TÀN THỨ PHẨM

Khoang sinh thái chỉ dài hơn một người, là một vật nhỏ, tiểu cơ giáp Lục Tất Hành lái cấp bậc cũng không cao, giữa trọng giáp tự nổ, vành đai hành tinh hung hiểm cùng xác cơ giáp bay vút qua, hành động vớt trong kẽ hở của hai “vật nhỏ” này hết sức kinh tâm động phách – như con sóc chân ngắn ra sức nhảy lên chộp lấy quả tùng trên cây rơi xuống trong vụ cháy rừng ngút trời vậy.

Khoang sinh thái bay ra tốc độ cao thoáng cái lôi tiểu cơ giáp mất khống chế, tích tắc tiếp xúc lưới vớt liền rách, mà trong tốc độ cao như vậy, tay vớt thể rắn hoàn toàn không thể dùng được. Lục Tất Hành không dám kéo mạnh, đành phải lập tức tăng tốc, đồng thời, trong chấn động không ngừng của cơ giáp, cậu linh hoạt nghiêng một góc, phóng ra lưới vớt thứ hai, còn chưa kịp cố định ổn, một góc cơ giáp đã đập lên một mảnh xác.

Lục Tất Hành “A” một tiếng, không kịp đi kiểm tra tình hình hỏng hóc của thân cơ, tay nhanh chóng lợi dụng radio của bản thân cơ giáp, xây dựng một mạng nội bộ đơn giản trong cự ly ngắn, thử liên lạc với khoang sinh thái: “Lâm, nghe thấy không? Giảm cân hoặc giảm tốc độ, em sắp không bắt được anh rồi!”

Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, nhưng giây tiếp theo Lục Tất Hành lại nghe thấy tiếng Trạm Lư.

Trạm Lư lịch sự nói: “Buổi tối tốt lành hiệu trưởng Lục, gặp thầy tôi vui lắm.”

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh như thường của trí tuệ nhân tạo, trái tim Lục Tất Hành sắp treo cổ cuối cùng từ trên xà nhà rơi xuống đất, lúc này cơ giáp của cậu đang trình diễn màn chạy như điên giành giật mạng sống kinh tâm động phách, bản thân người lái lại suýt nữa thở phào hết hơi: “Trạm Lư à, buổi tối hôm nay tôi không tốt lành chút nào, tôi sắp bị chủ nhân nhà anh dọa vỡ mật rồi.”

“Tôi đồng ý với cách nhìn của thầy, hôm nay thật là tệ quá.” Trạm Lư trong vụ nổ và ánh lửa đang không ngừng kéo dài, giữ nguyên tốc độ nói đều đều, “Khoang sinh thái này là tôi dùng công năng biến hình phỏng tạo, không hề là khoang sinh thái chân chính, không thể cung cấp dinh dưỡng và trị liệu liên tục không ngừng.”

Lục Tất Hành: “Không có vấn đề gì, chỗ tôi đều có…”

Liền nghe thấy Trạm Lư nói tiếp: “Mà tôi là hạch cơ giáp không có thân cơ, trong hoàn cảnh vũ trụ, cung cấp cho chủ nhân sự bảo vệ cùng cấp với lồng phòng hộ cơ giáp, lượng điện mang theo chỉ có thể duy trì ba phút. Bây giờ bước vào một phút cuối cùng đếm ngược – 59, 58…”

Lục Tất Hành suýt nữa nghẹn một hơi đến nổ phổi: “Trạm, Lư!”

Một gram tốn hết sáu trăm vạn, còn là tiền Thiên Hà Số 1, chỉ tạo ra loại hàng lừa đảo này!

Quân ủy liên minh hủ bại này, rốt cuộc nuôi bao nhiêu sâu mọt tham hủ thành phong trào!

Song lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt để thảo luận chính trị với trí tuệ nhân tạo.

Lục Tất Hành tăng tốc cơ giáp lên hết cỡ, hệ thống phòng ngự ra sức rít vào tai cậu – bởi vì trong tốc độ này, dù va vào một hòn đá nhỏ cũng sẽ dễ dàng xuyên thủng lồng phòng hộ của cơ giáp, dẫn đến cơ hủy người chết.

Trong tăng tốc kiểu tự sát, Lục Tất Hành chỉ cần ba mươi giây đã đuổi kịp khoang sinh thái, kế đó cậu đột nhiên chuyển hướng, tích tắc cơ giáp và khoang sinh thái sượt qua nhau, Lục Tất Hành đổi hướng thiết bị phỏng trọng lực trong cơ giáp.

Trong chớp mắt, tất cả vật phẩm không cố định trong cabin – bao gồm bản thân người lái, cùng nhau bị trọng lực thình lình thay đổi hất ra.

Đồng thời, lực hút khuếch trương ra phía ngoài như một cái máy hút bụi hút khoang sinh thái tới.

Đồng hồ đếm ngược của Trạm Lư còn lại hai mươi lăm giây.

Lục Tất Hành cấp tốc mở thiết bị tiếp nhận, tiếng lưới vớt ma sát trên cửa cabin nghe ghê răng.

Mà đồng thời, bị trường lực hút nho nhỏ này hút tới, ngoại trừ khoang sinh thái còn có các ngôi sao và xác cơ giáp như ong bướm. Một cánh cửa cabin cơ giáp không có ý tốt đột nhiên lọt vào giữa lưới vớt, quấn lấy lưới vớt, lao tới cửa tiếp nhận trước khoang sinh thái.

Lục Tất Hành buộc phải cho nó một phát pháo ion, song khoang sinh thái cũng bị bắn ra.

Đồng hồ đếm ngược còn mười lăm giây.

Lục Tất Hành đẩy trường lực hút về nguyên vị, tự mình theo cửa cabin trượt trên sàn, xương cụt suýt nữa gãy, đồng thời cơ giáp khéo léo lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, mạo hiểm tăng tốc vút qua giữa một đám sao tông tới, tung lưới vớt dự phòng cuối cùng, chính xác cuốn lấy khoang sinh thái.

Còn mười giây.

Lục Tất Hành đẩy thiết bị động lực đến hướng phanh khẩn cấp, cơ giáp phanh gấp như bị bệnh thần kinh, khoang sinh thái theo quán tính lăn vào cửa tiếp nhận mở rộng.

Cửa tiếp nhận lập tức đóng lại, cấp tốc khởi động cơ chế điều tiết áp khí – điều tiết áp khí đến hoàn cảnh con người có thể sinh tồn, thời gian cần vừa vặn là mười giây!

Mười giây, tiểu cơ giáp như khoác ánh bình minh bay ra khỏi phạm vi trọng giáp tự nổ.

Lục Tất Hành nhảy lên lao như điên.

Cửa tiếp nhận vang khẽ một tiếng, điều tiết áp khí hoàn tất, mở ra từ bên trong, nháy mắt mở cửa, lồng phòng hộ mô phỏng khoang sinh thái của Trạm Lư liền tan tành, lần này Trạm Lư ngay cả điện để chào hỏi cũng đã hết sạch, im lặng quay về thành tay máy, buông thõng xuống.

Lục Tất Hành vịn khung cửa thấy rõ người bên cạnh, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống, cậu lảo đảo nửa bước, run run rẩy rẩy đặt tay lên động mạch cổ Lâm Tĩnh Hằng: “Lâm… Lâm!”

Đầu Lâm Tĩnh Hằng theo ngón tay cậu vô lực vẹo sang một bên.

“Cho em một chút phản ứng,” Lục Tất Hành hơi lạc giọng, “Cầu xin anh cho em một chút phản ứng!”

Chừng hơn mười giây, Lục Tất Hành mới ổn định bàn tay run run, chạm đến một chút rung rung yếu ớt, cậu vừa định đứng dậy thì chân mềm nhũn lại ngồi phịch xuống.

Khoang y tế trên cơ giáp bị cậu gọi lăn tròn đến, Lục Tất Hành cắn răng, bế Lâm Tĩnh Hằng lên nhét vào, trọng lượng người ấy nhẹ hẫng vượt ngoài tưởng tượng của cậu, xương gầy giơ cấn tay, cậu cảm thấy mình giống như tay không cầm một vốc than củi cháy hừng hực vậy.

Khoang y tế tận tụy với công việc quét qua toàn thân người bị thương, lập tức đưa ra báo cáo.

Từng điều từng mục thực sự khiến người ta nhìn không xuể, hệt như phần giới thiệu mở đầu trong buổi biểu diễn của ca sĩ vũ trụ.

Trong đó các chữ “virus Cầu Vồng”, “mất nước nặng”, “tinh thần lực quá tải nghiêm trọng”, “vết thương súng bắn xuyên” nhìn mà ghê người, vượt xa phạm vi mà người không phải nhân viên y tế có thể xử lý, Lục Tất Hành chân tay luống cuống chốc lát, đành phải giao toàn quyền cho chương trình tự động của khoang y tế.

Tiểu cơ giáp ban nãy vận tốc sinh tử cũng chẳng ảnh hưởng nhiều, sau khi trốn khỏi phạm vi trọng giáp tự nổ ngược lại do người lái phân tâm đụng phải mấy ngôi sao của vành đai hành tinh khiến lồng phòng hộ vốn đã không chắc chắn lắm thủng lỗ chỗ, trong cabin rung liên tục.

Lục Tất Hành vừa chạy tới phòng y tế vô khuẩn vừa miễn cưỡng phân ra tinh lực, kéo lê tiểu cơ giáp mình đầy thương tích đi lòng vòng trong Sa Mạc Tử Vong.

Cửa phòng y tế vô khuẩn tự động đóng lại trước mặt cậu, nhốt cậu bên ngoài, chỉ có một cửa sổ nhỏ bằng bàn tay cho cậu dõi nhìn vào, chẳng qua giây lát đã bị hơi nước thở ra làm mờ.

Lục Tất Hành cúi đầu, trán dán lên cửa sổ thủy tinh.

Lúc này cậu mới phát hiện, trong đại não nhiệt độ ổn định của mình trống rỗng, giống như sau khi cháy rừng rực ngập ngụa hơi bốc lên, lý trí cơ hồ bị nuốt sạch.

Hạch cơ giáp bậc nhất liên minh co các ngón tay máy cúi đầu xuống, chẳng có mỹ cảm, cũng chẳng thấy lợi hại, như món đồ chơi rẻ tiền lũ nhóc ăn mày của căn cứ giơ chạy khắp nơi, trên còn loang lổ vết máu.

Lục Tất Hành liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: “Em không đến, anh phải làm thế nào đây?”

Trạm Lư chỉ có thể bảo vệ anh ba phút, ba phút sau anh sẽ mang theo vết thương đầy mình, hoàn toàn phơi trần trong môi trường vũ trụ, có lẽ sẽ lập tức chết vì tia vũ trụ, hoặc mười mấy giây sau sẽ tiến vào ngạt thở, mạch máu li ti và một phần tế bào sẽ vỡ tan, phóng xạ của trọng giáp tự nổ sẽ chưng khô hơi nước trên người anh, anh sẽ vĩnh viễn ngủ say ở Sa Mạc Tử Vong, trong bãi tha ma của vô số sao chổi, trở thành một ngôi sao tuyệt vọng.

Mà sao chổi vẫn sẽ sống lại, còn anh thì sao?

Không phải anh nói Bạch Ngân Cửu ở ngay vực ngoại ư?

Không phải anh lập kế hoạch mỗi một bước đều chu chu đáo đáo, chuẩn bị dùng căn cứ rác rưởi của Xú Đại Tỷ làm mồi nhử, một lưới bắt gọn thân vương Cayley ư?

Anh không nên một lần nữa gọi Bạch Ngân Thập Vệ, như Chúa cứu thế giáng xuống liên minh đang trong nước sôi lửa bỏng, đạp vô số khói thuốc súng và máu xương, hoàn thành một đoạn truyền kỳ anh hùng nữa sao?

Lâm Tĩnh Hằng im lặng mặc cho máy móc y tế loay hoay qua lại, Lục Tất Hành không nhịn được lau thủy tinh, tựa hồ đang xác nhận điều gì, chăm chú nhìn dấu hiệu sinh tồn trên màn hình khoang y tế không chớp mắt: “Anh không chém gió thì chết à?”

Lâm Tĩnh Hằng toàn thân đều đau – Nguyên Dị Nhân bị chip khống chế bắn xuyên bụng hắn, khoang sinh thái do Trạm Lư gấp gáp hóa thành lại không hề có công năng giảm xóc và thăng bằng của khoang sinh thái thật sự, tích tắc bắn ra trọng giáp hắn liền mất đi ý thức, mà sốt cao và tơ lòng liên tục kéo căng lại không cho hắn nghỉ ngơi hoàn toàn, ảo giác và mộng mị thay phiên nhau kéo tới.

Hắn dường như trở lại thời thiếu niên, quay về nhà họ Lục.

Thật ra Lâm Tĩnh Hằng không thường ở nhà họ Lục – hồi nhỏ hắn đi theo bên cạnh Lục Tín, lớn lên trong quân đội, sau mười bốn tuổi vào học viện Ulan, lại học nội trú quanh năm, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè sẽ tới nhà Lục tướng quân ở vài ngày, chào Lục phu nhân theo phép lịch sự.

Kỳ thực hắn không thích ở nhà Lục Tín lắm, bởi vì nhà họ Lục vô cùng lớn, phó quan, thư ký thậm chí cả ekip làm việc của tướng quân Lục Tín đều thường xuyên qua lại, cũng có phòng cố định, thỉnh thoảng Lục phu nhân còn dẫn học sinh về, hễ đến là đến cả nhóm, như tổ chức du xuân phi pháp, những người không liên quan này đi ra đi vào, đối với gã thiếu niên Lâm Tĩnh Hằng hận mình không thể là kẻ điếc mà nói, hoàn cảnh quá ồn ào.

Hắn loáng thoáng biết mình chỉ đang nằm mơ, nhưng nhà họ Lục trong mơ lại chân thật như khúc xương mắc trong cổ, hắn cúi đầu nhìn tay mình – sạch sẽ, thuôn dài, chỉ có một lớp chai mỏng đẹp đẽ, là tay người thiếu niên, còn chưa từng khuấy gió sương lạnh băng.

Không xa vọng đến tiếng người, hắn theo thói quen nhíu mày, quay người trốn vào dưới tàng cây râm mát. Trên cây có người ném một quả thông xuống hắn, Lâm Tĩnh Hằng đầu cũng không ngẩng lên chộp được: “Làm gì thế?”

Lục tướng quân đang xắn tay áo dẫn một đám robot làm vườn cắt chỉnh ngọn cây, robot làm vườn đều có cài đặt chương trình đàng hoàng, trong máy tính lưu bản đồ quy hoạch cả vườn hoa, vốn có thể cẩn thận tỉ mỉ bảo đảm mỗi một cành lá đều ở vị trí hoàn mỹ, mà cái kẻ tay mơ Lục Tín kia lại cứ muốn chạy tới khoa tay múa chân, vẽ rắn thêm chân.

“Cành cây trên ngọn không cắt… Đừng nói độ cao tiêu chuẩn với ta, ta chính là tiêu chuẩn.” Lục Tín mắng robot xong, một tay đeo trên cành cây to, quay đầu, dùng một tay treo mình lên, gác cằm trên thân cây xù xì, cười tít mắt hỏi hắn, “Con có thích em bé không?”

Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm trả lời: “Không.”

“Ôi, sao con cô độc thế?” Lục Tín nói, “Ta nói cho con nghe, một gia đình, nếu muốn ra dáng gia đình, nhất định phải nuôi vài thứ, như là trẻ con, động vật nhỏ, để chúng chạy qua chạy lại trong nhà, rộn ràng chơi với con không vui à?”

Lâm Tĩnh Hằng mười lăm tuổi cho rằng cả thế giới đều rất ngu xuẩn, chẳng hề muốn chơi, nhếch khóe môi ngoài cười trong không cười, lấy trong túi quần ra một đôi tai nghe chống ồn, ra tay chặn Lục Tín, ngồi dưới tàng cây xem “Phân tích trận mẫu kinh điển” của hắn.

Ngay sau đó, tai nghe bị kéo ra, Lục Tín như một con đại tinh tinh nhảy xuống đất, ôm bả vai chưa rộng của gã thiếu niên, lấm la lấm lét hạ giọng nói: “Cô của con trước kia cũng không muốn có em bé, ta cũng không dám nói đến việc này, may mà có con!”

Lâm Tĩnh Hằng không mặn không nhạt nói: “À, tôi giải sầu cho ông.”

“May nhờ tính nết khốn nạn của con.” Lục Tín vui vẻ vỗ lưng hắn, “Lúc con mới tới, một đứa trẻ im lặng, xinh xắn, cô con vừa nhìn thấy đã rất thích, ai biết con là một chú sói con nuôi mãi không quen, nhiều năm như vậy mà mãi không thân với cô…”

Lục phu nhân là người ôn hòa nhưng nội tâm, đối nhân xử thế chu đáo, song không hề nhiệt tình, hai người không nhiệt tình đụng vào nhau đương nhiên không thể tóe lửa, Lâm Tĩnh Hằng luôn cảm thấy mình là phiền phức do Lục Tín tự chủ trương mang về nhà, sợ chướng mắt người ta, cho nên cố hết sức không lảng vảng trước mặt bà.

Giờ đây đột nhiên nghe câu này, thiếu niên rất giật mình, sửng sốt giây lát, hắn ngạc nhiên nghĩ: “Thì ra bà ấy không ghét mình sao?”

Ý nghĩ nhỏ bé này cơ hồ khiến hắn đứng ngồi không yên, như một con thú non bị chú ý quá mức, nơm nớp lo sợ mà xù lông lên.

Lục Tín tim còn rộng hơn Thiên Hà Số 1 không mảy may phát hiện, hưng phấn lên còn thuận tay vò xù tóc Lâm Tĩnh Hằng: “… Hôm qua ta bảo với cô, thằng nhóc này nuôi không quen, không bằng mình cứ tự đẻ một đứa, nuôi từ nhỏ đi, con đoán thế nào? Cô con vậy mà im lặng! Im lặng chính là đồng ý rồi bé cưng à, con sắp có em trai em gái rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng dùng khuỷu tay thụi ông ta một phát, giải cứu mái tóc chịu đủ tàn phá khỏi tay đại tinh tinh phấn khởi quá độ.

“Ồ, ghen rồi?” Lục Tín cười nhe hàm răng trắng, “Yên tâm, có em rồi, ba cũng thương con nhất.”

Lâm Tĩnh Hằng đanh mặt đứng dậy: “Tránh ra.”

“Ghen là không đáng mặt đàn ông đâu!” Lục Tín la vào vành tai đỏ lên của hắn, “Ba nói con nghe, có một tiểu quỷ gọi anh hai sướng lắm, theo trước theo sau như cái đuôi, con bịa đại câu gì nó đều lén mang đi làm tiêu chuẩn, lừa thế nào cũng tin… Y như con hồi nhỏ vậy! Ha ha ha…”

Tiếng cười ấy dần dần bị hắn bỏ lại sau lưng, tan ra, trở nên nhạt nhẽo.

Nó xuyên thấu thời gian, xuyên thấu ký ức, Lâm Tĩnh Hằng bỗng nhiên quay đầu lại, nhà họ Lục hoa tươi rực rỡ đã biến mất sâu trong các vì sao xa xăm, sụp đổ dưới ý thức của hắn.

Đại não đau như kim đâm, kế đó là chóng mặt khó lòng miêu tả, Lâm Tĩnh Hằng vô thức giãy giụa, chạm tới bên cạnh tựa hồ có thứ gì chất cứng, liền lao đầu vào đó, hòng mong giảm bớt di chứng của tinh thần lực quá tải.

Song không hề đau đớn như trong dự đoán, hắn đâm vào một bàn tay ấm áp, người ấy dùng lòng bàn tay đệm, kế đó cẩn thận vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của hắn ra, cố định đầu hắn: “Suỵt… cố chịu một chút, yên tâm ngủ một giấc là khỏe… em ở đây em ở đây… Cho anh ấy một liều thuốc trấn tĩnh.”

Lâm Tĩnh Hằng mở miệng muốn nói hắn đã lờn với các loại thuốc trấn tĩnh ngon giấc nọ kia, không có tác dụng gì đâu, thì ống tiêm đã đâm vào.

Trong cơn mơ màng, hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, dường như là Lục Tất Hành.

Lâm Tĩnh Hằng mơ mơ hồ hồ nghĩ: “Sao giấc mơ này vẫn còn tiếp tục?”

Bàn tay ấm áp của người ấy vẫn quanh quẩn ở đỉnh đầu và gần huyệt thái dương hắn, ấn huyệt vị không nhẹ không mạnh, lời nói mơ hồ vang lên bên tai, một chữ cũng chẳng nghe rõ.

Mí mắt Lâm Tĩnh Hằng càng lúc càng nặng, cuối cùng im lặng nhắm lại.

Lục Tất Hành nửa ngồi bên cạnh khoang y tế, cố định chặt chẽ hắn, cho đến khi cảm thấy hắn hít thở đều đều mới thở phào nhẹ nhõm, mệt toát mồ hôi, Lâm Tĩnh Hằng cuối cùng đã hạ nhiệt rồi.

Vết máu trên người hắn đã xử lý sạch sẽ, dịch dinh dưỡng đang cuồn cuộn truyền vào tĩnh mạch, cơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu dưới da đang nhúc nhích, Lục Tất Hành lau mồ hôi lạnh ở thái dương hắn, chăm chú nhìn hắn một lúc, chốc lát sau hoàn hồn, lại hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi, ho khan một tiếng, cậu hỏi như một bậc chính nhân quân tử: “Anh rốt cuộc làm sao giày vò mình thành thế này?”

Lâm Tĩnh Hằng đương nhiên sẽ không trả lời.

Thế là Lục Tất Hành lại lén lút quay đầu, giơ một ngón tay chọc huyệt thái dương hắn: “Này.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nghiêng càng gầy hơn, hai má không thấy màu máu, trên đôi môi nhợt nhạt còn có các vết nứt nhỏ, trán tựa hồ hơi nhíu, lại có một chút cảm giác yếu ớt ít thấy.

Tim Lục Tất Hành đập mạnh vài nhịp, cơ giáp đã ra khỏi vành đai tiểu hành tinh đầy nguy hiểm nhảy hình chữ “S” tại chỗ. Cậu lóng ngóng chân tay xoay mặt Lâm Tĩnh Hằng lại, ngón út không cẩn thận chạm phải khóe môi hắn, thế là Lục Tất Hành lập tức như con mèo đạp phải công tắc điện, trong cơn bối rối chỉ hận không thể nhảy lên tại chỗ, lui lại mười vạn tám ngàn dặm, trong cổ cậu như dính sợi lông gà, hắng thế nào cũng không sạch, mắt đảo lung tung giây lát, cậu giấu đầu hở đuôi giải thích với người hôn mê bất tỉnh: “Em em… em không sàm sỡ anh, em không cố ý đâu.”

Màn hình nhỏ bên trên khoang y tế giám sát sóng điện não của bệnh nhân, làm tròn chức trách mà biểu hiện, bệnh nhân đang nằm trong trạng thái hôn mê sâu, trào phúng chiếu rọi màn biểu diễn cá nhân của khoa học gia thanh niên Lục tiên sinh.

Khoa học gia thanh niên Lục tiên sinh cùng tay cùng chân đi vài vòng bên cạnh, không cách nào dùng kinh nghiệm cá nhân giải quyết trái tim nhảy lên nhảy xuống, cậu mù mờ và nghi hoặc, đành phải biến khoa học chặt chẽ thành lý luận – thiên tài này quay đầu nói với khoang y tế trống không: “Quét thử mức hormone của tôi bây giờ.”

Khoang y tế giơ kim thử dài nhỏ, không hề nương tình chọc thủng mạch máu tràn ngập hormone của cậu, kết luận nồng độ Phenethylamine cao hơn mức bình thường nhảy ra đầu tiên, nó máy móc hỏi một cách thiết diện vô tư: “Có từng dùng thuốc liên quan hay không?”

Lục Tất Hành cứng đờ đứng tại chỗ: “… Không, tôi không cắn thuốc.” (Phenethylamine ngoại trừ là một trong các hormone tình yêu, còn là thành phần của thuốc chống trầm cảm, thuốc gây ảo giác và thuốc lắc, không thể uống lung tung)

Liền sau đó, Dopamine, Oxytocin, Norepinephrine… Từng trị số nối nhau nhảy ra, khoa học nói cho cậu biết, hệ thống nội tiết của cậu vung sào nổi dậy, đang phóng thích một lượng lớn hormone vì một vị tiên sinh khác trong cơ giáp.

Lục Tất Hành giơ tay che mắt.

Cảm giác xa lạ hơn ba mươi năm qua chưa từng có bị máy móc vạch ra, tức khắc như tự thân qua đường sáng, trở nên đúng lý hợp tình, thế tới càng hùng hổ, suýt nữa nhấn chìm cậu, Lục Tất Hành hầu như không dám nhìn Lâm Tĩnh Hằng nữa, tông cửa lao ra khỏi phòng y tế.

Lâm Tĩnh Hằng mười hai tiếng sau tỉnh lại, vừa cử động nhẹ hắn liền phát hiện mình đã tách khỏi mạng tinh thần của Trạm Lư, bản thân đang nằm trong một khoang y tế, các vết thương lớn nhỏ trên người đã xử lý xong, trên làn da trần không có cảm giác dính bết, còn có người đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

Hắn nhớ mình bắn khỏi trọng giáp tự nổ – trong tình huống đó, ai có thể vớt hắn lên?

Hải tặc lọt lưới sao?

Lâm Tĩnh Hằng thoáng hoạt động tay chân, trực tiếp rút kim truyền dinh dưỡng, bình tĩnh cảm nhận mạng tinh thần của tiểu cơ giáp này một chút, trạng thái tinh thần của người lái tựa hồ không ổn định lắm, tinh thần lực lúc mạnh lúc yếu, cướp quyền khống chế rất dễ dàng, nhưng… e rằng là bẫy.

Lâm Tĩnh Hằng không tùy tiện hành động, tiện tay cầm bộ quần áo gấp gọn gàng bên cạnh, kiểm tra hết lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn trên quần áo không có “vật liệu thừa”, bấy giờ mới nhặt lên mặc, rồi cẩn thận mở cửa phòng y tế đóng chặt.

Sau đó hắn nhìn thấy vị người lái “trạng thái tinh thần không ổn định lắm”.

Tiểu cơ giáp chỉ lớn bằng ấy, dưới mạng tinh thần bao trùm, góc nào phát ra một chút động tĩnh Lục Tất Hành đều cảm nhận được, tích tắc Lâm Tĩnh Hằng tỉnh lại cậu đã biết, chỉ vài phút ngắn ngủi lòng bàn tay cậu đã rịn mồ hôi lạnh, còn giấu đầu hở đuôi giả vờ hết sức “ngạc nhiên mừng rỡ”, làm bộ thoải mái chào hỏi: “Anh tỉnh rồi, cảm giác thế nào? Trạm Lư hết điện, năng lượng dự phòng trên cơ giáp này không đủ cho anh ta dùng, chỉ sợ phải về căn cứ mới có thể tỉnh lại.”

Lâm Tĩnh Hằng thoạt đầu ngớ ra, hoài nghi mình ngủ quên sinh ra ảo giác gì, lẩm bẩm hỏi: “Sao cậu ở đây?”

“Bắc Kinh đột nhiên mất tích trên thiết bị định vị, em ra đây tìm anh, gặp ngay anh đang nổ điểm nhảy vũ trụ.” Nói đến đây, Lục Tất Hành đanh mặt lại, “Lâm, em cảm thấy em phải nói chuyện với anh, sao anh có thể…”

Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang cậu, một sợi gân bắt đầu lờ mờ nảy lên thái dương: “Cậu nói cậu quét được sóng năng lượng của vụ nổ điểm nhảy vũ trụ, sau đó còn tìm đến đây?”

Lục Tất Hành: “Em nhìn thấy…”

Lửa giận đốt lên xương sọ Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu vào Sa Mạc Tử Vong, còn nhảy ít nhất một lần trong đó?!”

Bình luận

Truyện đang đọc