TÀN THỨ PHẨM

Đúng 13:00 giờ vũ trụ, chính là đêm khuya ở cảng Venus trên sao Bắc Kinh β.

Cảng Venus là cảng vũ trụ nằm trong trạng thái nửa bỏ hoang, chỉ còn lại vài công nhân lĩnh mấy đồng lương còm cõi từ chính phủ, hằng ngày đến làm vài công việc bảo trì cơ bản.

Lúc này, đêm đông lạnh lẽo, xung quanh cảng Venus xa gần không một bóng người, trên dải đất trống lớn, cỏ khô đọng đầy sương trắng cao hơn một người, trong tiếng gió gào thét nặng nề vẻ chết chóc “xào xạc” lắc lư qua lại, dõi mắt nhìn như một khu không người, màu sắc hoang lương ảm đạm, kiến trúc cổ xưa của cảng Venus và đài phóng bày ở đó, như cảnh tượng miêu tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngày xưa, xấu xí không tả được.

Cỏ trắng kẹp một con đường hẹp, chắc là lối cho công nhân ra vào cảng, một nhóm dân vô gia cư không nhà để về đang lần theo đường nhỏ đi đến hướng cảng Venus, ban ngày các công nhân sẽ đuổi họ đi, ban đêm thì có thể lẻn vào tránh gió.

Một ông lão lang thang lưng còng cõng đứa bé quần áo tả tơi như nhau, bỗng nhiên ông lão lảo đảo ngã xuống đất, em bé trên lưng như quả bóng vô tri vô giác lăn xuống, cứng đờ lật người lại, để lộ khuôn mặt nhỏ xíu xanh tím – thì ra đứa trẻ này đã tắt thở từ lâu.

Thùng rác ven đường đo được trên mặt đất có xác sinh vật carbon, liền bật hệ thống vệ sinh tự động, “ù ù” chạy tới, giơ cái xẻng lạnh ngắt và cánh tay máy, muốn xúc xác chết đi, ông lão vội vàng dang đôi tay như cành khô lao tới, muốn dùng cơ thể mình che đứa bé, giống như làm thế là có thể chia một chút sức sống cho đứa trẻ đã chết vậy.

Tiếc thay, thùng rác này tuy là hệ thống lạc hậu nhưng cũng không dễ lừa như vậy, nó vẫn tiếp tục xúc, lạnh băng giằng co với ông lão trong một khoảng nhỏ.

Không hề bất ngờ, thùng rác đã thắng.

Ông lão lang thang ốm yếu bị thùng rác thô lỗ tông ngã, quỵ xuống đất, đau đớn quá không khỏi gào khóc. Những người bạn cùng đoàn đằng xa nghe tiếng thoáng nhìn lại, rồi lại vô cảm tiếp tục đi đến mục đích. Bởi vì ở nơi đây, người chết bị thùng rác xúc đi không hề là chuyện quá hiếm lạ, chẳng đáng ngạc nhiên.

Nhóm lang thang càng lúc càng xa, bỗng nhiên, một đôi giày ống cao đế cứng từ trong bụi cỏ trắng đi ra, thoáng dừng bước, đoạn đi tới thùng rác kia.

Đây là một người đàn ông, vóc dáng cao to, mái tóc ngắn màu nâu vàng gọn gàng, da dẻ nhợt nhạt, ngũ quan do quá cân đối đúng chuẩn mà ngược lại có vẻ hơi cứng nhắc, hắn cất bước, mỗi một bước đều là khoảng cách hoàn toàn bằng nhau, khi đi vai lưng ngay ngắn, tuy rằng mặc quần áo thường, tự dưng lại có khí chất quân nhân.

Người đàn ông ấy im lặng giơ tay mở chương trình cài đặt của thùng rác, khom lưng loay hoay giây lát, thùng rác “két” một tiếng, xẻng sắt chầm chậm giơ ngang, nộp lại xác chết be bé vừa bị nó nuốt.

Hắn cũng không ngại bẩn, hai tay bế xác em bé lên, trả lại cho ông lão lang thang đang quỳ dưới đất: “Hãy nén bi thương.”

Ông lão lang thang sững sờ nhìn hắn, người kia giơ tay chỉ một hướng: “Đo được hướng ba giờ cách ông chừng hai trăm mét chất đất xốp nhất, ông có thể lựa chọn an táng đứa trẻ ở nơi ấy, một lần nữa bày tỏ niềm tiếc thương đối với người thân đã khuất.”

Người này chẳng những bước đi đều nhau, nói chuyện cũng đều đều từng chữ, ngữ khí cơ hồ không lên xuống, như một cỗ máy vậy. Nói xong một đoạn như đọc lời thoại này, hắn xoay gót chân, hơi cúi chào ông lão lang thang, đoạn quay người muốn đi.

Ông lão lang thang không nhịn được lúng túng hỏi: “Ngài là…”

Không suy nghĩ buột miệng thốt ra, ông lão lập tức hối hận, bởi vì người đàn ông xa lạ này quần áo sạch sẽ, lộ ra sự sang trọng kín đáo, như một “người thượng đẳng” trong mắt ông, trong kinh nghiệm cuộc đời như bèo trôi của ông, tốt nhất là thức thời tránh xa những người thượng đẳng này ra, nếu không bị người ta ghét, thường sẽ phải chịu đau đớn thể xác.

Ai ngờ người kia nghe hỏi đứng lại, nghiêm túc trả lời: “Thông tin cá nhân của tôi là tài liệu mã hóa, không thể tra đọc, tôi tên Trạm Lư.”

Ông lão lang thang nhìn đối phương vẻ khó tin nổi.

Người tự xưng “Trạm Lư” lại hỏi: “Xin hỏi ông còn vấn đề gì khác không?”

Ông lão lang thang mất phương hướng lúc này mới hoàn hồn, bối rối chùi nước mũi nước mắt, lắc đầu, người kia cất đôi chân dài đi theo dấu nhóm dân lang thang ban nãy.

Trong đại sảnh tiếp đãi của cảng Venus có thiết bị cung cấp hơi ấm, đám dân vô gia cư nhao nhao cởi áo khoác, chà xát tay chân để mình mau chóng ấm lên, tranh thủ một chút bóng đêm cuối cùng trước bình minh, giành giật từng giây mà ngủ.

Chưa đầy nửa tiếng, tiếng ngáy đã đua nhau vang lên.

Lúc này, một cái bóng loắt choắt lén la lén lút ở trong góc đứng dậy, cẩn thận tránh những người khác, đi vào trong cảng.

Nếu trò Hoàng Tĩnh Xu thiếu nữ hư hỏng ở đây, hẳn có thể nhận ra ngay, đây là bộ dạng ngụy trang của “yêu quái” bắt cóc trẻ em kia. Hắn chạy trốn từ cửa sau “Quán Rượu Xập Xệ”, thông qua trường không gian loại nhỏ trực tiếp đáp xuống gần cảng Venus, trà trộn vào đám dân lang thang, định rời khỏi sao Bắc Kinh β từ nơi này.

Lối đi an toàn giữa đại sảnh tiếp đón và sân ga đang khóa, tên lang thang giả danh lấy từ trên người ra một con chip to bằng bàn tay, áp lên khóa, ba giây sau chương trình khóa cửa im lặng bị mở, cánh cửa nặng nề mở ra hai bên, hắn cẩn thận nhìn quanh một phen rồi lách mình chui vào.

“Là tao, Nhền Nhện đây,” Trong lối đi an toàn không có người nào khác, “kẻ lang thang” loắt choắt cởi áo khoác rách bươm, xương dài và to ra, trở về hình dạng vốn có, hắn hạ giọng nói chuyện với đồng bọn, “Thu hoạch cái đếch, tao bị theo dõi, suýt nữa không thoát thân được!”

Lối đi an toàn dài và hẹp, âm thanh rất tụ lại, mặc dù biết rõ hệ thống theo dõi đều đã bị chặn, song tiếng vọng của chính mình vẫn khiến “Nhền Nhện” này khá nôn nóng, hắn hùng hổ chửi bới: “Một đám rác rưởi, chỉ biết đòi hỏi người khác, mẹ kiếp ngay cả hệ thống gọi điện không âm thanh cũng không sao chép được, chó liên minh đã sắp phổ biến dân dụng rồi, chỉ thế mà còn muốn lật đổ liên minh? Bà nó nằm mơ ban ngày à… Tao không biết, một đứa con gái – tao nào biết nó là người của ai?”

“Nhền Nhện” vừa nói vừa ấn cổ tay mình vài cái, trên cổ tay lập tức hiện lên hình ảnh, chính là ảnh chụp cận của Hoàng Tĩnh Xu.

Tiếp đó ảnh lóe lên, một loạt tư liệu của Hoàng Tĩnh Xu như thông tin danh tính, địa chỉ bất kể lớn nhỏ liệt hết trước mắt hắn, “Nhền Nhện” dùng đôi mắt tanh máu hung tợn lườm thiếu nữ trên ảnh: “Đã có được tư liệu của nó, không biết thật giả, nhưng mà tao cảm thấy nó không giống người của chính phủ… Ừm, cũng có thể chỉ là trùng hợp, cái con mương Thiên Hà Số 8 này khắp nơi đều là lũ tàn phế mắc chứng não rỗng…”

Đã đi đến cuối lối an toàn, “Nhền Nhện” rảo bước lên sân ga, trên sân ga vắng tanh chỉ có một số robot bảo vệ đang tuần tra, “Nhền Nhện” xác nhận sơ qua vị trí của robot bảo vệ, ấn thiết bị quấy nhiễu trong tay.

Trên sân ga, robot bảo vệ và thiết bị theo dõi đồng thời bị đứng. “Nhền Nhện” chẳng sợ hãi gì vòng qua robot bảo vệ bất động, đi lên quỹ đạo ngoài cùng, lấy cơ giáp loại nhỏ đậu trong trường không gian ra, cơ giáp vững vàng dừng trên đài phóng, cửa cabin tự động bật ra.

“Nhền Nhện” cất bước đi vào, ánh huỳnh quang của bệ phóng ngưng tụ thành một tầng ánh sáng lạnh như kim loại trên mặt hắn, hắn nói: “Bất kể nó là người của ai, bất kể có phải trùng hợp hay không, để an toàn, nên giết -“

Hắn chưa dứt lời, hệ thống cảnh báo trên cơ giáp tự dưng rú lên, bên tai “Nhền Nhện” tít một tiếng, cuộc điện thoại lập tức bị cắt ngang, hắn ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy cơ giáp trên bệ phóng run bần bật như vật sống, mạng tinh thần trong cơ giáp còn chưa kịp nối với chủ nhân, thân cơ đột nhiên rung mạnh, “Nhền Nhện” lảo đảo ngã ngửa ra sau, đồng thời mạng tinh thần của cơ giáp tóe lửa, đốt ra mùi ozone – đây là kết quả của cơ giáp bị quấy nhiễu nghiêm trọng!

Nhưng Thiên Hà Số 8 cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, đại đa số đám nhà quê cả đời cũng chưa thấy một cọng lông cơ giáp, đào đâu ra kỹ thuật quấy nhiễu kiểu này?!

“Nhền Nhện” sởn gai ốc.

Mạng tinh thần trong cơ giáp hỗn loạn, tùy tiện bị cuốn vào, đừng nói người, cho dù thật sự là một sinh vật bằng silic đến cũng phải bị điện giật nửa tàn, bởi vậy hắn không chút nghĩ ngợi đấm một phát vỡ van an toàn khẩn cấp, nhanh chóng đổi thành thao tác tay, cưỡng chế mở cửa cabin đã nóng lên, hét to một tiếng lăn ra ngoài.

Cơ giáp sau lưng khói đặc mù mịt, đám robot bảo vệ khi nãy bị hắn làm đứng im không biết làm sao sống dậy lần nữa, bảy tám khẩu súng laser nhắm thẳng vào hắn, mà trên sân ga lại không nhìn thấy một người.

Vẫn chưa cắt đuôi được lũ ruồi nhặng chết tiệt đó!

“Nhền Nhện” toát mồ hôi lạnh, cho một tay vào lòng, ấn ngực trái mình – chỗ đó có một con chip nhỏ, là chiêu cuối cùng của hắn.

Robot bảo vệ tới gần hắn –

“Xâm nhập phi pháp! Xâm nhập phi pháp!”

“Quét danh tính kẻ xâm nhập thất bại!”

“Cảnh cáo! Giơ hai tay lên!”

Ngay sau đó, trường vô hình lấy “Nhền Nhện” làm trung tâm khuếch tán ra như thủy triều, thiết bị định vị của robot bảo vệ thoáng chốc mất đi mục tiêu, kết quả quét biểu hiện trên không trung sân ga không một bóng người. Robot bảo vệ giơ súng laser mù mờ quay vòng một lát trên sân ga “trống trải”, không phát hiện gì, đành phải trở về quỹ tích tuần tra của mình.

“Nhền Nhện” đứng tại chỗ thở phì phò mấy hơi, nở nụ cười khá đắc ý. Hắn vỗ vỗ ngực trái, lẩm bẩm: “Xem như lũ ăn hại đó còn có chút tác dụng.”

Có “vũ khí bí mật” này, hắn có thể tùy ý khống chế cảm quan của hết thảy người và máy móc, giống như ở trên xe buýt thành phố khiến mọi người nhận nhầm em bé kia thành lão già lang thang, cho dù gặp “chứng não rỗng” như con chó đẻ kia, lừa chốc lát cũng không thành vấn đề.

“Tới bắt tao đi!” “Nhền Nhện” không sợ hãi gì la to, huýt sáo một tiếng chói tai, bốn bề không có tiếng động, hắn phá lên cười, giơ ngón giữa lên trời, chuẩn bị trở lên cơ giáp.

Ngay chớp mắt hắn quay người, một tia sáng đỏ cực mảnh đột nhiên từ trên tường bắn ra, xuyên thẳng qua cổ “Nhền Nhện”, cái miệng cười to còn chưa kịp ngậm lại, đã ngã gục xuống không hé răng một tiếng.

Sau đó, chỉ thấy bức tường vừa rồi trống không đột nhiên lồi ra, người đàn ông tóc ngắn màu nâu vàng như ảo thuật đi ra khỏi tường, chính là người tự xưng “Trạm Lư” kia.

Trạm Lư giơ tay phải, cánh tay nhợt nhạt tự dưng biến thành một cái tay máy, giống hệt cánh tay trong “Quán Rượu Xập Xệ”.

Tay máy quét một lần từ đầu đến chân “Nhền Nhện” bất tỉnh nhân sự, “tít tít” vài tiếng, phát hiện trường năng lượng mạnh chỗ tim “Nhền Nhện”.

Trạm Lư nghiêng đầu, lòng bàn tay máy chui ra một cây kim thử cực mảnh, đồng thời mé trong năm ngón tay kim loại phun ra thuốc sát trùng như sương, tạm thời tạo ra một môi trường vô khuẩn nhỏ, kim thử nhanh chóng cắm vào ngực “Nhền Nhện”, chưa đầy năm phút đã hoàn thành cuộc tiểu phẫu này – tháo một con chip sinh vật trên tim “Nhền Nhện” hôn mê.

Chớp mắt chip sinh vật bị tháo, làn da đầy cảm giác kim loại của “Nhền Nhện” lập tức lõm xuống, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và sự trao đổi chất giảm cấp tốc, hắn như già đi mấy chục tuổi, khuôn mặt cơ hồ sinh ra nếp nhăn.

Trong cánh tay máy phát ra âm thanh giống hệt Trạm Lư: “Quét trường năng lượng chưa biết -“

“Quét thất bại.”

“Quét lần thứ hai thất bại – không thể nhận ra – cảnh cáo -“

“Chặn nó.” Trạm Lư thấp giọng phân phó.

Trạm Lư cẩn thận cất con chip lạ, tay máy một lần nữa trở về thành tay người, soát lấy tất cả thiết bị điện tử trên người “Nhền Nhện”, lột hắn thành một người nguyên thủy, đoạn khom lưng vác lên, lại với tay phá hỏng hệ thống mã hóa của cơ giáp, mang nó rời khỏi cảng Venus.

Hắn vốn định về theo đường cũ, khi đến gần đại sảnh, Trạm Lư bỗng nhiên dừng bước, hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, liền sau đó giống như bị cái gì gọi về, hắn chuyển sang một hướng khác, đi thẳng vào trong bụi cỏ trắng rậm rạp.

Sâu trong cỏ khô rậm rạp chẳng biết đậu một chiếc xe từ khi nào, Tứ Ca khoanh tay trước ngực, dựa lên thân xe, có vẻ đã đợi một lúc lâu.

Trạm Lư máy móc cúi chào Tứ Ca: “Tiên sinh.”

Tứ Ca hất cằm ý bảo hắn lên xe, Trạm Lư ném kẻ bị bắt vào cốp sau, đặt tay lên thân xe, tiếp đó “tay” hắn vậy mà tan ra, trước là tay rồi đến cơ thể, đầu… Cả người hắn từ từ biến mất, hòa làm một thể với thân xe, cùng lúc đó chiếc xe đang ngủ của Tứ Ca tự động khởi động lại.

“Trạm Lư” cao lớn điển trai này, lại là một trí tuệ nhân tạo giống hệt người thật.

Tiếng Trạm Lư vang lên: “Tiên sinh, đi đâu?”

“Về Quán Rượu Xập Xệ.” Tứ Ca nói, “Đây là người phe nào, ngươi nhìn ra không?”

“Chuẩn bị khởi động trường không gian, định vị Quán Rượu Xập Xệ – phán đoán dựa theo loại cơ giáp, hẳn là người của ‘Độc Sào’.”

Tổ chức “Độc Sào” này nằm ở mé ngoài cùng Thiên Hà Số 8, đi tiếp ra ngoài thì không còn thích hợp cho loài người sinh sống. “Độc Sào” rất ít qua lại với các bang phái khác trong thiên hà, ưa ra vẻ thần bí, thay vì nói là một tổ chức xã hội đen, chẳng thà nói nó giống một tổ chức tà giáo hơn. Thiên Hà Số 8 lắm người nhiều chí có kha khá các tổ chức tà giáo, nhưng mà mọi người thông thường dựa theo truyền thuyết cổ đại bịa ra một số thần thần quỷ quỷ để bái, tệ hơn thì thờ một thần chó thần mèo gì đó, dù tốt dù xấu cũng là động vật có vú – tổ chức tôn thờ côn trùng như “Độc Sào” này thì tương đối khác người.

Tứ Ca hơi bất ngờ: “Bọn chúng đến sao Bắc Kinh làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc