TÀN THỨ PHẨM

“Đóng cửa cabin -“

“Bắt đầu điều chỉnh áp khí.”

Trong cơ giáp tuần tự từng bước vang lên tiếng máy móc, Lâm Tĩnh Hằng vốn tưởng rằng loài người đã đủ không thể tin tưởng, ngờ đâu trí tuệ nhân tạo cũng không đáng tin cậy như thế!

Hắn khó tin nổi, đồng thời nghe hiểu ý nằm ngoài lời của Trạm Lư, lần đầu tiên rõ rệt chạm đến di ngôn hơn ba mươi năm trước Lục Tín để lại cho hắn, lại là trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Mùi vị phức tạp của trăm mối cảm xúc lẫn lộn còn chưa kịp nếm kỹ, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Lâm Tĩnh Hằng chậm nửa nhịp ý thức được Lục Tất Hành ngay từ đầu đã giả vờ, mà cái tên Trạm Lư ăn cây táo rào cây sung kia biết chuyện không báo!

Trăm mối cảm xúc lẫn lộn bị lửa giận đốt thành tro, Lâm Tĩnh Hằng vô thức đẩy cửa khoang sinh thái, định đập Trạm Lư thành một đống sắt vụn đồng nát, cũng may còn chưa hoàn toàn mụ mị đầu óc, lập tức nhớ mình đã cởi quần áo cách ly, hắn vội vàng lấy tay về, cài hết tất cả khóa điện tử trong khoang sinh thái.

Tiếng bước chân Lục Tất Hành dừng lại ở bên ngoài.

Giây lát sau, hắn nghe thấy Lục Tất Hành nói bằng giọng cảm xúc vô cùng ổn định: “Hơi chóng mặt… Trạm Lư, mạng tinh thần của anh phạm vi quá lớn, những trọng giáp tôi từng gặp không có mạng tinh thần phức tạp như vậy, đây đã là co lại rồi à?”

“Đúng vậy, rất vinh hạnh được phục vụ thầy,” Trạm Lư nói, “Mặt khác, hiệu trưởng Lục, tôi không khuyến khích thầy làm như thế.”

Khoang sinh thái phỏng tạo vật thí nghiệm này là đục, Lâm Tĩnh Hằng nghe mà hết hồn, bởi vì hắn không nhìn thấy Lục Tất Hành làm gì ở bên ngoài.

Liền nghe Lục Tất Hành rất biết lý lẽ trả lời: “Tôi bây giờ không còn lựa chọn nào khác, bằng không thật sự không khống chế được tên khốn điên cuồng này, anh có khuyến khích không? Đúng rồi, anh ta khóa khoang sinh thái rồi, tôi làm sao để mở được ra?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Lục Tất Hành, cậu…”

“A, biết rồi.” Trình độ của Lục Tất Hành ở phương diện máy móc không ai sánh bằng, chỉ sơ là hiểu, cậu lập tức học được cách thông qua mạng tinh thần của Trạm Lư không góc chết xâm nhập các ngóc ngách trong cơ giáp, sau đó dùng tuyệt kỹ cạy cửa bẻ khóa trong thế giới các loại mạng thông tin liên lạc của khoa học gia thanh niên, mang theo chìa khóa vạn năng Trạm Lư, chóng vánh phá khóa điện tử của khoang sinh thái.

Một chuỗi “cùm cụp” khi khóa bật ra vang lên, Lâm Tĩnh Hằng thật sự không có cách nào, đành phải dùng hai tay giữ cửa.

Lục Tất Hành thử nhấc lên, phát hiện “khóa sức người” cuối cùng vậy mà rất khó mở.

Lục Tất Hành: “Buông tay ra.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Cút!”

Lục Tất Hành thở dài: “Anh không cảm thấy hai ta như thế này khó coi lắm sao? Y như cương thi với dân trộm mộ giành nhau tấm ván quan tài vậy.”

Lâm Tĩnh Hằng chỉ hận không thể triệu ra một cái lồng thủy tinh ngăn cách với đời, chụp lên Lục Tất Hành như đóa hoa hồng không thể héo tàn trong truyện cổ tích, tay hắn không ngừng run rẩy, trên khuỷu tay gân xanh lồi rõ, từng đợt chóng mặt khiến hắn hơi buồn nôn, nhất thời không nói nên lời.

“Không buông tay ra chứ gì, được.” Lục Tất Hành không thích chơi trò bẻ cổ tay, nhanh chóng bỏ cuộc.

Sau đó, Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy khoang sinh thái di chuyển, bị Lục Tất Hành đẩy đi một đoạn, không biết đã đẩy đến đâu, xung quanh “ù ù” một trận, rồi “ầm” một tiếng ánh sáng mạnh rọi vào, đồng tử Lâm Tĩnh Hằng chợt co lại, nhìn thẳng vào đèn pha trên đầu một robot công cụ – khoa học gia thanh niên Lục tiên sinh là một nhân viên kỹ thuật vĩ đại, tuyệt đối không sử dụng bạo lực, cậu chỉ huy một đám robot mini, tháo quá nửa thân khoang sinh thái.

Một bàn tay giơ đến, che ánh sáng mạnh trên đầu robot, Lục Tất Hành đuổi robot mini làm xong việc sang một bên: “Đừng chiếu vào mắt anh ấy, sẽ ảnh hưởng thị lực.”

Một bàn… tay…

Lục Tất Hành đã cởi quần áo cách ly!

Trên mặt Lục Tất Hành không thấy nụ cười ấm áp bình thường, khóe miệng hơi cong lên căng ra, đồng tử ngược sáng sâu thẳm, như hai cái lỗ đen hút ánh sáng, sau đó cậu khom lưng nhô người tới, Lâm Tĩnh Hằng vô thức lui ra sau, song khoang sinh thái nhỏ hẹp không cho hắn không gian quay lại.

Lục Tất Hành nắm cổ tay hắn, da chạm đến nóng phát sợ, nhưng tựa hồ còn ổn, chưa đến nông nỗi chạm nhẹ là bong một lớp da.

Lâm Tĩnh Hằng khi nói chuyện hầu như không động môi, âm thanh đè trong cổ họng, tựa hồ chỉ sợ phả ra một chút hơi thở có virus: “Cậu điên rồi à?”

Lục Tất Hành nhìn hắn, cảm thấy hắn thật sự rất đẹp, cho dù ở Votaw phẫu thuật thẩm mỹ phát triển, mỗi người đều có thể dựa vào mặt ăn cơm, cũng nhất định là khá xuất chúng, có lẽ ngũ quan hắn chưa hẳn không hề tỳ vết, thế nhưng mỗi một chỗ phối hợp nhau vừa khéo, có thể để người ta nghiền ngẫm thưởng thức rất lâu.

Nhưng lớp đóng gói hoàn mỹ như vậy, chỉ gói thứ như thế sao? Nhẫn tâm và bất chấp đạo lý.

Trên sách sử nói, trong những niên đại sức sản xuất lạc hậu, vì sinh tồn, con người phải quần cư mới có thể kiếm được vật tư sinh tồn tối thiểu, bởi vậy trật tự trong quần thể luôn lớn hơn tính người, những kẻ độc tài trên cao nhìn xuống cũng luôn thiếu sự cảm thông tối thiểu, toàn khư khư cố chấp theo yêu ghét và phán đoán cá nhân, giống như người xung quanh là một đám động vật chỉ biết ăn uống tiểu tiện, chỉ cần thở dốc, không buồn không vui.

Xét theo đặc điểm này, Lâm tướng quân thật là rất có khí chất cổ điển.

Lục Tất Hành cắn chặt hai gò má: “Anh mới điên rồi.”

Cậu đột nhiên lôi Lâm Tĩnh Hằng ra khỏi khoang sinh thái tháo một nửa – việc này bình thường là không thể, virus Cầu Vồng hoành hành và khoang sinh thái nhỏ hẹp giúp cậu rất nhiều. Lâm Tĩnh Hằng kẹt hai chân trong khoang sinh thái chỉ tháo một nửa, bị cậu kéo, thắt lưng trở lên cơ bản lơ lửng, cơ tay từ khi nãy đã bắt đầu run rẩy không ngừng hoàn toàn không khống chế được, Lục Tất Hành nắm cổ tay hắn, đè hắn trên khoang sinh thái nửa mở, sau đó bắt giữ được đôi môi hà khắc nhất liên minh.

“Có thể sẽ bị anh ấy đánh chết thôi?” Trong đầu Lục Tất Hành nháy mắt hiện lên tình cảnh Lâm Tĩnh Hằng đá Vu William chảy máu, song lập tức, nghĩ ngợi lung tung bị sức mạnh nào đó gột sạch, ý thức của cậu bay lên.

Môi là một trong những chỗ da mỏng nhất, đầu dây thần kinh dày đặc nhất toàn thân, trước kia Lục Tất Hành biết thường thức này, song chưa bao giờ ý thức được nó có ý nghĩa gì.

Giống như người bệnh mù màu bẩm sinh lần đầu tiên nhìn thấy thế giới trong mắt người khác, giống như người quen tán phét lần đầu tiên đối thoại trực tiếp với trí tuệ nhân tạo trên mạng tinh thần – vô số tia lửa gầm thét chạy qua theo thần kinh như kíp nổ của cậu, nổ trước mắt cậu lóa lên từng đợt, thế giới đảo điên, xúc giác đã quen nếp đột nhiên thay đổi định nghĩa, tất cả những lời nhảm nhí cậu từng lừa Turan đều chết không có chỗ chôn.

Thì ra môi người này không hề như trong tưởng tượng của cậu, giống một món đồ sứ lạnh lẽo đắt đỏ.

Thì ra mềm mại và nóng rực như vậy.

Lâm Tĩnh Hằng bị kẹt cả người trong khoang sinh thái chết tiệt kia, đầu ngửa ra sau sắp đụng trúng khoang sinh thái, tránh cũng không thể, giơ khuỷu tay kéo bàn tay Lục Tất Hành đang ấn hắn đập lên cửa khoang sinh thái, nhân lúc Lục Tất Hành buông lỏng đẩy cậu ra, lo sợ và kinh hãi như hai phát đạn đạo nổ tung trong não hắn, “sóng hạt năng lượng cao” sinh ra như sóng thần ầm ầm nghiền qua, cuốn sạch thần hồn hắn.

Hai người chợt tách ra, lập tức đều lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.

Cho đến khi tiếng Trạm Lư từ trong cabin truyền đến: “Xin lỗi, trên mạng tinh thần của tôi sẽ lưu lại hình ảnh mười ngày gần nhất, sau đó sẽ tự động thay thế xóa bỏ, xin hỏi đoạn vừa rồi có cần bảo tồn vĩnh cửu không?”

Tiếng hắn gọi hai hồn trở về.

Lục Tất Hành thoắt cái đỏ bừng mặt, ho khan một tiếng, hơi ngắc ngứ nói: “Không, không cần, cảm ơn… Ừm, Trạm Lư, tôi có mấy câu muốn nói riêng với anh ấy.”

“Được thưa hiệu trưởng Lục,” Cái tay máy do Trạm Lư biến thành tự động rời xa họ, trước khi đi còn để lại một câu bình luận, “Thầy thật sự lễ độ hơn tiên sinh.”

Lục Tất Hành: “…”

Thắng Lâm Tĩnh Hằng tại phương diện này, thật sự chẳng có gì đáng để đắc ý.

Cậu ngồi dưới đất, một tay còn không chịu từ bỏ nắm cổ tay Lâm Tĩnh Hằng mà vuốt ve nhè nhẹ, Lục Tất Hành thả lỏng hai chân: “Này, tướng quân, nếu em lúc trước may mắn chưa bị lây nhiễm, như vậy có nụ hôn vừa rồi, may mắn này hẳn đã không tồn tại? Nếu em không bị nhiễm không phải do may mắn, mà là năm xưa khi chắp vá lung tung đã bị virus Cầu Vồng thay đổi thể chất, thế em có thể sẽ không nhiễm virus biến chủng, cũng không cần thiết cách ly – bất kể là tình huống nào, anh đều không còn lý do đuổi em đi nữa?”

Lâm Tĩnh Hằng vốn hít thở đã rất khó khăn, bị cậu ném vào đầu một câu như vậy, hắn nghẹn ho muốn chết đi sống lại, không thốt nên lời.

Lục Tất Hành thở dài, bò lên nắp khoang sinh thái bị lật ra, giải thoát Lâm Tĩnh Hằng, dù tốt dù xấu cũng cho hắn có thể ngồi.

Sau đó trước khi Lâm Tĩnh Hằng chửi té tát, cậu bỗng nhiên ôm lấy đối phương.

Lục Tất Hành hơi cong người, hai tay vòng qua đầu vai Lâm Tĩnh Hằng, đan sau lưng hắn, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ hắn, hít một hơi thật sâu, chậm rãi siết chặt tay, như mãng xà quấn con mồi: “Tướng quân, anh cả đời này có thứ gì xem trọng không? Có thứ gì bỏ hết tất cả cũng phải bảo vệ không? Anh nói Thiên Hà Số 8 là nơi hoang dã, lúc cần thiết sẽ cân nhắc vứt bỏ dã nhân nơi này, nhưng em cảm thấy không đúng, đối với anh mà nói, Thiên Hà Số 7, Thiên Hà Số 6… Thậm chí sao thủ đô Votaw, e rằng không có thứ gì là khi ‘cần thiết’ không thể vứt bỏ cả?”

Lâm Tĩnh Hằng không thể đáp gì.

“Trên thế giới này, liệu có một tinh cầu, một chỗ nào khiến anh hồn khiên mộng oanh, nằm mơ cũng có thể ngửi thấy mùi bùn đất nơi ấy, khiến anh cảm thấy cuộc đời này bất kể phiêu bạt đến đâu, đều nhất định phải trở về, phải sống nốt quãng đời còn lại ở đó? Có người nào… người thân, bạn bè… thậm chí người anh yêu thầm yêu công khai – em đều không để ý – có thể khiến anh khắc khoải nhớ mong, khiến anh lo lắng sau khi mình rời khỏi người đó sẽ sống không tốt, cho nên bất kể thế nào, đều phải giãy giụa trở về bên cạnh, nhìn người đó một cái?” Lục Tất Hành chậm rãi lắc đầu, “Kỳ thực không có phải không? Lâm, em cảm thấy anh đôi khi chỉ là làm thượng tướng liên minh quen rồi, gặp cái gì cũng tùy tiện làm hết nghĩa vụ một chút, lỡ như chết rồi thì thôi, không thẹn với lương tâm, đúng không? Ngay cả người như ba em cũng gửi gắm một phần kỳ vọng kết thúc loạn thế vào anh, nhưng ông ấy không biết, anh căn bản không muốn gánh vác trách nhiệm này.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi…”

“Em còn chưa nói xong đâu,” Lục Tất Hành lạnh lùng cắt ngang hắn, “Có vấn đề sau giờ học hãy hỏi – anh đánh thuốc mê em, định ném em trong cơ giáp tự động trở về, anh có từng nghĩ đến cảm giác của em không, anh hùng? Hay trong mắt anh, em chính là một tên ngu ngốc vô tâm vô tư, tiếp tục kéo dài hơi tàn cũng chẳng hề gì?”

Khóe mắt Lâm Tĩnh Hằng co giật nhẹ.

“Có phải anh còn cảm thấy, em nói thích anh, chỉ là rảnh quá tiêu khiển chơi, cho dù nghiêm túc cũng rất có hạn, vài hôm là quên, đúng không?” Lục Tất Hành dừng lại, giơ mu bàn tay cọ nhẹ khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Lâm Tĩnh Hằng, như là nhiều lần đưa lên lại nuốt xuống lời nói kế tiếp, sau vài lần cậu mới nhấn từng chữ, “Nhưng anh là người đầu tiên em thích như vậy, anh có thể nghiêm túc một chút, chịu suy nghĩ và nhìn kỹ em không… Lâm Tĩnh Hằng, làm sao anh có thể như thế?”

Nghe nói chuỗi thức ăn là như thế này – nhát gan sợ to gan, to gan sợ liều mạng.

Đối với người như Lâm Tĩnh Hằng mà nói, biểu hiện một chút yêu thích đã hiếm lạ, thẳng thắn buồn vui trong lòng mình càng là mạo hiểm khó tưởng tượng nổi, mà không hề giữ lại thổ lộ tình cảm bản thân như Lục Tất Hành, cơ bản có thể nói là “liều mạng”.

Bởi vậy hắn không thể nào đánh trả, quân lính tan tác.

Khi Lục Tất Hành lần đầu tiên hôn hắn, chỉ chạm môi một chút thử thôi, nguyên nhân thứ yếu là tư thế không phù hợp, nguyên nhân chủ yếu là chưa quen nghề, như một tay mới gấp gáp ném thức ăn vào nồi liền quên luôn hướng dẫn nấu ăn.

Lần thứ hai xảy ra như thế nào không rõ lắm, có lẽ là Lục Tất Hành tức giận đến hơi thiếu oxy, hoặc là phản ứng tự nhiên do ánh mắt và hô hấp dây dưa sinh ra, lần này cậu như một thú non vô tri, bị mùi thu hút, đi quanh con trai chưa gặp bao giờ mà thăm dò tới lui, nếm được một chút vị ngọt, liền theo bản năng truy đuổi, đi vào một thế giới mới.

Có lẽ là khoang sinh thái đã đè tê tứ chi Lâm Tĩnh Hằng, hoặc virus Cầu Vồng biến chủng uy lực quá mạnh, hắn khó có thể chống cự, Lâm tướng quân từ khi tòng quân tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là “binh bại như núi lở”.

Ngực hắn có một lớp vỏ rắn chắc, bình thường kìm nén mình, khóa hết những thứ không chịu nhìn thẳng bên trong, để mắt không thấy lòng khỏi phiền, dần dà chính bản thân cũng quên mất, không ngờ chưa kịp chuẩn bị lại bị người khác ẩu tả kéo ra, hỗn độn đổ đầy đất, chỗ trống lớn bị người ta chen vào lấp kín, những cổng thành và lô-cốt chạm bằng băng ấy như đã đi đến đường cùng, bắt đầu tan chảy như đầu hàng.

“Làm sao có thể như vậy?” Lâm tướng quân chưa từng có đường về và cũng không biết chiến đấu vì ai hoang mang nghĩ, “Điều này là không đúng.”

Trên sao Khải Minh, Hoàng Thử Lang biết rõ Thiên Hà Số 8 là nơi quỷ quái gì kiếm một đống nước muối sinh lý, phái mấy đội viên tự vệ mặc quần áo cách ly đến từng nhà “phát kháng thể”, đồng thời nói dối không có giới hạn, công bố “kháng thể vốn có hiệu quả quá nhanh, có ảnh hưởng nhất định đến cơ thể, ‘kháng thể’ giai đoạn hiện tại phát là mang về từ thiên hà khác, ôn hòa và vô hại hơn, nếu là người đã nhiễm, có thể sau một tuần thậm chí lâu hơn mới từ từ bình phục.”

Phương thuốc trị liệu hỗn loạn hữu hiệu nhất là “hi vọng”, sau một liều thuốc, quả nhiên những người vây công bệnh viện đều ngoan ngoãn về nhà, người dân tin thật ở nhà bật đài nghe cách phòng ngừa. Thuốc sát trùng có thể pha vào mưa nhân tạo đã cạn kiệt, Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ đành phải tạm thời phối thuốc oxy hóa mạnh nồng nặc mùi lạ, cho đội viên tự vệ mặc quần áo cách ly, lái xe cơ giáp dọc các con phố phun mặt đất, đường phố trống vắng lại có ảo giác trật tự trong ngắn ngủi.

Chu Lục ở trong phòng khử trùng triệt để khử trùng, cởi quần áo cách ly, mệt đến mức râu mọc dày nhất kể từ lúc chào đời, không kịp ăn cơm, nhận một miếng cao dinh dưỡng, vừa đi vừa nhai ngấu nghiến.

“Vệ đội trưởng Turan ở đâu?”

“Nhà tù dưới lòng đất.”

Chu Lục đáp một tiếng, tâm sự nặng nề mà rảo bước đến hầm giam.

Tình hình trong phòng cách ly của bệnh viện rất xấu, tố chất cơ thể người dân Ngân Hà Thành phổ biến kém, phát bệnh chưa đầy hai mươi bốn tiếng mà số người tử vong đã không khống chế được, còn tiếp tục như vậy, một khi tin tức để lộ, lời nói dối của Hoàng Thử Lang tất nhiên bị vạch trần.

Cửa thang máy vừa mở ra, hắn liền nghe thấy giọng nam từ không xa truyền đến.

Người đàn ông hơi suy yếu, nhưng ngữ khí hòa nhã: “Tôi không nói dối, vệ đội trưởng, tín ngưỡng của tôi yêu cầu tôi vĩnh viễn thành thật, bất kể là đối mặt với bản thân hay người khác. Bởi vì nghi ngờ quyết định kết minh với Đoàn Quang Vinh của tổ chức, trước cuộc chiến tôi đã bị họ đẩy xuống dưới tay thân vương Cayley, làm ‘người khải trí’ – ngay cả ‘tiên tri’ cũng không phải, cơ bản là bị lưu đày, tôi không biết bố trí quân sự của họ ở liên minh, cũng hoàn toàn không biết vực ngoại đã xảy ra chuyện gì, mạng người tày trời, tôi chỉ muốn hỗ trợ.”

Turan lộ rõ nguyên hình, chẳng thèm giả vờ thục nữ nữa, cười gằn nói: “Loại bệnh thần kinh tà giáo các ông còn biết cái gì là ‘mạng người tày trời’? Mẹ kiếp bớt nói láo đi, còn không chịu thành thật, tôi sẽ cho người mang hết mười đại khốc hình hải tặc các ông phát minh đến cho ông nếm thử!”

Hope giống như thở dài từ xa thẳm: “Tổ chức ở vực ngoại lâu, tín ngưỡng ngày càng không thuần túy, làm việc ngày càng cực đoan, tôi rất buồn, nhưng giáo lý nguyên thủy của chúng tôi không phải như thế, vệ đội trưởng, chúng tôi chỉ muốn tìm một đường sống cho loài người tương lai mà thôi.”

Turan gay gắt “Ha” một tiếng.

“Nơi như Ngân Hà Thành, quanh năm hoa thơm chim hót, vạn vật đều có thể phát triển mạnh mẽ, chỉ có con người ăn đói mặc rét, bè lũ xu nịnh,” Hope nhẹ nhàng nói, “Vệ đội trưởng, cô không cảm thấy đây là không đúng sao? Tôi sinh ra để tiêu trừ khổ nạn, tôi sẽ không coi thường tính mạng bất cứ một người nào – thay vì ở đây tra hỏi tôi, không bằng cô mau nghĩ biện pháp khác giải quyết tai họa này.”

Bước chân vội vàng của Chu Lục bỗng chốc khựng lại.

Cật vấn cuối cùng của Hope vừa vặn là điều hắn nghĩ tới khi tìm kiếm người lây nhiễm trong Ngân Hà Thành, cách nghĩ không bàn mà trùng hợp này tích tắc va chạm ra cộng hưởng, khiến hắn trong nháy mắt bị thôi thúc muốn vào bảo vệ Hope.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã từ phía sau tới, Chu Lục hoàn hồn, thấy Foucault đầu tóc bù xù, nồng nặc mùi thuốc khử trùng, hiển nhiên là mới chui ra khỏi quần áo cách ly, Foucault không chào một câu, đi tới liền hỏi như pháo liên châu: “Chu Lục, vệ đội trưởng Turan có chỉ thị bước tiếp theo không?”

Chu Lục vội hỏi: “Sao thế?”

“Có một người đàn ông, con bị nhiễm bệnh ở trong phòng cách ly, ông ta giả làm y tá hiệu thuốc lẻn vào – chết tiệt, bệnh viện cấp thành phố của Ngân Hà Thành này mẹ kiếp lại còn có hộ lý con người! Mấu chốt nhất là đứa bé ấy đã chết rồi. Chúng ta không có kháng thể, bệnh nhân bị nhốt trong phòng cách ly chỉ có thể chờ chết, hắn ta biết rồi!”

Nói dối vĩnh viễn là nói dối.

Chu Lục rùng mình.

Vực ngoại, Quân Đoàn Tự Do và căn cứ Hiệp hội chống Utopia dựa vào nơi hiểm yếu chống cự còn đang giao chiến, Lục Tất Hành hack vào mạng nội bộ, lặng lẽ đăng nhập radio Quân Đoàn Tự Do dùng để kêu gọi căn cứ Hiệp hội chống Utopia đầu hàng.

“Radio này là ở căn cứ mặt đất, cần xác nhận thân phận và mật khẩu,” Lục Tất Hành nói, “Trong Hiệp hội chống Utopia thật không ít kẻ phản bội, Quân Đoàn Tự Do hẳn là có nội ứng, thả ít mồi trước, trong ngoài phối hợp với nội ứng, lừa chủ lực đi rồi, sau đó đến lật ổ… Tốt, em vào rồi.”

Một nhân viên kỹ thuật nấp trong tối là hết sức nguy hiểm, Quân Đoàn Tự Do và Hiệp hội chống Utopia đánh nhau đến người chó bất phân, Lục Tất Hành đã nghênh ngang xông vào hệ thống truyền tin của song phương.

Bình luận

Truyện đang đọc