TÀN THỨ PHẨM

Để không đánh rắn động cỏ, Trạm Lư không sử dụng thủ đoạn kỹ thuật thử xâm nhập. Độc Nhãn Ưng nhìn hắn thủ pháp thuần thục quét trừ camera xung quanh, nhanh chóng lập ra một đường tránh camera hoàn mỹ, dựa theo suy nghĩ chỉ muốn biết “họ Lâm muốn giở âm mưu quỷ kế gì”, Độc Nhãn Ưng đi theo.

“Không phải mày đã ‘chết’ rồi à? Liên minh và hải tặc đánh nhau vỡ đầu thì liên quan gì đến mày? Liên minh trả lương cho mày?”

Trạm Lư biến thành một cái tay máy, lắp trên cánh tay Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng đeo găng tay, lặng lẽ nhảy ra khỏi phòng, bò lên theo ống dẫn dán trên tường ngoài khu khách quý. Độc Nhãn Ưng nhìn xuống suýt mắc chứng sợ độ cao – ống dẫn kia dán sát tường, hình tròn, đường kính không quá mười centimet, còn hơi trơn, mà bên dưới cao mấy chục tầng lầu, camera và kính ngắm của nòng súng đan xen quét qua mọi nơi, như một tấm lưới lớn, rơi sợi tóc xuống cũng có thể bị bắn thành cái sàng.

Độc Nhãn Ưng chỉ hơi do dự, nhìn lại thì Lâm Tĩnh Hằng đã cách hơn chục mét.

Lão vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò lên, trên lòng bàn tay dán tường và quần áo sau lưng mọc ra một tầng giác hút nhỏ giống thật, hút người lên tường, dù là như thế, Độc Nhãn Ưng vẫn nhích từng bước, kinh hồn táng đảm, cảm giác ống dẫn yếu ớt sắp không chịu nổi trọng lượng của hai người đàn ông, run bần bật dưới chân lão.

Độc Nhãn Ưng: “Mẹ kiếp mày là thằn lằn à?”

“Mọi người đều thích đứng ngoài cuộc, bớt tìm phiền toái, ai chẳng biết cuộc sống nhàn vân dã hạc thoải mái?” Lâm Tĩnh Hằng biết tay buôn lậu súng đạn này lắm chiêu nhiều trò, cũng không đặc biệt chờ lão, không hề quay đầu nói, “Nhưng ông đã sống thoải mái hơn người khác, tương lai chết nhanh hơn, kết cục thảm hơn, không phải cũng rất công bằng sao? Ông anh này, tôi nói một câu ông không thích nghe, các ủy viên chính của quản ủy hội đều đang dốc lòng dốc sức, chỉ sợ đi nhầm một bước muôn kiếp không ngóc đầu lên được, ông muốn năm tháng tốt đẹp thì tốt đẹp, ông tính là cái thá gì?”

Trạm Lư trích dẫn kinh điển: “Chuyện xấu luôn xảy ra – Định luật Murphy. Đã là sóng gió luôn đến, thay vì làm thành cát phó mặc số phận, không bằng tự mình đứng trên đầu sóng ngọn gió.”

“Mày câm miệng đi,” Độc Nhãn Ưng tức không nhịn nổi, “Mày đã biến thành tay sao còn lắm lời thế? Kẻ nào mày cũng đi theo, hắn format mày rồi à?”

Ống dẫn đã đi đến cuối, Lâm Tĩnh Hằng nghiêng người nhìn thoáng qua, rẽ qua góc tường, cách chừng hai mét là một cầu treo, chỉ cần không có chướng ngại tâm lý thì nhảy qua khoảng cách này vấn đề không lớn lắm. Chỉ là trên góc tường có súng laser gắn camera tự động, ba khẩu xếp hình tam giác, không có góc chết, một khi quét thấy người không qua được quyền hạn liên quan, ba khẩu súng này có thể cắt người thành mấy khúc trong nháy mắt.

“Trạm Lư đâu có nói sai, tôi thấy ông làm thổ hoàng đế ở nơi khỉ ho cò gáy này lâu, quên mất trời cao đất rộng rồi.” Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nói, đồng thời cởi áo khoác, “Việc không liên quan đến mình cứ mặc kệ – ông cũng dạy con trai mình như vậy à? Chẳng trách bồi dưỡng ra một nhà giáo dục không đua tranh với đời, vừa ngây thơ vừa văn minh, còn rất đáng yêu.”

Độc Nhãn Ưng như bị giật vảy ngược, đột nhiên nổi cơn tam bành: “Đúng, mày không ngây thơ, mày thức thời nhất! Mày chưa đến mười tuổi đã được Lục Tín đón đến bên cạnh, ông ấy nuôi mày như con ruột, quyền hạn của Trạm Lư ngay cả vợ ông ấy cũng không có, chỉ cho một mình mày, còn mày, mày báo đáp ông ấy như thế nào? Lâm Tĩnh Hằng, thầy mày bị người ta hãm hại, thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, bọn họ lái quái vật cơ giáp giương nanh múa vuốt, đuổi giết khắp thế giới một người phụ nữ cả đời chỉ biết cầm bút, mày thì có thể điềm nhiên ở trong học viện Ulan học hành, đi hoạn lộ thênh thang của mày, làm chó canh cửa cho liên minh! Mày uy phong lắm Lâm thượng tướng, tuổi còn trẻ đã thống lĩnh cứ điểm Bạch Ngân, ép cựu bộ của Lục Tín năm đó như rùa sống, thở mạnh cũng không dám, tao nói mày một tiếng lòng lang dạ sói, không oan uổng cho mày chứ!”

Lâm Tĩnh Hằng không hé môi một tiếng, ngay sau đó, hắn đột nhiên vung tay ném chiếc áo khoác vừa cởi. Trạm Lư lắp trên cánh tay hắn đồng thời bắn một vòng năng lượng trên áo, chiếc áo phúc xạ hồng ngoại mô phỏng cơ thể người, bay đi như một bóng người, ba khẩu súng laser đồng thời xoay nòng bắn vào áo khoác. Tích tắc này, một người dáng vẻ như nghiên cứu viên của trạm không gian vừa vặn đi qua cầu treo, ánh mắt bị hành động lạ của súng laser thu hút, còn chưa kịp thấy rõ cái gì, cổ đột nhiên bị một đôi tay khống chế, “Rắc” một tiếng –

Lâm Tĩnh Hằng tạo ra một góc chết, lợi dụng chênh lệch thời gian ngắn ngủi nhảy lên cầu treo, đáp xuống đất bắt người cơ hồ là đồng thời hoàn thành, mà ba khẩu súng laser cũng lập tức có phản ứng đuổi theo hắn. Trạm Lư hình dạng tay máy lập tức giơ kim thử đâm vào cơ thể nghiên cứu viên kia, cưỡng chế tháo chip ở ngực hắn, đón vào lòng bàn tay mình, trong lúc chỉ mành treo chuông, súng laser đã chuẩn bị bắn nhận ra chip, bị hắn lừa hoang mang khựng lại giây lát, rồi chầm chậm chúi xuống một lần nữa.

Lâm Tĩnh Hằng thả xác chết trong tay xuống, đứng giữa cầu treo, nhìn Độc Nhãn Ưng cách mấy mét đang há hốc miệng.

“Lòng lang dạ sói, câu này tôi nghe rất nhiều lần rồi, ông anh chửi phải chăng hơi thiếu sáng tạo?” Hắn dường như nghiền ngẫm gật đầu một cái, nhanh nhẹn cởi quần áo của người chết khoác lên người mình, “Ông có thể nghĩ thêm từ mới, tôi đi trước, cứ tự nhiên đi.”

Nói xong, hắn lôi xác chết sang bên cạnh, nhét vào khe hở nhỏ chỗ góc cầu treo, kéo khẩu trang lên rồi nghênh ngang đi.

Độc Nhãn Ưng: “…”

Lục Tất Hành còn chưa biết hai người cha ruột và “cha nuôi” đã cấu xé nhau hai đợt, lúc này cậu lần theo tuyến đường của mấy học sinh đến gần trạm không gian của Độc Sào, không tùy tiện lại gần, trước tiên ở ngoài phạm vi kiểm tra an toàn của trạm không gian, đi vài vòng quanh trạm không gian phi pháp này.

Trên đường Lục Tất Hành cũng không nhàn rỗi, bắt tay vào cấu tạo lại hệ thống hạch tâm của cơ giáp, tu chỉnh hết lượt, lúc này thao tác rất thuận lợi.

Là con trai một kẻ buôn lậu súng đạn, cơ giáp Lục Tất Hành tháo dỡ từ nhỏ sợ rằng còn nhiều hơn số cơ giáp một quân nhân liên minh trung tầng từng gặp, cậu rành rẽ cơ giáp đã hơn xa cấp bậc kỹ sư cơ giáp trên ý nghĩa thông thường.

Cơ giáp Lâm cho cậu, tuy rằng Lục Tất Hành chỉ cho đám học sinh xem một lần, nhưng đã tự mình mò rành. Khi đi quanh trạm không gian vòng thứ bảy, một cổng nối ngụy trang đã thành hình, hoàn toàn phục chế hệ thống phân biệt nghiệm chứng của cơ giáp lạc đường lúc trước.

“Hoàn mỹ,” Lục Tất Hành gật đầu một cái với tấm gương bên cạnh, Lâm giống hệt người thật trong gương cũng cười tít mắt, Lục Tất Hành vừa nhìn thấy hắn liền lắm lời, tự mình tán dóc với người trong gương, “Anh đó, bình thường biến bản thân thành như một người làm nghệ thuật, tôi thật không hiểu nổi, anh là siêu sao thiên hoàng người hâm mộ trải rộng tám đại thiên hà hay sao mà sợ người ta nhận ra như vậy? Xử lý sạch sẽ mặt và cười nhiều vào sẽ bổ mắt cỡ nào, nhất định có thể cống hiến cho công trình hoàn cảnh tuyệt đẹp của Thiên Hà Số 8, thật là phung phí của trời… Được, bây giờ chúng ta biến thành một con ngựa gỗ thành Troy, thử nghiệm xem khoác lớp da này có thể trà trộn vào hay không, nếu như bị bắn thành cái sàng thì không hay đâu, tôi thì không có gì, nhưng cơ giáp này đền không nổi, không biết bán mình có được không.” (Thiên hoàng trên cả thiên vương)

Cơ giáp đã ngụy trang đến gần trạm không gian từng vòng, Lục Tất Hành gối hai tay sau đầu, ngửa đầu ngắm Lâm Tĩnh Hằng trong gương. Không thể không thừa nhận, khả năng mỗi người thật sự đều có khí chất riêng biệt, khuôn mặt Lâm bình thường luôn khó gần, bây giờ nằm trên cổ cậu, khóe mắt đuôi mày lại đều đong đầy nét cười nóng lòng muốn thử, ngay cả đôi mắt lạnh lẽo kia cũng trở nên hoạt bát hơn.

Lục Tất Hành nghĩ nghĩ: “Chờ anh trở về gặp Penny, tôi chắc chắn sẽ bị lộ. Ôi, anh đẹp trai à, hai ta thương lượng nhé, anh chẳng dễ gì xa nhà một chuyến, cứ ở bên ngoài ngắm cảnh thêm một lúc đi, cho tôi chút thời gian bỏ trốn.”

Cơ giáp tiến vào quỹ đạo nối “cộp” một phát, cả thân cơ giáp thoáng chấn động, kế đó trượt đến cửa hạch nghiệm của trạm không gian bằng tốc độ điên cuồng, một khi van nối ngụy trang không thể qua, trạm không gian lập tức sẽ xem cậu thành kẻ xâm nhập, nổ tan tành. Song Lục Tất Hành tại phương diện làm thực nghiệm giống như trời sinh liều mạng thích mạo hiểm, căn bản không biết sợ hãi là gì, dán mắt vào cửa hạch nghiệm như lỗ đen kia, trong đôi mắt cậu lại tràn đầy sự chờ mong như phường trộm cắp.

“Chuẩn bị tiến vào trạm đậu, mười, chín, tám…”

Lục Tất Hành mở hết công suất hệ thống phòng ngự, tự nhủ: “Di ngôn của tôi là hi vọng thế giới hòa bình, đến đi.”

“… Hai, một, không!”

Cơ giáp gào thét tông qua cửa hạch nghiệm, nháy mắt sượt qua nhau, cửa hạch nghiệm chợt lóe ánh sáng đỏ, thoạt đầu chuẩn bị phát ra cảnh cáo, sau đó nó khựng lại, mặc cho cơ giáp xuyên qua, chấp nhận van nối ngụy tạo, hệ thống kiểm tra an ninh thả con “ngựa gỗ” này toàn râu toàn đuôi đi vào, Lục Tất Hành soi gương huýt một tiếng dài, giơ ngón giữa về cửa hạch nghiệm bị mình lừa.

Song lập tức, hình ảnh bên ngoài thân cơ giáp truyền đến khiến cậu hơi cười không nổi, Lục Tất Hành ngồi thẳng dậy.

“Quét,” Cậu nói nhỏ, “Phạm vi mười kilomet.”

Cơ giáp cấp tốc trả lời cậu: “Trong phạm vi mười kilomet, ba trăm cơ giáp võ trang hạng nhẹ, phối vũ khí quân bị gấp hơn sáu lần tiêu chuẩn của các cơ giáp khác.”

“Kho súng đạn à?” Lục Tất Hành thở dài, “Các em học sinh, các em thật là một đám nhân tài mà.”

Đám nhân tài lần theo đường ray dài dằng dặc, đi đến ngõ cụt.

“Phía trước hết đường rồi,” Bạc Hà nói, “Chỉ có một cánh cửa lớn, cài mật khẩu.”

White mềm nhũn đầu gối, trực tiếp ngã rạp xuống đất, xụi lơ trên mặt đất song song với Gà Chọi, gã quay đầu lại nhìn con đường đã đi qua, thở hổn hển mấy hơi: “Tránh, tránh ra, Nam Thiên môn tao cũng có thể phá, nhưng tuyệt đối đừng bắt tao quay lại, tao… tao… tao thật sự đi hết nổi rồi.”

Bạc Hà hơi do dự: “Nhưng tao cảm thấy cánh cửa này u ám quá.”

“Chắc do ở dưới lòng đất, hơn nữa bọn mày có phát hiện không, càng đi về phía trước độ cao của kiến trúc càng thấp.” Hoàng Tĩnh Xu ngồi xổm xuống, vẽ một tấm bản đồ khái quát trên mặt đất, “Ban nãy khi chúng ta đến, xếp hai bên đều là cơ giáp, trên đường chúng ta đi liên tục lên dốc, mà độ cao của trần đang giảm xuống, cho thấy chúng ta hẳn đã sắp rời khỏi sân ga đậu cơ giáp, phương hướng không sai được.”

White nhảy bật dậy xoa tay: “Nhìn tao đi.”

Gã nhanh chóng tìm được khóa cửa, ngắm nghía giây lát, trong thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay phóng ra một loạt xạ tuyến, bàn phím nhỏ bằng bàn tay lơ lửng trên không, gã bắt đầu giải khóa một cách thành thạo.

Bạc Hà khẽ rùng mình, không biết tại sao mà lông tơ sau gáy đua nhau dựng lên, cô nhíu mày, có phần đứng ngồi không yên.

Lúc này, Gà Chọi ngất xỉu rên một tiếng, chầm chậm mở mắt ra trong cảnh trời đất quay cuồng, ánh mắt không đúng tiêu cự vừa vặn nhìn lên trần nhà ánh đèn tù mù – chỗ mép của cánh cửa đang khóa có một dấu hiệu hình đầu lâu be bé, từ trên cao nhìn xuống các thiếu niên không hay biết gì.

Gà Chọi mở to mắt, phát ra một tiếng rên yếu ớt, Bạc Hà và Hoàng Tĩnh Xu nghe thấy động tĩnh vội vàng vây lại.

“Gà Chọi… Gà Chọi… Vitas! Mai mốt mày đổi tên thành gà rù cho rồi!”

“Này, mày còn ổn không, nói một tiếng…”

Tiếng bọn con gái chập chờn lúc xa lúc gần, Gà Chọi chấn động não nghiêm trọng, mọi thứ trước mắt đều đang lắc lư, gã cố gắng muốn nhìn rõ vị trí dấu hiệu cảnh cáo xương khô, cảnh báo đám bạn: “Cẩn thận… cẩn thận…”

Nhưng gã liều mạng giãy giụa mà ngón tay chỉ phí công trượt trên mặt đất, trong cổ họng phát ra chỉ có tiếng thở, Hoàng Tĩnh Xu lắng tai nghe cả buổi: “Thằng oắt con này nói cái gì nhỉ?”

“Đừng có gấp,” White cười tủm tỉm quay đầu lại, “Khóa này còn đơn giản hơn khóa phòng chứa cơ giáp của hiệu trưởng, nào các người đẹp, hãy đếm ngược cho tao -“

Bên kia cánh cửa đóng chặt, theo khóa bị phá, một loạt camera thong thả di chuyển, nhắm thẳng vào cửa, đèn đỏ bắt đầu im lặng lóe lên, robot bảo vệ súng ống sẵn sàng trượt đến, bánh kim loại và mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai.

Mười hai khẩu súng laser nhắm thẳng vào cửa, hình quét của bốn thiếu niên ngoài cửa đã liệt dưới kính ngắm của vũ khí, vừa mở cửa là chúng sẽ bị bắn nát xác.

“Tít tít” hai tiếng nhỏ, khóa mã hóa bị phá, White “Ha” một tiếng, giơ tay đẩy cửa, Gà Chọi trợn trừng mắt lên.

Song gã còn chưa chạm tay vào cửa thì tiếng cảnh báo chói tai đột nhiên vang lên!

Thì ra sau khi Lục Tất Hành thuận lợi trà trộn vào trạm đậu cơ giáp, ngay nháy mắt cửa cơ giáp trượt mở, một cơ giáp khác đúng lúc lao vào đường ray, không khí bị khuấy đập vào mặt, vừa vặn dừng ở đối diện.

Hiệu trưởng Lục phát hiện sự xui xẻo của mình chuyến này đã không thể giải thích theo khoa học!

Van nối ngụy trang lừa được hệ thống kiểm tra an ninh nhưng không lừa nổi mắt người, cơ giáp đến từ sao Bắc Kinh β từ trên ngoại hình đã nổi bật như hạc trong bầy gà.

Ba người của Độc Sào từ trên cơ giáp đối diện đi xuống: “Cơ giáp này ở đâu ra?”

“Người bên trong xuống đây!”

Lục Tất Hành thở dài, biết chắc chắn trên người đối phương cũng có loại chip sinh vật thần bí đó, bởi vậy không dám giở trò khôn vặt tùy tiện sử dụng, đành phải chuẩn bị dựa vào miệng lưỡi ra trận.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Lục Tất Hành thong thả từ sau cửa cabin đi ra, “Tôi…”

Cậu quên mình đang mạo dùng hình tượng của Lâm Tĩnh Hằng, vừa đi ra, mấy người của Độc Sào không đợi cậu nói chuyện đã sợ tái mặt.

Một kẻ ngay lập tức ấn thiết bị báo động, cùng một thời gian, Linh Linh Nhất nhận được tin tức đích thân dẫn một nhóm cảnh vệ súng ống sẵn sàng lao vào khu khách quý, phá cửa phòng Lâm Tứ Ca, nhìn căn phòng trống không chửi to một tiếng.

Lập tức, có kẻ chú ý tới cửa sổ sau bị mở, vội vàng kéo ra nhìn, vừa vặn đối mặt với Độc Nhãn Ưng đang dính mình trên tường tiến lùi đều khó!

Cục diện nhất thời vừa xấu hổ vừa hỗn loạn.

Độc Nhãn Ưng nghiến răng nghiến lợi: “Lâm, Tĩnh, Hằng!”

Lão rút súng laser trên hông, bắn chết tại chỗ hai cảnh vệ muốn đuổi theo, đồng thời không biết lấy từ đâu ra một quả cầu nhỏ màu bạc, ném từ giữa không trung xuống.

Quấy nhiễu điện từ khổng lồ bùng khắp trạm không gian, vô số thiết bị điện tử đồng thời tóe tia lửa vui mừng, trạm không gian sáng rực ánh đèn chớp tắt vài lần, đón chào một đợt cúp điện quy mô lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc