TÂM ĐỘC

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

17.

Nhìn thấy Hoa Sùng, phản ứng đầu tiên của Khâu Đại Khuê là hốt hoảng lui lại, sau đó thì cười rộ lên, trong mắt hiện lên những tia hưng phấn quỷ quái.

"Đồng chí cảnh sát." Hắn nói: "Cảm ơn cậu, vì đã giúp tôi giết chết Khâu Quốc Dũng!"

Khúc Trị đập tay lên bàn, quát lớn: "Chú nói bậy gì đó!"

Hoa Sùng nói: "Cứ để ông ta nói."

Liễu Chí Tần cũng đã đuổi kịp đến phòng, phòng thẩm vấn vốn không rộng lắm, giờ đây lại có vẻ chen chúc đông đúc.

"Tôi không nói bậy." Khâu Đại Khuê cười ha hả: "Tôi đã muốn giết ông già đó từ rất lâu rồi, nhưng tôi không có can đảm, tôi không dám! Tên súc sinh đó là ba của tôi, nhưng ông ta lại hại chết mẹ và vợ tôi. Tôi đã rất nhiều lần mơ thấy mình cầm con dao nhỏ, đâm hắn vài chục nhát lên người, nhưng mẹ nó cái gì tôi cũng không dám làm. Tôi chỉ biết ở trong nhà lão, mỗi ngày phụ lão sáng bán bánh trưa bán cơm tối khuya bán đồ ăn vặt, cùng nuôi Vi Vi với hắn. Nếu Vi Vi là con trai thì nghèo một chút cũng không sao, nhưng nó lại là con gái, các người đã gặp qua con bé chưa, rất đáng yêu, rất xinh xắn, như mẹ nó. Con gái không thể quá thiếu thốn, tôi muốn nó có cuộc sống tốt hơn, nhưng tôi không có bản lĩnh, một kẻ làm công nghèo khó, không thể nào chu cấp cho con bé một cuộc sống vẹn toàn được."

"Tuy...tuy rằng cuộc sống không quá thiếu thốn, nhưng ai nói mỗi người sinh ra đều bình đẳng?" Khâu Đại Khuê vuốt mặt, nặng nề nói, "Con mẹ nó sao có thể bình đẳng cho được. Nếu Vi Vi sinh trong gia đình khá giả, nó sẽ là công chúa nhỏ, nhưng không, con bé đầu thai vào nhà tôi, làm con gái tôi. Tôi có thể cho nó cái gì? Cái nhà này có thể cho nó cái gì? Vi Vi của tôi, từ lúc lọt lòng đã thua thiệt rồi."

Cả căn phòng chìm trong im lặng.

Con nít luôn vô tội. Khâu Đại Khuê giết Khâu Quốc Dũng, thủ đoạn rất tàn nhẫn, khó có thể tránh khỏi án tù. Mà lúc hắn đập đầu Khâu Quốc Dũng, Vi Vi ở ngoài cửa, con bé chỉ mới 7 tuổi. Có thể nó không nhìn thấy thảm kịch, nhưng nó vẫn nghe được tiếng đập của búa, vẫn nghe được tiếng la thét cuối đời của Khâu Quốc Dũng, thậm chí nghe thấy tiếng máu người bắn lên tung toé xen lẫn tiếng cười vang.

Nó có thể ngửi được mùi máu tươi đặc quánh trong không khí. Nó có thể nhìn thấy dòng máu đen ngòm chảy ra dưới khe cửa.

Con bé sống trong ngôi nhà đó 7 năm, là tổ ấm, giờ vì một giây phút ám ảnh đó, ngôi nhà liền biến thành địa ngục.

Có thể con bé cũng đã thấy được bố mình cầm búa, cả người đầy máu ra khỏi căn phòng đó. Nó hoảng sợ liếc nhìn vào trong phòng, thấy được thi thể Khâu Quốc Dũng nằm trong vũng máu, hộp sọ vỡ nát, cũng nhìn thấy tấm mành cườm bị máu văng thấm đẫm.

Con bé sinh ra không lâu mẹ đã mất, giờ cũng mất đi ông nội, và chỉ ít lâu sau, bố nó cũng sẽ phải rời xa nó.

Hoa Sùng buồn nhiều lắm, anh nghĩ đến Vi Vi, thở dài một hơi.

"Tôi không dám giết lão, không dám giết lão!" Khâu Đại Khuê hung hăng nghiến răng, "Nhưng lão già đó nên sớm chết đi! Loại người như lão không đáng sống!"

Hoa Sùng cố gắng áp lại cảm giác vô lực kia, hỏi: "Cho nên chú vẫn luôn nhẫn nhịn?"

"Đúng vậy, tôi nhẫn nhịn." Khâu Đại Khuê có vẻ khá thoải mái, "Lúc Tiểu Lị đi rồi, sáu năm ròng tôi vẫn nhịn lão ta. Nhưng gần đây lão ta càng lúc càng thô bạo, đụng một tý liền đánh đập người khác. Tôi con mẹ nó cũng cắn răng chịu đựng, nhưng lần này tôi không nhịn nổi nữa."

"Ha ha, tôi mà biết cảm giác giết lão lại sảng khoái đến thế, tôi đã sớm xiên chết lão rồi!"

Hoa Sùng kìm chế lửa giận: "Lúc đó Khâu Quốc Dũng đã làm cái gì?"

Khâu Đại Khuê nở ra một nụ cười vặn vẹo: "Đồng chí cảnh sát, chẳng phải anh luôn cho rằng hôm đó tôi phát hiện ra thi thể bằng mùi thối rữa, nhưng lại không báo cảnh sát nên rất khả nghi sao? Lão già Khâu Quốc Dũng đó cũng nghĩ như cậu vậy. Lão ta cho rằng tôi cố tình phát hiện Từ Ngọc Kiều, để lên báo án, làm cảnh sát sẽ tra ra chuyện mẹ và vợ tôi, đến bắt lão đi! Các cậu cũng thấy rõ ràng, lão rất sợ gặp mặt cảnh sát, có tật thì giật mình, lão ép chết mẹ và vợ tôi, biểu hiện khủng hoảng của lão chính là chứng cứ!"

"Khâu Đại Khuê dồn dập thở dốc, rồi nói tiếp: "Nhưng mà các vị cảnh sát đều nghi oan tôi rồi. Anh cảnh sát, anh cho rằng tôi có dính líu đến cô gái bị giết kia, còn Khâu Quốc Dũng thì nghĩ tôi hô hoán báo động là để cảnh sát bắt lão đi. Nhưng sự thật làm gì phức tạp như vậy. Đúng, bãi đất hoang kia rất hôi mùi rác, người bình thường sẽ không nghe ra mùi xác chết sình thối, nhưng tôi lại khác. Vì sao? Vì lúc trước, khi tôi về nhà, là xác Tiểu Lị đang ở trong, thi thể sình thối! Cái mùi đó, tôi, tôi.... cả đời tôi cũng không quên được!"

Quanh quẩn trong không khí như phảng phất một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Khâu Đại Khuê cười haha hai tiếng: "Nhưng mà lúc ngửi cái mùi ấy, tôi cũng không nhớ ra ngay, chỉ thấy mùi nghe thật quen, không nhớ ra mùi thi thể thối rữa.Tôi cũng không hay lo chuyện bao đồng, khu đất hoang đó cũng rất ít khi đi ra, chỉ là hôm đó như có một luồng sức mạnh vô hình thôi thúc, xui khiến tôi đi tìm nơi phát ra thứ mùi đó. Lúc nhìn thấy thi thể tôi bị dọa sợ đến ngốc, chỉ biết ngồi sụp xuống đất, không thể bò nổi chứ đừng nói là đi, đầu óc thì không nghĩ được gì, chỉ biết ra sức la hét thật to. Tôi đúng là một thằng nhát gan, phụ nữ chưa chắc đã la to như tôi. Cũng chính lúc ấy, tôi mới nhớ ra mùi hôi ấy chính là mùi thi thể."

Khâu Đại Khuê cố gắng hớp từng ngụm không khí: "Trong tình trạng như vậy, tôi không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Lúc tôi hoàn hồn lại thì đã có người khác báo. Lúc sau nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ, không báo nguy là đúng, vì một khi đã báo các người sẽ bám dính lấy nhà tôi điều tra, các phim truyền hình đều có tình tiết như vậy. Sau đó các người sẽ phát hiện ra nhân thịt bánh bao nhà chúng tôi có vấn đề."

Hoa Sùng nhíu mày: "Cái chú lo lắng chính là cái này?"

"Anh cảnh sát, anh nghĩ đây là chuyện vặt vãnh sao?" Khâu Đại Khuê cười thảm, lắc đầu: "Nhân bánh nhà chúng tôi không phải lúc nào cũng có vấn đề, có khi cũng dùng thịt tươi. Nhưng thịt tươi rất đắt, chẳng lẽ hư rồi thì cứ thế bỏ đi? Huống chi thịt cũng không phải là quá hư, chỉ hơi có mùi một chút. Tôi với Khâu Quốc Dũng ướp thịt rất đậm, để át mùi thiu, rồi hấp thành bánh bao đem bán. Anh cảnh sát, cục vệ sinh an toàn thực phẩm cấp cho chúng tôi tờ phép để buôn bán, nhưng một khi phát hiện thịt có vấn đề, chúng tôi sẽ bị buộc ngừng kinh doanh."

"Không bán, tức là nhà tôi không còn đường sống. Đối với các người có thể là chuyện nhỏ, nhưng đó là nguồn sống duy nhất của cả nhà tôi.... Cái tên hay giành mặt bằng bán quán với nhà tôi, Lý Bảo Liên ấy, hay nói cái câu gì mà "Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của con người". Tôi hỏi ai nói thế, ông ta bảo ai cũng nói như thế." Khâu Quốc Dũng xoa mắt: "Nhưng tôi nghĩ là họ nói sai rồi, tôi không biết bần cùng có hạn chế sự tưởng tượng của tôi không, nhưng tôi biết, giàu có hạn chế sự tưởng tượng đấy! Các người có bao giờ biết được, chúng tôi từ khi sinh ra đã ở dưới lòng bàn chân người khác, chịu bao nhiêu giày xéo đâu!"

Khâu Đại Khuê thở một tiếng: "Cho nên tôi không dám báo cảnh sát, thấy các anh ở đâu thì lo sợ, tôi rất hối hận khi phát hiện ra thi thể, hối hận khi mình lại la to như thế, tôi cũng hận cô gái kia, nếu cô ta không chết ở đó, các người sẽ chẳng bao giờ chú ý đến tôi, cũng sẽ chẳng bao giờ biết chuyện nhân thịt bánh bao."

Liễu Chí Tần quay đầu nhìn Hoa Sùng, thấy anh đang mân mê đôi môi của mình, sắc mặt rất xấu.

"Từ lúc tôi phát hiện ra thi thể, Khâu Quốc Dũng nổi điên như cơm bữa, lão nghi ngờ lung tung, nói tôi cố tình muốn hại chết lão. Tôi cũng nhịn, lười cãi nhau với lão. Cái lão sợ là chuyện khác, lão sợ các anh điều tra ra cái chết của mẹ và vợ tôi, còn tôi thì sợ các anh tra ra chuyện nhân bánh bao. Nhưng cả hai chúng tôi đều sợ cảnh sát tìm tới nhà."

"Lão có đánh mắng tôi thì tôi cũng nhịn được, nhưng tôi không nghĩ đến có ngày lão lại ra tay với cả Vi Vi. Lão già súc sinh, đánh chết bằng búa cũng còn thấy nhẹ, tôi phải chậm rãi tra tấn lão mới phải!"

Khâu Đại Khuê giận đến đôi vai run bần bật: "Lúc các người tra ra nhân thịt nhà tôi có vấn đề, lão mắng tôi té tát trên đường về nhà, về đến nhà thì đập phá đồ đạc, còn đá hỏng cả cửa ra vào. Tôi cũng hoảng loạn lắm, không biết làm sao bây giờ. Lão ta ở nhà suốt, tôi không dám nhìn mặt lão bèn ra ngoài tìm bạn đánh bài. Hai ngày sau tôi đón Vi Vi từ trường về nhà, phát hiện lão ta đã gỡ mất cái mành cườm của mẹ tôi đem đi vứt. Vi Vi rất thích cái mành đó, vừa thấy bị mất nó khóc toáng lên. Tôi đi kiếm nhặt cái mành về, treo lên lại, sau đó ra ngoài tìm dụng cụ đóng lại cái cửa bị hỏng. Nhưng vừa ra ngoài thì tôi lại nghe tiếng Vi Vi khóc, còn Khâu Quốc Dũng thì mắng chửi, tôi tức giận, tay còn cầm cây búa vội vàng chạy vào trong nhà."

Khâu Đại Khuê siết chặt nắm tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên vằn vện: "Lão ta đang phá hư cái mành! Vi Vi quỳ dưới đất ôm chân lão thì lão đá Vi Vi, còn tát con bé một bạt tai!"

"Đó là con gái tôi! Lão hại chết mẹ và vợ tôi chưa đủ, còn muốn hại con gái tôi! Tôi ôm Vi Vi ra ngoài phòng, lão còn mắng chửi ở bên trong. Cửa gỗ cũ rồi không cách âm được, tôi chỉ có thể quát Vi Vi, nói nó dù có nghe thấy bất cứ cái gì cũng không được vào phòng. Sau đó tôi đóng cửa lại, giết chết lão. Tôi dùng búa đập vào đầu lão, không biết bao nhiêu cái, chắc cũng hơn chục cái đi, không nhớ rõ nữa."

Khâu Đại Khuê lại cười rộ lên: "Con mẹ nó nên sớm đập chết lão, thứ súc sinh."

Trong phòng thẩm vấn quanh quẩn tiếng cười méo mó. Dù là Hoa Sùng, cũng không nghĩ đến chuyện điều tra vụ án Từ Ngọc Kiều lại dẫn đến một thảm kịch gia đình khác.

Tuy anh biết rõ thảm kịch này không phải do anh, điều tra chuyện nhà Khâu Đại Khuê là hợp tình hợp lý. Cũng biết rõ cho dù không có vụ án của Từ Ngọc Kiều, anh và Liễu Chí Tần không tra ra được nhân thịt nhà họ có vấn đề, sau này cũng sẽ có nguyên nhân khác thúc ép Khâu Đại Khuê giết người.

Nhưng cho dù là vậy, cũng sớm quen với những cái chết, nhưng vẫn không thể hết buồn, câu nói của Khâu Đại Khuê như nặng trịch trong tâm.

Hiện giờ Khâu Quốc Dũng đã chết, xác của Vương Tố và Phó Lị cũng đã hỏa táng từ lâu, nguyên nhân cái chết của hai người họ là gì, Khâu Quốc Dũng có ép họ thật không, đã không thể nào điều tra được nữa. Đau đớn nhất chắc chắn phải là Khâu Vi Vi, tuổi còn nhỏ mà đã trải qua chuyện bố dùng búa đánh chết ông nội, sau này sợ sẽ lãnh tử hình, không về được nữa.

Con bé phải làm sao bây giờ?

Nó phải sống như thế nào?



Trở về văn phòng, Hoa Sùng kéo ghế dựa, lấy tay che hết nửa khuôn mặt, trong lòng nhiều mối ngổn ngang.

Liễu Chí Tần đi đến, kéo cái ghế dựa bên cạnh ra, nhẹ nhàng ngồi xuống. Văn phòng chỉ mở vài cái đèn, tranh tối tranh sáng.

Một lúc lâu sau Hoa Sùng mới ngẩng đầu, ánh mắt mỏi mệt lại càng thêm mờ mịt, giọng nói cũng khàn đi: "Trễ rồi, cậu mau về nhà đi."

"Còn anh thì sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Tôi à?" Hoa Sùng miễn cưỡng cười cười: "Tôi ngồi đây tí nữa."

Liễu Chí Tần không đứng dậy, cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ngồi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng nhíu mày: "Sao còn chưa về?"

"Anh nói ngồi lại một chút, nên tôi ngồi chờ anh một chút." Liễu Chí Tần dịu dàng nói, giọng cậu trầm ấm như một dòng suối nước nóng.

Hoa Sùng ngạc nhiên, cánh môi hé ra, nhưng lại thất thần không nói được gì.

Liễu Chí Tần chạm lên mu bàn tay anh mấy cái, cười nhẹ hỏi: "Được không, tổ trưởng?"

Bình luận

Truyện đang đọc