TÂM ĐỘC

Phản chiếu

4.

Câu lạc bộ chó cưng cũng có rất nhiều giống chó lớn, nhưng nhưng giống becgie thì chỉ có mỗi mình Nhị Oa. Nó cẩn thận đi theo Liễu Chí Tần, bộ dáng kiểu "Đừng ai dám lại bắt nạt ta". Lần trước Liễu Chí Tần đặt mua trên mạng một đống dụng cụ trợ giúp dựng tai chó, giờ lỗ tai nó đã dựng lên rất khí thế, nhưng lá gan vẫn bé như ngày nào, có một con cún nhỏ xinh lao ra sủa nó cũng sẽ sợ đến mức trốn sau lưng Liễu Chí Tần.

"Đừng sợ." Liễu Chí Tần vỗ vỗ đầu nó, tiếp tục dẫn nó về phía trước.

Câu lạc bộ giao lưu chó cảnh rất lớn, có cả những khu vui chơi cho cún cưng. Nhị Oa không muốn chơi cùng những con chó khác, Liễu Chí Tần cũng không ép nó, dẫn nó đến khu sân vận động nhỏ, cởi dây dắt, gõ lên một cái cầu độc mộc chỉ bắt qua bằng một thanh gỗ nhỏ: "Leo lên đây đi thử xem."

Nhị Oa không dám, nó giậm chân tại chỗ, rên ư ử trong cổ họng, vô cùng đáng thương nhìn Liễu Chí Tần. Nhưng cậu dứt khoát khom lưng bế lên cầu độc mộc.

Cây gỗ nhỏ như vậy mấy giống chó nhỏ chạy qua thì không thành vấn đề, nhưng mà đối với giống chó to như becgie thì giống như đang làm xiếc đi trên dây vậy.

Liễu Chí Tần nhẫn nại "uy hiếp" nó: "Đừng có nghĩ trốn được, đi thử xem. Đi xong mình qua chơi cầu tuột."

Nhị Oa nào có biết cầu tuột là cái gì, bốn chân nó run rẩy, cái đuôi co rúm lại cụp hẳn xuống đất, rón rén đi từng bước, lỗ tai vừa mới dựng lên không bao lâu lại như sụp xuống lại.

Liễu Chí Tần ép nó đi, nhưng thật ra cũng che cho nó sợ nó té trên cầu xuống.

Rón rén mười phút sau cuối cùng cũng đi xong cây cầu. Nhị Oa nhảy xuống, đáng lẽ phải sợ hãi màn "Xiếc đi dây" mới đúng, nhưng nó lại "gâu gâu" chạy về chỗ xuất phát, nhìn Liễu Chí Tần vẫy đuôi.

"Còn muốn đi thêm lần nữa à?"

"Gâu!"

Liễu Chí Tần cười cười, cho nó đi thêm ba lần nữa, nhưng Nhị Oa như nghiện cứ đòi đi mãi, Liễu Chí Tần đành nói, "Này, lại đây ăn khô bò."

Cầu độc mộc làm sao so được với đồ ăn, Nhị Oa ăn xong khô bò thì quên luôn cây cầu độc mộc, tùy ý để Liễu Chí Tần dẫn đến cái gọi là cầu tuột

Cái cầu tuột cũng không khác lắm với cầu tuột cho con nít, một bên là cầu thang đi lên, một bên là ống trượt, phía dưới ống trượt có lót nệm giảm xóc.

Nhị Oa không muốn rời Liễu Chí Tần nửa bước, nhưng Liễu Chí Tần hiển nhiên không thể nào trượt cầu tuột chung với nó.

"Đi thôi." Liễu Chí Tần nói: "Ngoan thì lát sẽ có khô bò ăn tiếp."

Nhị Oa ngoại hình ngầu lòi nhưng tính tình thì lại nhút nhát như con gái, bò từng bậc thang nửa ngày mới lên đến đỉnh, đứng ở đầu cầu tuột sợ đến mức xoay vòng vòng rên ư ử mấy cái mới dám thăm dò bước chân trước lên.

Nó định đưa chân ra thử thôi, ai dè đâu bị lệch trọng tâm,bổ nhào xuống ống trượt luôn, trượt một đường từ trên xuống dưới, vừa trượt vừa phát ra những âm thanh hèn mọn đối lập hoàn toàn với cái thân xác to bự của nó.

Lúc Nhị Oa đáp vào tấm nệm giảm xóc, Liễu Chí Tần giơ di động chụp tách tách mấy tấm bộ dạng chó ngu của nó.

Đặc điểm nổi trội nhất của Becgie là thông minh. Chỉ cần biết không có nguy hiểm, nó sẽ không còn sợ hãi nữa.

(*) fact nhẹ: Becgie là giống chó thông minh thứ 3 thế giới.

Nhị Oa lại giống như cầu độc mộc khi nãy, chạy lên trượt xuống cầu tuột rất nhiều lần, cho đến khi nghe thấy Liễu Chí Tần huýt sáo.

Thời gian không còn sớm, cuối chương trình của câu lạc bộ là dịch vụ tắm rửa.

Nhị Oa không muốn đi, Liễu Chí Tần phải vất vả lắm mới kéo nó đến khu "phòng tắm cho chó cưng". Nhân viên dắt Nhị Oa đi, Liễu Chí Tần ngồi nghỉ một lát rồi ra ngoài hút thuốc, tiện gửi ảnh của Nhị Oa cho Hoa Sùng.

Cất điện thoại, cậu thở dài một cái rất nhẹ.

Hôm nay lẽ ra cậu và Hoa Sùng sẽ cùng nhau dẫn Nhị Oa tới đây chơi, nhưng tan tầm xong, Hoa Sùng đột nhiên chạy đến Tổ Án Tồn Đọng, nói buổi tối vừa có người hẹn ăn cơm, nhờ cậu mang Nhị Oa đi một mình.

Hoa Sùng hoàn toàn không giấu diếm việc hẹn ăn cơm với ai, anh nói thẳng với cậu đó là đồng đội cũ Liên Phong.

Cậu gặp Liên Phong chỉ có một lần, nhưng ấn tượng thì không tốt lắm. Hoa Sùng muốn ăn tối với Liên Phong, cậu cũng không có tư cách gì ngăn cản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Hoa Sùng nói xong thì lại đưa chìa khóa cho cậu, khóa nhà và khóa xe, giống như lần trước, chẳng hề giữ lại cái nào.

Cậu nhận mấy cái chìa khóa, hỏi, "Hai anh định đi đâu ăn vậy?"

"Tinh Quang Hoa Đình." Hoa Sùng nói.

"Cần tôi đến đón không?" Liễu Chí Tần lại hỏi.

Hoa Sùng cười nói: "Không cần, chỗ đó không xa nhà tôi lắm, có xe bus cũng có tàu điện ngầm, nếu là bỏ lỡ chuyến xe cuối, tôi đón tàu điện ngầm về cũng được. Nhờ cậu chăm Nhị Oa hôm nay đã phiền cậu lắm rồi."

Liễu Chí Tần cũng không nói thêm, "Ừm, vậy các anh cứ thoải mái ôn chuyện. Tới câu lạc bộ tôi chụp ảnh Nhị Oa gửi cho anh."

Gửi tin nhắn qua nhưng không thấy trả lời, Liễu Chí Tần lãnh đạm nhìn xa xăm.

Không lâu sau, trong "phòng tắm cho chó cưng" vang lên tiếng sủa quen thuộc, cậu xoay người, thấy Nhị Oa lông ướt mèm.

"Tiên sinh, phiền anh chờ thêm một lát." Nhân viên nói: "Chúng tôi còn phải đưa cục cưng đi sấy lông nữa."

Cậu cười gật gật đầu, "Cảm ơn."

Nhị Oa hình như rất thích từ "cục cưng"này, nó lúc lắc cái đuôi đầy nước, vẻ mặt đắc ý.

Cho đến khi Nhị Oa đã sạch sẽ khô ráo thơm cho, Hoa Sùng cũng chưa nhắn tin lại.

Liễu Chí Tần dắt Nhị Oa ra gara, ban đầu định lái thẳng về khu Họa Cảnh, nhưng lúc dừng chờ đèn xanh ở ngã tư, cậu lại đổi ý, quay đầu chạy đến Tinh Quang Hoa Đình.

Hoa Sùng vốn tưởng rằng, Liên Phong hẹn gặp anh ăn cơm chỉ là kiểu đồng đội cũ gặp nhau.

Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn quý trọng những anh em bạn bè kết giao ở Tây Bắc và khoảng thời gian chiến đấu khi đó. Hai năm ở Đội Cảnh sát đặc nhiệm Lạc Thành chấp hành nhiệm vụ cũng không giống với lúc đi Tây Bắc, vì mỗi một lần súng vác vai, đạn lên nòng, đều có khả năng sẽ mãi mãi không về nữa.

Đây là tình nghĩa với những người đã cùng vào sinh ra tử.

Cho nên Liên Phong nói muốn gặp anh ôn chuyện, anh tự nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Nhưng khi đến quán ăn Trung Quốc này, anh lại cảm thấy có một sự khó chịu lạ lùng.

Liên Phong mặc áo vest mang giày da, đã không phải chiến sĩ chống khủng bố mặc bộ đồ ngụy trang rằn ri tay cầm súng năm nào. Lần gặp này cũng cũng tựa hồ chẳng giống đồng đội cũ gặp lại, mà giống một bữa tiệc đàm phán thương nghiệp linh đình hơn.

Trong bữa ăn, Hoa Sùng nghĩ, nếu mà có nhiều người thì tốt rồi. Sáu bảy đồng đội cũ tụ lại bên nhau, không khí sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Liên Phong cười rất tươi, hỏi nhiều nhất là chuyện công tác của Hoa Sùng. Hoa Sùng không phải không tin anh ta, chỉ là các vụ án của tổ Trọng luôn yêu cầu bảo mật, không tiện nói ra với những người không liên quan, chỉ phải cười gượng ha ha, lảng sang đề tài khác.

Liên Phong lại hỏi anh sống thế nào, Hoa Sùng rất rõ ràng không giấu diếm, anh nói thẳng mình hơn ba mươi tuổi, vẫn còn độc thân.

Liên Phong lộ ra một biểu cảm khác, Hoa Sùng nghe thấy tiếng di động rung cầm lên xem, hóa ra là Liễu Chí Tần gửi ảnh Nhị Oa.

Ngực bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cái loại cảm giác này, giống như là chồng đang tham gia tiệc xã giao bên ngoài, vợ ở nhà gửi ảnh con nhỏ cho mình ấy.

(chs Liễu cứ bị xếp coi là cô vợ nhỏ =]]])

Cái loại vui sướng nhỏ bé này, cũng chẳng biết làm sao kể với người ngoài.

"Gì mà vui vẻ thế?" Liên Phong có vẻ rất tò mò, "Còn nói đang độc thân, anh không tin đâu."

"Một người bạn thôi." Hoa Sùng cất di động, thu lại ý cười trong đáy mắt, "Mới nói đến đâu rồi?"

Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Liên Phong còn muốn hẹn Hoa Sùng đi tiếp, anh ta nói Lạc Thành có một quán bar rất có tiếng, rủ Hoa Sùng đi. Hoa Sùng lại từ chối thẳng thừng: "Quán bar? Sáng mai em còn phải đi giải quyết vụ án nữa."

Liên Phong tiếc nuối, "Khó khăn lắm mới gặp được em, còn tưởng có thể dành thời gian đi chung với nhau được một lúc."

Gương mặt Hoa Sùng khẽ biến. Câu nói này không phải là câu đồng nghiệp cũ gặp nhau nói, mà cái cách Liên Phong lúc nói ra, điệu bộ cũng chẳng giống bình thường.

Anh cảm thấy không thoải mái.

Thật ra, lần ăn cơm này tất cả đều làm anh không thoải mái. Trong tưởng tượng đồng đội cũ đoàn tụ không phải là kiểu hẹn ăn cơm thế này.

Liên Phong nói: "Anh đưa em về nhé."

"À không cần." Hoa Sùng quyết đoán từ chối.

Anh có một linh cảm, Liên Phong sẽ chuẩn bị nói với anh gì đó.

Quả nhiên, Liên Phong thong dong cười nói: "Hoa Sùng,em còn độc thân, anh cũng vậy. Anh nghĩ, chúng ta có thể......"

"Xin lỗi." Anh ngắt lời, "Em nghĩ tối nay chỉ là ôn chuyện."

Liên Phong giữa mày nhẹ nhàng một để, "Đúng là ôn chuyện, nhưng anh muốn......"

Hoa Sùng lắc đầu, "Em không muốn đề cập đến chủ đề đó."

"Vậy à." Liên Phong cười khổ.

Đối với người anh không thích, Hoa Sùng chưa bao giờ ướt át bẩn thỉu để lại cho người ta cái gọi là "hy vọng", anh trịnh trọng nói: "Em có người trong lòng rồi."

"Thật sao" Liên Phong giương mắt, "Thì ra là thế. Xin lỗi, do anh, nghe em còn độc thân, liền nghĩ cơ hội. Ngại quá, xin lỗi em nhiều."

Hoa Sùng ngày thường giỏi vừa đấm vừa xoa cấp dưới của mình, nhưng với đồng đội cũ, anh không cần phải như thế. Nếu đã muốn rõ ràng, thì không khách sáo từ chối là điều tất yếu. Anh thu dọn đồ đạc của mình: "Em về trước nhé."

"Từ từ." Liên Phong hình như vẫn còn không từ bỏ, "Anh đưa em về nhé."

"Thật sự không cần." Hoa Sùng vẫn cứng rắn từ chối, đúng lúc này, di động anh lại vang lên, là một tin nhắn WeChat.

Liễu Chí Tần: Tôi với Nhị Oa đang ở cổng 2 của Tinh Quang Hoa Đình chờ anh.

Ngay lập tức gương mặt Hoa Sùng trở nên nhu hòa hơn, "Cảm ơn anh, nhưng em có bạn đón về rồi."

Vốn định nói một câu "Lần sau gặp lại", nhưng mãi anh cũng không thể nói ra.

Có những người chỉ nên lưu lại trong ký ức. Rất nhiều chuyện đã qua thì sẽ qua mãi, không thể tìm lại được, nhiều năm sau dù có gặp lại, cũng sẽ không tìm được cảm giác ngày ấy, thậm chí ngược lại còn phá hủy đi hình ảnh tốt trong mắt nhau.

Tinh Quang Hoa Đình là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất Lạc Thành, buổi tối rất náo nhiệt, đa số là những người trẻ tuổi. Cổng 2 của trung tâm thương mại có một sảnh lớn, Liễu Chí Tần dựa lưng lên một cây cột cẩm thạch,  nắm trong tay dây dắt chó màu rằn ri quân đội. Hoa Sùng liếc mắt một cái đã tìm thấy cậu, anh huýt sáo một tiếng, Liễu Chí Tần và Nhị Oa ngay lập tức cùng quay đầu về phía anh.

"Chờ lâu chưa?" Hoa Sùng hỏi.

"Vừa đến thôi." Liễu Chí Tần nói: "Nhị Oa lông nhiều, tắm cũng tốn thời gian lắm. Gặp bạn thế nào?"

"Đừng......" Hoa Sùng vốn định nói "Đừng nói nữa, không muốn nhắc đến.", lại cảm thấy không nên oán giận với Liễu Chí Tần chuyện đồng đội cũ của mình. Cho dù là thế nào, Liên Phong có thay đổi ra sao, nhưng khoảng thời gian cùng chiến đấu và tình nghĩa anh em vĩnh viễn tồn tại.

"Khá tốt." Anh sửa lại lời nói, "Nhưng mà tôi ăn chưa no."

"Hở?" Liễu Chí Tần nhướng mày: "Hai anh ăn cái gì vậy?"

"Đồ ăn Trung Quốc."

"Đồ ăn Trung Quốc mà không đủ no?"

"Lâu lắm không gặp nên ăn hơi ngại ngùng." Hoa Sùng nói: "Không dám ăn nhiều."

"Nhưng mà cũng vừa lúc."

"Cái gì vừa lúc?"

"Tôi chưa ăn cơm tối."

Bước chân Hoa Sùng chợt khựng lại, anh đánh một cái lên cánh tay Liễu Chí Tần, "Vẫn chưa ăn cơm? Sao lại thế?"

"Tan tầm kẹt xe quá." Liễu Chí Tần vuốt cánh tay, cười nói: "Ăn cơm thì không kịp đến câu lạc bộ."

Hoa Sùng thở dài, có hơi tự trách mình, "Cậu thật là......"

"Cho nên mới nói là "vừa lúc" đó." Liễu Chí Tần giật giật dây kéo trong tay, "Anh ăn chưa no, tôi chưa ăn cơm, hay mình đi đâu ăn tiếp?"

Hoa Sùng nhìn đồng hồ, đã đến giờ các quán ăn lớn đóng cửa, nhưng mà chợ đêm thì đang giờ đông đúc. Nhưng đã đi cả ngày rồi, anh thật sự có hơi mệt, không quá muốn đi tiếp nơi đông người nữa, chỉ muốn chạy nhanh về nhà.

Nhưng mà, giờ mà đòi Liễu Chí Tần nấu cơm thật sự là hơi quá đáng.

"Siêu thị vẫn chưa đóng cửa." Liễu Chí Tần đột nhiên nói: "Chúng ta đi mua hải sản chế biến sẵn với viên nước cốt lẩu, về nhà nấu lẩu nha?"

Hoa Sùng sáng mắt, anh vỗ Liễu Chí Tần bả vai nói: "Tôi vừa ý cậu quá!"

Liễu Chí Tần đơ người, Hoa Sùng vội vàng khụ khụ, "Ý tôi là, mình cũng nghĩ giống nhau."

Liễu Chí Tần chạm chạm cổ tay anh, "Đi nhanh thôi, trễ quá siêu thị lại đóng cửa."

Đây là lần đầu tiên Hoa Sùng trải nghiệm cảm giác đêm khuya lên ban công nhà nấu lẩu.

Lúc nãy Liên Phong mời anh đi bar, anh từ chối ngay, giờ lại ngồi đây với Liễu Chí Tần khui một người một chai rượu, ăn uống vui vẻ vô cùng.

Nấu lẩu ở nhà nghe tưởng nhẹ nhàng, nhưng lại phiền hơn ăn ngoài nhiều, cắt thịt thái rau vân vân vũ vũ, nào mâm nào chén, nấu xong cũng đến 12 giờ đêm.

Ban công sực nức mùi thơm, hoa nhài tỏa hương thơm ngát mấy hôm nay, đêm đến lại thêm chậu hoa quỳnh nở.

Nhị Oa chơi cả đêm, đã mệt mỏi, không đi phá cây nữa, ngoan ngoãn chui vào ổ chó cuộn tròn người ngoan ngoãn ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc