TÂM ĐỘC

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

18.

"Đúng là lương tâm bị chó ăn." Hoa Sùng cũng không bất ngờ, có lẽ anh cũng mơ hồ nghĩ đến giả thiết này, "Nói như vậy, Hà Dật Đào và Trịnh Kỳ có liên quan trong cùng một sự kiện nào đấy, dẫn tới hung thủ nổi lên sát tâm. Trong mắt hung thủ, họ không hề có lương tâm, phạm phải tội quá quá lớn. Hành vi này đến nay vẫn chưa chịu sự trừng phạt tương ứng nào mà trái lại bọn họ hiện tại còn đang sống rất tốt: Trịnh Kỳ thi đậu đại học lớn, thành tích học tập tốt, còn từng đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội học sinh, sau lại lại được đến công ty lớn thực tập; Hà Dật Đào cũng thế, sự nghiệp từng bước bay lên, càng ngày càng nổi tiếng,có tiền có danh, tiêu dao tự tại. Tương lai của họ đều xán lạn."

"Đúng vậy, họ sống quá tốt, buộc hung thủ cũng chỉ có thể tự mình động thủ." Liễu Chí Tần nói: "Không chỉ muốn cho bọn họ đền mạng, còn muốn cho chó ăn luôn trái tim. Giết chóc là báo thù, còn quả tim là để khoe khoang."

Hoa Sùng khoanh tay, chau mày rất khẽ.

"Thời gian bọn họ tử vong cũng có liên quan đến nhau. Hà Dật Đào bị sát hại vừa vặn lúc thi thể Trịnh Kỳ bị phát hiện, tại sao hung thủ lại lựa chọn ngày này? Hắn có cố tình hay chỉ là tình cờ?" Liễu Chí Tần chống khuỷu tay trên lan can, "Nhưng mà Khúc Trị đã điều tra hết quan hệ của Trịnh Kỳ, cậu ta không quen biết gì Hà Dật Đào Nếu có quan hệ, tôi nghĩ chỉ có thể tồn tại trên internet."

Hoa Sùng lập tức nghĩ tới những giả thiết về bạo lực internet mấy ngày qua, "Vậy là Hà Dật Đào cũng từng có lần tham gia vào một cuộc bắt nạt ảo với Trịnh Kỳ trên mạng?"

"Khả năng này cũng cao lắm. Trịnh Kỳ thích chửi bới trên mạng, mà Hà Dật Đào cũng là hot weibo, cô ấy có biết về Internet marketing, nói thẳng ra thì, nếu cô ta chủ động muốn "kiếm fame", thì tham gia chửi mắng là điều hoàn toàn có thể. Cư dân mạng thường không phân biệt phải trái, chỉ hùa vào số đông, với những bài post từ những tài khoản có tiếng như cô ta có thể sẽ dễ dàng dắt mũi dư luận." Liễu Chí Tần thở dài, "Đáng tiếc là máy tính và di động của Hà Dật Đào đều bị hung thủ lấy đi mất. Dĩ nhiên có thể nhờ công ty weibo cung cấp tài khoản của cô ta để điều tra, nhưng theo như chúng ta phỏng đoán, hoạ sát thân của Trình Kỳ xảy ra vào năm năm trước, nếu Hà Dật Đào có liên quan trong cùng một sự kiện này thì cũng không biết cô ta có dùng weibo hiện tại không hay đã đổi tài khoản, vì như chúng ta biết thì năm năm trước vẫn chưa bắt buộc thông tin cá nhân thật của người dùng khi đăng kí weibo. Nếu có máy tính của Hà Dật Đào thì tốt rồi nhưng giờ không có, không thể điều tra được trong quá khứ cô ta đã tham gia vào những chuyện gì cả."

"Có vài chỗ không đúng." Hoa Sùng lắc đầu, "Chuyện phát sinh vào mấy năm trước. Hà Dật Đào nếu tham dự, thì cũng chưa phải là hot weibo, nên cũng không phải "kiếm fame". Khi đó cô ta còn vất vả kiếm ăn, có lẽ cô ta cũng giống Trịnh Kỳ, là áp lực xã hội quá lớn, mới lên mạng chửi bới."

"Ừ nhỉ, quả đúng là như thế."

"Hung thủ chỉ lấy đi máy tính của Hà Dật Đào, không động vào máy của Trịnh Kỳ." Hoa Sùng vừa nghĩ vừa nói: "Có lẽ trong laptop Trịnh Kỳ không có manh mối, nhưng Hà Dật Đào thì có."

"Xem ra lông động vật là manh mối rất quan trọng." Liễu Chí Tần nói: "Máy tính Trịnh Kỳ ở nhà cũng rất quan trọng."

"Điều tra Internet này vẫn phải nhờ cậu rồi, còn chuyện lông chó con tôi sẽ tìm cách điều tra." Hoa Sùng vỗ vai cậu mấy cái, "Hai vụ án này vẫn có khả năng không liên quan đến nhau, Hà Dật Đào gây thù chuốc oán tương đối nhiều, chưa hoàn thành điều tra quan hệ xã hội nên chúng ta cũng không thể khẳng định hung thủ không phải người quen ngoài đời thật của cô ta hay không."

"Cũng đúng." Liễu Chí Tần gật đầu, "Tổ trưởng Hoa, lại phiền anh vất vả rồi."

Hoa Sùng cười, "Sao hôm nay khách khí thế?"

"Không có gì, tại thấy anh bận quá, áp lực nhiều, tinh thần không tốt lắm."

Có lẽ do ánh mắt Liễu Chí Tần quá dịu dàng, trái tim Hoa Sùng trong lồng ngực bỗng cựa quậy một chút, anh mở miệng ra như muốn nói gì đó.

"Sao vậy?" Liễu Chí Tần hỏi.

(đớp trúng thính rồi chứ gì =]])

Hoa Sùng lắc đầu, muốn nói lại thôi, có lẽ gió đầu hạ nóng quá, thổi anh "ấm đầu" mất rồi.

"Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Liễu Chí Tần lại hỏi.

Hầu kết Hoa Sùng khẽ nhúc nhích, điều nghẹn ở trong lòng chưa suy nghĩ kỹ càng đã đột nhiên nói ra, "Tôi có một vụ án khó giải quyết, sau nay định nhờ cậu hỗ trợ."

Ánh mắt Liễu Chí Tần chợt tối lại "Là chuyện gì?"

Trên hành lang bỗng truyền đến tiếng cửa bị đóng sầm, Hoa Sùng như sực tỉnh khỏi cơn mê, vội nói: "Không có gì, sau này rồi nói."

Máy tính của Trịnh Kỳ ở nhà cuối cùng cũng được đưa đến, nhưng đã bị hư hỏng nặng nề, khởi động máy còn không chắc có được không nữa chứ đừng nói lấy thông tin gì.

"Này có khác gì phế liệu đâu?" Khúc Trị ngồi xổm cạnh CPU, "Hư nát vậy rồi ba mẹ cậu ta còn giữ?"

"May mắn là còn giữ." Liễu Chí Tần vừa nói vừa dỡ vỏ ngoài CPU ra, "Nếu bán ve chai, thì mò manh mối chẳng khác nào mò kim đáy bể."

"Anh Tiểu Liễu, này cậu cũng biết sửa nữa à?"

"Không biết nữa. Cứ thử xem đã."

"Quào, hacker các cậu đều đa tài vậy sao?" Khúc Trị tán thưởng nói: "Không chỉ có thể đi cọ xát não bộ với Tổ trưởng, còn có thể sửa máy tính nữa."

Liễu Chí Tần nhìn Khúc Trị một cái, cười nói: "Sao anh lại học cái từ "cọ xát não bộ" của Trương Mậu vậy?"

"Thì hai người chả phải cọ xát não bộ còn gì." Khúc Trị nói vỗ vỗ đùi, "Anh Tiểu Liễu này, có chuyện này tôi muốn nhờ cậu."

"Sao tôi cảm thấy như anh đang bẫy gì tôi vậy?"

"Làm gì có, bẫy cậu làm gì? Là cái này này, trong nhà tôi có cái điện thoại Nokia đập đá hư 7 8 năm rồi, không khởi động máy được cũng không kết nối với máy tính được luôn. Trong đó có ảnh chụp tình đầu của tôi, xử lý xong cái máy tính này cậu có thể giúp tôi xem thử được không."

Liễu Chí Tần gật đầu: "Được, tôi còn tưởng là chuyện gì."

"Hí hí đơn giản mà phải không!" Khúc Trị cao hứng nói: "Biết ngay mà, di động hay máy tính gì cũng không làm khó được cậu mà."

"Làm gì đó?" Hoa Sùng cầm một tập tài liệu trở về, tiện chân đá vào mông Khúc Trị một cái, "Hai vụ án chưa phá được cái nào mà còn dám nhàn rỗi ngồi xổm ở đây nơi quấy rầy anh Tiểu Liễu làm việc."

Khúc Trị đang ngồi xổm lắc lư, thình lình bị một đá liền lảo đảo, phẫn uất ôm mông đứng lên, "Anh là tổ trưởng mà bất công quá nha. Chưa gì đã nói em quấy rầy anh Tiểu Liễu rồi, sao không phải là anh Tiểu Liễu quấy rầy em?"

Hoa Sùng chỉ CPU đang bị mở ra, "Cậu ngồi xổm ở đây, chẳng lẽ thứ này không phải anh Tiểu Liễu sửa mà là cậu?"

Khúc Trị cũng không phải giận thật, cười nắc nẻ mấy tiếng, vừa rời đi vừa cố nói vọng lại: "Anh Tiểu Liễu, ở lại vui vẻ!"

Liễu Chí Tần không ngẩng đầu, cười nói: "Cảm ơn anh."

"Cậu hứa với cậu ta cái gì vậy?" Hoa Sùng hỏi.

"Giúp anh ấy phục hồi ảnh chụp mối tình đầu trong điện thoại cũ."

"Chậc." Hoa Sùng tự nhiên cảm thấy buồn nôn, anh tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, vỗ vỗ tập lài liệu nói: "Quan hệ xã hội của Hà Dật Đào phức tạp hơn Trịnh Kỳ nhiều, cô ta không chỉ dan díu với Lưu Gia mà còn cùng một lúc qua lại với bốn người đàn ông đã có vợ khác nữa, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn."

Liễu Chí Tần ngừng tay, "Mặt thật của cô ta khác hoàn toàn với cái danh bà chủ tiệm hoa "băng thanh ngọc khiết" trên mạng."

"Thời đại Internet như bây giờ, xem ra không chỉ có minh tinh mới cần lăng xê, người thường cũng muốn lên mạng giả tạo sống ảo." Hoa Sùng vốn dĩ chỉ thuận miệng cảm thán một câu, nói xong lại khựng lại, giống như nhớ tới chuyện gì.

"Tổ trưởng Hoa?" Liễu Chí Tần gọi.

"Đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện này." Hoa Sùng nói: "Trước vụ án của Hà Dật Đào, chúng ta đang ngồi với Trương Mậu phân tích chuyện Trịnh Kỳ và cái tác giả gì Lang Lang ấy?"

"Hạo Lang E."

"À đúng rồi, Hạo Lang E." Hoa Sùng hắng giọng, nghiêm túc hẳn, "Trương Mậu nói 5 năm trước Hạo Lang E bị người ta vu khống là đạo nhái, khi đó Trịnh Kỳ đang chuẩn bị thi vào đại học, chịu áp lực lớn nhất, có nhu cầu cần xả cơn tức nhiều nhất. Anh Tiểu Liễu, cậu có thể đi điều tra hộ tôi sự kiện 5 năm trước đó rốt cuộc là như thế nào, liệu có khả năng liên quan đến vụ án Trịnh Kỳ được không?"

"Được, lát nữa tôi sẽ đi điều tra"

Bốn gã đàn ông có vợ cùng Hà Dật Đào dan díu lần lượt bị đưa đến sở cảnh sát thành phố, Hoa Sùng thẩm vấn từng người, cũng liên lạc và điều tra cả người nhà bọn họ. Một phen bận tối mày tối mặt, trừ tổng biên tập Bình Hạo của tờ "Lạc Thành buổi sáng" ra, ba người còn lại đều có chứng cứ ngoại phạm.

"Em thấy sốc quá." Trương Mậu nói.

Hoa Sùng liếc mắt một cái, "Sốc cái gì?"

"Trước kia em vẫn luôn nghĩ Hà Dật Đào được giải "Bà chủ tiệm đẹp nhất" là do nhan sắc thật, hôm nay mới biết được là cô ta ngủ với Bình Hạo để được ủng hộ từ giới truyền thông." Trương Mậu gãi mặt, "Em có bà chị họ xa nhìn cũng rất xinh, có một tiệm lẩu, ngày nào cũng bận rộn với chồng. Năm trước nghe nói các nhà truyền thông lớn muốn bình chọn "Bà chủ đẹp nhất", chị họ em nghĩ nếu thắng giải, tiệm sẽ được quảng bá tốt hơn nên cũng đi tham gia. Đợt đó cả họ nhà em ai cũng bình chọn, còn đi xin phiếu ủng hộ từng người quen."

Hoa Sùng nhớ lại, lúc ấy Trương Mậu còn chưa gia nhập vào Tổ Trọng Án, có lần anh đến đại sảnh của Phòng Điều tra Hình sự để tìm người, còn nhìn thấy Trương Mậu cười hì hì nhờ đồng sự bỏ phiếu giúp.

"Nhà tụi em đều nghĩ là nhiều người đẹp tham gia quá nên chị em không cạnh tranh được." Trương Mậu bất đắc dĩ cười cười, "Cuối cùng chị em không thắng giải, còn thiếu người ta rất nhiều nợ ân tình. Em mà biết cái giải "đẹp nhất" này là do ngủ với đại gia mới có thì nhà em chẳng thèm tham gia đâu."

Hoa Sùng vỗ vỗ vai cậu.

"Chuyện này làm em cảm thấy ghê tởm." Trương Mậu thở dài, "Anh coi, cô ta còn có nhiều fans trên Weibo như vậy, cả nam cả nữ, còn có mấy em bé gái thấy cô ta thật thanh thuần trong sáng, lấy cô ta làm mục tiêu. Các bé nếu biết cô ta là dạng người gì.... mẹ kiếp....."

"Chuyện này em đừng để trong bụng nhiều." Hoa Sùng nói: "Người ta có quyền tự chọn thần tượng cho mình. Thích ai, đi theo ai, hâm mộ ai là do họ tự nguyện chọn, không ai buộc bọn họ thích Hà Dật Đào. Nói khó nghe một chút thì, em là cảnh sát, không nên quá lo chuyện bao đồng đâu. Thu lại cảm xúc cá nhân đi, hiện giờ chúng ta đang có hai vụ án, nhanh chóng phá án mới là việc cấp bách."

Trương Mậu gật gật đầu, lại hỏi: "A Tổ trưởng ơi, bộ anh không lúc nào có cảm xúc cá nhân sao?"

Sao lại không có cho được. Hoa Sùng nghĩ, lúc anh thẩm tra xong Doãn Siêu cảm xúc cũng muốn bộc phát, cũng may Liễu Chí Tần kịp thời xuất hiện.

Nhưng chuyện này không nên để cấp dưới biết.

Thế là anh quyết định lơ đi, chỉ cười cười, "Cảm xúc cá nhân quá thì làm sao phá án? Đừng ăn vạ nữa, đi hỏi giùm anh xem chuyện lông động vật bên kiểm nghiệm làm đến đâu rồi đi."

Sau khi Trương Mậu nhận lệnh rời đi, Hoa Sùng mở nay một trang báo mạng tên "Đời sống Lạc Thành". Trang web này được thành lập bởi một số phương tiện truyền thông chính thống và cư dân thành phố, cập nhật rốt ráo và liên tục tin tức về scandal của giới giải trí, quan lại ăn nhậu chơi bời đàn đúm trong thành phố. Năm trước giải "Bà chủ tiệm đẹp nhất" cũng là báo này công bố đầu tiên.

Tin Hà Dật Đào bị sát hại cũng đã lan truyền, Hoa Sùng vốn dĩ chỉ là muốn lên "Đời sống Lạc Thành" xem phản ứng của cư dân mạng, nói không chừng có thể tìm được manh mối khác, ai ngờ trang web bị nghẽn băng thông, load cả nửa tiếng, thật vất vả mới tải xong, thì xuất hiện ở trang đầu là hình chụp thi thể máu me của Hà Dật Đào, cùng với những hình ảnh quan hệ giường chiếu của cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc