TÀN THỨ PHẨM

Hội trường rộng lớn khí thế, nóc bầu trời mênh mông là một khoảng không trung nhân tạo giống như thật, muốn trời trong vạn dặm có trời trong vạn dặm, muốn biển sao có biển sao ngay, trong khu vực dự lễ, bảng chỉ đường thông minh đi qua dưới chân mỗi một người vào chỗ, nhìn từ xa những ánh huỳnh quang đó lướt qua tựa như mưa sao băng gầm thét qua lại vậy.

Có điều, mặc dù hội trường trang hoàng hùng vĩ, lúc này “ruột” nhồi bên trong còn hơi thiêu thiếu.

Lễ khai giảng sắp bắt đầu, các học sinh ở bốn khán đài đều đã vào chỗ, lũ học sinh toàn là hào kiệt, chuyên gây chuyện thị phi, giống như không phải đến cầu học mà là đến sinh sự vậy.

Đầu gai và đầu gai tụ lại, khó tránh khỏi đâm vào nhau –

Trên khán đài xem lễ phía đông nam, một nam sinh cao to vạm vỡ lười đi vào trong, không chịu đến chỗ mình, ngồi ngay mé ngoài cùng, rất nhanh gây ra một cuộc ẩu đả, trong số vây xem còn có người hùa theo, dẫn đến xung đột mau chóng lên cấp, kéo cả một khán đài xem lễ vào vụ đánh nhau vô tổ chức vô kỷ luật.

Trên góc tây bắc có nữ sinh bị bạn học lưu manh sờ mông, không nói câu nào trực tiếp rút khẩu súng laser trong ba lô ra bắn một phát, xé hổng chỗ ngồi của hội trường, bốn khán đài đều giật mình, suýt nữa tạo thành giẫm đạp, robot an ninh nhanh chóng đến khống chế, phát hiện khẩu súng laser kia lại còn là súng tự chế.

Khu xem lễ giữa hội trường có một vị bảnh hơn, giữ vững nguyên tắc động khẩu bất động thủ, tự mình mang một thiết bị khuếch đại âm thanh mini vào, hack vào hệ thống âm thanh, mượn âm thanh vòng quanh ba trăm sáu mươi độ hội trường, gào một tiếng long trời lở đất: “John Ngô, đù má mày!”

“John Ngô” không biết là thần thánh phương nào, chỉ biết tiếng la này của gã đã khẳng định bầu không khí ba tục của lễ khai giảng, tiếng cười rộ lên, ba viện trưởng dãy đầu dẫn một nhóm giáo viên nhà nho, ngồi ngay ngắn ở đó chẳng hợp với xung quanh, như một nhóm lão Đường Tăng rơi vào động Bàn Tơ vậy.

Lục Tất Hành nhìn cảnh gà bay chó sủa khắp nơi, trạng thái tâm lý hết sức ổn định, bởi vì hiệu trưởng Lục luôn luôn cho rằng, thiên tài như bản thân cậu không cần người khác dạy, tự học thành tài là đủ rồi, vừa vặn là khó dạy nhất mới đáng để dạy nhất.

Chỉ là…

Cậu nhìn lướt qua ghế VIP trống không, âm thầm thở dài – Tứ Ca không đến.

Nhưng mà hiệu trưởng Lục mở trường dạy học đến nay vẫn chưa bị lũ học trò nhất quỷ nhì ma khiến nhồi máu cơ tim, đương nhiên tự có lòng dạ rộng rãi như trời đất. Cậu lại nhanh chóng nghĩ thoáng – Tứ Ca đến là niềm vui lớn, Tứ Ca không đến cũng là đương nhiên, cậu không tổn thất gì.

Lục Tất Hành rất nhanh điều chỉnh lại bản thân, mặt không đổi sắc đi lên bục giảng, trong một tiếng ồ lên có thể lật nóc nhà, xuất hiện lấp lánh khác thường.

Ánh đèn hội trường đột nhiên tối đi, chỉ để lại một luồng trên bục giảng, bục giảng từ từ lên giữa không trung, nóc bầu trời được thay bằng cảnh ngân hà rải rác, các vì sao chậm rãi xoay tròn, kéo dài ra vô biên vô hạn trong tầm nhìn.

Lục Tất Hành bình thản ung dung đứng trên bục giảng – tuy rằng chẳng ai để ý đến cậu.

“Các em học sinh thân mến…”

“Rầm” một tiếng, trên khán đài dự lễ gần bục giảng nhất, một học sinh bị đẩy thẳng xuống, sau đó tiếng chửi rủa lao nhao lại át cả dàn âm thanh của hội trường, dưới bục giảng biến thành một chiến trường.

Viện trưởng khoa điều khiển cơ giáp nóng tính đứng bật dậy, muốn rời khỏi.

Lục Tất Hành tạm thời ngậm miệng, thong dong lấy tai nghe đeo lên đầu, mũi chân giẫm vài cái có quy luật trên bục giảng, dàn âm thanh của cả hội trường rung mạnh “Ù” một tiếng, toàn thể thầy trò đều thành xúc xắc trong chén, tất cả những ai không ngồi đàng hoàng trên ghế đều ngã sấp mặt.

Hội trường trong khoảng thời gian ngắn lặng ngắt như tờ.

Lục Tất Hành tháo tai nghe, mặt không đổi sắc tiếp tục: “Chào các em, hoan nghênh các em đến với học viện Tinh Hải. Tôi biết các em bây giờ rất muốn đánh tôi, nhưng ngại quá, các em với không tới. Tôi còn biết các em đang lên kế hoạch chờ tôi xuống rồi ra tay – bài diễn thuyết của tôi cần khoảng mười lăm phút, trong mười lăm phút này các em có thể cân nhắc xem có thật sự muốn đánh hiệu trưởng hay không, dù sao thì, tính đến ngày hôm qua, cổ đông lớn nhất trường ta đã biến thành Hắc Động.”

Nghe câu đó, các giáo viên nhân viên trường hàng trên cùng nhau cúi đầu như viếng đám ma, cảm thấy tiền lương của mình đều bị bọn lưu manh thối làm bẩn rồi.

Hiệu trưởng Lục không lấy làm nhục mà còn lấy làm vinh, tiếp tục đĩnh đạc nói: “Tôi sẽ cùng các đồng nghiệp, làm bạn với các em vượt qua mấy năm kế tiếp – có lẽ là mấy năm quan trọng nhất trong cuộc đời các em…”

Nam sinh vừa hack hệ thống khuếch đại âm thanh đột nhiên xen vào: “Hiệu trưởng, các thầy có dạy cách tán gái cua trai không?”

Lục Tất Hành mặt không đổi sắc trả lời: “Xem ra đây là một học trò hai bên nở hoa, tám chân đạp thuyền, tôi đề nghị các em đang ngồi ở đây nhớ kỹ giọng nói này, về sau đề phòng nghiêm ngặt. Mặt khác đề nghị của em không tồi, tương lai chúng ta sẽ sắp xếp môn tự chọn liên quan, trọng điểm nói về cách tránh Sở Khanh tình trường.”

Nam sinh lại lợi dụng thiết bị khuếch đại âm thanh nói tranh: “Vậy các thầy dạy cách kiếm bộn tiền chứ?”

“Đương nhiên,” Lục Tất Hành trả lời ngay không chút nghĩ ngợi, “Bằng không các em cho rằng tiền xây hội trường là ở đâu ra?”

Lũ khỉ con không ngờ thầy giáo thẳng thắn như vậy, trong hội trường im lặng giây lát.

“Kỹ sư cơ giáp giỏi nhất ngàn vàng khó cầu, hắc bạch lưỡng đạo quỳ đưa tiền, nhận cũng không xuể; mà nếu em muốn tòng quân, muốn làm nghề buôn lậu vũ trụ một vốn bốn lời, muốn làm tay đấm vàng, em nhất định phải là cao thủ điều khiển cơ giáp; kỹ thuật thông tin thì không cần nói nữa,” Lục Tất Hành hỏi nam sinh không ngừng nói leo kia, “Em xưng hô như thế nào?”

“White.”

“White, các bạn xung quanh em nếu dư dả, chắc chắn sẵn lòng bỏ ít tiền mua thiết bị vặt em dùng hack vào dàn âm thanh của hội trường, nhưng mà…” Lục Tất Hành vừa nói vừa đá nhẹ trên bục giảng, một màn hình trong suốt bắn lên, các ngón tay cậu nhanh chóng nhập một chuỗi mật mã, tạp âm trong thiết bị khuếch đại âm thanh lập tức biến mất.

“Xin lỗi, em nói nhiều quá, cũng nên chừa chút cơ hội cho các bạn khác.” Lục Tất Hành vừa dứt lời, một luồng huỳnh quang đột nhiên chạy khắp hội trường, cậu búng tay một cái rất bảnh, ánh huỳnh quang theo tiếng dừng dưới một chỗ ngồi mé ngoài, biến thành mũi tên nhỏ, chỉ vào người trên ghế.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, Lục Tất Hành gật đầu, “Em học sinh này, em có thể thử nói một câu.”

Nữ sinh bị ánh huỳnh quang chỉ vào chửi nhỏ một câu “Đù má”, thiết bị khuếch đại âm thanh lập tức làm tròn trách nhiệm khuếch đại lên, trong hội trường rộ lên một tràng cười.

“Cười đếch gì,” Nữ sinh bị điểm danh thô lỗ chửi một câu, cô nàng cũng không ngại ngùng, bảo nói thì nói, lớn tiếng hỏi, “Hiệu trưởng, sao đám mọt sách các thầy mở miệng cũng toàn tiền tiền tiền, nói chuyện chẳng thuần khiết chút nào.”

“Rất đơn giản, bởi vì tỷ lệ chết do bần cùng cao hơn ngu xuẩn.” Hiệu trưởng Lục mới bán thân xong thành khẩn trả lời, “Kế tiếp.”

Câu hỏi kế tiếp rất sắc bén, người bị chọn ngẫu nhiên mở miệng hỏi ngay: “Trường này thật sự có Hắc Động chống lưng? Sao em ở đây một năm rồi mà chưa gặp Tứ Ca bao giờ?”

Hiệu trưởng Lục giỏi khua môi múa mép hiếm khi hơi á khẩu, sau đó mặt không đỏ tim không đập nhanh tiếp tục nói phét: “Cái này thì phải dựa vào…”

Cậu chưa nói xong câu này, cửa sau hội trường đột nhiên mở toang, một nhóm người hết sức huênh hoang đi vào từ lối VIP, hùng hổ như đến gây sự vậy.

Người dẫn đầu mặc áo khoác dài chất rất cứng, áo ngoài dày và cứng không tạo ra hiệu ứng “áo dài tung bay”, chiếc áo khoác ấy dài đến tận mắt cá chân, mặc rất dễ thành không eo không chân, nhưng có lẽ do vóc dáng người này cao, hoặc khi đi vai lưng tự nhiên tạo thành độ cong và sức mạnh, mặc trang phục như vậy nhìn lại không kỳ, giống như hắn trời sinh mặc quen loại áo khoác như mũ giáp này.

Hắn ngậm điếu thuốc, khi đi đầu không ngẩng lên, giống như trước mắt không có ai, đám nam nam nữ nữ phía sau tất cả đều tự giác tụt lại vài bước.

Tiếng xì xào bàn tán rộ lên, có người nhận ra danh tính mấy “tùy tùng”.

“Đó không phải là chị Penny chứ?”

“Penny? Ai?”

“Mày ở quê mới ra à… Là chị ấy, ôi đệch, chị ấy nhìn tao!”

“Người đằng trước là ai?”

“Sẽ không phải là…”

“Suỵt -“

Tiếng “suỵt” như thủy triều tự phát lan ra, hội trường khi nãy loạn xị bát nháo bị thủy triều kia cuốn qua một lần liền lặng ngắt như tờ.

Lối VIP có đèn, một luồng sáng từ đỉnh chóp hội trường chiếu xuống không nhanh không chậm đuổi theo người, người mặc áo khoác dài ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám đậm từ xa nhìn Lục Tất Hành một cái, xem như chào hỏi, rồi tự ngồi xuống.

Lâm nhìn lướt qua một cái, Lục Tất Hành tự dưng cảm thấy miệng lưỡi dẻo quẹo trở nên hơi cứng, khó khăn lắm mới bổ sung nốt nửa câu sau: “… Duyên phận.”

Ánh đèn đuổi theo người như pháo hoa phút chốc tản ra, hình dáng Tứ Ca biến mất vào chỗ tối, trong hội trường đột nhiên yên tĩnh, Lục Tất Hành vui quá hóa buồn, nhất thời quên từ.

Nhưng ngàn người nhìn vào, cậu cũng không thể im lặng một cách xấu hổ, nhân không ai chú ý, Lục Tất Hành ấn khuy tay áo mình, trên mắt lập tức xuất hiện một lớp màng người khác không nhìn thấy, trên đó có một bản diễn thuyết dự phòng do giáo viên dưới tay chuẩn bị cho: “Học viện Tinh Hải chưa chắc có thể cho các em đạt được thành tựu học thuật gì, mà rất nhiều người trong các em cũng có thể sẽ vì học nghệ không tinh hoặc không đủ vận may, không cách nào dựa vào những thứ học được trong trường đổi thành tiền mặt. Nếu không có tiền tài và vinh quang, trường còn có thể cho các em cái gì đây?”

“Tại thời đại này, tuổi thọ trung bình đã đạt đến ba trăm, chúng ta có hai trăm năm thanh xuân, dài gần như bất tử, mà số liệu lịch sử cho thấy, mỗi mười năm, thậm chí năm năm, cuộc sống của chúng ta sẽ đón nhận một lần thay đổi nghiêng trời lệch đất. Ở thời đại này, tài trí và nỗ lực cá nhân đôi khi vô cùng bé nhỏ, em đắc ý hay thất ý, đều quyết định bởi con nước lớn thời đại xô em đến đâu, trong cuộc đời lâu dài của em, có thể sẽ trải qua vô số lần lên như diều gặp gió và hai bàn tay trắng…”

Tứ Ca kẹp điếu thuốc tìm kiếm xung quanh chỗ búng tàn, Trạm Lư đang định giơ tay hứng, Penny đã chuẩn bị sẵn đưa qua một cái gạt tàn.

Penny không biết Trạm Lư không phải là người, vẫn rất có ý kiến với hắn. Bởi vì Trạm Lư cũng là một người đàn ông cao to, suốt ngày dính bên cạnh Tứ Ca làm “tiểu bạch kiểm” cũng đành, còn hở ra là làm chuyện quỳ liếm giơ tay hứng tàn thuốc không biết xấu hổ kiểu này, nhìn rất nhức mắt.

Tứ Ca không làm mất mặt cô, gật đầu cảm ơn.

“Bài diễn thuyết của Lục thiếu gia chắp vá từ đâu vậy?” Penny không hề để ý bắt đầu câu chuyện.

Tứ Ca lịch sự làm tư thế lắng nghe: “Ồ?”

“Mỗi năm năm sẽ phát sinh một lần thay đổi? Bắt đầu từ lúc em sinh ra, nơi quỷ tha ma bắt này đã là bộ dạng quỷ quái dở chết dở sống này. Rồi cả tuổi thọ trung bình ba trăm – cũng là trung bình ngoại trừ người của Thiên Hà Số 8 à? Em năm nào cũng bị kêu đi đưa ma, tụi rác rưởi lớn lên với em bây giờ chết quá nửa rồi, nhờ phúc Tứ Ca, em xem như đã già hơn tuổi thọ trung bình rồi.”

“Cô không già.” Tứ Ca mí mắt cũng không nâng lên mà nói, giây lát sau khả năng cảm thấy mình trả lời quá qua loa lãnh đạm, hắn lại bổ sung một câu, “Nếu ở sao thủ đô, một cô bé như cô nghe nói còn chưa lấy chồng đâu.”

Penny cười “Xì” một tiếng, lặng lẽ từ khóe mắt thò ra một đôi móc câu: “Tuy rằng em không phải là cô bé, nhưng cũng chưa lấy chồng, Tứ Ca có còn chỗ cho một người phụ nữ không?”

Tứ Ca tầm nhìn di chuyển, không nói có cũng không nói không, hắn cúi đầu rít một hơi dài, hút teo tóp nửa điếu thuốc còn lại, chặn miệng mình không nói gì.

Tứ Ca không phải là người tính khí thất thường, thậm chí xem như thông tình đạt lý… Nếu không Lục Tất Hành đã bị hắn đánh chết từ lâu rồi. Hắn giống như muốn dồn hết nóng giận dùng trên lưỡi dao, việc vặt bình thường không so đo, lời không thích nghe liền vờ không nghe thấy, chuyện không muốn nói hắn sẽ không lên tiếng.

Penny đã hiểu ý hắn từ sự im lặng này, ánh mắt tối đi, khóe miệng cong lên như cười miễn cưỡng, ép mình quay đầu nhìn hiệu trưởng Lục đang tạt xúp gà trên bục giảng.

Bài diễn thuyết của hiệu trưởng Lục đã tiến vào phần kết: “Tôi hi vọng các em ngày sau đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đừng đắc ý vênh váo, hãy nghĩ về bể học vô biên trong học viện, khi chìm vào dòng chảy ngầm dưới nước, đừng vàng thau lẫn lộn, hãy nghĩ về nền tảng học viện xây dựng cho linh hồn em.”

Lục Tất Hành dừng lại, nhìn quét thấy câu cuối của bản diễn thuyết, thật sự không muốn đọc, bởi vì cảm giác sẽ xấu mặt, nhưng ánh mắt lướt qua dưới đài, thấy ông viện trưởng già của viện khoa học thông tin đang rướn cổ nhìn mình đầy chờ mong, lập tức biết bài văn chua giả dấm này được viết bởi tay ai.

Lục Tất Hành cùng viện trưởng nhìn nhau một giây, im lặng bại trận, cam chịu đọc ra lời tâm huyết thay ông cụ: “Các em học sinh, tôi hi vọng các em từ nay về sau có thể ghi nhớ, quý giá hơn tiền tài là tri thức, quý giá hơn tri thức là lòng hiếu kỳ không bao giờ dừng, mà so với lòng hiếu kỳ càng quý giá hơn, là bầu trời sao trên đầu chúng ta.”

Các học sinh một phần là “gỗ mục”, một phần là “tường đất”, nghe xong câu này tất cả im lặng hai giây, rồi tập thể phá lên cười, đều cảm thấy hiệu trưởng Lục quá giỏi làm màu.

Chính Lục Tất Hành cũng không thể làm gì khác ngoài cười, vớt vát lại một câu: “Bầu trời sao này giá sáu trăm vạn, trước khi phòng thí nghiệm cơ giáp hoàn thành, là thứ đắt đỏ nhất trường ta, phiền các em tôn trọng một chút, điều thứ nhất trong nội quy trường học, là về sau cấm đem vũ khí có tính sát thương vào hội trường!”

Dưới đài, viện trưởng tóc bạc phơ đứng dậy, tấm lưng còng, men theo rìa hội trường đi khỏi.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Lục Tất Hành không thể tìm được Tứ Ca, bọn họ giống như đúng giờ đến bảo kê, hoàn thành nhiệm vụ liền im lặng biến mất.

Lục Tất Hành tự dưng thấy hơi mất mát, song cậu còn chưa kịp chiêm nghiệm, đã gặp nguy cơ lớn nhất từ khi thành lập trường tới nay – viện trưởng ba viện, mười sáu giáo viên nhân viên ưu tú dưới tay cậu, tập thể bày tỏ mình nhục thể phàm thai, gánh không nổi trọng trách trời giáng của hiệu trưởng Lục, bảo cậu mời cao nhân khác.

Ngày đầu tiên khai giảng, hiệu trưởng Lục bị toàn thể giáo viên nhân viên bỏ rơi, thành một ông hiệu trưởng không lính.

Bình luận

Truyện đang đọc