TÂM ĐỘC

Mạnh Tiểu Cầm theo dõi Weibo mới của Đường Tô, thường xuyên vào xem như trước.

Kể từ đó, Mạnh Tiểu Cầm không còn nghĩ đến một chuyến du lịch nào nữa cả, chuyến đi Bắc Mang Sơn là lần đầu và cũng là lần cuối cô được ra ngoài du ngoạn.

Cái gia đình này như quỷ hút máu, bòn rút, ép buộc cô phải làm việc cật lực, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, Mạnh Tiểu Cầm dần dần trở nên méo mó, tâm hồn như bị ai tiêm một chất độc xấu xí, cô ta dần chuyển sang ghen ghét những cô gái cùng tuổi giàu có, có đủ điều kiện vật chất để đi du lịch ấy.Trong một lần tình cờ gặp được Đường Tô thì loại ghen ghét này đã bộc phát thành phạm tội.

Hôm ấy, Đường Tô cùng bạn bè đến khách sạn B.X.F dùng cơm, phòng bọn họ đặt là chỗ đắt tiền nhất, một bữa cơm cũng tốn vài chục ngàn nhân dân tệ.

Mạnh Tiểu Cầm tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện phiếm.

Trong đó một người hỏi: "Lần này cậu muốn đi du lịch ở đâu?"

Đường Tô nói: "Châu Phi."

"Trong nước không có chỗ nào hấp dẫn hết hả?"

"Không phải, tớ còn chưa đi hết nữa mà."

"Vậy sao còn không đi?"

"Thì vẫn còn trẻ, tranh thủ đi nước ngoài trước." Đường Tô nói: "Danh lam thắng cảnh trong nước thì thiếu gì cơ hội để đi."

"Xạo quá, cậu chê trong nước thì có!"

"Đâu có đâu!"

"Trước kia cậu nói muốn đi đâu ấy nhỉ, bắc cái gì sơn, sao lại không đi?"

"Là Bắc Mang Sơn!"

Mạnh Tiểu Cầm lập tức chú ý.

Đường Tô nói: "Bắc Mang Sơn giờ vẫn chưa được khai phá, chừng nào xong rồi tớ sẽ đi."

"Lý do lý trấu! Cậu ngại chỗ đó là rừng núi hoang vắng thì đúng hơn. Mà tớ thấy không đi cũng tốt, chỗ đó có gì đâu mà tham quan, không có tiền mới đến đó, còn cậu có nghèo đâu, tiền bạc thời gian đều đủ cả, đương nhiên phải đến nơi đáng đi chứ!"

Phòng riêng vang lên một trận cười nghiêng ngả, nhưng Mạnh Tiểu Cầm không muốn nghe nữa, cô ta xoay người rời đi.

Sau đó Đường Tô trả lời thế nào cô ta cũng không biết được.

Suốt cả ngày hôm đó Mạnh Tiểu Cầm không còn tâm trạng làm bất cứ việc gì.

Thì ra nơi duy nhất trong đời mà cô ta được đi du lịch kia, trong mắt bọn nhà giàu chỉ là nơi núi rừng hoang vu không đáng để đến.

Đến tối, nỗi buồn biến thành thù hận rét lạnh.

Mạnh Tiểu Cầm vốn không biết mặt Đường Tô, cũng không biết người nói chuyện ban sáng là Đường Tô, nhưng đến tối lướt Weibo Đường Tô mới biết người hôm nay đặt bàn là cô ấy.

Đường Tô đăng ảnh chụp bàn cơm, còn khoe bộ móng tay vừa mới làm.

Mạnh Tiểu Cầm nhớ như in bộ móng tay màu hồng đó cũng như nhớ như in từng câu từng chữ bọn Đường Tô nói.

Mạnh Tiểu Cầm chẳng qua chỉ là một đứa dở hơi.

Cái tấm bưu thiếp đó thì đáng bao nhiêu tiền? Đường Tô không hề quan tâm.

Đường Tô đã từng nói rất muốn đi Bắc Mang Sơn, nhưng giờ ngẫm lại, đó chẳng qua là một câu hời hợt sáo rỗng.

Vậy mà cô ta lại nghĩ là thật.

Mạnh Tiểu Cầm nhắm mắt lại tự đấm ngực mình, lẩm bẩm hỏi: "Tại sao các người lại tốt số đến như vậy? Còn tôi, tôi đã làm sai cái gì? Tại sao tôi lại bị sinh ra trong gia đình như thế này?"

Ông trời thật bất công.

Hay là mình tự đòi lại công bằng cho bản thân?

Đêm hôm đó lần đầu tiên Mạnh Tiểu Cầm nổi lên sát ý, nhưng lại cố gắng ép nó xuống khi hừng đông.

Mạnh Tiểu Cầm vẫn còn luyến tiếc cuộc đời mình.

Bắt đầu từ đó, cô ta vẫn theo dõi weibo Đường Tô, nhưng luôn dùng IP giả. Mạnh Tử Cầm rất thông minh, chỉ học một khóa an toàn internet cơ bản đã hiểu được.

Bốn năm trôi qua, Mạnh Tiểu Cầm vẫn luôn im lặng theo dõi Đường Tô. Từ 27 đến 31 tuổi, con đường sự nghiệp tương lai của Đường Tô càng ngày càng rộng mở, còn cô ta mỗi ngày trôi qua lại là bi kịch chất chồng. Lòng đố kỵ của cô ta được nuôi dưỡng lớn lên từng ngày, cho đến khi nó lấn át cả lý trí.

Cô ta không còn chờ đợi được nữa, muốn ngay lập tức giết chết con người được ông trời ưu ái này, như vậy cô ta mới cảm thấy được công bằng.

Mạnh Tiểu Cầm dùng app "Hoa Hạ Niên Luân" dụ dỗ, hứa hẹn dẫn Đường Tô đi lấy khảo cổ vật ở Lạc Tây.

Buổi tối ngày 4 tháng 1, cô ta sát hại Đường Tô ở nơi đất trống ngoài Lạc Thành. Khi dùng búa đập đầu Đường Tô, Mạnh Tiểu Cầm cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có.

Ông trời, nếu ông bất công thì tự tôi sẽ đòi lại công bằng cho mình. Con nhỏ đó có tất cả mọi thứ, mà tôi chỉ hai bàn tay trắng, vậy tôi sẽ cho nó trở nên giống tôi, ha ha ha.

Người chết rồi sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng!

Mạnh Tiểu Cầm đào cái hố chôn xác Đường Tô vào trong, xong việc rồi lại cảm thấy không đúng lắm.

Cô ta còn chưa móc mắt và cắt tai Đường Tô cho Đường Tô không thể nhìn không thể nghe; cũng chưa cắt hai chân Đường Tô, làm Đường Tô không bao giờ có thể du lịch bất cứ đâu nữa.

Mạnh Tiểu Cầm nghĩ, cô ta cần giết thêm một người nữa.

Từ Ngọc Kiều là bạn bè của Đường Tô, cũng là một thiên kim tiểu thư vô tư chẳng lo nghĩ gì. Mạnh Tiểu Cầm đã từng thấy Từ Ngọc Kiều than thở trên Weibo, nói cái gì mà không thích công việc này, đi làm vì ba mẹ bắt buộc.

Mạnh Tiểu Cầm cười lạnh, con nhỏ đó nhờ cha mẹ mới có công việc an nhàn!

Nó có cha mẹ yêu thương và lo lắng cho nó, vậy mà nó không biết quý trọng.

Mạnh Tiểu Cầm dùng biện pháp tương tự sát hại cô "công chúa nhỏ" Từ Ngọc Kiều ở khu đất hoang gần nhà Khâu Đại Khuê.

Lần này cô ta đã có kinh nghiệm, không chỉ hoàn thành "nghi thức" cắt chân móc mắt đã quên mất khi giết Đường Tô, mà còn cố tình dùng bao cao su luồn vào âm hộ Từ Ngọc Kiều, để lại dầu bôi trơn nhằm đánh lạc hướng cảnh sát.

Cuối cùng, cô ta rửa sạch cây búa trộm từ nhà Khâu Đại Khuê, cố tình để lại một chút máu của Từ Ngọc Kiều ở khe hở trên cây búa, tự cho là đã kín đáo thả lại cây búa vào thùng dụng cụ bên ngoài cửa sổ nhà họ Khâu.

Giá họa cho nhà họ Khâu không phải là lần đầu tiên.

Sau khi sát hại Đường Tô, Mạnh Tiểu Cầm cũng đã quăng sợi dây chuyền của nạn nhân trước nhà họ Khâu. Cô ta biết, Khâu Quốc Dũng nhất định sẽ đi nhặt.

Nhưng cô ta không thể ngờ được, Khâu Quốc Dũng sẽ bán sợi dây chuyền để lấy tiền mua cho Khâu Vi Vi một cái Ipad, mà Khâu Vi Vi tối ngày 13 tháng 3 trong lúc trốn ở một góc đường chụp hình thuyền giấy sẽ vô tình chụp lại được lúc cô ta lén lút trả lại cây búa.

Cái này là gì?

Là quả báo sao?

Mạnh Tiểu Cầm không ưa Khâu Quốc Dũng. Lão rất phiền toái, luôn đến nhà cô ta tác hợp cô ta với Khâu Đại Khuê. Khâu Đại Khuê sao xứng với cô chứ?

Khi lựa chọn hung khí, Mạnh Tiểu Cầm nghĩ tới cây búa trong thùng dụng cụ nhà Khâu Đại Khuê, có thể giá họa cho Khâu Quốc Dũng thì tốt, nếu không cũng có thể che giấu bản thân.

Thời gian ngắn sau, cô ta vô tình tìm được một cô "công chúa nhỏ" nữa cũng xem tiền như cỏ rác.

Từ lúc giết Từ Ngọc Kiều, Mạnh Tiểu Cầm phát hiện mình phát nghiện, như một loại thuốc độc thôi thúc cô ta nhanh chóng kết liễu con mồi vừa tìm được.

Cho đến một hôm Mạnh Tuấn Huy ném quần lót lên mặt Mạnh Tiểu Cầm, cô ta nhặt được sợi lông mao bám trên đấy liền nghĩ đến việc giá hoạ cho em trai, một mũi tên bắn hai con nhạn.

Nhưng Mạnh Tiểu Cầm còn chưa kịp thực hiện thì cảnh sát xuất hiện.

Cô ta không biết vì sao cảnh sát phát hiện ra mình, cho đến khi thấy được tấm bưu thiếp Bắc Mang Sơn kia.

Cô ta không thể kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, tại sao tấm bưu thiếp này còn tồn tại.

Đường Tô chắc chắn không còn giữ nó, Mạnh Tiểu Cầm luôn nói với chính mình: Hoặc là đã vứt đi, hoặc là để lăn lóc đâu đó trong nhà, cảnh sát sẽ không bao giờ chú ý.

Đường Tô đã đi qua nhiều nơi, cũng có biết bao nhiêu người tặng quà thì làm sao có thể giữ lại tấm bưu thiếp này?

"Tôi đoán là vì Đường Tô thật sự muốn đi Bắc Mang Sơn." Liễu Chí Tần đưa ly trà hoa cúc vừa ngâm cho Hoa Sùng: "Năm đó thịnh hành gửi bưu thiếp như vậy mà Đường Tô chỉ cho một mình Mạnh Tiểu Cầm biết địa chỉ, cô ấy quả thật rất thích Bắc Mang Sơn. Có lẽ đúng như lời cô ấy nói, Bắc Mang Sơn hiện tại còn chưa có khai phá, muốn đi thì phải chờ thêm một thời gian nữa. Cô ấy hâm mộ Mạnh Tiểu Cầm, vì Mạnh Tiểu Cầm nói đi là đi, đủ can đảm đi đến những nơi hoang sơ. Đường Tô khác với Từ Ngọc Kiều, Từ Ngọc Kiều từng đi phượt trên núi khi còn học đại học, còn cô ấy lại là thiếu nữ khuê các, chỉ đi được những địa điểm du lịch đã được khai phá xong."

"Bắc Mang Sơn là tâm niệm của cô ấy, nên cô ấy vẫn giữ bưu thiếp Mạnh Tiểu Cầm gửi, để trên bàn làm việc." Hoa Sùng nhìn chằm chằm đóa hoa cúc bung cánh trôi bên trong ly trà: "Đường Tô muốn cảm ơn Mạnh Tiểu Cầm, nên định gửi đồ trang điểm đắt tiền cho cô ta, lại không biết hành động này thương tổn lòng tự trọng vốn đã rất mong manh của Mạnh Tiểu Cầm."

"Mạnh Tiểu Cầm thường xuyên nhìn trộm Weibo Đường Tô, cô ta không biết Đường Tô cũng làm như vậy." Liễu Chí Tần dựa vào cạnh bàn: "Cho đến lúc chết, Đường Tô vẫn không biết cô gái từng đi Bắc Mang Sơn năm nào tại sao lại đột nhiên biến mất. "

Hoa Sùng thở dài: "Rất khó để một đứa trẻ có thể thoát ra khỏi "tầng lớp văn hoá" của gia đình mình. Mạnh Tiểu Cầm có kể với tôi,

trên TV có một gameshow về các ngôi sao nhí và gia đình, người xem thì thấy những ngôi sao nhí là những đứa trẻ đáng yêu, thông minh, và lễ phép, còn cô ta chỉ thấy sự chênh lệch về tầng lớp giàu nghèo. Cô ta nói, chúng ta thấy những đứa trẻ đó thật là thông minh rồi chê bai trách móc con cái nhà mình không được như chúng. Nhưng đây là lỗi của trẻ con sao? Con nhà có điều kiện từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục khác biệt, từ nhận thức đến kiến thức đều không giống với con nhà nghèo. Con nhà nghèo cả ngày chỉ nghe cha mẹ vì mấy chục đồng tiền mà cãi nhau, vì quên tắt điện mà phải quỳ cả đêm, dần dần trở nên tự ti, nhát gan, bần hèn, giống như mọi đứa trẻ khác ở đường Đạo Kiều. Mạnh Tiểu Cầm không thể thoát ra, phải sát hại hai người vô tội. Khâu Đại Khuê cũng không thể thoát ra, phải giết chết cha mình."

"Nhưng vẫn có người thoát ra được." Liễu Chí Tần nói: "Ví dụ như Tiếu Lộ. Tôi thấy cuộc sống của cô ấy khá tốt."

"Con người không ai giống ai cả."

Liễu Chí Tần im lặng một lúc rồi hỏi: "Tổ trưởng Hoa, anh thương hại Mạnh Tiểu Cầm sao?"

Hoa Sùng sửng sốt.

"Đội phó Khúc nói, anh ta không thích nghe hung thủ giãi bày, họ chỉ toàn biện hộ cho tội ác của bản thân." Liễu Chí Tần nói: "Tổ trưởng Hoa, còn anh lại nghe họ nói thật lâu."

Hoa Sùng mỉm cười, "Chỉ cần là người bị tình nghi, tôi đều sẽ nghe bọn họ nói chuyện."

Liễu Chí Tần khó hiểu, "Nhưng cho dù có khổ sở hay bần cùng đến thế nào cũng không phải lý do giết người."

"Nhưng chuyện giết người đã xảy ra, không phải sao?"

Liễu Chí Tần hơi nhíu mày, như suy tư gì đó.

"Tôi nghe bọn họ giãi bày, không phải vì để thông cảm cho bọn họ." Hoa Sùng nói: "Tư tưởng của cậu và Khúc Trị không sai, dù có khổ sở thế nào cũng không thể giết người. Hung thủ không ai là vô tội, Chỉ là..." Hoa Sùng uyển chuyển: "Bọn họ đúng là đã vì đau khổ cá nhân mà giết người vô tội. Vì chúng ta không thể hiểu, nên cảm thấy hoang đường, phi logic, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, trên đời này vẫn có những người có tâm lý bất ổn, vặn vẹo, tư duy của họ cũng sẽ khác với suy nghĩ của người bình thường. Nói theo cách của cậu lần trước, thì trong tâm hồn đã bị một loại độc tố gặm mòn. Bọn họ sẽ bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể ngờ được mà giết người. Nếu tôi không phải cảnh sát, tôi cũng không thèm cố hiểu tâm lý biến thái của bọn họ làm gì đâu. Nhưng vì tôi là cảnh sát, là Tổ trưởng Tổ Trọng Án, tôi cần biết được họ đang nghĩ gì trong tình huống đó. Tôi không thương hại mà là nếu sau này gặp được vụ án tương tự, không chừng chúng ta có thể phát hiện ra manh mối nhanh hơn. Lòng người là khó đoán nhất, chỉ có thể đã từng hiểu qua mới có thể nhanh chóng phá án."

"Lòng người......" Liễu Chí Tần trầm ngâm: "Ví như Khâu Quốc Dũng sao?"

Hoa Sùng cũng nghĩ đến người này: "Đúng vậy, Khâu Quốc Dũng là một ví dụ. Ai cũng ghét ông ta mà ngược lại ông ta cũng chán ghét rất nhiều người. Ông ta yêu tiền, có thể nói coi tiền như mạng, khi Mạnh Tiểu Cầm ném trang sức của Đường Tô trước nhà, ông ta liền nhặt trộm đi bán lấy tiền. Nhưng mà chẳng ai nghĩ ông ta dùng số tiền này mua iPad cực kỳ đắt cho cháu gái cả."

"Khâu Vi Vi là cháu gái duy nhất của lão, mà khi đó gần Tết nữa." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: "Có lẽ là nổi hứng nhất thời muốn mua cho con bé vui. Mua xong thì lại thấy tiếc."

"Đúng. Nhưng iPad lại chụp được chứng cứ mấu chốt." Hoa Sùng nói: "Làm cảnh sát càng lâu càng không thể coi thường may mắn. Hung thủ dù thông minh, hiện trường phạm tội dù sạch sẽ đến đâu, chứng cứ vẫn luôn nằm ở đâu đó chờ chúng ta tìm thấy."

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng không chớp mắt.

Hoa Sùng nhướn mày, "Sao thế? Hâm mộ tôi à?"

"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần đột nhiên hỏi: "Tại sao anh lại chuyển từ cảnh sát đặc nhiệm sang cảnh sát hình sự?"

Bình luận

Truyện đang đọc