TÀN THỨ PHẨM

Bạch Ngân Thập Vệ hành quân gấp khi nguồn năng lượng dồi dào là vô cùng phản nhân loại, nhân viên không đủ tố chất trước khi lên cơ giáp cần phải nhận thuốc thư giãn liều lượng cao, mà trong cả quá trình hành quân, bất cứ ai – bao gồm quan tổng chỉ huy và người lái cơ giáp, toàn bộ đều không cho phép đi lại trên cơ giáp, vị trí của mỗi người đều bị khí thể bảo hộ cố định. Bởi vì tốc độ quá nhanh, trao đổi giữa tất cả cơ giáp đều giới hạn ở tín hiệu thông tin đơn giản trên cơ giáp, không có ngôn ngữ.

Khi Lục Tất Hành vội vàng chạy tới, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay quên tắt, còn đang chiếu bản vẽ thiết kế mạng lưới thông tin liên lạc của Thiên Hà Số 8.

Lâm Tĩnh Hằng chờ cậu trước cửa trọng tam, nói thẳng luôn không dài dòng: “Muốn lên cơ giáp hôm nay, cơ thể phải là trạng thái tốt nhất, có một chút không khỏe cũng không được, nếu cậu có vấn đề, hãy ở lại căn cứ chờ tôi.”

Kỳ thật Lục Tất Hành không phải chỉ không khỏe một chút, trên đường chạy như điên đến đây, tai cậu đã kêu ù ù như máy sấy tóc, ngực như sắp nổ tung: “Cho em… cho em một liều thuốc thư giãn dự phòng.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn thật sâu vào mắt cậu, rồi hắn nhanh chóng gật đầu, quay người lên trọng tam, tích tắc hắn nối mạng tinh thần quái vật khổng lồ ngủ say liền phát ra tiếng thở dài nặng nề, trong vòng năm phút, cả chiến đội cơ giáp đều đã trật tự xếp hàng trên quỹ đạo, quỹ đạo bắt đầu dự nhiệt.

Nhịp tim Lục Tất Hành đập nhanh như điên từ từ giảm xuống, sự nóng ruột như thiêu như đốt lại lập tức trào lên.

Độc Nhãn Ưng không phải là người cha theo kiểu vú em, trước kia ở trên sao Cayley, bản thân lão cà lơ phất phơ đi khắp nơi làm trò, suốt ngày ăn uống cờ bạc gái gú, làm tấm gương xấu chuẩn sách giáo khoa cho con, lão chưa bao giờ có dáng vẻ của người làm cha, đương nhiên cũng không có uy nghiêm gì, càng không thể dẫn dắt cậu như một người lớn đứng đắn.

Nhưng đối với một mầm non mà nói, nếu đất đai đủ phì nhiêu, ánh nắng và nước đầy đủ, cho dù không ai đến thường xuyên cắt chỉnh, nó cũng sẽ tự cao lớn thành tài, hơn nữa mầm non tự do tự tại sẽ có hình dáng tự nhiên.

Độc Nhãn Ưng đối với Lục Tất Hành, giống như những đất đai không đâu không có mặt. Cậu không cần luôn cúi đầu theo dõi trạng thái của đất, cũng biết đó là nguồn gốc sinh mạng cậu. Thời điểm cậu còn nhỏ bé nhất, yếu ớt nhất, cậu biết người này sẽ dốc tất cả vì mình, cảm giác an toàn mạnh mẽ đó như một tầng lồng phòng hộ dày nhất, chèo chống cho Lục Tất Hành phục kiện hết lần này đến lần khác, sau khi cậu đối mặt với quái vật dưới tầng hầm mà suy sụp, lại lần nữa tổ hợp mình.

Liên lạc viễn trình của nhóm Độc Nhãn Ưng với căn cứ sau khi báo nguy lập tức bị đứt, điều này có ý nghĩa gì, Lục Tất Hành không dám nghĩ sâu, đành phải ép mình không suy nghĩ, tay thả bên người siết chặt không còn tri giác.

Lâm Tĩnh Hằng chắc chắn sẽ không an ủi cậu, được cái Lục Tất Hành cũng không phải là người cần an ủi, hai người một trước một sau, im lặng và nhanh chóng đi trên trọng tam, đến phòng khống chế trung tâm.

Tất cả nhân viên trong trọng tam đã vào vị trí, trong phòng khống chế trung tâm khác với bình thường, bày đầy các khoang hộ lý như kén tằm, khi cơ giáp xuyên qua điểm nhảy vũ trụ thứ nhất, khí thể bảo hộ sẽ lấp đầy cả không gian ngoài khoang hộ lý, bảo vệ hết mức các thành viên trên cơ giáp.

Lục Tất Hành lấy ánh mắt khỏi bóng lưng Lâm Tĩnh Hằng, lặng lẽ nhắm mắt, nhận khử trùng và quét toàn thân cấp tốc, bước vào khoang hộ lý, bắt đầu đếm hô hấp để bình tĩnh. Cậu nghĩ, nếu chỉ là lo âu, mình có thể ở lại trong căn cứ im lặng lo âu, đã lên cơ giáp này, không bằng suy nghĩ một số chuyện hữu dụng phân tán sự chú ý – ví dụ như ai sẽ phục kích Độc Nhãn Ưng? Thù riêng, trả thù? Hay là có mưu đồ khác? Trong những người này ai có khả năng điều tới binh lực cả một quân đoàn?

Các ý nghĩ tạp nham như thủy triều dâng lên hạ xuống trong đầu cậu, nhất thời không tìm thấy đầu mối, đúng lúc này Lâm Tĩnh Hằng bỗng nhiên giơ tay chặn nắp khoang sắp hạ xuống.

Lục Tất Hành sửng sốt, hơi ngạc nhiên nhìn hắn, Lâm Tĩnh Hằng chống một tay trên khoang hộ lý, vỏ kim loại lạnh băng của khoang hộ lý cùng khuôn mặt lạnh băng tương tự của hắn tôn nhau lên, hình như hắn muốn nói gì, nhưng trời sinh không giỏi ăn nói, bảo hắn ngẫu hứng phát huy cũng thật sự làm khó hắn. Vì thế Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc, không hé răng một tiếng kéo tay Lục Tất Hành, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay hằn dấu móng tay của cậu, lại tắt phác thảo thiết kế trong thiết bị đầu cuối cá nhân giúp cậu.

Không biết tại sao, chỉ một động tác như thế, cảm xúc Lục Tất Hành chẳng dễ dàng gì lắng đọng lại suýt nữa không kìm được.

Lâm Tĩnh Hằng cụp mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Có tôi ở bên cạnh.”

Lục Tất Hành nắm tay hắn, dùng hết toàn lực như muốn bóp cả da lẫn xương hắn vào lòng bàn tay vậy.

Thất thố một giây, cậu hơi buông lỏng tay, gượng mỉm cười với Lâm Tĩnh Hằng: “Tướng quân, anh làm thế này rất âm hiểm, là nhân lúc người ta yếu ớt nhất thừa cơ chui vào, hòng lừa người ta thất thân trong truyền thuyết à?”

Lâm Tĩnh Hằng chưa kịp trả lời, trong trọng tam đã vang lên tiếng Trạm Lư: “Thân cơ tăng áp lực, hệ thống động lực dự nhiệt, tất cả nhân viên hãy vào vị trí -“

Thế là hắn vội vàng cúi đầu, dùng khóe miệng chạm nhẹ mu bàn tay Lục Tất Hành, buông nắp khoang hộ lý ra.

Nắp hạ xuống ngăn cách tầm nhìn của hai người, Lục Tất Hành thở ra một hơi thật dài, khóe mắt hơi nóng lên.

“Ù” một tiếng, đội tiền trạm đã bắt đầu lên không, mặt đất của căn cứ hơi rung rung theo các cơ giáp lên xuống.

“Khoan đã, nếu nửa đường gặp phải tình huống bất ngờ thì làm thế nào?” Chu Lục lần đầu tiên gặp phải trận thế này, vào khoang hộ lý nằm mà vẫn còn bận tâm, “Ở trong này, mọi người có thể trao đổi kịp thời không?”

“Tình huống bất ngờ bình thường không kịp trao đổi, cần người lái tùy nghi hành sự.” Bạch Ngân Cửu bên cạnh hắn nói, “Em không chú ý tới người lái số 1 của mỗi cơ giáp đều là thiếu tá trở lên sao… A, đúng, bây giờ cũng không còn thiếu tá hay không thiếu tá gì nữa rồi, yên tâm đi người trẻ tuổi, trận những người này từng đánh cùng nhau còn nhiều hơn cơm em từng ăn, sự ăn ý giữa họ không thua gì mười đầu ngón tay nghệ sĩ piano đâu.”

Tuy rằng bọn Chu Lục luôn đuổi theo Lâm Tĩnh Hằng kêu tướng quân, song “thượng tướng liên minh” rốt cuộc là cấp bậc gì, kỳ thật đám nhà quê Thiên Hà Số 8 này chẳng có khái niệm, nhưng “thiếu tá” thì hắn biết – người phụ trách cục quản lý chống buôn lậu ở giao giới Thiên Hà Số 7 và 8 chính là một vị thiếu tá, Chu Lục là con cháu dân buôn lậu, đối với vị thiếu tá tiên sinh này nghe nhiều nên quen, từ nhỏ biết đây là một lão quan liêu bụng phệ, cả ngày ăn no.

Chu Lục nhất thời kinh ngạc, không khỏi hỏi một vấn đề ngu xuẩn chưa trải sự đời: “Thiếu, thiếu tá, thiếu tá cũng tự mình tham chiến à?”

Cơ giáp chậm rãi khởi hành, đáp lên quỹ đạo, khi nối tiếp hơi chấn động, Bạch Ngân Cửu bên cạnh phì cười ra hai lúm đồng tiền: “Thiếu tá tính là gì? Em đi theo bên cạnh tướng quân đến bây giờ, nhìn thấy một thiếu tá còn mới mẻ à? Em có biết cả liên minh chỉ có mười sáu vị thượng tướng không? Trong ấn tượng của em, chẳng lẽ quan lớn của quân ủy đều là lão béo phì bụng tướng quân, hất hàm sai khiến à?”

Chu Lục há hốc miệng: “… Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên không phải! Cơ thể phát tướng, hình tượng không tốt, nếu để cánh truyền thông bắt được sẽ dẫn đến bão dư luận, cũng chỉ có sĩ quan khu xa xôi các em mới dám tùy tiện như vậy, tại quân ủy trung ương liên minh, ngay cả Nguyên soái hơn ba trăm tuổi cũng phải khống chế ăn uống và hình thể.”

Chu Lục nuốt nước bọt, kinh hãi trước quân ủy yêu cầu còn nghiêm khắc hơn đội người mẫu này.

“Đương nhiên, lên đến cấp bậc này, công tác chủ yếu nhất cũng chính là duy trì hình tượng, thượng tướng tiền tuyến chỉ có một vị là Lâm tướng quân,” Bạch Ngân Cửu dần thu lại nụ cười, dừng một chút, hắn nói, “Tướng quân Lục Tín năm xưa là bởi vì giành lại Thiên Hà Số 8, mới đặc biệt được thăng làm thượng tướng, Lâm tướng quân sinh ra ở niên đại hòa bình, vốn dĩ, với tuổi tác và lý lịch của ngài là không đủ để đạt tới vị trí này, ngoại trừ đánh cờ chính trị phức tạp, còn có một phần nguyên nhân là vì Bạch Ngân Thập Vệ bọn anh.”

Chu Lục trời sinh có dã tâm bò lên trên, rất thông minh, biết Lâm Tĩnh Hằng cho Đội Tự Vệ lẫn vào Bạch Ngân Cửu, tuy rằng hằng ngày tra tấn họ sống không bằng chết, nhưng cũng là để đề bạt họ, nhân lúc cơ giáp dự nhiệt trên quỹ đạo, hắn trợn mắt, lắng nghe không chớp mắt.

“‘Bạch Ngân Thập Vệ’ do vẫn đóng quân ở cứ điểm Bạch Ngân mà có tên này, dựa theo chức năng bất đồng chia làm mười bộ, tiền thân gọi là ‘Mị Ảnh’, trước khi liên minh Lịch Tân Tinh thành lập, từng là binh đoàn lính đánh thuê hàng đầu vũ trụ… Ừm, em cũng có thể hiểu bọn anh là hải tặc vũ trụ lợi hại nhất. Thời điểm cuối cùng cuộc chiến tranh, bọn anh chấp nhận tuyên ngôn tự do của liên minh, đứng bên liên minh, để chính quyền hợp pháp của chính phủ liên minh thành lập, nhưng Mị Ảnh bất tuân quen rồi, không chịu phục tùng quân ủy quản chế, khi đó liên minh cần lực lượng các phương ủng hộ, không thể tự vả, cho nên chỉ có thể ký hiệp ước bình đẳng với Mị Ảnh – nói cách khác, quân đội khác là nhận lệnh dưới trướng quân ủy, bọn anh thì được quân ủy thuê, đây là lịch sử của Bạch Ngân Thập Vệ.”

“Hơn hai trăm năm qua, liên minh bãi bể nương dâu, rất nhiều người đã chết, rất nhiều người đã thay đổi, nhưng từng thế hệ Bạch Ngân Thập Vệ tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa và truyền thống, trừ khi xuất ngũ rời khỏi, khi không có chiến sự tuyệt đối không rời khỏi cứ điểm Bạch Ngân mười ngày hành trình, tuyệt đối không có võ trang riêng, tuyệt đối không mở rộng đội ngũ, bọn anh tuyên thệ từ bỏ tất cả tự do nhân thân, chiến đấu vì tuyên ngôn tự do, quyền lợi duy nhất giữ lại, chính là có thể không thừa nhận chỉ huy của thủ trưởng trực thuộc, trong tình huống khẩn cấp do mười vệ đội trưởng tự quản lý. Đến nay, quan chỉ huy bọn anh từng thừa nhận không nhiều, tướng quân Lục Tín là một, nhưng sau đó theo liên minh tám đại thiên hà giành lại, tướng quân Lục Tín bắt đầu tham dự quản lý trù tính chung của quân ủy, cảm thấy truyền thống Bạch Ngân Thập Vệ nghe lệnh mình ngài có hiềm nuôi tư binh, để tránh hiềm nghi, ngài tuyên bố không trực tiếp quản lý Bạch Ngân Thập Vệ nữa.” Nắp khoang hộ lý chậm rãi hạ xuống, ngăn cách tầm mắt Chu Lục, ánh nhìn cuối cùng, hắn cảm thấy trên mặt người anh em Bạch Ngân Cửu này thoáng nét phong sương.

Tiếng khí thể bảo hộ phun ra vang lên, Chu Lục nghe thấy người kia nói như có như không: “Đến tình trạng hôm nay, bọn anh và liên minh tan đàn xẻ nghé, là liên minh xé bỏ tuyên ngôn tự do trước…”

Tiếng gầm rú khổng lồ nhấn chìm tiếng hắn, khí thể bảo hộ phóng ra, tràn ngập khắp không gian, đoàn cơ giáp lấy trọng tam làm trung tâm, như một luồng sáng xuyên qua tầng khí quyển của sao Khải Minh, lao thẳng đến điểm nhảy vũ trụ thứ nhất, không có một chút trao đổi, mỗi một cơ giáp đều như là một bộ phận trên người những người khác, ngay ngắn chặt chẽ đáng sợ.

Chớp mắt xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, Chu Lục cảm thấy cả bộ nội tạng như bị thiên cân trụy, muốn lôi hết tim gan hắn ra, lưng cơ hồ dính trên thành khoang cơ giáp, hắn có ảo giác đáng sợ, giống như mình đang bị xé từng tấc, không gian bịt kín ngạt thở của khoang hộ lý tăng thêm sự khủng hoảng này, Chu Lục ghé sát miệng mũi vào ống dưỡng khí, thở hồng hộc, dùng hết toàn lực kiềm chế mình đừng hoảng sợ kêu gào.

Hắn quả thật không dám tưởng tượng người lái cũng trạng thái này rốt cuộc làm sao giữ nguyên sự bình tĩnh cường độ cao, hơi suy nghĩ, cơ hồ cảm thấy có chút khủng bố.

Song tốc độ cao hơn cũng không kịp cứu Độc Nhãn Ưng, trừ phi họ có một điểm nhảy vũ trụ siêu cấp có thể nổ nứt cả thiên hà, để họ di chuyển chính xác trong chớp mắt.

Độc Nhãn Ưng đã nhiều năm không trải nghiệm cảm giác bị người ta từng chút một ép xuống mạng tinh thần, thời điểm dở nối dở đứt, lão phảng phất xuất hiện ảo giác, nghe thấy khúc quân hành trăm năm trước –

“Chúng ta đến từ góc bể, núi non đóng kín im lìm,

Trên đồng hoang ánh sao vứt bỏ, đốt lên khói lửa kêu gọi tự do.

Nghe thấy…”

“Nghe thấy…” Độc Nhãn Ưng khẽ mấp máy môi, thì thào tiếp ca từ dường như đã lãng quên nhiều năm, “Cuồng phong đang gầm thét…”

Bỗng nhiên, lão ý thức được điều gì đó, khó lòng tin nổi mà quay đầu về hướng kênh truyền tin yên lặng đã rất lâu, tiếng ca mơ hồ từ trong kênh truyền tin đứt quãng bay ra, dần dần rõ nét, phát bản truyền bá rộng nhất trong quân liên minh tự do năm ấy. Bản ấy không có kỹ xảo gì, làn điệu phức tạp bị đơn giản hóa gần như mộc mạc, hợp xướng không phân bè cao thấp, chỉ là tiếng mọi người hòa vào nhau, bởi vì vụng về mà nghe đặc biệt chân thành.

“Cuồng phong đang gầm thét, máu đang cháy -“

Một tiểu cơ giáp đã trốn thoát đột nhiên nhảy ra từ sau lưng phục binh, một phát đạn đạo bất ngờ chém vào trong phục binh, không biết là kỹ thuật hay trùng hợp, vừa vặn bắn trúng kho vũ khí của một cơ giáp cỡ trung.

Quân bị của đối phương hiển nhiên rất dư dả, tiếng kho vũ khí tự nổ long trời lở đất, nhóm cơ giáp bên cánh thoáng cái rối loạn đội hình, không đợi bọn họ có phản ứng, trong điểm nhảy vũ trụ khác lại nhảy ra một cơ giáp, bắn một loạt sóng hạt năng lượng cao gần như không khác gì tấn công, vừa vặn quét qua xác cơ giáp vừa rồi, mảnh vỡ đạn đạo cuốn lên lốc xoáy năng lượng trí mạng lao tới quân địch, cùng lúc đó người nã pháo la lên trong kênh truyền tin như quỷ khóc sói gào: “Bước chân đang nhảy qua vũ trụ, cờ đang đổ – a, ông bạn -“

Một giọng nói khác vang lên: “Sói Xám, lạc điệu đến Votaw rồi!”

“Sói Xám” chưa kịp trả lời, cơ số 6 vừa đến lại đi, một lần nữa biến mất trong điểm nhảy vũ trụ, tạm thời ngắt khỏi kênh truyền tin, chỉ để lại giọng hát “dư âm lảng vảng, ác mộng không dứt”.

Các tiểu cơ giáp vốn đã biến mất khỏi phạm vi có thể truy tung nối nhau chui ra, như bùng nổ bọ chét, nhảy ra từ các loại kẽ hở, bắn một phát đổi một chỗ.

Quân đoàn quân địch chỉnh túc, nhưng nhân số quá đông, ít nhiều không linh hoạt, như con voi bị muỗi kiến tra tấn, gầm thét phẫn nộ mà vô dụng.

Vậy mà họ đã trở lại!

Nhưng đám ăn hại này trở về làm gì?!

Mấy lão già nhảy khẩn cấp hai lần cũng phải tìm thuốc hạ huyết áp uống, chẳng lẽ không nên cụp đuôi bỏ trốn mất dạng, tìm cái cống ngầm trốn đi chờ chết?

Thật sự cho rằng mình còn nhớ rõ ca từ thì vẫn là anh hùng à!

Độc Nhãn Ưng nhịn đau mò đến khoang y tế, chọc cánh tay vào, tiêm ống thuốc thư giãn thứ hai, cơ bắp co giật kịch liệt như rách ra, kéo theo xương kêu “rắc rắc”, lão quát to một tiếng, khó khăn duy trì độ kết hợp người cơ tại mức 60% trở lên, sau đó chui vào giữa trận doanh quân địch nồng nặc khói thuốc súng. Pháo ion năng lượng cao quét qua thân cơ, lồng phòng hộ bắt đầu báo động, đạn đạo bay loạn sượt qua lão, đúng lúc này, cơ số 6 mới biến mất vừa vặn bay ra từ một điểm nhảy vũ trụ khác, Sói Xám còn đang hát lung tung sai nhịp: “A, ông bạn…”

Lão lâu lắm rồi không lên chiến trường, nhiệt huyết bốc lên đầu, đã lựa chọn sai tuyến đường, lao đầu vào đạn lạc.

Đạn lạc chặn cơ số 6 của lão trong điểm nhảy vũ trụ, kho vũ khí của cơ giáp còn lại mười phát đạn đạo, nổ tung cùng hệ thống nguồn năng lượng bên cạnh, bởi vì năng lượng bạo ngược có nguy cơ dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ, các cơ giáp xung quanh đồng thời nhận được cảnh báo, thoáng cái tản ra, hệ thống chống đạn đạo của Độc Nhãn Ưng bắn phát đạn đạo cuối cùng, nhân khe hở tông mở con đường phía trước, vừa vặn lao khỏi vòng vây quân địch, như đánh cược phóng đến điểm nhảy vũ trụ bị xác che lấp.

Trong kênh truyền tin, ghi âm ca khúc truyền ra từ cơ giáp của người khác vẫn đang tiếp tục.

“A, ông bạn, hãy đi theo chúng tôi, tháo gông xiềng, căng buồm lên.”

Độc Nhãn Ưng thắng cược, năng lượng của cơ số 6 tự nổ thiếu một chút, may chưa đạt tới mức dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ, lão lao qua vào khoảnh khắc cuối cùng, mảnh xác cứa qua lồng phòng hộ còn sót lại, tia lửa nhỏ do khí thể dễ cháy rò rỉ vui mừng hò reo, vút qua, vẫn giống một khúc hát lạc điệu.

Độc Nhãn Ưng phá vây vừa vặn gặp cơ số 10 của Vu William, hai người gặp nhau ngắn ngủi trong kênh truyền tin.

Độc Nhãn Ưng giọng khàn như sắp sửa phá âm hỏi ông ta: “Mọi người đều có bản đồ tuyến đường ngầm rồi chứ?”

Vu William: “Bọn tôi truyền rồi!”

“Vậy thì đi luôn, không tập hợp!” Độc Nhãn Ưng nói, “Chúng ta hãy tự nghĩ cách đến điểm cuối!”

Tọa độ bọn Lâm Tĩnh Hằng nhận được cảnh báo cuối cùng ngay gần đây, chỉ cần quan chỉ huy phái tới có đầu óc, nhất định sẽ lẻn vào từ tuyến đường ngầm quân địch không biết, may ra có một tia hi vọng, bọn họ có thể kéo dài tới lúc viện quân đến thì sao?

Vu William bỗng nhiên nói: “Người biết hành trình của chúng ta, chỉ có mấy ông bạn cũ dọc đường thăm viếng, đúng không?”

“Phí lời,” Độc Nhãn Ưng chửi ầm lên, đồng thời nếm được vị mặn chát chảy vào khóe miệng, lão cảm thấy là mồ hôi, “Đù má nó, để tao biết là thằng chó đẻ nào, tao thành ma cũng trở về giết cả nhà nó! Chúng đuổi theo rồi, tách ra đi!”

Hai cơ giáp gặp thoáng qua trong tốc độ cao nhất, liên hệ giữa họ như một sợi tơ nhện thật dài, kéo đến cực hạn vẫn nhanh chóng đứt lìa, trong vũ trụ mờ mịt chẳng ai nhìn thấy ai.

Vu William xuyên qua một điểm nhảy vũ trụ khác, phần lớn áp lực của truy binh được Độc Nhãn Ưng gánh, ông ta liên tục xuyên qua mấy điểm nhảy vũ trụ như chơi trốn tìm, xung quanh liền yên tĩnh, theo như giao hẹn, đã tạm thời thoát khỏi truy binh, ông ta nên lập tức chạy tới tuyến đường ngầm, chờ đợi đồng đội thoát hiểm trở về.

Vu William phóng rất to bản đồ tuyến đường ngầm, lên cả một mặt cabin cơ giáp, điểm sáng nhỏ đánh dấu điểm nhảy vũ trụ che giấu mã hóa, như một lối chạy trốn.

Khi đó quân liên minh giải thoát Thiên Hà Số 8 khỏi bóng ma virus Cầu Vồng cũng là vào từ tuyến đường ngầm, Vu William nghĩ.

Ông ta ngắm chốc lát, đoạn bắt tay vào sửa bản đồ.

Vu cảnh đốc năm xưa ở quân liên minh tự do thuộc binh chủng trinh sát, từng thăm dò vô số con đường, tự tay tham dự chỉnh sửa mấy trăm bản đồ quân dụng. Tuy rằng hơn một trăm năm không dùng, tay nghề đã sắp trả cho tướng quân Lục Tín, nhưng trên cơ sở bản đồ tuyến đường vốn có, sửa một tấm bản đồ giả như thật vẫn miễn cưỡng làm được.

Làm xong việc này, ông ta thông qua mạng thông tin liên lạc viễn trình của điểm nhảy vũ trụ bên cạnh, nhập một chuỗi tọa độ – đều là hành tinh và căn cứ vũ trụ dọc đường họ đi qua, truyền tin viễn trình nhanh chóng nối liền trong quân ca của quân liên minh tự do, tọa độ của Vu William cơ hồ đồng thời xuất hiện trong trạm liên lạc của mấy địa điểm.

Người trực trong trạm liên lạc lập tức báo cáo lên trên, trước mặt Vu William xuất hiện hai mươi mấy màn hình truyền tin, trên đó là những người thần sắc khác nhau. Trong đây có bạn bè lạnh nhạt tự quét tuyết trước cửa, cũng có kẻ phản bội lén lút mài dao.

Vu William không nói gì, trực tiếp chiếu đoạn phim vũ trụ trên máy quay quân dụng, từ lúc họ bị vây chặn, đến Độc Nhãn Ưng một mình mạo hiểm yểm hộ mọi người phân tán chạy trốn, lại đến người chạy trốn trở về, Sói Xám bị đạn lạc bắn trúng, mọi người phá vây…

Nếu đây là “đàn sói hoang”, vậy có lẽ là đám sói hoang vụng về nhất trong lịch sử.

Vu William tay run rẩy gửi đến mọi người tín hiệu cầu cứu, cùng với bản đồ tuyến đường vũ trụ vừa tạo giả, trong cơ giáp trống vắng, bài hát của quân liên minh tự do đã gần kết thúc.

Vu William khởi hành điều chỉnh tọa độ, bay vút đi theo bản đồ giả.

Đám truy binh như ruồi nhặng không đầu sẽ nhanh chóng nhận được tin tức của kẻ phản bội đuổi theo, vậy còn… những người khác nhận được tọa độ và cầu cứu của ông ta?

Họ sẽ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn chứ?

Sẽ nghe thấy bài ca quân liên minh tự do chứ?

Vu William không biết, ông ta nghĩ, có lẽ mình sẽ không phải là người tự tay nâng Thiên Hà Số 8 lên.

Ông ta chỉ là một lính trinh sát bình thường.

Chỉ thế mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc