TÂM ĐỘC

Hoa Sùng hôm nay cảm thấy rất mâu thuẫn trong lòng, chuyện Liên Phong làm anh thấy bức bối, muốn tìm người nói ra nhưng chẳng có ai thích hợp. Thật ra anh có thể lặng lẽ để nó trôi qua, nếu Liễu Chí Tần không rủ anh ăn lẩu, anh về nhà ngủ xong có lẽ sáng mai đã quên hết.

Uống hết một chai rượu, đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng cảm xúc lại bắt đầu mất khống chế, anh cứ mãi nhấp môi, không biết phải mở lời thế nào.

Nhưng Liễu Chí Tần vậy mà lại là người mở lời trước.

"Tổ trưởng Hoa, anh có tâm sự gì à?"

"Hở?" Cái này anh Tiểu Liễu cũng nhìn ra được sao?

Liễu Chí Tần gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén, "Gặp lại bạn cũ đáng lẽ phải vui vẻ, nhưng tôi thấy sau khi anh ăn cơm với Liên Phong về tâm tình lại không tốt."

Hoa Sùng cười, "Ở tổ Trọng án lâu nên bắt đầu biết cách chú ý quan sát người khác rồi à."

"Có chuyện gì vậy? Có thể nói với tôi được không?"

"Cũng không có gì quan trọng." Hoa Sùng buông đũa, lựa lời nói, "Là anh ấy..... ừm.... thay đổi quá nhiều so với trước đây."

Liễu Chí Tần im lặng lắng nghe.

Hoa Sùng nói về chuyện ở Tây Bắc, ánh mắt trở nên có chút xa xôi.

"Khi đó mỗi người đều là anh em đối xử chân thành với nhau, nói là xã giao thì là nông cạn, nói là thân tình thì lại thấy quá văn vẻ. Chúng tôi chỉ đơn giản là quan tâm lẫn nhau. Người ta bình thường sẽ không liều chết vì bạn, nhưng ở Tây Bắc, mỗi một ngày, chúng tôi luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ngã xuống vì đồng đội."

"Nhưng mà tôi vẫn còn sống trở về, Liên Phong cũng vậy. Tôi nghĩ rằng chúng tôi gặp lại, sẽ tìm lại được cảm giác ngày xưa. Nhưng thật sự, khi rời Tây Bắc rồi, tôi làm cảnh sát hình sự, anh ấy lại trở thành thương nhân, rất nhiều thứ đã thay đổi."

"Anh ấy trở nên xa lạ như một người qua đường."

Hoa Sùng uống một ngụm rượu, "Đúng là y như câu người ta hay nói, gặp nhau không bằng không thấy."

Liễu Chí Tần cũng uống rượu, ánh mắt thâm trầm đi.

Giây lát sau, Hoa Sùng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà có một người, tôi rất muốn gặp lại."

Bàn tay cầm ly của Liễu Chí Tần run lên rất khẽ, "Là đồng đội đã hy sinh?"

Hoa Sùng gật đầu, lại lắc đầu, như đang giằng xé nội tâm.

Liễu Chí Tần trong lòng sông cuộn biển gầm, cậu rất muốn nghe Hoa Sùng kể lại chuyện của anh trai, lại không có cách nào mở miệng.

"Thêm một ly nữa nhé?" Hoa Sùng cầm lấy cái ly, không đợi Liễu Chí Tần phản ứng, anh cụng ly mình vào ly cậu, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Liễu Chí Tần cũng uống hết ly rượu này, đứng dậy nói: "Tôi đi nấu canh giải rượu."

"Ừm......" Hoa Sùng nhìn vào bóng đêm, một tay chống cằm, cô đơn đến lạ.

Nhưng khi Liễu Chí Tần bưng canh giải rượu ra, anh lại trở thành Hoa Sùng của mọi ngày.

"Nhớ ngủ sớm." Xách theo một túi rác, Liễu Chí Tần đứng ở cạnh cửa nói. Hoa Sùng không cho cậu rửa chén, cậu chỉ đành để anh dọn dẹp đống lộn xộn này.

"Ừm, mai gặp." Hoa Sùng đeo tạp dề, bàn tay đầy bọt xà phòng, "Đóng cửa lại giùm tôi với."

Về đến nhà, Liễu Chí Tần mở máy tính, click mở một chương trình.

Xuất hiện ở màn hình chính là vòng thông tin và lịch sử truy cập của Liên Phong mấy ngày gần đây.

Khi điều tra thông tin của Trịnh Kỳ trong vụ án Phong Phi, Hoa Sùng có chọc ghẹo nói cậu ghét Liên Phong.

Thật ra đúng là như vậy, cậu không có thiện cảm lắm với Liên Phong.

Người này cho cậu một loại cảm giác rất kỳ quái, cậu đoán rằng Liên Phong đang che giấu một bí mật nào đó.

Một cảnh sát đặc nhiệm chống khủng bố bị thương, lắc mình một cái thành tổng giám đốc trung tâm thương mại? Tuy không phải quá lạ, nhưng Liên Phong vẫn làm cậu cảm thấy đáng ngờ.

Đó là chưa kể Liên Phong cũng là từ Toa Thành Tây Bắc về.

Xem xong lịch sử truy cập, cậu mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. Nhắm mắt lại, chính là hình bóng Hoa Sùng đang bước đến phía cậu.

"Tổ trưởng Hoa đâu?" Từ Kham cầm một quyển sách đi vào Tổ Trọng Án, "Tổ trưởng Hoa đi đâu vậy? Lại đến đội Đặc nhiệm?"

Một đội viên ngẩng đầu, "Không, Tổ trưởng Hoa đến Tổ Án Tồn Đọng."

Từ Kham vui vẻ, "Sao thế, Lão Tiếu lại tới làm phiền các cậu à?"

"Chắc tại thấy tụi tôi nhàn quá," Đội viên cười nói: "Tổ trưởng mới vừa đi thôi, anh có chuyện gì quan trọng không?"

"Không, thấy bên các cậu đang rỗi nên tìm sếp Hoa của các cậu tâm sự mỏng." Từ Kham nói xong xoay người, đang định rời đi thì thấy Liễu Chí Tần đang bước về Tổ Trọng án.

Gần đây Từ Kham luôn cảm thấy hai người này luôn kè kè bên nhau, chuyện gì mà nói Liễu Chí Tần, Hoa Sùng cũng sẽ biết.

Lười đến đi Tổ Án Tồn Đọng tìm Hoa Sùng, Từ Kham giơ giơ tay ngoắc, "Anh Tiểu Liễu."

Liễu Chí Tần đã nhìn thấy Từ Kham, cậu bước đến chào hỏi, "Anh có việc gì à?"

"Quyển sách này bắt đầu xuất ra thị trường rồi, nhà sách tạm thời chưa có, nhưng trên mạng đã có thể đặt mua được rồi." Từ Kham chìa ra một quyển tiểu thuyết, mặt bìa viết rõ ràng năm chữ to "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử".

Liễu Chí Tần cầm lấy, nhìn qua nhìn lại.

Nhà xuất bản rất có tâm với đầu sách này, thiết kế bìa hay chất liệu giấy cũng rất hoàn hảo, chỗ để tên tác giả viết hai cái tên: Phong Phi 78 × Tiểu Hoan.

"Sao ở giữa lại có chữ "×" vậy?" Cậu hỏi.

"Lúc thấy tôi cũng hỏi, nhà xuất bản nói giờ đang thịnh hành cái ký hiệu này, có ý nghĩa là hai người cùng hoàn thành tác phẩm." Từ Kham nói, "Nhưng mà Tiểu Hoan là ai vậy? Nhà xuất bản hỏi tôi rất nhiều lần,nhưng tôi không biết rõ nên không trả lời. Hôm trước mở đặt trước trên mạng, cũng có rất nhiều người hỏi."

(nhà xuất bản lừa anh Từ à =]]])

"Là một người rất quan trọng với Lâm Kiêu Phi." Liễu Chí Tần đóng sách lại, "Cuốn sách này đưa cho Tổ trưởng Hoa à? Để lát nữa tôi đưa anh ấy."

"Không này tôi mang cho các cậu xem thử thôi. Chỗ tôi còn vài cuốn sách mới chưa tháo màng co, Hoa Sùng muốn sách mới thì nói anh ấy đến Khoa Pháp Y gặp tôi."

"Được." Liễu Chí Tần gật đầu, "Tôi sẽ chuyển lời."

"Giờ cậu quay lại Tổ Án Tồn Đọng à?"

"Vâng, tôi ghé lấy thuốc rồi quay về đó."

Từ Kham nghi hoặc: "Lấy thuốc gì vậy?"

Liễu Chí Tần nói: "Tổ trưởng Hoa nói đau họng mà nãy Tổ trưởng Tiếu gọi gấp quá, anh ấy quên mang theo mấy viên ngậm đau họng nên tôi về lấy."

"Hai cậu......" Từ Kham nhìn Liễu Chí Tần một cái, muốn nói nhưng lại thôi.

"Vâng?"

Từ Kham sửa lời nói: "Bên Tổ các cậu hợp tác lâu dài với Tổ Án Tồn Đọng luôn à?"

"Cũng không hẳn là vậy." Liễu Chí Tần lấy thuốc xong quay ra ngay, "Tôi nghe Đội trưởng Trần nói, cấp trên thấy Tổ Án Tồn Đọng hiệu suất công việc quá thấp, ngày thường không có áp lực cũng chẳng có động lực,nên ép một chút chỉ tiêu. Tổ trưởng Tiếu đang gấp, bên chúng tôi cũng đang không có việc gì làm nên Tổ trưởng Hoa liền đi qua hỗ trợ."

Cái Từ Kham muốn hỏi vốn không phải việc này, nhưng thấy Liễu Chí Tần giải thích nghiêm túc quá, chỉ đành phải nói theo: "Mấy vụ án cũ chỗ Tổ trưởng Tiếu toàn là bị thiếu thông tin điều tra, không có DNA hay dữ liệu gì, càng cũ càng khó phá. Các vụ án ở bên đó đã qua thời gian lý tưởng để phá án rồi, rất khó để giải quyết."

"Án tồn đọng đúng là khó phá, nhưng cũng không phải không phá được." Liễu Chí Tần nói: "Lần trước Tổ trưởng Hoa cũng phá được một vụ rồi mà?"

Từ Kham cảm thấy mình đang bị thồn một họng cẩu lương vô hình, đành nhăn nhở: "Rồi rồi rồi, Tổ trưởng Hoa của cậu là giỏi nhất quả đất rồi."

Nói chuyện vài ba câu đã đến chân cầu thang, Liễu Chí Tần đi đến Tổ Án Tồn Đọng, Từ Kham thì về Khoa Pháp Y, hai người chia tay nhau ở đây.

Tổ Án Tồn Đọng còn chưa bắt đầu mở họp, các cảnh sát tụ lại từng nhóm tán dóc, Liễu Chí Tần đẩy cửa phòng họp vào đã nghe tiếng ho khan quen thuộc.

Hoa Sùng vuốt giọng nói, "Ôi đưa thuốc ngậm cho tôi với!"

Liễu Chí Tần vội đi lại đưa thuốc cho anh, kéo ghế dựa ngồi xuống, đặt " Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" lên bàn.Hoa Sùng vừa ngậm viên thuốc cổ họng đã đỡ đau hẳn, anh nhìn nhìn quyển sách, "Chính thức xuất bản rồi à?"

"Ừm, Từ Kham vừa đưa."

"Vậy Phó Hứa Hoan có khả năng từ giờ sẽ xuất hiện." Hoa Sùng nói.

"Tôi sẽ chú ý" Liễu Chí Tần đang định đặt bút viết, bỗng nghe một mùi bạc hà mát rượi thoang thoảng.

Mùi hương kia là từ miệng Hoa Sùng bay ra, nghe thơm nhưng thật ra thuốc rất đắng.

Phòng họp rất ồn, nhóm cảnh sát nói chuyện phiếm mà rất to, nghe như cãi nhau. Liễu Chí Tần và Hoa Sùng dựa rất sát vào nhau, nói chuyện cũng nhỏ hơn mọi người, giống chỉ đang thì thầm cho nhau nghe. Nhưng mà chưa được bao lâu thì cuộc họp bắt đầu.

Tổ trưởng Tổ Án Tồn Đọng Tiếu Thành Tâm hiển nhiên vừa ăn mắng chỗ Trần Tranh về xong, mặt ủ mày ê đi vào phòng họp, vỗ xấp hồ sơ nói: "Tổ trưởng Hoa, vụ án 5 đứa trẻ bị thiêu chết ở thôn Lạc Quan mấy anh nhất định phải giúp tôi phá!"

--

Tôi vẫn ship Tiểu Hoan x Phong Phi 78 nhé.... trên bìa sách chẳng qua tác giả viết chính thì phải để trước thôi.......

Bình luận

Truyện đang đọc