TÂM ĐỘC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Sùng hơi xấu hổ nói: "Tôi đến có một mình à."

Tiền Phong Giang hơi bất ngờ, "Rất ít có người một mình tới đây chơi đó."

Hoa Sùng cười cười, "Cậu Hai, có phải gom đủ một bàn người mới mở bàn tiệc được phải không?"

Tiền Phong Giang lia mắt lên xuống người anh, "Một người đúng là không mở bàn được, hay như vậy đi, hôm nay tôi mời bạn bè ăn cơm, nếu cậu không ngại thì ăn cùng bọn tôi đi. Họ đang chơi bài trong phòng, cậu có thể tham gia chung rồi tối đi ăn luôn."

"Phiền cậu Hai quá."

"Có gì đâu?" Tiền Phong Giang khách khí nói: "Ra khỏi cửa nhà, bốn pương là bạn!"

Hoa Sùng đồng ý, theo Tiền Phong Giang vào khu phòng thuê.

Những người trẻ tuổi kia không quen biết Hoa Sùng, nhưng thấy Tiền Phong Giang dẫn vào, cho rằng cũng là bạn của Tiền Phong Giang, nên rủ Hoa Sùng cùng nhau đánh bài.

Hoa Sùng ngày thường không chơi bài, nhưng nếu muốn đánh, nhìn cũng rất chuyên nghiệp.

Tiền Phong Giang không ở lại, chắc là cũng bận chuyện quản lý Nông Gia Nhạc.

Bài bạc một hồi, mọi người bắt đầu buôn dưa lê.

"Ông Tiền cũng sắp đi rồi đi? Nhìn thái độ cậu Hai, tôi phỏng chừng cũng không còn sống được bao lâu."

"Mấy người nghĩ xem nếu chia tài sản, cậu Ba có thể được chia bao nhiêu phần nhỉ?"

""Sơn Vị Đường" chắc chắn là của cậu Hai. Cậu Hai quản lý tốt, ăn nên làm ra. Nếu như có tranh chấp, tôi sẽ đứng về phía cậu Hai."

"Đương nhiên rồi, cậu Hai được lợi, bạn bè chúng ta cũng được hưởng lây mà."

Hoa Sùng ngồi nghe một lúc, rồi chọn đúng thời điểm cảm thán một câu: "Cậu Hai mấy năm nay cũng không dễ dàng."

Lời này rất có ẩn ý, nhìn như là đang khen Tiền Phong Giang, nhưng thật ra là muốn dẫn đến chuyện quá khứ.

Lập tức liền có người thốt lên: "Chứ còn gì! Nhà họ tuy rằng có tiền, nhưng một nhà ba người con, tranh gia sản chắc cũng phải đánh nhau vỡ đầu."

"Lúc trước không ai nghĩ tới, cậu Hai mới là nhất có tiền đồ nhất ba anh em."

"Còn không phải bởi vì Tiền Mao Giang đã chết sao!"

Hoa Sùng khựng các ngón tay, nghi hoặc nói: "Tiền Mao Giang?"

"À, cậu không phải người địa phương nên chắc không biết." Một người nói: "Cậu Hai có người anh, mười năm trước bị thiêu cháy chết rồi."

Mọi người bắt đầu cười vang, có người thậm chí nói: "Đáng đời."

Hoa Sùng hỏi: "Thiêu chết? Sao lại thế?"

Người vừa nói "Đáng đời" kể ngắn gọn lại việc mười năm trước, cũng giống với thông tin trước đó của Hoa Sùng. Chỉ là anh cảm thấy khá bất ngờ, vì những người này lại rất vui vẻ khi Tiền Mao Giang chết.

Nếu bọn họ là bạn bè của Tiền Phong Giang thì thái độ như vậy cũng không khó suy đoán.

"Lúc đó tôi còn nhỏ, mới 12 tuổi, cả ngày luôn bị Tiền Mao Giang bắt nạt. Con mẹ nó sau lại nghe nói nó bị thiêu chết, tôi vui đến mức còn muốn đốt pháo chúc mừng!"

Chuyện cái chết của Tiền Mao Giang làm mọi người hào hứng, mỗi người một câu, nói không ngừng.

Hoa Sùng bình tĩnh mà nghe, ngẫu nhiên nói một câu: "Cùng một gia đình, sao tính cách lại kém nhiều như vậy? Cậu Hai là người khá tốt."

"Cậu Hai đương nhiên tốt! Trong ba anh em, Tiền Mao Giang như bạo quân vậy, đánh đập hai người em, cậu Ba tính hơi trầm, không chơi thân với tôi. Có cậu Hai tốt nhất. Cũng may Tiền Mao Giang chết rồi, bằng không nhà họ chắc bị nó phá tan tành, cậu Hai có khi cũng bị nó đánh chết!"

Có người cười nói: "Cũng không đến mức như vậy."

Nói chuyện tào lao một hồi, Tiền Phong Giang đã trở lại, "Bàn cái gì mà ồn ào thế?"

Cô gái khi nãy bị anh ta ôm eo nói: "Nói anh cả anh đáng chết đó."

Hoa Sùng lập tức nhìn Tiền Phong Giang.

Tiền Phong Giang đầu tiên kinh ngạc nhướng mày, nhưng rất nhanh anh ta cười rộ lên, "Hắn đáng chết thật mà."

"À ha! Cậu Hai hôm nay tức giận mạnh miệng vậy?"

Có người đứng dậy nhường chỗ cho Tiền Phong Giang ngồi xuống, ánh mắt Hoa Sùng vẫn bám riết lên gương mặt Tiền Phong Giang nhưng anh xem rất khéo, không phải nhìn chằm chằm, mà là như có như không, làm người ta rất khó nhận ra được.

"Tại vừa phải tới giúp cảnh sát tưởng điều tra vụ án Tiền Mao Giang chết thiêu, còn mẹ nó muốn bắt tôi với cậu Ba phối hợp phá án.." Mặt Tiền Phong Giang nhăn nhúm lại, "Phối hợp cục cứt!"

"Tiền Mao Giang chết bao nhiêu lâu rồi, tra con mắt gì nữa mà tra?" Một người bất mãn nói: "Coi như tế trời đi, thiêu 5 người đó xong làng mình phất lên thấy rõ còn gì? Tôi thật sự không muốn hung thủ bị bắt, vì thằng Tiền Mao Giang khốn nạn nó đáng chết mà?"

"Tôi cũng nghĩ như thế. Không cần thiết." Tiền Phong Giang nói: "Nhưng cảnh sát muốn điều tra, tôi với cậu Ba dù không phối hợp thì cũng còn mấy nhà khác mà. Mười năm trước chả làm được gì, giờ mà phá được mới hay đó. Với cả lúc đó tôi mới 12 tuổi, cậu Ba thì 10 tuổi, biết cái gì gọi là hung thủ với manh mối đâu mà hỏi."

Từ khi Tiền Phong Giang trở về, Hoa Sùng không hề lên tiếng, anh ép sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất có thể, nhưng nhóm thanh niên kia nói rất nhiều, mắng Tiền Mao Giang xối xả, và cũng vẽ nên thiếu niên 14 tuổi Tiền Mao Giang trong mắt người trong thôn một cách trực quan nhất.

"Thật ta đến bây giờ vẫn chưa ngẫm ra rốt cuộc là ai giết năm người đó nha." Có người bắt đầu tự hỏi, "Năm đó chỉ cảm thấy sợ đến khủng bố, giờ ngẫm lại cũng thấy kỳ lạ thật, thảo nào cảnh sát chạy tới điều tra. Theo lý thuyết, chỗ thôn chúng ta lúc ấy rất khó có người bên ngoài vào được, cho dù có người ngoài vào thì sau khi giết người phóng hỏa cũng không thể biến mất trơn tru như thế. Mấy cậu nghĩ xem, có khi nào là người trong thôn làm không?"

"Ông già tôi cũng nói như thế." Tiền Phong Giang nói: "Ông nói hung thủ chắc chắn là người trong thôn, cũng có nói với cảnh sát, nhưng cũng không điều tra ra thêm gì."

"Thử đoán xem ai xem?"

"Đoán cái rắm, nhiều năm như vậy rồi, giờ nhà ai dũng ổn định hết, nghi kị nhau ảnh hưởng đoàn kết." Tiền Phong Giang cảnh cáo nói: "Nếu cảnh sát hỏi đến, nhớ là bảo không biết nghe chưa."

"Ok ok ok" Mọi người phụ họa: "Cậu Hai nói đúng, chết rồi thì cho qua luôn, thôn chúng ta mấy năm nay rực rỡ hẳn lên, nhà nào cũng làm ăn được, nếu là tế thiên thật thì coi như là chết có ý nghĩa đi ha ha ha."

Hoa Sùng giả bộ nghe được mùi ngon, gật gù. Tiền Phong Giang rốt cuộc chú ý đến anh, dặn dò nói: "Anh cũng đừng đi ra bên ngoài nói bậy nha."

"Sẽ không đâu, chuyện này thú vị thật."

Một cô gái "A" một tiếng, "Thú vị? Không thấy sợ sao?"

Hoa Sùng cười: "Vào Nam ra Bắc, thôn nào cũng có mấy chuyện sợ sợ như vầy, chuyện thôn mình cũng không tính là sợ lắm."

Những người trong phòng thoải mái hẳn lên: "Cũng đúng, này có gì to tát đâu, chết rồi thì thôi. Cảnh sát rảnh quá không có chuyện gì làm, thì điều tra cái gì không điều, lại bay tới tới thôn chúng ta đào chuyện 10 năm trước lên..."

Hoa Sùng không ở lại ăn cơm chiều, tìm cái lấy cớ rời đi, vừa lúc thấy Tiền Phong Giang bị hai cán bộ thôn mời ra ngoài. Anh nghe ngóng một lúc, hai cán bộ này hiển nhiên là do Tiếu Thành Tâm gọi tới, dặn dò Tiền Phong Giang phối hợp điều tra vân vân vũ vũ.

Thôn Lạc Quan hiện giờ đang phát triển dựa vào chính sách, Tiền Phong Giang cũng không dám cãi lời mấy quan chức địa phương.

Hoa Sùng không bại lộ thân phận thật sự của mình quá sớm, anh nhàn nhã đến một quán trà gần đó.

Liễu Chí Tần đã chờ trong quán, đang trầm trồ khen ngợi một bộ ấm trà.

Quán trà ở đây thường được dọn ra chung với đường, trà đắng được nấu trong ấm đồng, trên chiếc dĩa sứ bên cạnh là những viên đường phèn nâu nhạt. (*)

(*) 



Liễu Chí Tần thả vài viên đường phèn vào ly trà đã bớt nóng, "Uống thử xem, độ ấm vừa vặn."

Không đợi đường phèn tan hết, Hoa Sùng đã uống hơn phân nửa ly. Liễu Chí Tần rót đầy ly cho anh. Hoa Sùng hỏi: "Cậu bên kia thế nào?"

"Nông Gia Nhạc nhà Tiền Khánh quy mô không lớn, thu nhập chỉ khoảng mức trung bình ở thôn Lạc Quan, nhưng mà trong nhà cũng rất đầy đủ." Liễu Chí Tần chống tay lên bàn, nghiêng người tránh phục vụ đang bưng nước lên: "Tiền Khánh có một chị gái hơn cậu ta 5 tuổi, cậu ta vốn là con út trong nhà, sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ cậu ta sinh thêm một đứa nữa, là bé trai, giờ đã 9 tuổi."

Hoa Sùng nhìn viên đường phèn càng ngày càng nhỏ đi trong ly mình, "Vậy là sau khi cậu ta chết chẳng bao lâu thì mẹ cậu ta liền có thai."

"Ừm, mà chuyện này có thể hiểu được." Liễu Chí Tần nói: "Trong nhà cần có con trai, mất đi Tiền Khánh phải thừa dịp còn có thể sinh, vội vàng đẻ thêm một đứa."

Hoa Sùng trầm mặc vài giây, hỏi: "Họ cảm thấy thế nào về cái chết của Tiền Khánh?"

"Cảm thấy vận mệnh con mình đã an bài như vậy."

"Cái gì?"

Liễu Chí Tần đè ngón trỏ trên môi, cười nói: "Nhỏ giọng chút, đang ở ngoài."

Hoa Sùng nhìn qua nhìn lại, "Phản ứng bình thường là phải bi thương, phẫn nộ, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra hung thủ chứ?"

"Nhưng thật sự là không có, bọn họ cảm thấy đây là ý trời." Liễu Chí Tần nói: "Tôi cảm giác họ rất ôn hòa, chuyện đã qua thì cho qua. Tiền Khánh lúc nhỏ không được khỏe, dăm ba hôm đổ bệnh một lần, thường xuyên phải lên bệnh viện trong trấn. Trong nhà không có xe, tương đối nghèo, mỗi lần đi đều phải quá giang xe người khác, thật sự vất vả."

"Cho nên đối với cha mẹ Tiền Khánh, cậu ta là một gánh nặng." Hoa Sùng chống cằm, "Sinh ra con gái, còn muốn có con trai, nhưng kết quả lại là con trai ốm yếu."

"Ừm, cho nên chuyện năm đó, nhà bọn họ cũng đau buồn, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, sẽ có chút như đã trút được gánh nặng." Liễu Chí Tần cầm lấy chén trà, "Lòng người vốn lạnh mà."

Hoa Sùng nói: "Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ cũng nên có đối tượng khả nghi chứ."

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Mẹ Tiền Khánh nói, cậu ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ chọc phá ai, chưa kể tuổi nhỏ như thế, cũng sẽ không có thù oán sâu đậm với ai cả, từ trước đến nay chỉ theo bạn bè trong trường chơi, không tranh không đoạt, cũng không có sở thích gì. Hôm xảy ra chuyện, Tiền Khánh học xong thì đi ra ngoài chơi, 9 giờ tối về nhà, rửa mặt ngủ, không có ra ngoài. Nửa đêm nghe trường làng cháy, bọn họ lúc ban đầu còn không quan tâm, thậm chí còn không phát hiện Tiền Khánh đã không còn ở trên giường, lúc sau nghe nói đám cháy trong trường thiêu chết học sinh, toàn thôn kiểm kê nhân số, bọn họ mới biết được con trai mình bị thiêu chết."

Hoa Sùng nhìn ra ngoài cửa quán, nhíu mày nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Không đúng, theo lời của hai bên gia đình, Tiền Khánh hoàn toàn bất đồng tính cách Tiền Mao Giang, vậy hung thủ này chọn tiêu chuẩn nạn nhân là gì đây?"

"Tiền Mao Giang bên kia thế nào?" Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng kể chuyện ở "Sơn Vị Đường" cho Liễu Chí Tần nghe.

Liễu Chí Tần suy tư, buông chén trà, "Vụ án này xem ra khó phá hơn tưởng tượng ban đầu rất nhiều rồi."

- -

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Sùng: Đừng ai dám lừa dối tôi.

Liễu Chí Tần: Oops......

Bình luận

Truyện đang đọc