SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


"Bất quá...!thì chết chung." Lúc này Chu Tịnh Sơ mới buông phi tiêu ra khỏi cổ mình, cánh tay cô thả lỏng, cây phi tiêu cũng rơi xuống đất.

Một tên thuộc hạ bỗng tiến đến, gã ta đẩy mạnh một cái, cô cứ thế mà ngã sõng soài xuống đất.

"Chết chung?" Tống Lãnh Vũ không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Tịnh Sơ, hắn cảm thấy hứng thú mà lặp lại câu hỏi.

Chu Tịnh Sơ bị đau, khuôn mặt bất giác nhăn lại, "Nếu cô gây tổn hại đến một sợi tóc của tôi, Tống Lãnh Thần nhất định sẽ bắt cô và Chu gia bồi táng!"
Chu gia đối với cô giờ đây hoàn toàn là những người xa lạ, cô cũng chẳng tiếc nuối nếu bọn họ chết đi.

Hành động của Chu Cầm Hi thật ngu xuẩn, cô ta đã chọn cách xuất đầu lộ diện thì có từng nghĩ đến tương lai? Nếu cô ta không tiêu diệt được cô và Tống Lãnh Thần thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ không được yên đâu! Cô dám đảm bảo là như vậy.

Nhắc đến Chu gia, con ngươi Chu Cầm Hi xuất hiện vài tia run rẩy.

Chu Tịnh Sơ nói không sai, trận đấu hôm nay nếu Tống Lãnh Thần vẫn còn nguyên vẹn rời đi thì Chu gia sẽ gặp vấn đề lớn, nhưng có Chu Tịnh Sơ ở đây thì làm sao Tống Lãnh Thần có thể toàn thây được cơ chứ?

Nghĩ đến đây khóe môi Chu Cầm Hi cong lên tạo thành một nụ cười độc ác:
"Thế thì chúng tôi sẽ xử lý Tống Lãnh Thần trước, đến khi anh ta xuống suối vàng rồi sẽ đưa chị theo cùng.

Chị thấy ý đó có được không?"
"Nham hiểm thật đấy." Chu Tịnh Sơ cười khẩy một tiếng, lúc nãy cô có thể vì Cao Nhã Kỳ mà tổn hại đến bản thân mình, nhưng hiện tại cô lại không dám tự kết liễu.

Nếu như cô có bản lĩnh đó thì hay quá, ít nhất cũng không khiến Tống Lãnh Thần vì cô mà bị thương, thậm chí thiệt mạng.

"Vì sao em lại hận cô ta như vậy nhỉ?" Tống Lãnh Vũ đứng một bên, khi hắn nhìn vào mắt Chu Cầm Hi thì chỉ chứng kiến sự thù hận dữ dội như ngọn lửa đang cháy bừng.

Hắn không hiểu, hai người họ dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, có cần phải hận nhau đến kẻ sống người chết không?
Trái tim Chu Cầm Hi bỗng đập thình thịch vì nghe được câu hỏi của Tống Lãnh Vũ, làm sao cô ta dám nói cô ta hận Chu Tịnh Sơ có liên quan đến Trình Ngạn Tiêu, dù sao đó cũng là chuyện quá khứ, nếu cô ta nhắc đến người đàn ông đó thì Tống Lãnh Vũ sẽ không vui.

"Anh và Tống Lãnh Thần còn có thể thành kẻ thù, em với Chu Tịnh Sơ thì sao không được cơ chứ?" Đây là cách tốt nhất để lảng tránh câu trả lời.

Chu Tịnh Sơ nằm dưới đất không nhịn được mà khinh bỉ:
"Bởi vì cô ta ghen ăn tức ở, gia sản của Chu gia tôi đâu cần lấy, quyết định ra ngoài ở riêng nhưng cũng bị cô ta quấy rầy.

Đã thế Chu Cầm Hi còn giở trò hạ tiện, cô ta ngang nhiên cùng bạn trai của tôi lén lút.

Hỏi có hạ tiện không chứ? Loại đàn bà đê hèn không biết nhục nhã, cô với mẹ cô chính là một giuộc."
Càng nhắc Chu Tịnh Sơ lại càng tức, đáng ra những thứ Chu Cầm Hi có đều là của cô, nhưng cô ta lại ngang nhiên cướp đi tất cả.

Lúc đầu cô có chút suy sụp nhưng sau đó quyết định từ bỏ những thứ phù phiếm kia, sống độc lập một mình.

Thế mà người em gái thân yêu của cô vẫn không an phận, một mực muốn dồn cô vào đường chết.


Chu Tịnh Sơ tự hứa với lòng, nếu cô chết nhất định sẽ kéo Chu Cầm Hi theo bồi táng.

"Chị..." Chu Cầm Hi tức tối không thôi, cô ta tiến lên phía trước và tát một cái thật mạnh vào má Chu Tịnh Sơ.

"Chát." m thanh của cái tát vang lên, lanh lảnh chói tai.

Khóe miệng Chu Tịnh Sơ bắt đầu chảy máu, tuy đau rát nhưng cô lại không hề than thở tiếng nào, ngược lại chỉ cười châm chọc:
"Sao vậy, nói trúng tim đen rồi à?"
"Chị...!tôi sẽ cho chị một bài học nhớ đời."
Cơn giận dữ của Chu Cầm Hi đã lên tới đỉnh điểm, cô ta vừa định đánh thêm một cái vào má Chu Tịnh Sơ nữa thì lúc này bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
"Đủ rồi."
Chu Cầm Hi đưa mắt sang nhìn Tống Lãnh Vũ, cô ta có thể thấy được sự lạnh lùng tỏa ra người người hắn.

Không biết hắn đang nghĩ gì, có phải vì lời nói của Chu Tịnh Sơ làm cho tức giận rồi không?
"Lãnh Vũ, chị ta đang lăng mạ em, em muốn dạy cho chị ta một bài học mà thôi."
"Giải Chu Tịnh Sơ vào trong." Tống Lãnh Vũ không thèm quan tâm đến Chu Cầm Hi, hắn ra lệnh một tiếng với thuộc hạ.

"Vâng."

Chu Tịnh Sơ bị áp giải đi vào căn nhà cửa đang được mở rộng, lòng bỗng trở nên nặng nề.

Có lẽ giờ đây Cao Nhã Kỳ đã thông báo tình hình của cô cho Tống Lãnh Thần biết rồi, nếu cô đoán không nhầm thì anh của hiện tại như đang ngồi trên đống lửa.

Sự việc tồi tệ chưa đến, nhưng cô chắc bản thân đã làm liên lụy anh.

Cô thà là anh đừng đến còn hơn, cô không thể chứng kiến cảnh anh bị thương đâu.

Tống Lãnh Thần, cầu xin anh đừng đến đây.

Chu Cầm Hi như bị tạt một gáo nước lạnh, khuôn mặt cô ta giờ đi đã bị tái như gan heo.

Cô ta chỉ có thể câm nín, dậm chân đi vào trong..


Bình luận

Truyện đang đọc