SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Chu Tịnh Sơ năng nổ cả ngày, cô mệt lã người, đến tối thiếp đi trên bàn lúc nào không hay.

Tống Lãnh Thần không khỏi xót xa khi chứng kiến cảnh cô hết mực vì mục đích đặt ra, anh biết cô tài năng, nhưng nào ngờ cô lại tập trung xem tài liệu mà không quan tâm gì cả.

Cô nằm trườn ra trên bàn, đầu gối lên tay ngủ ngon lành.

Mi mắt cô khẽ động, cũng không biết là vì cớ gì.

Tống Lãnh Thần nhìn vào laptop của cô, trên đấy là các hạng mục anh từng duyệt qua.

Anh biết cô đang tìm hiểu sâu về Tống thị, bởi cô hoàn toàn không rành gì về công ty của anh, muốn làm việc được ở đấy thì ít nhất cũng phải nắm kiến thức của Tống thị trong tay.

Cô không yêu thích việc thư kí này nhưng cô đã bỏ khá nhiều thời gian cho nó, không những thế mà cô còn tập trung cao độ.

Tống Lãnh Thần nhìn nhận được thái độ của cô, từ đầu quyết định để cô ở cạnh mình là điều chính xác nhất.

Nhìn Chu Tịnh Sơ ngủ ngon lành, anh không nỡ đánh thức cô.

Khom người xuống, anh từ từ bế cô lên.

Anh dùng lực nhẹ nhất có thể để khiến cô không phải thức giấc, rồi mới đặt cô xuống chiếc giường êm ái.


Chu Tịnh Sơ "ưm" một tiếng, cô trở mình và bắt đầu ngủ tiếp.

Tống Lãnh Thần chỉ đứng nhìn cô chăm chú, anh kéo chăn đắp cho cô rồi mới leo lên giường, cố gắng không suy nghĩ đến chuyện ân ái nồng nhiệt kia mà bắt đầu đi sâu vào giấc ngủ an lành.

Hai ngày nữa đã trôi qua, Chu Tịnh Sơ chính thức đã tìm hiểu và học hỏi xong về những thứ có liên quan đến Tống thị, cô chủ yếu nắm tình hình quan trọng của công ty, nhất là những gì liên quan nhất đến công việc thư kí của cô.

Đứng trước mặt Tống Lãnh Thần, cô đã có thể tự tin nói rằng bản thân có thể làm việc được rồi.

"Được, cùng tôi đến Tống thị." Tống Lãnh Thần nhìn và thấy được những nỗ lực của cô trong thời gian qua, anh không nghi ngờ về năng lực của cô chút nào cả.

Nếu cô còn nhiều khiếm khuyết thì anh sẽ dạy cho cô, từng chút một.

Anh quyết để cô trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh mình, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.

Tại Tống thị, Tống Lãnh Thần nói với tất cả mọi người rằng cô chính là thư kí mới của anh, điều này khiến các nhân viên không khỏi tò mò.

Để trở thành thư kí của một vị tài phiệt khó tính như anh đâu phải dễ, nhất định phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn.

Nhưng nhìn cũng biết Chu Tịnh Sơ là người mới, rất ít kinh nghiệm, thế mà cô đã được thay thế thư kí cũ - một người phụ nữ xuất sắc thật sự.

Vì cớ đó mà nhân viên mới nghi hoặc, họ tự hỏi liệu có khi nào Chu Tịnh Sơ đi cửa sau hay không?
Tuy nhiên bọn họ không dám để lộ ra mặt suy đoán của mình, bởi họ không muốn mất việc.

Nhìn ánh mắt của các nhân viên dành cho cô, Chu Tịnh Sơ biết họ nghĩ gì, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều, cô nên làm tốt bổn phận của mình là được.

"Tôi không thích xã giao, nhất là buổi tối." Vừa bước vào thang máy chuyên dụng thì Tống Lãnh Thần đã cất tiếng.

Chu Tịnh Sơ nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Em phải lễ phép hơn nữa."
Nghe Tống Lãnh Thần nhắc nhở, Chu Tịnh Sơ nhíu mày nghi hoặc:
"Tại sao?"
"Vì em đã trở thành thư kí của tôi, đây là công việc của em, lương bổng em vẫn sẽ nhận đầy đủ.

Thế nên tôi muốn em hoàn thành tốt chức trách của mình."
Chu Tịnh Sơ cứ nghĩ Tống Lãnh Thần ép buộc cô mà thôi, nào ngờ anh cũng phát lương cho cô nữa đấy.

Thư kí tổng giám đốc nghe nói được nhận tiền cao lắm, liệu cô cũng sẽ lãnh được một con số trên trời?
"À...!vâng, tôi hiểu rồi." Chu Tịnh Sơ lập tức thay đổi thái độ, có tiền cũng tốt, cô có thể tự nuôi bản thân mà không cần phải xài phung phí từ Tống Lãnh Thần.

Anh đã từng cho cô một tấm thẻ, muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt nhưng Chu Tịnh Sơ lại không hề dùng tới nó.


Bởi đó không phải tiền do cô làm ra, cô sẽ không động đến.

Chu Tịnh Sơ bắt đầu sắp xếp lịch trình cho Tống Lãnh Thần, cô xem lại các lịch trình trước đây của anh thì mới thấy thư kí cũ kia thật sự rất biết ý.

Thời gian vừa vặn, cũng chưa từng để anh đi ăn hay dự tiệc vào buổi tối nào.

Đúng là người bên cạnh Tống Lãnh Thần, hiểu ý anh thật.

Công việc thư kí không có khó khăn nào với Chu Tịnh Sơ cả, chỉ là cô chưa quen nên các thao tác chưa thể nhuần nhuyễn mà thôi.

Có một tập tài liệu cần chữ kí của Tống Lãnh Thần, thế là Chu Tịnh Sơ mới mang sang phòng anh.

Cánh cửa được cô gõ hai tiếng, chẳng mấy chốc bên trong đã vọng ra tiếng nói của người đàn ông.

"Vào đi."
Chu Tịnh Sơ đẩy cửa đi vào, cô bắt chước các thư kí trên phim ảnh, đi một cách từ tốn dịu dàng.

Đặt tập tài liệu trước mặt anh, cô cất giọng thanh thoát:
"Tống tổng, tài liệu cần anh xét duyệt."
Tống Lãnh Thần cầm lấy tài liệu từ tay Chu Tịnh Sơ, không cần nhìn nó là gì mà đã đặt bút xuống kí tên.

Nhanh chóng trên giấy xuất hiện nét chữ cứng cáp dễ nhìn.

"Anh không đọc qua sao?" Chu Tịnh Sơ khó hiểu, nếu lúc nào anh cũng kí mà không xem lại thì lỡ có sơ xuất gì thì ai chịu trách nhiệm đây?
"Tôi tin tưởng em." Ý của anh rất rõ, anh tin cô đã đọc qua rồi và mới mang vào để anh kí tên.

Nếu cô thấy tài liệu này có vấn đề gì đó thì sẽ không để anh kí vào đâu.


"Hả?" Chu Tịnh Sơ hoàn toàn ngỡ ngàng, nói như thế chẳng khác nào nếu có sơ sót gì thì người chịu trách nhiệm há chẳng phải cô hay sao? Chuyện này sao mà nực cười quá vậy nhỉ?
"Hả cái gì, đi làm việc đi." Tống Lãnh Thần cười cười, anh thật sự vui vẻ khi chứng kiến cảnh Chu Tịnh Sơ ngẩn người ra như thế.

Cô dễ thương chết mất!
Chu Tịnh Sơ cầm lấy tài liệu trên bàn, cô chu môi thầm bất mãn trong lòng, sau đó mới xoay người rời đi.

Lúc cô mở cửa ra thì đập vào mắt là hình bóng của một cô gái xinh đẹp, cô nhìn ra được sự bất ngờ trong đôi mắt của cô ấy.

Một hương thơm ngào ngạt cứ thế xộc thẳng vào mũi, trong giây lát Chu Tịnh Sơ đã nhận ra người đứng trước mặt mình là ai.

Cô ấy xuất hiện thì mùi hương thơm ngát kia cũng xuất hiện, Chu Tịnh Sơ nhớ lại lần đầu tiên mình gặp cô ấy, khi đó chính là ở quầy thuốc tây.

Đến bây giờ Chu Tịnh Sơ mới ngộ ra một chuyện, hóa ra cô cảm thấy hương thơm trên người Cao Tố Cẩm quen thuộc là vì cô từng ngửi được nó trên cơ thể của Tống Lãnh Thần.

Nghĩ đến đây, một cảm giác khó chịu không nói nên lời bỗng ập đến, nó khiến cô tức tối không thôi.

Theo phép lịch sự Chu Tịnh Sơ gật nhẹ đầu một cái, Cao Tố Cẩm cũng bước sang một bên nhường đường cho cô.

Cao Tố Cẩm bỗng nhớ đến lần gặp đầu tiên giữa mình và Chu Tịnh Sơ, cô ấy không ngờ Chu Tịnh Sơ lại làm việc ở tại nơi này.

Thư kí của Tống Lãnh Thần đâu phải cô, sao bây giờ lại thay đổi vậy?
Cao Tố Cẩm nhớ rất rõ thứ mà Chu Tịnh Sơ mua lúc ấy chính là thuốc tránh thai khẩn cấp, có khi nào...!Một dự cảm không lành nảy lên trong đầu Cao Tố Cẩm, chắc không phải Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ có chuyện mờ ám chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc