Sau khi gọi cho Tống Lãnh Thần xong thì Cao Nhã Kỳ điên cuồng lái xe rời khỏi nơi hoang vu này, trong điện thoại của Chu Tịnh Sơ không có số của Lạc Quân Bách, vậy nên cô không thể gọi cho bạn trai mình được.
Cao Nhã Kỳ lái xe đến trung tâm thành phố, dừng chân trước biệt thự của Lạc Quân Bách thì may mắn rằng hắn cũng vừa xử lý công vụ trở về.
"Quân Bách, Quân Bách." Vừa xuống xe đã thở hổn hển, hiện tại tâm trạng cô đang rối bời, trong đầu cứ luôn suy nghĩ điều không may sẽ xảy đến.
"Có chuyện gì vậy Nhã Kỳ?" Thấy được tia sợ hãi trong đôi mắt to tròn của bạn gái, Lạc Quân Bách biết cô đã gặp chuyện gì đó mà chính cô cũng không thể giải quyết được.
"Quân Bách, hãy mau cứu Tịnh Sơ, cô ấy và Tống Lãnh Thần đang gặp nguy hiểm!" Mặc dù biết Tống Lãnh Thần sẽ đến đối mặt với Tống Lãnh Vũ để cứu Chu Tịnh Sơ nhưng người như Tống Lãnh Vũ rất thâm độc, cô không thể không đề phòng.
Dù sao có thêm một thế lực mạnh như Lạc Quân Bách ở cạnh cũng có thể khiến Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ có thêm cơ hội sống.
Biết đâu hiện tại hai người họ đang gặp nguy hiểm, cô và Lạc Quân Bách cần phải đến ngay.
"Em nói gì? Mau lên xe." Sự kinh hãi trong lời nói của Cao Nhã Kỳ đã khiến Lạc Quân Bách tin tưởng điều cô nói là sự thật, hắn cũng không gặng hỏi nhiều mà đã đẩy cô lên xe rồi mới cùng thuộc hạ rời đi.
Khi đã yên vị, Cao Nhã Kỳ mới hạ giọng nói nhanh:
"Tống Lãnh Vũ bắt cóc em để trao đổi với Tịnh Sơ, Tịnh Sơ đã đến cứu em và cô ấy đã trở thành con tin của Tống Lãnh Vũ.
Em sợ hắn sẽ dùng Tịnh Sơ để uy hiếp Tống Lãnh Thần, hai người họ không đội trời chung, lần này e là lành ít dữ nhiều."
Cao Nhã Kỳ đau lòng không thôi, nước mắt chẳng kiềm được mà tuôn rơi như suối.
"Lại là Tống Lãnh Vũ?" Lạc Quân Bách nghiến răng kèn kẹt, tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, hận thù tràn ngập trên mặt.
Hắn hỏi địa chỉ cần đến rồi mới ra lệnh với thuộc hạ: "Tập trung cứu người! Đem tất cả vũ khí tối tân của tổ chức theo, nếu hôm nay Lãnh Thần có chuyện gì thì Tống Lãnh Vũ cũng không sống được!"
Thế là một lực lượng đông đảo người cùng nhau kéo đến địa điểm bắt giam Chu Tịnh Sơ.
Lạc Quân Bách là lão đại của một tổ chức lớn, tuy hắn hay cà lơ phất phơ nhưng thật sự là một người rất thông minh và quyết đoán.
Hiện tại hắn vô cùng lo lắng cho bạn thân của mình nhưng hắn lại chọn cách bình tĩnh để suy tính mọi chuyện.
Thấy khuôn mặt trầm ngâm của hắn, Cao Nhã Kỳ không biết người đàn ông của cô đang nghĩ gì, "Quân Bách, chúng ta phải làm thế nào mới cứu được họ đây?"
Nếu xuất hiện một cách công khai cũng chẳng phải cách hay, nhưng nếu không làm như vậy thì làm được gì?
Đây cũng là điều mà Lạc Quân Bách đang nghĩ đến.
Đôi mắt hắn tối lại, con ngươi không hề chuyển động:
"Chúng ta không thể xuất đầu lộ diện như vậy, cách tốt nhất là nên mai phục từ bên ngoài."
"Rồi sẽ thế nào nữa?" Lời Lạc Quân Bách nói có lý lắm, nhưng mai phục như thế liệu tình huống bất trắc nào có xảy ra trước khi hắn ra tay hay không?
"Địa hình ở nơi đó thế nào, em kể lại cho anh xem."
Nghe lời hắn, Cao Nhã Kỳ bình tĩnh nhớ lại:
"Đó là một khu đất bỏ hoang, cách đấy mấy trăm mét có một bức tường cao đang xây thành rào chắn nhưng vẫn chưa hoàn thành, xung quanh có rất nhiều cây cối, dẫn vào căn nhà đó là một con đường dài."
"Chúng ta sẽ đậu xe cách căn nhà một khoảng khá xa rồi âm thầm tiến đến." Lạc Quân Bách nói lên diệu kế của hắn và ra lệnh với thuộc hạ: "Các chú phải hết sức cẩn thận mà ẩn nấp xung quanh nơi đó, đợi đến khi tôi giết được Tống Lãnh Vũ thì xông vào phá vòng vây."
Tên thuộc hạ đang lái xe nghe thế thì ngẩn người:
"Lão đại, anh định sẽ tự tay giết chết Tống Lãnh Vũ, bằng cách nào chứ?"
Cao Nhã Kỳ cũng ngỡ ngàng, bỗng nhớ ra chuyện gì đó cô liền thốt lên:
"Anh là cao thủ bắn tỉa, chẳng lẽ anh định..."
"Đúng vậy, chính là dùng cây súng bắn tỉa của anh để giết chết Tống Lãnh Vũ." Hôm nay bằng mọi giá Lạc Quân Bách phải đưa Tống Lãnh Vũ xuống địa phủ!
Xe dừng lại cách căn nhà một khoảng xa, sau đó tất cả các thuộc hạ của Lạc Quân Bách đều nhanh chóng chia ra thi hành nhiệm vụ.
Cao Nhã Kỳ không an tâm ở lại nên đã chạy theo bước chân của Lạc Quân Bách, hắn chạy quá nhanh nên cô cũng dùng hết sức để chạy theo, có mệt mỏi thế nào cũng mặc kệ, giờ đây tính mạng của Chu Tịnh Sơ và Tống Lãnh Thần là quan trọng nhất.
Đúng như lời Cao Nhã Kỳ nói, nơi này có một bức tường cao hơn hai mét, nhưng ngặt nỗi lại không có điểm tựa giúp Lạc Quân Bách.
Không cần hắn dặn dò, một tên thuộc hạ đã khom người xuống.
"Lão đại."
Lạc Quân Bách hài lòng về sự ăn ý này, hắn không chần chừ gì nữa liền leo lên lưng thuộc hạ của mình rồi mới đứng vững lên vai anh ta.
Sau bức tường, Lạc Quân Bách chứng kiến được một cảnh tượng khiến hắn phải sửng sốt.
Đó là hình ảnh Tống Lãnh Vũ đang dùng Tống Hoắc để uy hiếp Tống Lãnh Thần, bắt anh phải tự kết liễu đời mình.
Tống Lãnh Thần không phản kháng, dường như chỉ vài giây nữa thôi thì anh sẽ nổ súng và tự sát.
Lạc Quân Bách thấy Chu Tịnh Sơ đang khóc lóc dữ dội, cả cơ thể cứ run lên bần bật.
Giây sau đó hắn còn nghe thấy từ miệng Tống Lãnh Thần thốt ra vài từ.
"Xin lỗi em, Tịnh Sơ."
Tống Lãnh Thần sắp nổ súng!
Không được, hắn không thể để chuyện này xảy ra!
Lạc Quân Bách đã tia chuẩn xác súng về phía đầu của Tống Lãnh Vũ, và chính thời khắc quan trọng này hắn liền nổ súng.
"Đoằng" một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu van của mọi người.
"Lãnh Thần!"
"Lão đại!"
Nghe tiếng súng đanh thép vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, ai nấy cũng tưởng rằng phát súng vừa rồi là do Tống Lãnh Thần tự bắn vào thái dương của mình.
Nhưng nhìn kĩ mới thấy rằng đó là điều không phải!.