TÂM ĐỘC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

25.

"Như vậy lâu lắm." Liễu Chí Tần lắc đầu: "Nói chuyện với mấy công ty internet rất phiền phức. Nếu là công ty nhỏ thì còn đỡ, bọn họ sẽ chịu phối hợp với cảnh sát, nhưng trụ sở chính weibo không ở Lạc Thành. Nếu chúng ta đòi tra thông tin, mà chứng cứ chưa rõ ràng, bọn họ sẽ không chịu hợp tác, từ chối vì bảo mật thông tin khách hàng, cho nên chúng ta phải đi đường tắt, khi nào có chứng cứ xác đáng rồi sẽ trở lại theo đúng luật."

Hoa Sùng đã hiểu, nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Chí Tần, "Nghề cũ của cậu phải không?" (hacker =]])

"Chắc là vậy đó." Liễu Chí Tần cười cười, "À đúng rồi, Tổ trưởng, rót hộ tôi ly nước được không?"

"Nước lọc hay trà hoa cúc?"

"Nước lọc đi." Liễu Chí Tần nói, "Anh không chịu nấu nước, tôi không muốn uống trà hoa cúc nước lạnh đâu."

Mười lăm phút sau, Hoa Sùng cầm đến ly trà hoa cúc vừa ngâm nước sôi để trên bàn nhỏ phòng nghỉ.

Liễu Chí Tần: "Ôi ôi, mặt trời mọc đằng Tây rồi à?"

"Ai nói tôi không chịu nấu nước?" Hoa Sùng vẫy tay: "Để nguội rồi uống, coi chừng phỏng."



Tổ Trọng án chia hai, vừa tra vòng quan hệ của Từ Ngọc Kiều vừa tra của Đường Tô, nhưng càng tra càng chẳng ra manh mối nào, cảm giác như đang chui vào ngõ cụt.

"Không có ai tình nghi hết." Khúc Trị nằm liệt trên ghế ngồi, tay ôm chai hồng trà, hai mắt đờ đẫn: "Hung thủ như tàng hình vậy."

"Di động của hai nạn nhân đến giờ vẫn chưa tìm được, Tang Hải và Khâu Đại Khuê thì sống chết không chịu thừa nhận có liên quan đến cái chết của Từ Ngọc Kiều." Trương Mậu nói, "Em đến hỏi chuyện con dao dính máu, mà dù em hỏi thế nào họ đều bảo không biết. Tổ trưởng, em thấy không phải họ giả vờ đâu."

"Đường Tô và Từ Ngọc Kiều thật là bị người ta ghét trên mạng à?" Khúc Trị vừa nói vừa lôi di động ra, xem mình có đang theo dõi anh chị nào nhà giàu không thì huỷ theo dõi gấp: "Tâm lý tên đó cũng vặn vẹo quá đi, chỉ vậy thôi cũng giết người được như bị bệnh tâm thần. Mà đúng rồi, nhỡ đâu sau này chúng ta tóm được hắn, hắn khai hắn bị tâm thần chẳng phải là hết tội sao?"

""Hắn" không có bị bệnh tâm thần," Hoa Sùng sờ cằm, "Tôi thấy "hắn" rất tỉnh táo."

"Cũng đúng." Khúc Trị nói, "Biết phản trinh sát tốt như vậy, không thể là bệnh tâm thần được. À đúng rồi, anh Tiểu Liễu tra trên internet ra sao rồi?"

"Vẫn còn đang tra." Hoa Sùng đứng lên: "Tôi ra ngoài một chút."

"Đi đâu?" Khúc Trị cố gắng ôm cái eo lười nhấc lên, nhe răng trợn mắt gọi: "Em đi với anh."

"Cậu nghỉ ngơi đi, coi chừng hư thận bây giờ," Hoa Sùng giơ tay chặn lại: "Anh đến nhà Từ Ngọc Kiều một chút."



Sau khi vụ án xảy ra, nhà Từ Ngọc Kiều cũng chưa có ai ghé thăm, chỉ có cha mẹ cô ấy và cảnh sát đến lấy các đồ vật của Từ Ngọc Kiều mang đi điều tra.

Hoa Sùng mang bọc giày (*), đi thẳng lên lầu hai.

(*) Bọc giày plastic, dùng để khi kiểm nghiệm dấu chân thì phân biệt được của cảnh sát hiện trường và dấu chân khác



Máy tính của Từ Ngọc Kiều đã bị mang đi, bên điều tra kỹ thuật dò một lần, không thu hoạch được gì, hiện đang đưa cho Liễu Chí Tần giữ.

Thư phòng vẫn y nguyên như thế từ lần trước đến, Hoa Sùng đứng ở giá sách một hồi lâu, rồi tiện tay kéo một cuốn lịch sử ra.

Anh cũng không biết có tìm kiếm được gì thêm ở thư phòng không, nhưng hiện giờ vụ án đang lâm vào bế tắc, cái gì điều tra được thì đã tra hết rồi, giờ chỉ còn mỗi trên internet. Nhưng dù vậy cũng không thể để Liễu Chí Tần gánh một mình, mà nhỡ đâu Liễu Chí Tần cũng không tìm được người tình nghi nào trên mạng, vậy hai vụ án này sẽ thành án treo.

Không thể để như thế được.

Liễu Chí Tần nói đúng, giết người sẽ gây nghiện. Từ lúc hung thủ phá hủy thi thể của Từ Ngọc Kiều, "hắn" đã cảm nhận được khoái cảm, thích thú. Đường Tô bị hại vào ngày 4 tháng 1, Từ Ngọc Kiều là ngày 14 tháng 3, khoảng cách là 2 tháng 10 ngày, dựa theo quy luật "nghiện" giết người, nạn nhân thứ ba sẽ không cần quá hai tháng, "hắn" có lẽ đang gấp rút tìm con mồi mới.

Rốt cuộc là ai!

Hoa Sùng ngồi dưới đất, xem xong một quyển lại cất lên, lấy tiếp quyển khác. Thói quen đọc sách của Từ Ngọc Kiều rất tốt, cực kì yêu quý sách, chưa bao giờ gấp góc trang, chỉ dùng những cái kẹp sách rất đẹp.

"Mỗi quyển một cái kẹp sách khác nhau!" Hoa Sùng thở dài, tiếp tục xem sách.

Đột nhiên một quyển sách ở tầng trên cùng rớt xuống, mở ra trên mặt đất. Hoa Sùng khom lưng nhặt lên thì một thẻ kẹp sách to rộng rơi ra.

Là một tấm bưu thiếp.

Hoa Sùng ngồi xổm xuống, chân mày nhíu lại.

Bưu thiếp là dạng tự chụp, địa điểm trong ảnh là phố Sơn Đường (**), mặt trái có viết ba dòng:

"To Cửu Niệm,

Lần đầu tiên đến thành phố Sơn Đường, tôi rất thích nơi này, liền gửi cho Cửu Tiểu Niệm một cái bưu thiếp. Cậu mạnh khoẻ nhé.

Tinh Tinh - chan quyết tâm đi hết cả Trung Quốc!"

(**) Phố cổ Sơn Đường ở Tô Châu, một trong những địa điểm du lịch rất nổi tiếng.



Hoa Sùng nhìn đến góc phải đề tên, tim bỗng đập thật mạnh.

Phần đề tên người gửi tự xưng là "Tinh Tinh-chan" (***), gọi Từ Ngọc Kiều là "Cửu Niệm", chỉ có thể là bạn bè trên mạng của cô ấy.

(***) Tinh là ngôi sao, lặp lại nghe cho cute chứ ko phải con tinh tinh họ nhà vượn nha.....

Lúc trước nhóm của Trương Mậu đã điều tra kỹ càng, Từ Ngọc Kiều không kết bạn với người quen bên ngoài bằng tài khoản weibo, nên đồng nghiệp và cả cha mẹ cô ấy đều không biết nickname cô ấy là "Trường An Cửu Niệm".

Người tên "Tinh Tinh" này biết địa chỉ Từ Ngọc Kiều, từ Sơn Đường gửi bưu thiếp về cho Từ Ngọc Kiều, hẳn là bạn khá thân trên mạng. Mà ở nhà Đường Tô cũng có một bưu thiếp được đặt vào khung ảnh. Lúc ấy Hoa Sùng muốn tháo ra xem mặt sau nhưng bị Liễu Chí Tần gọi, lúc sau lại quên mất chuyện này. Tấm bưu thiếp đó không phải chụp Sơn Đường mà là hình ảnh núi rừng không có gì đặc sắc, Hoa Sùng tạm thời không nhớ ra nó là địa danh nào. Giờ trong nhà Từ Ngọc Kiều cũng có bưu thiếp phong cảnh, không biết có liên quan gì với nhau không?

Hoa Sùng để bưu thiếp phố Sơn Đường lên bàn, trên bưu thiếp viết địa chỉ Từ Ngọc Kiều, chỗ gửi thư là bưu điện Sơn Đường, xem dấu mộc thì đã được gửi đi vào ngày 24 tháng 9 bốn năm về trước.

Bạn bè và người theo dõi thời gian bốn năm về trước bên tổ kỹ thuật không tra đến.

Hoa Sùng lôi di động gọi cho Liễu Chí Tần.

"Tổ trưởng Hoa." Giọng nói Liễu Chí Tần trong điện thoại có hơi khác với bên ngoài, nghiêm chỉnh hơn như bị mất đi vài phần ý cười mọi ngày.

"Tra hộ tôi trong vòng bạn bè trên mạng của Từ Ngọc Kiều có ai sở hữu nickname có chữ "Tinh" không?" Hoa Sùng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Nếu đổi tên tài khoản còn có thể tra không?"

"Có thể. Chờ tôi một chút."

Ngắt điện thoại, Hoa Sùng tiếp tục tìm kiếm bưu thiếp trên kệ sách. Lần trước đến không để ý, lần này mới phát hiện, có rất nhiều bưu thiếp được dùng làm kẹp sách.

Hoa Sùng đem tất cả đặt lên bàn. Có tổng cộng 14 tấm, đều là từ các địa điểm khắp nơi gửi về Lạc Thành, đề tên người nhận là "Cửu Niệm".

Như vậy tấm bưu thiếp trên bàn của Đường Tô, có lẽ cũng là bạn trên mạng gửi qua.

Đang nghĩ ngợi, di động lại vang lên.

"Tôi tìm được rồi, "Tinh tinh-chan không khóc nhè", giới tính nữ." Liễu Chí Tần nói, "Cô ấy nói chuyện với Từ Ngọc Kiều cũng khá nhiều, trên tài khoản còn khoe ảnh quà Từ Ngọc Kiều gửi cho mình. Cô ấy đã từng xin địa chỉ rất nhiều bạn bè trên weibo để gửi bưu thiếp, trong đó có cả Từ Ngọc Kiều."

Hoa Sùng nhấp khóe môi.

"Nhưng mà..." Liễu Chí Tần khựng lại một chút, "Cô gái này đã qua đời 2 năm trước rồi."

"Qua đời?" Bản năng cảnh sát làm Hoa Sùng luôn cảnh giác với cái chết: "Tại sao?"

"Do nhồi máu não đột ngột. Cô ấy tên thật là Chu Thần Tinh, ở thành phố Nghiêu, lúc mất mới có 25 tuổi. Người nhà lên weibo báo tang, Từ Ngọc Kiều cũng có vào bình luận." Liễu Chí Tần hỏi, "Tổ trưởng, anh nhờ tôi tra về cô ấy, có phải là phái hiện điều gì liên quan đến vụ án không?"

Hoa Sùng kéo ghế ngồi xuống, nhìn đến mặt bàn để bưu thiếp, nói, "Lúc nãy gọi cho cậu, là vì tôi vừa tìm được bưu thiếp của Chu Thần Tinh chụp phố Sơn Đường gửi cho Từ Ngọc Kiều. Cô ấy biết địa chỉ của Từ Ngọc Kiều nên tôi đoán quan hệ của các cô ấy cũng khá thân. Hơn nữa cô ấy ký tên là "Tinh Tinh-chan quyết tâm đi hết cả Trung Quốc", cái này làm cho tôi để ý, nên tôi nhờ cậu điều tra. Sau đó tôi tìm thấy thêm 13 tấm bưu thiếp nữa, tổng cộng có 14 tấm, hết 9 tấm là phong cảnh trong nước, 5 tấm đến từ nước ngoài, đều là bạn bè của Từ Ngọc Kiều gửi tới. Cho nên hiện giờ tấm bưu thiếp phố Sơn Đường cũng không có gì đặc biệt."

Liễu Chí Tần im lặng vài giây rồi nói, "Tổ trưởng Hoa, tôi biết vì sao anh để ý tới "quyết tâm đi hết cả Trung Quốc" rồi. "

"Ừm?"

"Thực hiện được nguyện vọng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nếu không thể thực hiện được thì sao?" Liễu Chí Tần hỏi, "Nếu như nguyện vọng của anh là "đi hết cả Trung Quốc" nhưng lại không thể được, mà còn phải nhìn thấy bạn bè đi đến khắp năm châu thì cảm xúc của anh sẽ thế nào?"

"Người bình thường đương nhiên là hâm mộ, sau đó tiếp tục cố gắng để đạt được mục tiêu." Hoa Sùng hơi kinh ngạc, khi xử lý án mạng nào đó, anh có thói quen tổng hợp tất cả các manh mối tìm được về chung một chỗ, nhưng cũng không nghĩ tới sự liên quan giữa các manh mối. Chu Thần Tinh "quyết tâm đi hết cả Trung Quốc" làm anh để ý, cũng có thể nói là do bản năng nghề nghiệp, nhưng ít ra trước mắt, anh cũng không kịp nghĩ tới lý do vì sao.

Liễu Chí Tần đã suy nghĩ hộ anh.

"Nhưng hung thủ không phải là người bình thường."

Hoa Sùng dựa vào lưng ghế: "Tôi hiểu rồi."

Trong ống nghe vang lên một tiếng cười cực nhẹ. Hoa Sùng cảm thấy như có ai đó đang dùng lông vũ vuốt lên lỗ tai mình.

Anh ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: "Tôi sẽ gửi hình của 14 tấm bưu thiếp này cho cậu, cậu xem có thể tìm được mấy người này trên Weibo không. Tôi xem qua thời gian dấu bưu kiện, đều là 4 năm trước gửi tới, nên từ bốn năm trước, Từ Ngọc Kiều đã qua lại với bạn bè bằng hình thức này."

"Được." Liễu Chí Tần hỏi, "Anh vẫn còn ở nhà Từ Ngọc Kiều à?"

"Chút nữa tôi ghé nhà Đường Tô. Cậu còn nhớ lần trước chúng ta tới, nhà cô ấy có một tấm bưu thiếp phong cảnh giống như Từ Ngọc Kiều lồng vào khung ảnh đặt trên bàn làm việc không?" Hoa Sùng nói tiếp: "Nhưng Từ Ngọc Kiều coi bưu thiếp như kẹp sách, không quý trọng cho lắm. Mà Đường Tô đặt bưu thiếp trong khung ảnh, chứng tỏ đó là tấm bưu thiếp quan trọng với cô ấy."

"Tổ trưởng Hoa, anh quan sát thật cẩn thận." Liễu Chí Tần nói.

Đang nói chuyện về vụ án, đột nhiên lại được khen một câu làm Hoa Sùng sửng sốt, anh còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe Liễu Chí Tần cười nói: "Tôi phải cố gắng học tập Tổ trưởng Hoa."

Hoa Sùng bỗng dưng cảm giác có thể nhìn thấy Liễu Chí Tần khẽ cười, gập người theo kiểu cúi chào qua câu nói.

Buông di động xuống, anh bần thần, lòng chợt sinh ra một cảm giác bồn chồn khó hiểu.

Gặp Liễu Chí Tần không lâu lắm, vẫn chưa thấy cậu làm động tác kia, nhưng anh lại có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ấy ngay lập tức, giống như rất lâu về trước, Liễu Chí Tần cũng đã từng vừa cười vừa cúi chào anh như thế.

Giống như đã từng quen biết, nhưng lại chẳng nhớ ra nhau.

Hoa Sùng nhíu mày, nhắm mắt cố gắng hồi tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc