TÀN THỨ PHẨM

Trạm Lư rất lễ độ nhắc nhở: “Hiệu trưởng Lục, ‘tiêu chuẩn đo sức chiến đấu của bộ đội’ do chính phủ liên minh ban bố là thang điểm 100, tôi ước đoán sơ qua, kết quả của Đội Tự Vệ là khoảng 5 điểm, đối mặt với hải tặc vũ trụ không có sức đánh trả, tôi nghĩ phỏng đoán của thầy đối với họ quá lạc quan rồi.”

Lục Tất Hành cố đào ra một chút thần trí, hệ thống lại một câu tiếng người: “Không sao, phần cứng là cơ sở, phần mềm có thể nâng cấp. Điểm này chúng ta đều rõ.”

Lâm Tĩnh Hằng ngắm nghía người trẻ tuổi trước mắt, trên diện mạo vẫn không thấy cậu và Lục Tín có chỗ nào giống nhau, ngay cả tính cách cũng không giống lắm – tuy rằng Lục Tín cũng là một người ba hoa đáng sợ, nhưng kỳ thật ông chỉ nói nhiều đơn thuần, trên đối nhân xử thế không hề khéo léo, nửa đời trước của ông quá thuận buồm xuôi gió, trở thành một truyền kỳ chói lọi, nên đôi khi không khỏi độc đoán, cáu lên còn có chút bất chấp nói một không hai.

Thế nhưng Lục Tất Hành lại khác.

Cậu sẽ nửa đêm không ngủ được, hừng hực chạy một vòng quanh căn cứ lụp xụp này, sáng sớm đến đây, không nói mình muốn làm gì, cũng không nhắc đến những nhân quyền tối thượng bị ca tụng ra hoa đó, cậu chỉ đơn thuần chạy tới đưa ra một phương án, phương án này thậm chí không hề mâu thuẫn với nguyên kế hoạch của Lâm Tĩnh Hằng – nếu đám gà rù Đội Tự Vệ vừa đối mặt với hải tặc vũ trụ liền tan thành khói bụi, cũng không hề ảnh hưởng đại cục, kế đó vẫn có thể tiếp tục đẩy căn cứ ra làm vật hi sinh, làm theo nguyên kế hoạch.

Có lẽ chỉ là yêu cầu gia hạn một chút thời gian.

Làm sao cậu lớn lên thành như vậy?

Lâm Tĩnh Hằng không nhịn được nghĩ: “Nhất định là lão mèo Ba Tư già mà mất nết kia chỉ biết ăn chơi đàng điếm, hồi nhỏ không trông nom cậu ta đàng hoàng.”

Trong đầu Lục Tất Hành vốn nhảy nhót ngọn lửa nhỏ nghĩ ngợi lung tung, bị Lâm Tĩnh Hằng nhìn chăm chú một lúc lâu thật sự có chút chết người, cậu vội vàng nhìn ngó khắp nơi một lúc, hi vọng có thể tìm một thứ phản quang, xem thử góc này mình có đủ đẹp trai hay không.

Song động tác và thần thái này của cậu vào mắt Lâm Tĩnh Hằng lại càng giống thận trọng đứng ngồi không yên, sợ gây thêm phiền phức cho người khác.

“Mình còn từng nói muốn xây dựng lại một học viện Tinh Hải cho cậu ta mà.” Lâm Tĩnh Hằng nghĩ.

Hắn trầm ngâm chốc lát rồi nhượng bộ: “Tư liệu tuyến đường trong tay Spencer quá qua loa, khi giao chiến không đủ chính xác sẽ xảy ra vấn đề, tôi cần tra rõ tuyến đường ngầm, vẽ bản đồ quân dụng, đồng thời xác nhận vị trí và tình hình của hai nhà kho bí mật, bắt đầu chuyển dời bộ phận vật tư và quân bị, cộng thêm xây dựng mạng thông tin liên lạc của căn cứ, sửa chữa trọng tam bị hỏng kia – cần chừng ba tháng, ba tháng sau, mạng thông tin với bên ngoài trải ra, tìm kiếm Bạch Ngân Cửu, một khi Bạch Ngân Cửu trả lời, liên lạc thành lập, thân vương Cayley của Thiên Hà Số 8 có thể sẽ lập tức chú ý tới, cậu cảm thấy chừng này thời gian đủ không?”

Lục Tất Hành – do còn trong trạng thái treo máy chậm nửa nhịp mới hiểu, lập tức ngẩng đầu lên.

“Tôi mở quyền quản lý căn cứ cho cậu – thời gian không đủ cũng đành chịu, chiến sự thay đổi trong nháy mắt, không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không thể lâu hơn nữa.” Lâm Tĩnh Hằng là một người không biết thỏa hiệp, cho nên thỉnh thoảng thỏa hiệp một lần, đặc biệt không lành nghề. Hắn ho một tiếng, giả vờ điềm nhiên, cúi đầu lật xem bản vẽ thiết kế phức tạp phát đau đầu của Lục Tất Hành, khoát tay muốn đuổi cậu đi.

Lúc này, Lục Tất Hành túm tay hắn, lập tức lại buông ra rất nhanh, thời gian bàn tay tiếp xúc rất khéo – nói là túm một phát cũng đúng, nói vỗ lòng bàn tay cũng đúng, chẳng qua cái trước là giở trò lưu manh, cái sau là “chúc mừng hữu hảo vô tư”. Lục Tất Hành vừa vặn nằm giữa bằng sự chính xác của nhà khoa học, suýt tạo thành hỗn loạn cho công năng phân biệt người cơ giao hỗ của Trạm Lư.

Lâm Tĩnh Hằng nháy mắt thoáng cứng đờ, hắn không quen quá gần người ta, tiếp xúc tứ chi bất ngờ sẽ làm hắn hơi khó chịu, nhưng bởi vì không muốn có vẻ khó gần, hắn chỉ đành giả vờ điềm nhiên như không.

Dựa theo thống kê không hoàn toàn, trong một trăm chuyện yêu đương, hết chín mươi nhân vật chính đều có “phản ứng nhạy cảm” với tiếp xúc lơ đãng của người trong lòng, hoàn hồn lại sẽ nghĩ mọi cách che giấu sự nhạy cảm của mình. Lục Tất Hành thí nghiệm xong, cảm thấy mình hầu như đã có thể đưa ra kết luận, Lâm chính là có ý đó.

“Phải làm sao đây?” Cậu vừa hoang mang bối rối, vừa ra vẻ thản nhiên quay người đi ra cửa, cảm thấy bóng lưng mình bỗng dưng cao thêm ba tấc, như bước đi trong tuồng mà anh tuấn tiêu sái đi ra ngoài.

“Có cần vui mừng thế không?” Lâm Tĩnh Hằng nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng còn có chút bực dọc, “Đi cũng không đi bình thường, làm như sau mông vểnh cái đuôi vậy.”

Trạm Lư nhắc nhở hắn: “Tiên sinh, tôi cảm thấy đối với ba tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, ngài không nói rõ chi tiết và đưa ra nhắc nhở nguy hiểm cho hiệu trưởng Lục.”

“Cậu ta biết,” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, đưa tay phóng to bản vẽ thiết kế, trải kín bàn, “Cũng không biết là thông minh hay ngu ngốc, gỗ mục không thể chạm khắc, nhét heo vào tàu vũ trụ thì có nghĩa là nó biết bay sao? Làm sao mà không hiểu chứ?”

Trạm Lư nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Tiên sinh, trên đường đến ngài từng nói với Hoàng tiểu thư rằng cứ điểm Bạch Ngân không có yêu cầu cứng nhắc với tinh thần lực cao hay thấp – xin hỏi ngài cho rằng chứng não rỗng không tính là gì, hay chỉ xuất phát từ phép lịch sự?”

Lâm Tĩnh Hằng nhún vai: “Ai mà biết được.”

Dù sao thì, chưa ai từng gặp chứng não rỗng trong bộ đội liên minh, cũng chưa gặp thiểu năng, hạng ăn hại và người mắc chứng lo âu.

Trong tuyên ngôn tự do của liên minh nói, linh hồn sinh ra cao quý, mọi người tự do bình đẳng.

Liên minh vĩ đại vĩnh viễn chính xác – trời ban nhân quyền, chí cao vô thượng, sao có thể vì thành kiến thế tục mà chia người ra cao thấp sang hèn?

Loài người chỉ chia ra “hữu dụng” và “vô dụng” mà thôi.

Tiếng máy móc lạnh tanh của trí tuệ nhân tạo vang lên: “Được, chỉ là phép lịch sự, sửa ghi chú.”

“Nhưng khái niệm kính tượng này của cậu ta rất thú vị,” Lâm Tĩnh Hằng dửng dưng nói, “Tuyến đường ngầm để bí mật, thường sẽ có một số đoạn đường cố ý nằm gần tiểu hành tinh lực hút mạnh, trong hoàn cảnh tự nhiên thế này, ‘du kích’ không phải là không thể thực hiện. Hải tặc vũ trụ sẽ bố trí nhiều đội tiền trạm, chúng ta cũng sẽ làm vậy, vừa khéo Đội Tự Vệ múa may chân tay này có thể dùng để kiểm tra tốc độ phản ứng của Vệ đội thân vương Cayley. Trạm Lư, ta cần ngươi giúp ta thu thập tất cả tin tức về gia tộc thân vương Cayley, phải sớm làm một phân tích mô hình hành vi…”

Hiện thực tàn khốc, người có thể vững vàng trong loại tàn khốc này cần tàn khốc hơn hiện thực.

Lục Tất Hành đi ra tòa nhà của Đội Tự Vệ, không ít người không đánh không quen đi ngang qua đều rất nhiệt tình chào hỏi cậu.

Lũ trẻ con rảnh rỗi đùa giỡn rượt nhau chạy qua, chơi trò “đội tự vệ bắt hải tặc”, một đứa đóng giả đội viên tự vệ bắt sáu “hải tặc”, “đội viên tự vệ” bé tí chạy thở hồng hộc, bị bạn bắt nạt tức quá đứng giữa đường òa khóc.

Mấy đội viên Đội Tự Vệ chân chính sóng vai đi qua, cả người nồng nặc mùi rượu, đang lớn tiếng thảo luận căn “bệnh” kỳ lạ của Xú Đại Tỷ, và trong vòng nửa phút tự động hình thành một lời đồn thô bỉ, bắt đầu lan truyền khắp nơi – họ nói Spencer chắc chắn là bị trĩ rồi.

Màn hình lớn trên quảng trường hôm trước mới sửa xong, hôm sau đã bắt đầu chiếu phim cấp ba, phối hợp với âm thanh lạc điệu, hiệu quả rất mất hồn, ông lão rụng răng hôm trước tụ tập đánh nhau từ xa ném một quả táo cho Lục Tất Hành, lên giọng như thanh la vỡ hỏi: “Chuyên gia, cháu định khi nào sửa dàn âm thanh? Ông thấy việc này mới là khẩn cấp!”

Lục Tất Hành lau vỏ quả táo, hô lại: “Ông ơi, nếu mạng ông còn lại ba tháng, ông định sống như thế nào?”

Ông lão rụng răng cười hì hì trả lời: “Ăn-no-chờ-chết thôi!”

Lục Tất Hành im lặng nhai táo, nghĩ thầm: nhưng các ông thật sự chỉ còn lại ba tháng.

Nhai xong quả táo, Lục Tất Hành nghĩ ra một sách lược, cậu chùi miệng, nói: “Thiết bị đa phương tiện công cộng rất tốn điện, coi chừng căn cứ quá tải.”

Nói xong, cậu lợi dụng quyền quản lý mới lấy từ Lâm Tĩnh Hằng, lặng lẽ cắt điện dân dụng.

Trong chớp mắt, ngoại trừ tòa nhà hành chính, tất cả ánh đèn tắt phụt, cẩu nam nữ trên màn hình lớn như ảo ảnh biến mất giữa không trung, cả căn cứ đều phát ra một tiếng “Đù” như thở dài.

“Cháu đã nói gì?” Lục Tất Hành giả vờ giả vịt khoát tay nói với mọi người xung quanh, “Căn cứ hiện giờ không có nhiều năng lượng cho các vị phung phí, xem phim ba phút cúp điện một ngày, lần này sướng rồi nhé. Vả lại tên đó chỉ có một múi, đẹp đẽ gì mà xem? Mau đi làm việc của mình đi.”

“Ba phút” hiển nhiên đã dọa tất cả mọi người.

Ông lão rụng răng hớt hải đuổi theo: “Loại phim này cháu cũng bảo mọi người xem ba phút rồi chờ, đây là việc người làm hả!”

Lục Tất Hành ra vẻ bất đắc dĩ: “Kiến thiết phương tiện cơ sở của quý căn cứ chính là trình độ này, cháu có biện pháp gì?”

Cậu nhanh chóng bị một đám người vây quanh.

“Cậu không phải là chuyên gia à?”

“Mau giải quyết đi chứ!”

“Hôm qua không phải chú mày còn nói phải lao ra Thiên Hà Số 8, dẹp yên toàn vũ trụ sao?”

“Được rồi được rồi, để tôi nghĩ cách, số lượng robot sửa chữa trong căn cứ các vị không đủ, có thợ máy không?”

Không ai hưởng ứng.

“Được rồi,” Lục Tất Hành khoát tay, “Thế công nhân làm đường, từng tiếp xúc với robot, từng làm bảo trì trên tàu buôn… Từng sửa ống nước và cống thoát nước, đều đi theo tôi.”

Người dân mới nói phải ăn no chờ chết nghe thế dốc tổ mà ra, phàm là từng sửa chữa đồ điện gia dụng đều đi theo cậu, như một đám lừa cột củ cà rốt trước mũi. Chúng lừa lòng nóng như lửa đốt, tràn trề nhiệt tình, chỉ cần nửa ngày đã chủ động phối hợp với Lục Tất Hành đăng ký kỹ năng của mình, nhận phân công.

Bản thân giáo dục của Thiên Hà Số 8 đã rất kém, mà đám dân lang thang vũ trụ này còn tệ hơn, rất nhiều người lớn tuổi thậm chí một chữ bẻ đôi cũng không biết, không ai có thể hiểu phương án cải tạo hệ thống nguồn năng lượng của Lục Tất Hành.

Lục Tất Hành nói khô cả miệng, phát giác còn khó hơn huấn luyện chó, đành phải từ bỏ, phân công lại chi tiết hơn, chia sức lao động của căn cứ làm nhiều tổ nhỏ, số robot có hạn đều thành tổ trưởng, phụ trách dẫn dắt những con người ngu xuẩn này làm việc.

Bốn học sinh cũng nhận được bài tập đầu tiên trong cuộc đời, Lục Tất Hành yêu cầu chúng trước khi trời tối tính ra giá trị năng lượng tiêu hao của toàn căn cứ, ngày kế phải dùng, nếu không chỉ có thể dừng công việc tính lại.

Sau khi cửa nát nhà tan sớm chiều bên nhau, đám học sinh đã quen nghe lời thầy, coi thầy là chủ tâm cốt, nhận được chỉ thị lập tức đều ngoan ngoãn đi tính, tính xong một đống số, phát hiện bốn đứa cho ra bốn lượng cấp khác nhau, rìa cũng chẳng dính.

“Ôi, không được thì đi hỏi Lục tổng đi, thầy đâu rồi?” White hỏi.

“Đang bận sửa lại chương trình của robot, không biết chạy đi đâu rồi.” Bạc Hà kéo má, chóng mặt hoa mắt nhìn số liệu lộn xộn, “Trời sắp tối rồi… Tao lắp ráp vũ khí phi pháp thuần thục lắm, bọn mày cho tao làm chút việc tao biết không được à?”

Hoàng Tĩnh Xu cáu kỉnh vỗ thiết bị đầu cuối cá nhân về cổ tay, đứng dậy: “Tính không ra, thầy đã dạy đâu, ngày mai cứ nộp bài tập như vậy được rồi, ai thích làm gì thì làm, tao ngủ đây.”

Gà Chọi tán thành bốn chân đề nghị này, đứng dậy theo.

Lúc này, White nhìn thoáng qua bốn phía, thấp giọng gọi chúng lại: “Khoan đã, bọn mày biết Lâm tướng quân chỉ cho ba tháng không?”

Ba đứa kia không hiểu gì cả: “Cái gì ba tháng?”

“Buổi sáng Lục tổng lén nói cho tao biết,” White hạ giọng xuống thấp hơn, “Quân đoàn Bạch Ngân của liên minh đang ở ngay gần đây, ba tháng sau sẽ chuyển dời vật tư, dùng căn cứ này và người trên căn cứ làm mồi, dụ thân vương Cayley đến. Lục tổng nói, nếu đến lúc đó căn cứ còn yếu xìu như bây giờ, thì chỉ có thể làm vật hi sinh, những người này không phải trộm cắp cường đạo thì là buôn lậu, Lâm tướng quân chắc chắn mặc kệ họ sống hay chết… Tụi mày đừng nói với người khác nhé, bằng không họ nhất định sẽ bạo động, sống không nổi đâu.”

Bốn học sinh nhìn nhau một lúc lâu.

Gà Chọi nói: “Làm mồi nhử cũng không nhất định chính là vật hi sinh mà…”

“Làm mồi nhử thì chết chắc rồi.” Hoàng Tĩnh Xu lại ngồi xuống, “Mày quên sao Bắc Kinh β rồi à?”

Cô nhóc vừa dứt câu, cả đám đều không nói gì nữa.

Mỗi người đều muốn quên sao Bắc Kinh β, nhưng ký ức thảm thiết bất luận thế nào cũng khó mà xóa nhòa.

“Lục tổng nói, muốn sống sót, phải có năng lực phòng ngự tối thiểu, phải có sức chiến đấu đánh không lại thì chạy, phải có hệ thống ẩn giấu tọa độ, công trình cơ bản của căn cứ, nguồn cung cấp năng lượng đều là cơ sở, phải mau chóng làm xong.” White nhanh chóng nói, “Sau đó xem số mệnh.”

Lúc này, trong căn cứ có một người phụ nữ trung niên mở quán ăn nhỏ đi tới, mọi người đều gọi chị ta là “chị Béo”, White và lũ bạn đột nhiên biết bí mật lớn liếc nhìn nhau, đều nặng nề tâm sự mà ngậm miệng.

Chị Béo xách trong tay một mớ hộp cơm, chồng lên cao cả nửa thước, đặt mạnh trước mặt mấy học sinh, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông thầy khốn nạn của mấy đứa thật không ra gì, bản thân dẫn một đám lưu manh thối đi làm vớ vẩn, còn cho mấy đứa nhóc các em đi theo, ăn chút thức ăn khuya rồi mau ngủ đi.”

Bữa ăn khuya của chị Béo cục mịch như chính bản thân chị ta, đại khái coi chúng là trẻ con nên cố ý nặn bánh bao thành hình gà và thỏ, lũ “gà con” và “thỏ con” vỏ mỏng nhân dày, mỗi con đều to bằng nửa quả bóng, mặt mũi dữ tợn nằm la liệt trong hộp cơm, đủ để trấn trạch trừ tà, chính khí lẫm liệt vào bụng mấy học sinh.

“Tra thử thiết bị đầu cuối cá nhân, Lục tổng từng cho sách tham khảo.” Chờ chị Béo vừa đi, Bạc Hà liền mở miệng, cô nhóc chụm hai ngón trỏ lại, cọ mạnh trên mũi vài cái, tựa hồ muốn chùi đi vành mắt đỏ hoe, “Tao nhớ có một quyển chuyên nói về nguồn năng lượng và tỷ lệ sử dụng năng lượng, tao không tin, súng laser tao còn lắp được, mà tính không ra một bài tập?”

Đây là lần đầu tiên đám học sinh của học viện Tinh Hải học được tự mình chủ động đọc sách, tìm kiếm thứ mình cần, giống như người tinh khôn viễn cổ từ trên cây xuống, bắt đầu đứng thẳng đi đến xã hội loài người, là một sự kiện quan trọng vĩ đại – tiếc rằng kết quả không như ý muốn.

Sách tham khảo không hề thân thiện, danh từ khó hiểu và công cụ toán học ngạo mạn vừa xuất hiện, bốn học sinh liền quỳ xuống tập thể, bốn thợ giày thối không bằng một Gia Cát Lượng, chúng nghiên cứu suốt một đêm mà vẫn hết đường xoay xở.

Đối với kẻ giấc ngủ chẳng có buồn lo mà nói, thời gian là quý giá, đối với người hôm sau chính là ngày chết mà nói, thời gian là tàn khốc.

Tháp năng lượng của căn cứ xuống rồi lên, cảnh sắc khi mặt trời mới mọc rất đặc biệt – trên trời không hề có đường màu bụng cá kia, bầu trời đêm bắt đầu phai màu từ hướng tháp năng lượng bay lên, ngay sau đó, không trung như một tấm vải bị vẩy mực, màu xanh thẳm kéo ra bốn phương, vài phút sau đã chiếm toàn bộ tầm nhìn.

Trời đã sáng.

Lục Tất Hành ngủ gật trong phòng làm việc, bị tạp âm đánh thức, cậu dụi mắt ngẩng đầu lên, thấy số cơ giáp hôm ấy bị Lâm Tĩnh Hằng đánh bay ở ngoài căn cứ lần lượt được vớt về.

Những người lái quần áo xốc xếch từ trên cơ giáp lăn xuống – đều chưa bị thương gì, cao thủ so chiêu mới động sinh tử, những người này đối với Lâm Tĩnh Hằng chỉ có thể tính là hàng rào nhỏ chặn đường, tiện tay đẩy ngã mà thôi, bò dậy vẫn nguyên đầu vẹn đuôi – dù rằng như vậy, đối chiến vũ trụ hung tàn vẫn mang đến cho đám đội viên tự vệ này vết thương tâm lý không thể bù lại, bên ngoài kêu cha gọi mẹ om sòm.

Quần chúng kích động khiến gào khóc lộn xộn nhanh chóng biến thành khẩu hiệu thống nhất.

Lục Tất Hành đi đến bên cửa sổ, nghe bọn họ đều nhịp kêu Spencer: “Xú Đại Tỷ! Thằng khốn! Bố mày muốn xuất ngũ!”

Khoa học gia trẻ tuổi kéo màn ra, thở dài.

Ngày thứ hai trên đồng hồ đếm ngược, cách tan thành khói bụi còn chín mươi ngày, căn cứ vẫn là một ngày hết thuốc chữa.

Bình luận

Truyện đang đọc