TÀN THỨ PHẨM

“Tôi cho rằng quyết định này không phù hợp với mô hình hành vi của ngài,” Tiếng Trạm Lư vang vọng trong trọng tam trống trải, “Tiên sinh, là điều gì khiến ngài đưa ra quyết định như thế?”

Đây là vùng hoang vu cách căn cứ hơn mười ngày hành trình, tín hiệu hỗn loạn thông qua hệ thống phản truy tung đã thành hình bắn ra, như dựng lên kính vạn hoa khổng lồ giữa các vì sao.

Ba chiến đội của căn cứ nơm nớp lo sợ đã nấp kỹ.

Trọng tam tắt hệ thống vũ khí, chỉ lắp nòng pháo giả lập – thật ra pháo giả lập chính là một loại sóng điện từ đặc thù, đánh dấu ai tương đương với người đó bị “bắn trúng”, vượt quá cường độ nhất định có nghĩa là lồng phòng hộ đã bị bắn nát.

Như món đồ chơi, vô cùng khôi hài.

Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình như một người vạm vỡ cao hai mét ba, cầm một cây súng phun nước dài hai tấc, đứng ở ngã tư lộn xộn, chuẩn bị chơi trò bắt ma với một đám trẻ ranh chưa đến tuổi đi học.

Lũ trẻ ranh sợ hãi từ nội tâm, như lũ gà không lông trốn trong đường nhỏ bốn phương thông thoáng, chỉ sợ trở thành vong hồn ướt như chuột lột dưới khẩu súng phun nước.

Mà nhiệm vụ của Lâm tướng quân bốn tiếng rưỡi kế tiếp, chính là lục tung lên lần lượt tìm ra chúng, dịu dàng dùng súng phun nước phun vào cái mông nhỏ non mềm của chúng – tuyệt đối không thể phun mạnh, nếu không hạnh nhân trong sọ não chúng sẽ chấn động cho hắn thấy.

Quá trình mất mặt này sẽ còn bị quay lại, sau khi kết thúc diễn tập cầm đi cho người ta vây xem… May quá, nơi đây đã ra khỏi phạm vi mạng nội bộ, căn cứ không thể phát trực tiếp.

Lâm tướng quân, anh minh thần võ mấy chục năm, đến đây xem như mất hết.

Song trên thế giới không có chuyện gì quan trọng hơn thể diện đàn ông, bởi vậy Lâm Tĩnh Hằng mặt không đổi sắc giả vờ giả vịt với Trạm Lư: “Ba chiến đội còn lại của căn cứ là một kết quả tương tự với chọn lọc tự nhiên, thông qua tự mình phân loại, phân ra kiểu độc đáo khác người, kiểu phòng ngự vững vàng, và đội đột kích cơ động, ai cũng có sở trường riêng, nếu họ biết phối hợp, hơn nữa quen thuộc hệ thống phản truy tung, thì vẫn có tiềm lực nhất định.”

“Lần trước ngài không đánh giá như thế,” Trạm Lư rất không biết điều vạch trần hắn, “Lần trước ngài nói, ba chiến đội còn lại đại diện cho ba khối u ác tính ngoan cố của xã hội loài người – tiểu nhân đê tiện, số đông ngu xuẩn, và lũ ngu nói như rồng leo làm như mèo mửa nằm mơ ban ngày.”

“…” Lâm Tĩnh Hằng lặng thinh hai giây, “Đó là một câu nói đùa.”

Lần này Trạm Lư không hề “ha ha ha”, mà hơi nghi hoặc nói: “Dựa theo ngữ cảnh lúc ấy và kiểu ngôn ngữ ngài quen dùng, tôi cho rằng đó không hề là một câu nói đùa.”

Ngữ khí Lâm Tĩnh Hằng bắt đầu không tốt: “Khác biệt lớn nhất của loài người với trí tuệ nhân tạo, chính là hành vi và ngôn ngữ của loài người không có khuôn mẫu cố định.”

Trạm Lư lý lẽ phản bác: “Tiên sinh, xem ra xã hội học và tâm lý học đều không phải là chuyên ngành của ngài, trên thực tế, nghiên cứu mô hình hành vi của loài người đã bắt đầu từ thời đại Địa Cầu, các loại hành vi tưởng như phức tạp của loài người kỳ thực đều có logic nội tại. Ví dụ như, dựa theo số liệu lịch sử của bản thân ngài, ngài sẽ bảo tôi…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Câm miệng!”

Trạm Lư: “… Câm miệng “

Cơ giáp hàng đầu liên minh và chủ nhân cơ hồ đồng thanh, Trạm Lư dừng một chút, tận trung chức trách nói: “Vâng, chấp hành mệnh lệnh ‘câm miệng’.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hắn bây giờ có phần muốn tháo Trạm Lư ra khỏi trọng tam, loại hạch cơ giáp second hand này chỉ xứng lắp trên xe đạp của phòng tập thể thao thôi.

“Hẳn các vị đã biết quy tắc,” Lúc này, tiếng Lục Tất Hành vang lên trên mỗi một cơ giáp diễn tập, “Trong diễn tập trước đây, các vị đều không được phân quyền của hệ thống phản truy tung, mà lần này thì khác. Trong ba chiến đội mỗi người đều có được một phần quyền hạn của hệ thống phản truy tung, lần diễn tập này, đối thủ của các vị không phải lẫn nhau, mà chỉ có một mình Lâm tướng quân, anh ấy sẽ là người săn bắn các vị. Nói một cách đơn giản, trò chơi này trước kia là mọi người bịt mắt đuổi bắt lẫn nhau, mà lần này chỉ có một mình Lâm tướng quân bịt mắt đuổi bắt mọi người.”

Người lái cơ giáp của ba chiến đội nghe những lời này chẳng những không lấy làm may mắn vì khó khăn giảm xuống, ngược lại càng căng thẳng hơn.

“Hôm nay, chúng ta không định đào thải bất cứ ai,” Lục Tất Hành tiếp tục nói, “Bắt đầu từ bây giờ, tiến vào tích phân, tích phân xếp hạng thấp nhất sẽ phụ trách tuần tra viễn trình xung quanh căn cứ, cho đến khi lội ngược dòng ở lần diễn tập sau. Tôi xin nhắc nhở các vị, tuần tra viễn trình lâu dài và khổ sở, một khi có nguy hiểm, các vị ở tuyến đầu. Mà khi qua một số khu vực, giữa các đội viên tuần tra thậm chí không có tín hiệu để trao đổi liên lạc, dễ khiến người ta sinh ra triệu chứng như lo âu, tinh thần căng thẳng vân vân, sẽ ảnh hưởng trên mức độ nhất định đến biểu hiện tiếp sau đó của các vị. Nói cách khác, thua một lần sợ rằng không trở mình được, vậy nên hôm nay mong mọi người nhất định phải thận trọng.”

Trong mắt Chu Lục ánh lên vẻ gian tà, Foucault đang điều chỉnh đội hình lần cuối, Hoàng Thử Lang đã bắt đầu lợi dụng quyền hạn của hệ thống phản truy tung, xem xét vị trí của hai chiến đội khác – chiến đội bị diệt hết không hề gì, dù sao cũng sẽ không chết thật, chỉ cần hai đối thủ cạnh tranh khác thảm hơn, mình tự khắc có thể nổi bật lên.

“Lâm, anh từng nói, kinh nghiệm chiến đấu và năng lực của hải tặc vũ trụ vượt qua tưởng tượng của chúng ta,” Tiếng Lục Tất Hành phát ra từ thiết bị truyền tin của trọng tam, như vang lên ngay bên tai hắn, vành tai Lâm Tĩnh Hằng động nhè nhẹ, nghe thấy đối phương nói, “Nếu hải tặc vũ trụ thật sự thông qua tín hiệu viễn trình quét đến khu vực này, em muốn biết hệ thống phản truy tung có thể chịu được loại khiêu chiến này hay không, anh đừng nương tay.”

Lâm Tĩnh Hằng thoáng nhìn màn hình truyền tin, Lục Tất Hành vội vàng bổ sung một câu: “Em nói là đừng nương tay với em, đối với họ thì cứ vừa phải thôi.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Đừng nương tay với cậu?”

Chẳng biết Lục Tất Hành nghe ra hàm nghĩa gì không phù hợp với nhi đồng trong câu hỏi lại bình thường này, cậu thoáng nở nụ cười, nhanh chóng cắt đứt liên lạc, vành tai đỏ bừng lên.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Giây lát sau, hắn định thần lại, kiềm chế mà rót cho mình nửa ly rượu, đoạn hắn thở dài.

Một cuộc hành hạ đến chết, đã bắt đầu trong trăm mối lo như tơ vò của tướng quân.

“Anh Chu Lục,” Trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng Phóng Giả, “Người của Hoàng Thử Lang đang di chuyển, áp sát đám Foucault, bọn họ định kết minh hợp tác à?”

Chu Lục trầm ngâm giây lát: “Đám Foucault đông người nhất, mục tiêu lớn nhất, ngược lại cũng dễ bị định vị nhất, nếu tao là đối thủ, chắc chắn sẽ liệt họ vào mục tiêu hàng đầu.”

Phóng Giả nửa hiểu nửa không “A” một tiếng: “Thế tại sao Hoàng Thử Lang…”

“Để đục nước béo cò,” Một đội viên tự vệ nói, “Đánh nhau thời gian dài như thế mà mày còn chưa hiểu hắn à? Bây giờ họ tới gần, dáng vẻ như định đồng khí liên chi, một khi đám Foucault bị Lâm tướng quân phát hiện, chuyện thứ nhất Hoàng Thử Lang làm chính là tập kích Foucault, trực tiếp đánh tan đội ngũ lớn như vậy từ sau lưng, trọng tam cũng không dễ vượt qua đoàn cơ giáp, đến lúc đó bọn Foucault chính là tấm khiên tốt nhất, Hoàng Thử Lang có thể trốn sau tấm khiên tấn công trọng tam, bất kể tấn công hữu hiệu có thể trúng bao nhiêu phát, bắn trúng là có điểm – đằng sau họ có điểm nhảy vũ trụ, đánh xong có thể rút bất cứ lúc nào.”

“Hoàng Thử Lang lần đó không tham gia tuần tra,” Lúc này, một đội viên tự vệ khác bỗng nhiên yếu ớt nói, “Hắn căn bản không biết đối đầu với vị Lâm tướng quân kia là cảm giác gì.”

Chu Lục: “Cảm giác gì?”

“Mạng tinh thần của hắn…” Đội viên tự vệ kia nói, giọng hơi run rẩy, “Khi mạng tinh thần của hắn quét qua, anh cảm thấy mình như một gốc mạ bệnh trong ruộng, lúc liềm cắt tới căn bản không có đường tránh né, chưa kịp phản ứng đã bị gặt. Khi anh bị buộc tách khỏi mạng tinh thần, căn bản cũng không thoải mái như rớt mạng bình thường, anh có ảo giác mình rơi vào nước đá, ngã vào chân không trống trơn, trên người chỗ nào cũng không nghe lời, giống như chết vậy – Chu Lục lão đại, em lúc ấy đã tính là ở vòng ngoài, một số người đối mặt trực tiếp với Lâm tướng quân, bây giờ đừng nói lái cơ giáp, ngay cả ngủ ở căn cứ, ban đêm cũng không dám tắt đèn. Hoàng Thử Lang nghĩ quá đẹp rồi, với hỏa lực của bọn họ, ở ngoài phạm vi mạng tinh thần của trọng giáp căn bản không bắn được người ta, mà một khi tiến vào phạm vi mạng tinh thần của người ta, bọn họ còn muốn chạy?”

“Đừng hoảng,” Chu Lục trầm giọng nói, “Chúng ta còn có hệ thống phản truy tung, bây giờ nghe mệnh lệnh của tao, tất cả tản ra, giữ vững tung đội!”

“Chu Lục, trọng tam di chuyển rồi!”

Quỹ đạo của trọng tam dưới sự theo dõi của hệ thống phản truy tung, hiện ra chi tiết trước mặt ba chiến đội, nó bắt đầu chuyển động vòng tròn bên ngoài hệ thống phản truy tung, tiếp đó dừng lại gần một điểm nhảy vũ trụ.

“Chu Lục lão đại, hắn đang làm gì vậy?”

“Đừng thủ điểm nhảy vũ trụ, mau tránh ra.” Chu Lục nhanh chóng nói, “Phân tán chút nữa.”

“Hết phân tán nổi rồi,” Phóng Giả nói, “Chúng ta không ở trong mạng nội bộ, hiện giờ truyền tin là xác định địa điểm truyền tin, tản ra nữa sẽ không nhận được tín hiệu!”

Chu Lục nhìn chằm chằm quỹ đạo của trọng tam không chớp mắt, trầm giọng nói: “Nghe nói các tướng quân tiền tuyến bọn họ, tình huống chiến trường từng trải qua còn nhiều hơn muối bọn mày từng ăn, trường năng lượng xung quanh có một chút khác lạ đều có thể cảm nhận được. Người của chiến đội diễn tập sợ hắn, dự tính sẵn sàng lỡ như bị phát hiện sẽ tùy thời rút lui, chắc chắn thủ điểm nhảy, trọng giáp có thể xuyên qua điểm nhảy vũ trụ quét viễn trình…”

Còn chưa nói xong, trọng tam đột nhiên thực hiện bước nhảy vũ trụ, tim Chu Lục đập nặng nề.

Ngay sau đó, trọng tam bỗng xuất hiện phía sau Hoàng Thử Lang, Hoàng Thử Lang tính toán rất đẹp căn bản không kịp phản ứng, cả chiến đội “Thiết Giáp Kỵ” đột nhiên “đông lại”! Cùng lúc đó, trên camera, chiến đội Thiết Giáp Kỵ của Hoàng Thử Lang toàn thể đen đi, Lâm Tĩnh Hằng không dùng một phát pháo giả lập, trực tiếp càn quét mạng tinh thần của họ!

Mà Hoàng Thử Lang do rắp tâm xấu, tất cả nòng pháo giả lập của cơ giáp dưới tay đều nhắm thẳng vào minh hữu, đã lên đạn chuẩn bị sẵn sàng, tích tắc quyền khống chế bị cướp đi, toàn bộ pháo giả lập cùng khai hỏa, quét qua “Hoàng Kim Dũng Sĩ” của Foucault như thủy triều.

May mà Foucault sớm đề phòng Hoàng Thử Lang này, chớp mắt trọng tam nhảy, đội ngũ của họ chợt tản ra, tốt xấu gì cũng không bị diệt sạch.

Chu Lục mắt sáng lên, nhanh chóng đồng bộ tọa độ lên cơ giáp của mọi người: “Quay về điểm nhảy gần nhất, chúng ta chuẩn bị nhảy!”

Đối mặt với Lâm Tĩnh Hằng, trốn cũng không kịp, mà hắn còn muốn xông lên!

Phóng Giả: “Anh Chu Lục, anh điên rồi à?”

“Bây giờ không chủ động xuất kích, một lát chỉ có thể chờ bị hắn đuổi giết, đừng lề mề!” Dứt câu Chu Lục liền làm gương xông lên, Đội Tự Vệ vô số lần theo hắn liều mạng, tìm được đường sống trong chỗ chết đã quen rồi, lập tức đi theo.

Chỉ giây lát Hoàng Kim Dũng Sĩ đã bị trọng giáp nghiền tan tác, hốt hoảng rút tới điểm nhảy vũ trụ, liền sau đó, Đội Tự Vệ đột nhiên đón đầu họ, từ trong điểm nhảy vũ trụ xông ra, nắm bắt thời cơ gần như tinh chuẩn, nhờ tàn binh bại tướng yểm hộ, như một con dao găm sâu trong bóng tối đột nhiên đâm ra, hung hãn lao tới trọng tam!

Thân trọng giáp khổng lồ hình bầu dục như một viên trân châu sáng rực, Chu Lục xuyên qua mạng tinh thần chăm chú nhìn nó, độ kết hợp người cơ lên đến giá trị cao nhất từ lúc chào đời tới nay. Pháo giả lập đã bắn, chỉ cần có thể quét rìa trọng tam một tẹo, là có thể giành được điểm khả quan, cho dù giây tiếp theo đã bị quét văng cũng được…

Song tầm nhìn của hắn tối sầm, ngay sau đó hai cơ giáp “Thiết Giáp Kỵ” bị khống chế như đã dự đoán, vừa vặn chặn pháo giả lập, Chu Lục căng thẳng trong lòng, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu, muốn lui lại đã không kịp, nháy mắt lông tơ toàn thân dựng hết lên, mạng tinh thần cơ giáp như đột nhiên bị thứ gì đó che khuất, cảm giác ngạt thở sắp chết tích tắc nhấn chìm hắn, trong đầu Chu Lục “Ù” một tiếng, độ kết hợp người cơ đang từ 75% trực tiếp rớt mạng, hắn lập tức mất đi ý thức.

Đội Tự Vệ con dao găm trong bóng tối này cũng bị gãy, những người sống sót vội vàng quay về, muốn nhờ hệ thống phản truy tung yểm hộ tách ra đào tẩu.

Nhưng đã chậm, trọng tam xâm lấn mấy cơ giáp diễn tập, một cách đương nhiên đạt được quyền hạn của hệ thống phản truy tung, Lâm Tĩnh Hằng nhẹ tênh tháo mảnh vải bịt mắt, lũ chuột nhắt trốn đông trốn tây không chỗ ẩn nấp, chưa đầy nửa tiếng đã mệt nhoài bị tiêu diệt sạch.

Diễn tập dự tính bốn tiếng rưỡi, chưa đầy bốn mươi phút đã kết thúc trong một đống hỗn độn, ba chiến đội chỉnh chỉnh tề tề, tập thể được điểm âm, còn âm giống hệt nhau, thứ tự cũng không sắp xếp được.

Bốn học sinh phụ trách theo dõi cuộc diễn tập nhìn nhau, không thốt nên lời.

Võ trang căn cứ cũng vậy, hệ thống phản truy tung cũng vậy, tâm huyết mấy tháng, trong mắt người từng thấy chiến trường thật sự, lại là trăm ngàn chỗ hở, không chịu nổi một đòn như thế này.

Không biết bao lâu sau, White mới dè dặt gọi một tiếng trong thiết bị truyền tin: “Lục tổng, tính, tính là kết thúc rồi à?”

“Ừm,” Lục Tất Hành hơi trầy trật nói, “Được rồi, diễn tập kết thúc, dọn dẹp hiện trường, chú ý người bị thương.”

Tiếp đó, trong thiết bị truyền tin lặng thinh nửa phút, Lục Tất Hành mau chóng điều chỉnh ngữ khí, vững vàng nói: “Hôm nay có ba sai lầm rất trí mạng, thứ nhất là điểm nhảy vũ trụ, hai hôm trước khi bố trí hệ thống phản truy tung, thầy đã chú ý tới anh ấy rất cẩn thận tránh tất cả quỹ đạo điểm nhảy, nếu không phải như vậy, chắc hôm nay họ đã chết nhanh hơn rồi? Lúc ấy thầy lại không nghĩ đến mã hóa điểm nhảy vũ trụ, được khen vài câu đã đắc ý vênh váo. Thứ hai là ý thức chiến đấu của chiến đội không theo kịp, Thiết Diện Kỵ và Hoàng Kim Dũng Sĩ chưa ra tay đã sợ hãi trước, tử thủ điểm nhảy không buông, mới bị trọng giáp quét đến, Đội Tự Vệ quá liều lĩnh, lấy mình đo người, không ý thức được tất cả điểm nhảy vũ trụ quanh đó đều trong tầm theo dõi của trọng tam, tự chui đầu vào lưới. Thứ ba là quyền hệ thống phản truy tung không mã hóa thêm một bước, một khi bên ta có cơ giáp bị xâm lấn, đối phương sẽ lập tức bắt được tất cả thông tin của hệ thống phản truy tung, hệ thống phản truy tung sẽ biến thành bản đồ của người ta, là thầy suy nghĩ không chu toàn.”

Hoàng Tĩnh Xu: “Lục tổng…”

Lục Tất Hành cười: “Làm sao? Sắp được rồi, thầy không sao, còn không mau thu dọn tàn cục, thầy còn phải điều chỉnh hệ thống phản truy tung.”

Đám học sinh là thợ lành nghề trong việc thu dọn tàn cục, nhanh chóng lôi đi những gì cần lôi đi, cứu chữa những ai cần cứu chữa, giữa mê cung vũ trụ rộng lớn, Lục Tất Hành lẻ loi ngồi trong cơ giáp, trước mặt bày số liệu của cuộc diễn tập ban nãy.

Nói không thất bại, là không thể.

Từ khi giao hẹn ba tháng với Lâm Tĩnh Hằng, Lục Tất Hành vẫn ru rú trong phòng làm việc của trạm cơ giáp. Khi Lâm thượng tướng rạng sáng mỗi ngày dậy tra tấn thể xác mình, cậu cũng đã khởi công trong phòng làm việc. Vắt óc suy tính, vẫn chưa được như ý.

Mà cậu dẫu sao cũng chỉ là một cậu thanh niên.

Lục Tất Hành cho phép mình ngẩn người một phút, kế đó nhanh chóng chà xát mặt, thu cảm xúc lại – biến tâm huyết và nỗ lực nặng trịch mấy tháng qua thành một sợi lông ngỗng, thổi một hơi cho chúng bay theo gió. Đây là hai kỹ năng lớn mà thời thiếu niên cậu ở trên cơ giáp vấp phải trắc trở quen rèn luyện được: không quá xem trọng cảm nhận của mình, không quá xem trọng thời gian mình bỏ ra.

Bởi vì cảm nhận là chủ quan khống chế được, về phần thời gian bỏ ra… Nằm ngủ mấy tháng, không phải thời gian cũng trôi qua như thường sao? Nói mình “bỏ thời gian”, không khỏi quá đánh giá cao mình rồi.

Lúc này, một yêu cầu kết nối gửi đến, Lục Tất Hành ngẩng đầu, phát hiện trọng tam không biết đến gần từ khi nào. Đài thu cơ giáp trên trọng giáp đang mở rộng cho cậu.

Lâm Tĩnh Hằng chờ ở cửa trạm thu cơ giáp của trọng tam, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn tiểu cơ giáp của Lục Tất Hành chậm rãi đậu ngay ngắn, trên mặt không có biểu cảm gì, tay trái để sau lưng lại lần lượt hoạt động các đốt ngón tay bên phải, hoài nghi mình đã quá đáng.

Vấn đề của điểm nhảy vũ trụ, lúc giúp Lục Tất Hành bố trí hệ thống phản truy tung hắn đã chú ý tới, nhưng chỉ tự mình im lặng điều chỉnh một chút chứ không nhắc nhở.

Bởi vì biết mình hà khắc xoi mói, trước mặt Lục Tất Hành hắn luôn cố gắng bớt lại, mà điểm nhảy vũ trụ như “thanh kiếm hai lưỡi”, Lâm Tĩnh Hằng thấy thật sự cũng không phải là tỳ vết lớn, đối với hắn mà nói, thậm chí có thể dùng làm đạo cụ bố trí bẫy trong thực chiến – Nguyên Dị Nhân chính là chết như vậy… Có điều hắn không ngờ Lục Tất Hành sẽ nài nỉ hắn tham gia cuộc diễn tập của căn cứ.

“Ta nên đi dạo thêm vài vòng.” Lâm Tĩnh Hằng nghĩ, “Ít nhất chờ bốn tiếng rưỡi qua gần hết hãy ra tay.”

Áp khí trong cabin điều chỉnh xong, Lục Tất Hành bước xuống tiểu cơ giáp, Lâm Tĩnh Hằng từ xa nhìn thấy cậu, sống lưng cứng đờ, trông càng nghiêm túc hơn.

Lục Tất Hành đi tới hắn, hai người đối mặt lặng im chốc lát.

Lâm Tĩnh Hằng mở miệng trước: “Một công trình, từ ý tưởng ban đầu đến thiết kế, lại đến kiến thiết hoàn thành, là một chuyện vô cùng khó khăn, phải suy xét theo hệ thống, còn phải chú ý các loại chi tiết, cần rất nhiều thời gian và tinh lực. So sánh với nó, chọn một lỗ hổng để công kích là quá dễ dàng, trên thế giới chung quy không thể có thứ nào hoàn mỹ được. Tuy rằng tra tìm lỗ hổng sửa chữa hoàn thiện là cần thiết, nhưng nếu có ai cảm thấy kẻ soi lỗi cao minh hơn người xây dựng, hắn chỉ là ngu xuẩn thuần túy mà thôi… Khụ, không cần để ý bọn họ.”

Nói đoạn Lâm Tĩnh Hằng nhớ tới hồi nhỏ khi thỉnh thoảng có việc không hài lòng, Lục Tín sẽ ôm vai hắn nói chuyện. Hắn vô thức muốn bắt chước, nhưng hắn thật sự không phải là người hướng ngoại, chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, tay giơ lên cả buổi chẳng biết đặt ở đâu, càng xấu hổ thì tà thuyết dị đoan của Độc Nhãn Ưng càng muốn nhảy ra khoe cảm giác tồn tại.

Lòng bàn tay Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ vã ra mồ hôi lạnh.

Lục Tất Hành trông hơi kinh ngạc, đột nhiên nắm tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi: “Anh đang an ủi em à, tướng quân?”

Lâm Tĩnh Hằng vô thức muốn rút tay về, rút một nửa lại cảm thấy quá cố ý, dở dở dang dang cứng đờ ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc