rồ này!" Chu Cầm Hi cũng không thể giữ được bình tĩnh, cô ta vội vàng khuyên Tống Lãnh Vũ: "Lãnh Vũ, chúng ta mau thả Tống Lãnh Thần ra đi, nếu không mọi người phải chết hết đấy!"
Đầu óc Tống Lãnh Vũ rối như tơ vò, hắn biết giờ đây ngoài việc thả Tống Lãnh Thần ra thì không thể làm được gì.

Chưa nhận được sự đồng ý của hắn, Tống Lãnh Thần đã đứng dậy, anh ngang nhiên đi về phía trước, khóe môi lại ẩn hiện ý cười.

Người phụ nữ của anh thật sự rất thông minh!
Súng chĩa vào người Tống Lãnh Thần rất nhiều nhưng không một ai dám bắn, bởi họ biết nếu giết chết anh thì kết cục của họ cũng chỉ có một.

"Chu Tịnh Sơ." Tống Lãnh Vũ chỉ biết nghiến răng ken két, hắn nhất định không để Tống Lãnh Thần thoát được đâu!
"Lãnh Thần!" Chu Tịnh Sơ ôm chầm lấy Tống Lãnh Thần, không kiềm được nước mắt mà khóc nức nở.

"Ngoan, đừng khóc.

Chẳng phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?" Anh đưa tay vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, động tác hết sức nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

"Ừm." Đúng vậy, cô đã thành công cứu anh rồi, nhưng hiện tại điều đáng ngại nhất đó chính là thứ trên bụng cô.

Tống Lãnh Thần nắm tay cô đi sang bên này, anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn đám thuộc hạ của mình rồi ra lệnh:
"Kiềm."

Kiềm nhanh chóng được dâng đến bên tay, Tống Lãnh Thần cầm lấy.

Khi vừa định cắt sợi một sợi dây trên quả bom thì đã bị cô ngăn cản:
"Thần, lỡ như anh cắt sai...!Hay là mọi người lùi ra xa trước đi, để em tự cắt là được."
"Em ngốc quá, bom này là do anh chế tạo ra, chẳng lẽ anh không biết sợi nào là sợi cắt đứt sẽ nổ sao?"
Nghe anh nhắc nhở, đôi môi anh đào cười mỉm:
"Em quên mất."
"Các người có mau cắt đi không, mãi tình tứ thế?" Chu Cầm Hi thấy thời gian chỉ còn hơn mười giây thì hồi hộp lắm, cô ta và Tống Lãnh Vũ cũng lùi ra sau một khoảng xa, sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi quả bom này.

Tống Lãnh Thần liếc mắt sang Chu Cầm Hi, cái nhìn của anh khiến cô ta giật mình.

Anh không quan tâm đến cô ta nữa, ngược lại đưa cây kiềm lên và cắt lấy sợi dây màu đỏ kia.

Quả nhiên sợi dây vừa đứt thì thời gian cũng ngừng lại, chỉ còn năm giây cuối cùng.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người được lấy xuống an toàn, nhưng chưa thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết thì Tống Lãnh Vũ đã bị phản công nặng nề.

Vừa cắt đứt sợi dây trên quả bom xong thì Tống Lãnh Thần đã kéo Chu Tịnh Sơ nấp vào sau xe, đảm bảo cô không gặp nguy hiểm thì mới an tâm.

Đám Cảnh Minh và Cảnh Lập hiểu ý, lão đại vừa kéo Chu Tịnh Sơ đi thì bọn họ đã bắt đầu xả súng vào kẻ thù.

"Đoằng."
"Đoằng."
"Đoằng."

Tiếng súng chói tai vang lên, từng người từng người một ngã xuống đất.

Tống Lãnh Vũ phản ứng lại thì đã muộn, thuộc hạ của hắn chết không ít.

Hắn vội trốn đi, cũng không ngừng bắn súng về phía trước.

"Tịnh Sơ, em đừng ra ngoài." Tống Lãnh Thần hận Tống Lãnh Vũ vô cùng, hôm nay anh phải đích thân giết chết hắn, dám làm chuyện bỉ ổi như thế thì anh sẽ không để yên!
"Anh hãy cẩn thận." Cô có thể thấy được sự kiên định trong đôi mắt đen thăm thẳm kia, dù cho anh đang bị thương cũng không thể đứng yên nhìn Tống Lãnh Vũ rời đi.

"Anh biết rồi." Tống Lãnh Thần xoa đầu do một cái, anh nhận lấy súng từ Tần Du, sau đó đã bắt đầu ngắm và bắn.

Thuộc hạ phía Tống Lãnh Thần bị thương một ít, nhưng so với Tống Lãnh Vũ thì còn kém xa.

Những người sống mới đó đã đổ gục xuống đất, có kẻ thoi thóp, có kẻ đã chầu diêm vương.

Chu Cầm Hi sợ đến mức tay chân run cầm cập, trước đến nay cô ta chưa từng chứng kiến màn đấu súng nào dữ dội và tàn khốc đến như vậy.

Lần này được thấy tận mắt khiến cô ta nổi hết da gà mà trốn vào một góc, giờ đây cô ta sợ đến nổi la cũng chẳng dám..


Bình luận

Truyện đang đọc