Vừa ngồi xuống cạnh Tống Lãnh Vũ thì Chu Cầm Hi đã đi thẳng vào vấn đề, cô ta muốn đánh nhanh thắng nhanh mà không cần dài dòng gì nhiều.
Mới đầu Tống Lãnh Vũ đã không có hứng thú với người phụ nữ trước mặt bởi trên người cô ta toàn là mùi rượu nồng nặc, nhưng khi cô ta mở miệng nói chuyện thì hắn đã thay đổi ý định.
"Gan cô đúng là không phải nhỏ nhỉ?" Tống Lãnh Vũ cười khẩy một tiếng.
"Nếu muốn trở thành người của Tống lão đại thì phải gan dạ và mạnh dạn, anh nói có phải không?" Chu Cầm Hi dựa sát người vào Tống Lãnh Vũ, bầu ngực như ẩn như hiện cứ thế chạm vào cánh tay hắn.
Hắn chứng kiến được sự mời mộc tuyệt vời này, cũng không cự tuyệt mà sẵn sàng đồng ý ngay:
"Phải."
Vừa dứt lời hắn đã đứng dậy, một tay ôm lấy eo Chu Cầm Hi và đưa cô ta vào phòng vip của hộp đêm.
Hắn khóa trái cửa, ngay sau đó đã bắt đầu hôn xuống ngực Chu Cầm Hi.
Chu Cầm Hi bắt đầu cởi quần áo trên người hắn, thái độ hết sức phối hợp.
"Em cũng thuần thục quá đấy, làm tình bao nhiêu lần rồi?" Tống Lãnh Vũ tham lam hưởng thụ vẻ đẹp của người phụ nữ dưới thân, tay cũng vội vứt bỏ những thứ vướng víu trên người cô ta.
"Anh quan tâm đến chuyện đó làm gì, miễn em khiến anh thoải mái là được rồi." Chu Cầm Hi không hề ngại ngùng chút nào, cô ta còn bạo dạn tách chân mình ra và đưa lên quấn lấy hông Tống Lãnh Vũ.
Từ miệng Tống Lãnh Vũ phát ra tiếng cười trầm khàn, "Tốt lắm!"
Không chờ đợi thêm nữa, hắn thúc mạnh hạ thân, chẳng mấy chốc đã dính lấy người Chu Cầm Hi.
Chu Cầm Hi rất hưởng thụ, vừa rên vừa la phóng đãng.
"Anh sẽ cho em sướng đến phát điên!" Tống Lãnh Vũ điên cuồng luân động trong cơ thể Chu Cầm Hi, khiến cô ta cứ reo mãi.
"Ưm...!ưm...!Lãnh Vũ, anh tuyệt lắm..."
Nếu Trình Ngạn Tiêu đã không cần cô ta thì cô ta sẽ theo Tống Lãnh Vũ, dù gì Tống Lãnh Vũ cũng rất đẹp trai, rất mãnh liệt, cũng rất cuồng nhiệt, cô ta rất thích! Vả lại cô ta sẽ nhờ hắn trả thù thay Chu Tịnh Sơ cho mình, như thế cũng hả dạ phần nào.
...!
Mấy hôm nay đầu óc Cao Nhã Kỳ cứ rối lên, thế là viện lý do đến thăm Chu Tịnh Sơ để nói ra tâm sự của mình.
Cao Nhã Kỳ não nề không thôi:
"Cậu nói đi, rốt cuộc Lạc Quân Bách kia bị làm sao vậy? Cứ muốn theo đuổi tớ tới cùng, tớ cũng tỏ rõ thái độ của mình cho anh ta xem nhưng anh ta chẳng coi ra gì, rốt cuộc tớ nên làm thế nào mới phải đây?"
Mấy ngày nay Lạc Quân Bách cứ theo Cao Nhã Kỳ suốt, hễ cô đặt chân đến đâu cũng gặp khuôn mặt điển trai của hắn.
Trai đẹp thì ai mà không thích, cô cũng mê cái đẹp lắm, nhưng ai cũng được chứ đừng là Lạc Quân Bách, gặp hắn cô chỉ càng muốn tránh xa mà thôi.
Vây vào loại người trong hắc đạo thì dễ, nhưng ra lại cực kì khó.
"Gì chứ, có chuyện này à?" Chu Tịnh Sơ ngạc nhiên không thôi, lúc nào Cao Nhã Kỳ cũng gọi Lạc Quân Bách ba chữ Lạc lão đại tôn kính, giờ đây bỗng dưng gọi cả họ lẫn tên, chỉ điều này thôi cũng cho Chu Tịnh Sơ thấy được sự bất mãn trong lòng bạn thân mình.
"Tịnh Sơ, tớ biết anh ta nào yêu tớ, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Cũng vì vậy mà tớ mới luôn từ chối, nhưng người đàn ông đó vốn không bận tâm.
Phiền chết tớ mất!" Cao Nhã vò đầu bứt tai, thật sự chỉ muốn xua đuổi đóng phiền phức này đi mà thôi.
Càng nhanh càng tốt!
"Không phải chứ, sao Lãnh Thần nói Lạc lão đại biết tiến biết lui, không thích ép buộc người khác, nếu phụ nữ cự tuyệt anh ta thì anh ta sẽ quyết định từ bỏ." Lúc trước cô có hỏi Tống Lãnh Thần, và anh đã trả lời như thế.
Cô cứ nghĩ Lạc Quân Bách đã buông bỏ Cao Nhã Kỳ rồi vì dù sao lòng cô ấy cũng cứng như đá, nhưng hình như là cô đã sai.
"Nếu được như thế thì hay." Cao Nhã Kỳ thở dài một hơi, "Tớ sợ đắt tội anh ta nên luôn kính cẩn, nhưng ý tứ cũng đã bộc lộ rõ ràng qua lời nói.
Chẳng lẽ anh ta ngốc đến mức không hiểu?"
Càng nghĩ càng tức, Cao Nhã Kỳ sắp phát điên thật rồi đây!
"Nếu đúng như cậu nói thì...!có lẽ Lạc lão đại đã để mắt đến cậu rồi!" Chu Tịnh Sơ mạnh dạn đưa ra suy đoán, "Dù sao cậu cũng là một cô gái tốt, đẹp người đẹp nết, thùy mị lại ôn nhu, tớ còn thích huống hồ là đàn ông!"
"Cậu đấy, chỉ giỏi chọc ghẹo tớ!" Cao Nhã Kỳ vui mừng vì lời khen của bạn thân, khóe môi bất giác cong lên: "Nhưng mà nói Lạc Quân Bách thích tớ là chuyện không thể, nếu có thì cũng là hứng thú nhất thời thôi, một thời gian sau sẽ trở về như cũ."
"Sao cậu lại chắc chắn điều đó như vậy?" Chu Tịnh Sơ hoài nghi hỏi.
"Cậu nghĩ xem, loại người như Lạc Quân Bách thì có thể yêu người khác không?"
Chu Tịnh Sơ trầm ngâm suy nghĩ, vài giây sau cô gật đầu cái rụp:
"Có, sao lại không được chứ! Điển hình là Tống Lãnh Thần.
Lúc đầu Lãnh Thần cũng không hề yêu tớ nhưng sau đó anh ấy đã thay đổi, hiện tại rất quan tâm và trân trọng tớ."
"Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần và Lạc Quân Bách là hai trường hợp khác nhau." Cao Nhã Kỳ muốn tá hỏa vì lý lẽ của bạn thân, "Không biết nói thế cậu mới hiểu, nhưng mà tớ thấy Lạc Quân Bách không giống với Tống Lãnh Thần nhà cậu.
Thôi thôi, tớ không muốn vây vào đâu."
Dù sao Cao Nhã Kỳ cũng là con gái của một gia đình hào môn, gia giáo lễ nghi đầy đủ, nếu như cô thật sự ở bên cạnh một người như Lạc Quân Bách thì chắc chắn người nhà cô sẽ phát điên lên mất.
Cô cũng không muốn dính vào người đàn ông đó, nhưng tìm mọi cách cũng không thể từ chối được, hiện tại cô đang rầu rĩ làm sao!
"Nếu cậu muốn Lạc lão đại từ bỏ thì chỉ còn một cách."
Chu Tịnh Sơ nghiêm túc nói, Cao Nhã Kỳ nghe được chủ ý của bạn mình thì hào hứng hẳn:
"Cách gì chứ?"
"Lấy chồng đấy!"
"Cậu! Thật đáng ghét mà!"
"Haha."
Chu Tịnh Sơ ôm bụng cười ngặt nghẽo, Cao Nhã Kỳ thì mặt đỏ bừng bừng:
"Chủ ý của cậu đúng là không ra gì mà!"
"Sao lại không ra gì, điều tớ nói đâu phải không có lý?" Chu Tịnh Sơ ngoan cố cãi.
"Tớ chưa yêu ai thì cưới người nào bây giờ!" Chu Tịnh Sơ là đang chọc tức cô đây mà, khiến cô phải giận dỗi vì điều này.
Thấy mặt bạn thân xịu xuống, Chu Tịnh Sơ hạ giọng:
"Đùa với cậu tí thôi mà, chẳng phải vui lắm sao?"
"Xùy, có cậu vui đấy!".