TÂM ĐỘC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

17.

Trở về điều tra lý lịch, Hoa Sùng bước đầu biết được xuất thân của Hà Dật Đào.

24 năm trước, Hà Dật Đào sinh ra ở một thôn nhỏ trên núi xa xôi nhất tỉnh Hàm, cha bị thiểu năng, còn mẹ bị bọn buôn người lừa bán đến thôn đó. Mười mấy tuổi Hà Dật Đào dắt mẹ chạy trốn xuống núi, vì không có học, tuổi lại nhỏ, chỉ có thể làm việc vặt kiếm tiền sống qua ngày. Không lâu sau đó mẹ bị xe tông chết, Hà Dật Đào nhận được khá nhiều tiền bồi thường. Hà Dật Đào dùng số tiền này làm vốn, an ổn sinh sống ở Lạc Thành, ban ngày cô học mua học bán, buổi tối đến quán bar bồi rượu, Vì vẻ ngoài xinh đẹp thanh thuần nên rất nhanh sau đó được mấy người đàn ông để ý, làm bồ nhí của người ta. Không lâu sau vì chán cái cảnh suốt ngày bị vợ người khác đánh ghen nên Hà Dật Đào đồng ý cầm tiền chia tay, vừa đi học bổ túc ban đêm vừa phụ người khác mua bán rau củ ở chợ sỉ

Sau khi hoàn thành bổ túc văn hoá ban đêm, Hà Dật Đào rời chỗ bán sỉ rau quả rồi gom vốn mở cửa hàng hoa "Đào Chi Yêu Yêu" ở chợ hoa chim cá cảnh này.

Lúc ban đầu, cửa hàng không ở ngay cổng chợ, mà là ở gian có giá thuê rẻ nhất ở sâu bên trong hẻm nhỏ. HoaHà Dật Đào bán cũng không phải mấy loại nhập khẩu nước ngoài đắt tiền mà là lấy hoa đại trà giá thấp từ chỗ buôn sỉ, vì hoa không lạ, vị trí cửa hàng hẻo lánh, lúc mới bắt đầu tiệm của cô không cạnh tranh nổi với các hàng hoa khác trong chợ.

Nhưng mà chẳng bao lâu sau, tiệm hoa "Đào Chi Yêu Yêu" nhanh chóng nổi tiếng.

Tuy Hà Dật Đào là gái quê, nhưng vì hay đi làm ở bar pub sang trọng, cũng cặp bồ với đại gia một thời gian nên khiếu thẩm mỹ cũng tốt. Cô cũng khéo tay, người ta chỉ bán cây còn Hà Dật Đào thì bán cả hoa trang trí dùng để tặng hoặc trưng bày. Có không ít khách hàng trẻ tuổi đến đây một lần thì không ghé cửa hàng nào khác nữa, không chỉ tự mình mua, còn chụp hình đăng lên mạng giới thiệu bạn bè đến đây ủng hộ. Hà Dật Đào cũng nắm lấy cơ hội, cô bắt đầu tự chụp hình đăng lên Weibo, viết những lời giới thiệu, thu hút không ít khách hàng mới.

Lúc ấy có người nói, bà chủ của "Đào Chi Yêu Yêu" là đóa hoa xinh đẹp nhất trong tiệm, thậm chí có người còn gọi Hà Dật Đào là thiên thần.

Hà Dật Đào cũng lanh lẹ, ngày hôm sau liền mặc một bộ đầm dài (*) chụp hình với hoa đăng lên Weibo, đặt tên là Thiên thần và hoa.

(*) Trong bản trung thì ghi rõ là style Sâm nữ 森女系, na ná style mori girl kei bên Nhật nhưng mình chả biết dịch làm sao nên pass luôn





Vì hình ảnh quá đẹp nên được rất nhiều người like share, không lâu sau rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn.

Quản lý chợ thấy thế liền cho Hà Dật Đào thuê giá rẻ cái nhà gỗ kiểu Tây vừa xây xong trước cổng, còn tiện thể PR thêm.

Bản thân Hà Dật Đào cũng thích ganh đua, không giống các cô gái cùng tuổi, cô chịu khó thức khuya dậy sớm không khác gì các tiểu thương chuyên nghiệp trong chợ.

Năm trước, sau khi cuộc bình chọn "Bà chủ đẹp nhất Lạc Thành" kết thúc, danh tiếng Hà Dật Đào lại nổi lên thêm, nhưng cũng từ lúc này, các loại tin đồn về cô càng bắt đầu bay đầy trời.

Hà Dật Đào cư xử rất hoa thuận, không có mâu thuẫn gì với các cửa hàng khác xung quanh, cũng rất hay giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sau lưng rất nhiều người nói Hà Dật Đào là con ti tiện, đĩ điếm. Cũng có người trù dập Hà Dật Đào chết đi.

"Hà Dật Đào tử vong vào ngày 17 tháng 5, khoảng từ 10 giờ đêm đến 12 giờ sáng, ngay sau khi thi thể Trịnh Kỳ được phát hiện." Từ Kham cầm báo cáo kiểm nghiệm thi thể, nói: " DNA từ tinh dịch đã trong bao cao su trên lầu hai khớp với một người đàn ông tên là Lưu Gia, âm đ*o của Hà Dật Đào cũng có thành phần giống với bôi trơn trong bao cao su. Mẫu dấu chân Lý Huấn lấy về cũng trùng khớp với Lưu Gia."

"Chúng tôi đã trích xuất camera buổi tối ngày 17, Tổ trưởng Hoa anh xem." Viên Hạo xoay laptop, "Người này ra khỏi cửa Tây chợ lúc 11 giờ, có vẻ hoảng loạn, tuy hình ảnh khá mờ, nhưng sau khi xử lý thì đúng là Lưu Gia."

"Tại sao có lông động vật trên người nạn nhân vậy?" Liễu Chí Tần nãy giờ vẫn im lặng đột ngột cất lời, ngẩng đầu lên từ báo cáo kiểm nghiệm thi thể, "Sao tóc Hà Dật Đào lại lẫn lông động vật? Mà là động vật gì vậy?"

"Tạm thời còn chưa thể xác định là lông từ động vật nào." Từ Kham nói xong lập tức lấy ra một túi vật chứng, bên trong là một sợi lông động vật gỡ xuống từ tóc Hà Dật Đào.

Hoa Sùng cầm lấy chăm chú nhìn, "Màu nâu đậm, có ánh vàng, nhìn mềm mềm nữa, giống lông chó con."

"Tôi cũng đoán là lông chó con." Từ Kham nói: "Cũng có thể là trùng hợp thôi. Chợ hoa chim cá cảnh có rất nhiều chó mèo con, Mùa này khô ráo, chó mèo hay rụng lông, có khi chúng ta đến đó nãy giờ cũng dính đầy lông chó mèo rồi chứ đừng nói Hà Dật Đào ở chợ cả ngày."

"Nhưng Hà Dật Đào vừa tắm xong." Liễu Chí Tần chỉ chỉ ngón tay lên báo cáo, "Trên báo cáo có ghi da nạn nhân có sữa tắm, tóc cũng được gội sạch sẽ. Tại sao lông chó con vẫn còn dính trên tóc của nạn nhân?"

"Thì......" Từ Kham không trả lời được, các tổ viên bắt đầu rì rầm thảo luận.

"Có thể là sau khi nạn nhân xong, lông chó con vô tình bay vào dính trên tóc nạn nhân." Hoa Sùng đan tay vào nhau, đang cảm thán trong lòng khen Liễu Chí Tần tinh tế thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

Trương Mậu vịn cửa, thở hổn hển "Lưu Gia và Lương Yến Tử đã tới rồi ạ!"

Lương Yến Tử ngồi trong phòng thẩm vấn, cô đã không còn vẻ tự tin như khi ở chợ. Khuôn mặt cô tiều tụy, ánh mắt lại như chứa một chút cuồng điên, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ mọi ngày giờ lòa xòa rũ trên vai, trông cô như đột nhiên già hơn vài tuổi.

"Đàn ông khốn nạn phải xứng đôi với bọn gái lăng loàn, ai mà muốn hạnh phúc cả đời với hắn." Chị ta cười lạnh hai tiếng, "Một người bị sát hại, một người bị phán tử hình, còn không phải là hạnh phúc cả đời sao?"

Liễu Chí Tần hỏi: "Vậy chị đã xác định Lưu Gia là hung thủ giết hại Hà Dật Đào rồi à?"

Lương Yến Tử hừ lạnh, "Không phải hắn thì còn có thể là ai? Mọi người nói Hà Dật Đào chết khỏa thân. Từ lúc Lưu Gia chia tay với tôi, tối nào chẳng đến cửa hàng hoa tằng tịu? Hai tên gian phu dâm phụ này chắc đang chơi ba cái trò bạo dâm gì đó, tên Lưu Gia lỡ tay giết chết ả chứ gì.."

Liễu Chí Tần biết Hà Dật Đào không phải chết trên giường, nghe Lương Yến Tử nói như thế, cậu không khỏi có chút khó chịu trong lòng.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bị sát hại, chưa được một ngày các lời đồn không hay về cô ấy đã lan truyền khắp nơi. Mọi người đều cho là mình đúng, cho rằng cô chết vì lăng loàng, như tận mắt chứng kiến vậy.

Sực tỉnh khỏi cảm xúc riêng, Liễu Chí Tần hỏi: "Chị và Lưu Gia đã chia tay?"

"Cái loại khốn nạn này đó hả?" Lương Yến Tử nói rất thẳng thắn, "Hắn là con trai của ông chủ bán vật dụng gia đình, nhà dư tiền nhưng bị thiếu nhân cách. Tôi có mắt như mù mới đi quen hắn, phí cả mấy năm thanh xuân. Loại người như hắn nên chết mẹ đi cho đỡ chật đất."

Liễu Chí Tần hỏi: "Đa số mọi người trong chợ không thích Hà Dật Đào phải không?"

"Bọn đàn ông thì thích lắm đấy!" Lương Yến Tử cười đầy khinh miệt, "Mà cái loại "thứ ba" dâm loàn đó rất xứng đáng bị tên đàn ông khốn nạn này chơi chết. Đúng rồi, Lưu Gia sẽ bị tử hình đúng không?"

"Tôi không có giết người!" Lưu Gia cào tóc, vặn vẹo liên tục trên ghế. Sự sợ hãi, kinh hoàng và khiếp đảm đầy tràn trong mắt hắn.

Hoa Sùng ném túi vật chứng đựng bao cao su ra trước mặt hắn, "Tối ngày 17 anh ở cửa hàng hoa của Hà Dật Đào, hai người đã có quan hệ tình dục. DNA từ tinh dịch là của anh."

Lưu Gia nhìn đăm đăm vào túi vật chứng, khóe mắt như muốn nứt toác ra. Tay hắn nắm chặt, vai lưng run lên lẩy bẩy.

"Anh hốt hoảng chạy ra ngoài từ cửa Tây vào khoảng 11 giờ tối." Hoa Sùng nói tiếp: "Cửa Tây là cửa xa cửa hàng hoa nhất, bên ngoài lại vắng, rất khó bắt xe. Tại sao anh không đi ra từ cửa chính mà tới cửa Tây, lại còn hoảng loạn như vậy?"

"Tôi......" Mặt Lưu Gia đổ đầy mồ hôi, "Tôi làm chuyện không trong sáng với Đào Tử sao dám ra bằng cửa chính đây!"

"Không trong sáng? Anh độc thân, Hà Dật Đào cũng độc thân, tuy trước đây anh phản bội Lương Yến Tử, nhưng mà hai người đã chia tay, thì chuyện anh và Hà Dật Đào có gì mà không trong sáng?"

"Ai nói tôi cặp với cô ta?" Lưu Gia cãi: "Tôi không có!"

"Không có?"

"Loại đàn bà như cô ta sao tôi có thể cặp bồ được cơ chứ?" Lưu Gia xoa xoa tay, "Chẳng qua thấy cô ta đẹp nên chỉ muốn ngủ với cô ta vài lần thôi."

Giọng Hoa Sùng lạnh đi: "Chỉ là muốn hưởng thụ đúng không?"

Lưu Gia gãi đầu, "Thật sự tôi không liên quan gì đến cái chết của cô ta cả. Đang yên đang lành đi giết người làm gì? Chẳng qua do Lương Yến Tử hay thích lôi chuyện của tôi với Đào Tử ra rêu rao khắp nơi phiền muốn chết. Tôi sợ bị người ta thấy lại nói này nói nọ nên đi cửa Tây, cửa đó vắng người buổi tối không có ai."

Hoa Sùng cười, "Nói dối trơn tru nhỉ."

"Tôi không có nói dối!" Lưu Gia nóng nảy, "Tôi thật sự không có giết người, tôi làm xong thì đi ngay mà!"

"Vậy tại sao Hà Dật Đào chết sau khi quan hệ với anh?"

"Này... làm sao tôi biết được!"

Hoa Sùng nhìn chăm chăm vào Lưu Gia, "Thật ra anh đã biết Hà Dật Đào xảy ra chuyện, đúng không?"

Mặt Lưu Gia đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi vồng.

"Hà Dật Đào biến mất suốt 4 ngày, di động và điện thoại bàn đều gọi không được, cửa hàng bán hoa đóng cửa. Anh thật sự không nghĩ tới Hà Dật Đào đã xảy ra chuyện à?"

"Tôi, tôi......"

"Thành thật khai ra đi."

Lưu Gia bật khóc, "Tôi thật sự không biết mà! Không biết thì tôi khai kiểu gì?"

Hoa Sùng không nói gì.

Lưu Gia run rẩy trên chỗ ngồi một lúc lâu mới lau nước mắt bắt đầu nói, "Tối hôm đó tôi vừa về nhà là gọi điện thoại cho Đào Tử ngay, hẹn gặp mặt lần sau, nhưng không ai bắt máy. Tôi cho rằng cô ta đã ngủ nên không nghĩ nhiều, định hôm sau đến thẳng cửa hàng tìm cô ta. Nhưng sau đó mấy ngày, cửa hàng bán hoa cũng không mở cửa. Tôi lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi nhưng sao tôi dám kể với ai? Tôi mà la lên thì cảnh sát sẽ điều tra tôi đầu tiên mất."

"Giờ chúng tôi cũng đang điều tra anh đó thôi." Hoa Sùng nói.

Mặt Lưu Gia càng vặn vẹo biến dạng hơn, hắn bất chấp tất cả nói, "Tôi không có giết cô ta, các người không có chứng cứ, nếu các người dám tra tấn bức cung, tôi.... tôi......"

"Đừng có "tôi" nữa." Hoa Sùng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Hung thủ có phải là anh hay không chúng tôi sẽ điều tra rõ. Tôi nói trước anh vào đây rồi thì phải hợp tác với bọn tôi."

Lưu Gia bị Hoa Sùng dọa sợ, dán chặt người trên ghế, không dám hó hé thêm lời nào.

Liễu Chí Tần mở cửa, liếc mắt nhìn Lưu Gia một cái, rồi nghiêng người nói với Hoa Sùng, "Tổ trưởng Hoa, tôi có việc này muốn nói với anh."

Gió đêm nóng hừng hực, Liễu Chí Tần cầm một cây kem vị bạc hà, "Tổ trưởng Hoa, anh nghĩ hung thủ là Lưu Gia à?"

Hoa Sùng ăn rất nhanh, cắn hai phát là hết cây kem, trong tay chỉ còn que gỗ trơn bóng, "Tôi tạm thời chưa phát hiện ra động cơ gây án của hắn ta. Nhưng mà kiểu người như hắn ta, sợ mất mặt, lại nhát gan, rất khó để giết người."

"Camera theo dõi cũng không phát hiện được gì." Liễu Chí Tần nói: "Nếu hung thủ là một người khác thì chắc chắn hắn rất quen thuộc khu chợ. Có thể là tiểu thương và cả khách vào chợ."

"Phạm vi này lớn quá, khó khoanh vùng lắm." Hoa Sùng ném que gỗ vào thùng rác, "Vụ án này có chỗ giống có chỗ không với vụ Trịnh Kỳ, nhưng có thể là do cùng một hung thủ gây ra."

"Ừm, cắt yết hầu, moi tim, sau khi gây án rửa sạch sàn nhà, đóng cửa." Liễu Chí Tần lau khóe môi dính kem, "Tôi cứ mãi suy nghĩ về lông động vật kia. Nếu là lông chó con thật thì tôi có một suy luận."

"Nói nghe thử xem."

"Trịnh Kỳ và Hà Dật Đào đều bị mất trái tim, chắc là bị hung thủ lấy đi. Nhưng hung thủ giữ chúng, sẽ không sợ bị thành chứng cứ sao?" Liễu Chí Tần nói: "Sưu tập các bộ phận trên thân thể nạn nhân là chi tiết thường thấy trong các vụ án báo thù, hành động này mang lại cảm giác thành tựu rất lớn cho hung thủ. Tôi vốn cho rằng, hung thủ giấu hay quả tim ở đâu đó, ngâm formalin. Nhưng hôm nay thấy báo cáo kiểm nghiệm thi thể có lông chó con thì tôi đột nhiên nghĩ đến hai quả tim còn có thể ở một nơi nữa."

Ngừng lại một lát, Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng, "Người ta hay nói một câu tục ngữ: lương tâm bị chó ăn."

Bình luận

Truyện đang đọc