TÂM ĐỘC

"Tôi thấy hết rồi, cậu đang nghịch kẹp tai hổ chứ gì."

Liễu Chí Tần rất bình thản trả lời: "Tôi lấy ra xem chút thôi."

"Cậu còn cười tủm tỉm nữa."

"Thì đã sao?"

Hoa Sùng lúc trốn vào buồng vệ sinh tim còn đập rộn ràng, nhưng hơn mười phút tắm đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lại thành Tổ trưởng Tổ Trọng án ngày thường không hề có sơ hở. Dù có đối mặt Liễu Chí Tần, cũng rất tự nhiên, ít nhất là cũng tự nhiên ngoài mặt.

Anh vươn tay, đè bả vai Liễu Chí Tần lại, "Anh Tiểu Liễu, ngồi xuống nào."

Hơi nóng cơ thể và hương sữa tắm cùng nhau đánh úp não bộ Liễu Chí Tần, đến khi cậu sực tỉnh thì đã ngồi ở mép giường từ lúc nào, còn Hoa Sùng thì đang cầm một cái kẹp tai hổ, múa may trước mặt cậu.

"......"

Hoa Sùng cố gắng kẹp tai hổ lên đầu Liễu Chí Tần, nhưng tóc cậu ngắn quá kẹp không được.

"Tổ trưởng Hoa." Cậu nâng mắt nhìn Hoa Sùng từ dưới lên.

Không biết là lúc này vì gần nhau quá, hay là không khí đã ái muội quá mức rồi, Hoa Sùng xẹt qua một luồng điện trong đầu, tay anh dừng lại, "Hả?"

"Đừng thử, kẹp không được đâu." Liễu Chí Tần đứng lên, Hoa Sùng phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một bước, nhéo nhéo tai hổ, thở dài: "Tiếc thế, này là lần đầu tôi thấy mấy thứ này đó."

"Anh kẹp thử xem?" Liễu Chí Tần cười nhẹ, "Tóc anh dài hơn, kẹp được đó."

Hoa Sùng từ chối ngay, "Tôi không kẹp đâu."

"Sao thế?"

"Trông ngớ ngẩn."

Liễu Chí Tần nhướng đuôi lông mày, "Vậy mà lúc nãy anh còn kẹp cho tôi?"

Hoa Sùng đuối lý, "Thằng bé tặng cậu."

"Nhưng anh nhận mà."

"......"

"Cứ thử xem, cũng có ai thấy nữa đâu."

Một phút đồng hồ lúc sau, Hoa Sùng đứng ở trước gương, mặt vô cảm nhìn chính mình đang gắn thêm một đôi tai hổ, còn Liễu Chí Tần bên cạnh thì cười nghiêng cười ngả.

"Đừng cười nữa, đi tắm nhanh đi." Hoa Sùng vừa gỡ tai hổ vừa uy hiếp: "Đừng có kể cho ai đó!"

"Cho tôi chụp một tấm."

"Không được!"

Liễu Chí Tần đành buông di động, chậm rì vào phòng tắm.

Hoa Sùng không nhúc nhích, nghe được trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, mới gài lại cái tai hổ vừa gỡ, sau đó lấy di động mình nhanh chóng chụp một tấm.

Thật ra chỉ là do lần đầu kẹp kiểu dễ thương con nít này nên mới cảm thấy thú vị muốn lưu giữ mà thôi.

(khéo sau này bị Tần hack mất tấm hình =]])

.

Ngày kế, sau khi cảnh sát khu vực đến vận động, người nhà nạn nhân Tiền Nguyên Bảo, Tiền Hiếu Tử, La Hạo đến đồn công an.

Mười năm qua đi, đau thương đã mất dần trên họ. Cũng giống như mẹ Tiền Khánh, họ hoan nghênh cảnh sát một lần nữa điều tra vụ án, nhưng cũng không quá kích động, giống như người chết thì đã chết rồi, sự tình đã qua, người còn sống mới cần phải cố gắng tiếp tục sống.

"Sao họ lạnh nhạt quá vậy?" Trương Mậu cũng tham gia thẩm vấn người nhà, vừa ra khỏi phòng thẩm vấn ra đã oán giận nói: "Em gặp qua rất nhiều người nhà nạn nhân rồi, chưa từng thấy người nhà nào mà vô tình vậy luôn á! Nạn nhân là con trai họ đó!"

"Rất nhiều người nhà nạn nhân?" Hoa Sùng liếc cậu ta một cái, "Em làm cảnh sát bao nhiêu ngày rồi?"

"Á em chỉ nói đại thôi mà!" Trương Mậu gọi với theo, "Tổ trưởng Hoa, thái độ bọn họ bất thường quá đi."

"Vậy theo em sao mới bình thường? Gào khóc cảm ơn chúng ta đã tới đây điều tra vụ án 10 năm trước?"

"Không đến mức đó, nhưng ít nhất cũng phải kích động một chút chứ?"

"Là do em chưa hiểu họ thôi." Liễu Chí Tần nói, "Phản ứng của họ vậy mới là bình thường."

Trương Mậu cảm thấy khó hiểu, "Sao cơ ạ?"

"Đây là nông thôn, không phải thành thị, mười mấy hai mươi năm trước, không có kế hoạch hoá gia đình ở chỗ này. Nạn nhân không phải con một, trong nhà còn nhiều anh chị em khác." Liễu Chí Tần kiên nhẫn giải thích, "Con cái gặp chuyện chẳng lành, cha mẹ đương nhiên đau khổ, nhưng cũng không đau khổ như cha mẹ ở thành thị chỉ có duy nhất một đứa con. Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy rồi, thời gian trôi qua họ đã ổn định cuộc sống, chấp nhận nỗi đau. Lúc này chúng ta lại tới điều tra vụ án, không khác nào đánh vỡ sự cân bằng. Tâm lý họ giờ đang mâu thuẫn, tuy hy vọng rõ ràng chân tướng nhưng cũng mơ hồ sợ hãi cái chân tướng ấy ảnh hưởng đến cuộc sống ổn định lúc này."

Trương Mậu vẫn không hiểu được, "Có thể như vậy được nữa sao?"

"Không như vậy còn như thế nào?" Hoa Sùng vừa nói vừa bước đến cầu thang xuống lầu, Liễu Chí Tần đi theo anh.

"Hai anh đi đâu đó?" Trương Mậu hỏi.

"Đừng đi theo." Hoa Sùng giơ giơ tay, "Sửa sang ghi chép lúc nãy chỉnh tề cho anh, tối anh xem."

Từ đồn công an đi bộ đến "Sơn Vị Đường" cũng mất mười mấy phút, hai anh em Tiền Phong Giang, Tiền Sấm Giang không chịu được sức ép, đã đồng ý hỗ trợ cảnh sát điều tra.

Trên đường, Hoa Sùng nói: "Vừa nãy cậu nói ngắn gọn quá, chưa thuyết phục được Trương Mậu."

Liễu Chí Tần cười cười, "Vụ án này sẽ kéo dài một thời gian mà, cậu ta có thể tự cân nhắc trong thời gian đó. Đột nhiên nói quá nhiều, cậu ta sẽ cảm thấy bi kịch nhân sinh quan mất."

"Không đến mức đó." Hoa Sùng lắc đầu, Nhà những nạn nhân khác vì xảy ra án mạng mới được một ít tiền đều bù, đó cũng là tiền vốn làm giàu của họ sau này. Có thể nói trừ nhà Tiền Mao Giang, mấy gia đình còn lại nếu không có con chết, giờ cũng cũng khá giả được như thế. Nội tâm họ mâu thuẫn, biểu lộ lạnh nhạt tôi có thể hiểu được, vì con người vốn là những sinh vật ích kỷ."

Liễu Chí Tần trầm lặng một lúc rồi cảm khái nói: "Người hy vọng phá vụ án này nhất chắc chỉ có Tiếu Thành Tâm."

"Anh ta bị xoay sắp điên rồi đó." Hoa Sùng chỉ tay về phía trước, "Tới rồi nè."

Nhìn thấy Hoa Sùng, Tiền Phong Giang sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, "Cậu không phải......"

Hoa Sùng cười rất chính trực: "Ngày hôm qua tôi vừa tới thôn Lạc Quan, còn chưa bắt đầu phá án, làm du khách một ngày. Hôm nay gặp nhau chính thức, tôi xin tự giới thiệu..ừm... tôi là cảnh sát hình sự."

Tiền Phong Giang không nhịn được chửi một câu chửi bản xứ, Hoa Sùng không để ý đến anh ta, tầm mắt anh đảo qua Tiền Sấm Giang ngồi bên cạnh.

Khác hẳn với vẻ ngoài vừa phong lưu phóng khoáng kiểu nhà giàu thôn quê của Tiền Phong Giang, cái vẻ ngoài vừa đen vừa to con của Tiền Sấm Giang quả thực giống một công nhân hay tá điền hơn. Cậu ta trông khá tục tằng, quần áo phong cách cũng khác xa Tiền Phong Giang. Mới vừa chạm vào mắt Hoa Sùng ngồi đối diện, cầu ta gần như ngay lập tức đánh mắt lảng tránh.

Tiền Phong Giang rất lo lắng, sợ mấy lời hôm qua Hoa Sùng nghe được. Liễu Chí Tần quan sát biểu cảm cậu ta, nhẹ nhàng chạm chạm khuỷu tay Hoa Sùng.

Hoa Sùng hiểu ý, nhìn Tiền Sấm Giang nói: "Ngày hôm qua tôi đã gặp Cậu hai rồi, hôm nay chủ yếu là tâm sự với Cậu ba một chút thôi, vào một phòng chúng ta nói chuyện riêng nhé?"

Tiền Sấm Giang ngẩng đầu, hai mắt đờ đẫn không ánh sáng.

Tiền Phong Giang lại nhẹ nhàng thở ra, lập tức an bài nói: "Cách vách là phòng trống, để tôi dẫn mấy người đi."

Hoa Sùng giơ tay, "Không cần."

Tiếp theo nhìn về phía Tiền Sấm Giang, "Cậu cũng là chủ ở đây mà, cậu tự dẫn tôi đi được không."Tiền Sấm Giang đứng lên, không nói một lời đi ra phía ngoài.

Tiền Phong Giang nghiêng người nhìn nhìn, Liễu Chí Tần nhịp ngón trỏ lên bàn, nói: "Chúng ta cũng tâm sự đi."

Thôn Lạc Quan buổi chiều thời tiết sáng sủa, các Nông Gia Nhạc đang làm cơm chiều, các du khách tụ năm tụ bay lên núi Hư Lộc chiếm chỗ tốt xem nhạc hội và tiệc nướng BBQ.

Mà Lạc Thành cách hai giờ đi xe, mây đen đang giăng kín cả bầu trời.

Trong cơn mưa tầm tã, một đôi vợ chồng trẻ cả người ướt đẫm xộc vào đồn công an phố Chiêu Bạng của quận Minh Lạc. Người đàn ông nôn nóng gọi "Cảnh sát, cảnh sát đâu, tôi muốn báo án". Người phụ nữ thì hai mắt đỏ bừng, không ngừng khóc thút thít.

"Chuyện gì thế?" Một cảnh sát hỏi.

Người đàn ông chồm lên bàn báo án, nghẹn ngào, "Con gái chúng tôi mất tích rồi!"

./.

Spoil một tý (mà cũng ko phải spoil nó có trong phần gt truyện lúc đầu do tớ lười edit thôi =]]). Case này có đến 3 vụ án khác nhau nhé nhưng nó liên quan và hệ lụy đến nhau, giống như ảnh phản chiếu của tấm gương ý. 

Bình luận

Truyện đang đọc