SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Tống Hoắc và Tống phu nhân hài lòng vì hôn lễ của con trai và con dâu, ngồi bên dưới mà cứ cười mãi không thôi.

Tố Trầm cực kì ngưỡng mộ tình yêu cao thượng của anh chị mình, cô bé không kiềm chế được mà thốt lên:
"Thật tốt quá, ước gì sau này con cũng có được một tình yêu hoạn nạn có nhau như vậy."
Tố Phong cười cười, Cao Ý mắng yêu con gái:
"Con đấy, mới tí tuổi đầu mà muốn yêu đương rồi, người như Lãnh Thần đâu phải muốn kiếm là có."
"Con cũng đâu còn nhỏ nữa." Tố Trầm bĩu môi, "Mà mẹ nói đúng lắm, người như anh hai quả thật là độc nhất vô nhị, rất hợp với chị hai."
Hôn lễ hôm nay Tả Tôn cũng đến dự, thật ra cậu chưa thể buông bỏ người mà mình từng yêu thật lòng được, nhưng khi thấy khuôn mặt mỉm cười và sự hạnh phúc ẩn hiện sau đôi mắt long lanh của Chu Tịnh Sơ thì cậu biết cô đã chọn đúng người, cô đang hài lòng với cuộc sống cũng như người đàn ông của cô.

Có một câu nói rất hay, yêu một người nào đó đâu cần phải chiếm hữu họ, có được họ, miễn là họ hạnh phúc thì bản thân ta cũng vui vẻ và mãn nguyện.

Tả Tôn thấy điều đó rất đúng, cậu chúc phúc cho Chu Tịnh Sơ, mong cả đời này cô sẽ luôn an yên như vậy.

Chính tại thời điểm này, giây phút này, Tả Tôn quyết định đè nén tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, chôn thật sâu để không ai nhận ra nó nữa.

Ngoài Tả Tôn ra, cũng có một người đàn ông đang rất tiếc nuối về việc Chu Tịnh Sơ đã trở thành vợ của người khác.

Đó chính là Trình Ngạn Tiêu.

Trình Ngạn Tiêu cực kì hối hận khi bản thân đã làm ra chuyện phản bội cô, lúc đầu anh ta đã có được cô, nếu như tâm anh ta không dao động thì có lẽ người cùng cô tiến vào lễ đường ngày hôm nay đó chính là anh ta, chứ không phải Tống Lãnh Thần.


Trình Ngạn Tiêu cảm thấy tiếc nuối, là anh ta đã sai, chính anh ta đã để vuột mất cô, để rồi không thể nào sửa sai được nữa.

Cả cuộc đời này của anh ta làm gì cũng không đúng, nhất là để lạc mất cô.

...!
Tối đến.

Hôn lễ ngày hôm nay đã khiến Chu Tịnh Sơ mệt lả người, vừa cởi bỏ chiếc áo cưới thì cô đã nằm ngay xuống giường, hai mắt nhắm tịt lại.

Sự mềm mại dưới lưng thật khiến cô sảng khoái.

"Mệt lắm à?" Tống Lãnh Thần cũng vừa thay bộ tây trang trên người, anh ngồi xuống cạnh cô rồi ân cần hỏi han.

"Dạ." Chu Tịnh Sơ khẽ đáp, cô không còn chút sức lực nào cả.

Tống Lãnh Thần cười ẩn ý:
"Đêm nay là đêm tân hôn, vốn dĩ anh không định để em thoát, nhưng nhìn em mệt lã người như thế thì có lẽ anh phải thay đổi quyết định của mình rồi."
"Chồng em cũng biết suy nghĩ cho em đấy à?" Chu Tịnh Sơ chớp đôi mi nặng trĩu, không biết lấy sự khỏe khoắn từ đâu mà bật dậy, hai tay cô ôm chầm lấy cổ anh: "Yêu anh chết mất!"
"Tịnh Sơ, em là đang cố tình quyến rũ anh đấy à?" Cổ họng người đàn ông phát ra giọng nói trầm khàn, cánh tay cô vừa chạm vào người anh đã khiến lòng anh rạo rực không thôi.

"Lãnh Thần, dù em có muốn quyến rũ anh thì anh cũng không thể làm gì được em đâu."
Câu nói khó hiểu của cô đã khiến Tống Lãnh Thần nghi hoặc:
"Ý em là sao?"
Chu Tịnh Sơ không đáp ngay, ngược lại chỉ cười tươi như hoa.

"Hửm?"
Sự kiên nhẫn của anh khiến cô thích thú, không chờ đợi thêm, Chu Tịnh Sơ cất giọng thanh thoát:
"Bởi vì...!em mang thai rồi."
Thời kì kinh nguyệt của cô đến rất đúng hạn, nhưng tháng này lại không xuất hiện, Chu Tịnh Sơ đoán bản thân đã mang thai.

Thế là cô đi thử mới biết được hóa ra bản thân không đoán sai.

Lúc sáng có nhiều người nên không tiện nói ra, bởi cô muốn cho Tống Lãnh Thần biết đầu tiên, cô thật sự muốn xem sự mừng rỡ trên khuôn mặt điển trai của anh, để xem anh háo hức đến nhường nào.

"Gì chứ, em có thai rồi?"
Ngược lại sự mong chờ của cô, hai mắt Tống Lãnh Thần híp lại, dường như anh không thể tin được điều mà mình vừa nghe thấy.


"Anh...!không vui sao?" Chu Tịnh Sơ cứ ngỡ anh sẽ vui lắm, thậm chí là bế cô lên xoay vài vòng, nhưng nào ngờ biểu cảm trên mặt anh lại thâm trầm như vậy, điều đó khiến cô có chút hụt hẫng, cánh tay trên cổ anh cũng buông xuống tự bao giờ.

"Không phải là anh không vui, Tịnh Sơ, em đừng hiểu nhầm." Tống Lãnh Thần thấy cô rầu rĩ liền giải thích nhanh: "Anh chỉ là đang cực kì cảm thấy bất ngờ mà thôi, không ngờ anh cũng được làm cha cơ đấy, lần đầu tiên trong đời anh có con...!Anh vui, thật sự rất vui."
Bất kì người đàn ông nào khi nghe tin người phụ nữ mà mình yêu thương mang thai sẽ rất ngạc nhiên và bất ngờ, Tống Lãnh Thần cũng không ngoại lệ.

"Không phải anh không thích à?" Chu Tịnh Sơ ngờ vực hỏi, cô không tin tưởng cho lắm.

Rõ ràng lúc nãy mặt anh đanh lại, mày nhíu chặt, sao bây giờ thay đổi nhanh quá vậy?
"Sao không thích cho được chứ, Tịnh Sơ, chỉ có em mới có thể trở thành mẹ của con anh, cũng chỉ có em mới xứng đáng thôi." Tống Lãnh Thần ôm chặt cô vào lòng, sự ấm áp bỗng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, khiến anh cực kì thoải mái.

"Vậy thì còn được." Chu Tịnh Sơ đã hiểu ý của anh, hóa ra lúc nãy là do anh ngỡ ngàng quá mà chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, bây giờ nhìn anh mà xem, vui đến mức bàn tay siết chặt lấy cô không buông.

"Thế anh thích con trai hay con gái?"
Hỏi câu này là để xem Tống Lãnh Thần có phải là người trọng nam khinh nữ hay không, nếu thật thì chắc chắn cô sẽ giận anh cho xem.

Người đàn ông không làm cô thất vọng, anh chẳng suy nghĩ gì mà đã đáp ngay:
"Trai hay gái gì anh cũng đều thích, miễn con của chúng ta thì được rồi."
"Ừm, câu trả lời này khiến em hài lòng."
"Hài lòng như vậy, thế em định sẽ thưởng cho anh thế nào đây?"
"Thưởng gì chứ?"
"Chẳng hạn..." Bàn tay Tống Lãnh Thần không yên phận bắt đầu men theo áo cô mà đi lên.

"Ách, không được!" Chu Tịnh Sơ vội bắt lấy cánh tay anh, cô nghiêm giọng: "Em đang mang thai mà."
"Anh đã từng hỏi qua Tần Du rồi, chỉ cần không vận động mạnh là được." Tống Lãnh Thần không buông tha, giờ đây cơ thể anh đang rất khao khát người phụ nữ trong lòng, anh không muốn dừng lại.


"Chuyện này mà anh cũng hỏi qua cơ?" Cô giật mình, anh hỏi Tần Du bao giờ chứ, có lừa dối cô không đấy?
"Lúc trước đã hỏi rồi, em đừng lo."
"Anh suy nghĩ thấu đáo thật đấy!"
"Phải vậy chứ."
Vừa dứt lời Tống Lãnh Thần đã bắt đầu tấn công, anh hôn lên bờ môi đỏ mọng của Chu Tịnh Sơ một cách dịu dàng.

Cả hai người dần dần ngã xuống giường, vài giây sau đó áo quần được quăng ném loạn xạ dưới nền gạch cẩm thạch màu trắng.

"Vợ yêu, cả đời này anh sẽ không phụ em."
"Lời hứa của anh, em hoàn toàn tin tưởng."
Đi qua bao thăng trầm, bao sóng gió, cuối cùng cả hai cũng có thể tận hưởng được chuỗi ngày sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.

Từ những người xa lạ, tính cách đối lập, nhưng thoáng chốc đã gặp phải nhau và yêu lấy đối phương, đó phải chăng là duyên phận?
Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa, phiêu diêu.

Thời tiết mùa đông tuy lạnh giá, nhưng so với hai trái tim ấm áp của Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ lúc bấy giờ thì chẳng hề hấn gì...!
Hoàn chính văn.

20/4/2022 22:00.


Bình luận

Truyện đang đọc