Chu Tịnh Sơ thức dậy lần thứ hai đã là lúc mười giờ trưa, cô nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy bóng dáng của Tống Lãnh Thần đâu, cố gượng bò dậy thì tấm chăn trên người bỗng rơi xuống, những vết hôn do trận kích tình đêm qua cũng đập vào mắt, vô số dấu đỏ chi chít ẩn hiện trên làn da trắng mịn màng của cô.
Tất cả là do Tống Lãnh Thần gây ra, dù trước hay sau khi yêu nhau thì anh cũng thích để lại những dấu ấn trên người cô như vậy, thói quen chẳng thay đổi chút nào.
“Tỉnh rồi đấy à?” Tống Lãnh Thần mở cưa đi vào thì thấy cô vừa ngồi dậy, hai mắt còn nhìn vào ngực mình mà thất thần, thấy biểu cảm đàng yêu đó của cô anh không khỏi thích thú.
“Hừm.” Chu Tịnh Sơ lườm anh một cái, nhìn bộ dạng của anh bây giờ mà xem, tây trang chỉnh tề, phong thái uy nghiêm, chẳng giống với hôm qua chút nào.
Cô hậm hực: “Ăn vận nghiêm túc lên rồi thì vẻ cầm thú của anh cũng đã chẳng còn, giống tri thức rất nhiều.”
Biết là cô đang trêu chọc mình, ý cười trên môi Tống Lãnh Thần ngày một nồng đậm, “Quá khen quá khen.”.
Kiếm Hiệp Hay
“Anh còn cười cho được, nhìn lại anh xem, đã hứa nhưng lại không thể giữ lấy lời.” Nhớ lại chuyện cũ cô càng cảm thấy tức tối hơn, lời của người đàn ông này không đáng tin một chữ nào.
“Anh không nhịn được, bà xã đừng giận.” Tống Lãnh Thần tiến về phía cô, vừa định đụng vào người cô dỗ dành thì lại bị cô tránh như tránh tà.
“Anh cách xa ra, định giở trò thú tính nữa có phải không?” Cô đưa ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh, tay cũng lấy chăn kéo lên che trước ngực.
Giờ này mà anh còn nổi lên ham muốn thì có lẽ cô sẽ bị hành hạ đến chết mất, không thể để chuyện đó xảy ra!
Tống Lãnh Thần tỏ ra vô tội, “Không có.
Bà xã, đừng sợ anh như vậy, anh đâu làm gì em chứ?”
Tống Lãnh Thần vẫn hay gọi Chu Tịnh Sơ bằng tiếng “bà xã”, gọi riết cũng thành quen, anh thích cách gọi đó và không muốn thay đổi.
Ngược lại có đôi lúc cô cũng gọi anh hai tiếng “ông xã”, hai người yêu thương và sống hạnh phúc bên nhau như cặp vợ chồng son vậy.
“Hừm, tin anh chắc.” Chu Tịnh Sơ đi nhanh xuống giường rồi phi vào nhà tắm, không cho anh cơ hội làm càn.
“Haha.” Bộ dạng trốn tránh anh của cô thật đáng yêu, Tống Lãnh Thần nhìn theo cánh cửa đã được đóng lại mà bật cười vui vẻ.
Thức ăn sáng đã được anh sai người chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ cần cô xuống phòng bếp là có thể ăn ngay một bữa no nê.
Chu Tịnh Sơ mặc chiếc váy ngủ màu trắng dài tới đầu gối, dù sao đây cũng là ở nhà nên cần gì phải nghiêm túc.
Đồ ngủ cho thoải mái và mát mẻ!
"Đói chết đi mất!" Chu Tịnh Sơ cảm thán một tiếng, ngay sau đó liền dùng bữa.
"Đói thì ăn nhiều vào." Tống Lãnh Thần đưa tay gắp cho cô một miếng thịt.
"Nếu không phải tại anh thì em cũng không đói như vậy." Cô ủy khuất trách, tuy miệng nói thế nhưng lòng vẫn là cảm giác ngọt ngào như đường mật.
"Anh xin lỗi mà, lần sau anh hứa sẽ không như thế nữa."
"Em tin anh mới lạ ấy!"
Có điên cô mới nghe lời anh, người đàn ông này mồm mép lanh lợi lắm, cô phải hết sức thận trọng mới được.
Như nhớ ra chuyện gì đó, cô liền giật mình hô lên:
"À đúng rồi, đêm qua anh không dùng biện pháp an toàn, em cũng chưa uống thuốc, tí nữa anh sai người mua thuốc giúp em với."
Thuốc cũ đã hết, đành phải mua cái mới để đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Mặc dù cô biết anh yêu cô, cũng biết tình yêu mà anh dành cho cô cao thượng và to lớn đến thế nào nhưng chuyện con cái cô không thể hối anh được.
Biết đâu anh vẫn chưa muốn sinh con, lỡ như sau này cô có thai ngoài ý muốn, khi đó anh không vui vẻ gì thì chẳng phải sẽ khiến tình cảm giữa cô và anh phai nhạt sao?
Vì vậy mà cô mới không mở lời trước được, quyền chủ động luôn ở Tống Lãnh Thần, bởi cô nợ anh nên luôn có ý nghĩ đó.
Cô sẽ dùng thuốc điều đặn và không hỏi linh tinh, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Đừng dùng thuốc nữa, có hại cho sức khỏe của em." Lúc trước do Tống Lãnh Thần không hề yêu Chu Tịnh Sơ, vậy nên anh mới bắt cô uống thuốc tránh thai sau mỗi lần quan hệ.
Khi ấy anh chẳng hề quan tâm đến cô, cứ thích gì thì làm nấy.
Nhưng hiện tại anh biết bản thân đã phải lòng cô, đã xem cô như là sinh mạng của chính mình.
Vì lý do đó mà anh sẽ không để cô tổn hại đến sức khỏe nữa đâu, cô là bảo bối trong tay anh, anh sẽ hết mực trân quý.
"Nhưng mà như thế sẽ có nguy cơ mang thai hơn." Đâu phải anh không biết, lại bảo cô đừng làm là sao chứ?
"Nếu có con thì cứ sinh, anh rất muốn có một đứa cho của riêng hai ta." Tống Lãnh Thần nở nụ cười ấm áp, anh yêu cô, vậy nên anh muốn cùng cô sinh con đẻ cái, đó là chuyện hết sức thường tình.
Ngoài Chu Tịnh Sơ ra, anh không chấp nhận bất cứ người nào là mẹ của con anh.
"Anh..." Bàn tay cầm đũa của cô bỗng dưng mềm nhũn, cơ hồ không thể động đậy được.
Những điều mà Tống Lãnh Thần vừa thốt ra khiến cô phải giật mình sửng sốt, người đàn ông này sao lại thích khiến cô bất ngờ vậy chứ?
"Em có bằng lòng không?" Dù gì người mang thai cũng là cô, anh phải hỏi ý cô trước.
Nếu cô chưa thể chấp nhận được, anh nguyện ý chờ đợi bởi hiện tại cô cũng chỉ mới được hai mươi hai cái thanh xuân, làm mẹ ở độ tuổi này thì quá sớm rồi.
"Ừm, em bằng lòng." Chu Tịnh Sơ gật đầu, khóe môi bỗng cong lên vui vẻ.
Cô chấp nhận sống hạnh phúc cùng anh, cùng với mái ấm gia đình của họ.
Giờ đây mỗi ngày trôi qua thế này là một niềm vui với cô, cô không mong cầu gì hơn.
Tống Lãnh Thần đưa tay sờ nhẹ vào má cô, đôi môi cong lên tạo thành một nụ cười ngất ngây.
....