TANG THẾ TÌNH NHÂN

Chiếc xe nhanh chóng tiến vào cổng, Đường Miểu trông thấy Đường Xuân đang tập trung tu bổ cây trong vườn hoa, trên mặt đất rơi xuống một tầng lá cây và cành cây; hai người hầu đang tưới nước cho bãi cỏ, ánh mặt trời chiếu lên những bọt nước, hiện ra bạch quang chói mắt; Trương Vọng cùng Phùng Dã đang đứng dưới một cái camera, cầm bộ đàm nói gì đó. Hai người họ là vệ sĩ của Đường gia. Các vệ sĩ trong nhà mỗi tuần đều kiểm tra hệ thống an ninh toàn biệt thự. Hôm nay chắc là ngày kiểm tra. Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra như bình thường, nhưng loại bình thường này làm cho tâm tình Đường Miểu ngày càng trầm trọng.

Tính cách của Đường Hâm cùng Đường Tư Hoàng có chút tương đồng, nếu đã quyết định làm, sẽ tận lực làm cho thật tốt, cho nên vừa về đến đã vội vã thay đồ đi ra ngoài. Đường Tư Hoàng cũng đến công ty.

Mặc kệ ‘lời tiên đoán’ của Đường Miểu thật hay giả, hiện tại không phải thời điểm để rối loạn.

Đường Miểu uống một ly nước ép trái cây ướp lạnh lớn, nhẹ thở một cái, tự  giam mình trong phòng, lên mạng tra vị trí tất cả siêu thị cỡ lớn cùng công ty bách hóa trong thành phố, chuẩn bị trước cho bất cứ tình huống nào.

Tối hôm qua, cậu ngủ không được ngon, ăn cơm trưa xong liền trở về phòng. Đường Tư Hoàng có nói với cậu, trong khoảng thời gian này không cần nấu cơm trưa nữa. Vẫn là gặp ác mộng, nhưng lần này cậu không có bừng tỉnh như mấy lần trước, giống như đang ở trong mơ nhưng vẫn biết mình nằm mơ.

Ngủ giấc này thẳng đến giờ cơm chiều mới tỉnh, Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm cũng đã trở về.

“Cha.” Đường Miểu bước nhanh qua ngồi cạnh Đường Tư Hoàng, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, khi nào cậu cùng cha ở chung ngày càng tự nhiên rồi?

“Ân.” Đường Tư hoàng dò xét sắc mặt của cậu, cũng không nói gì khác.

Hầu nữ thuần thục xới cơm cho ba người, sau đó lui ra một bên, chờ phân phó.

“Ba, xế chiều hôm nay ta cứ suy nghĩ về một vấn đề, nếu như…. Đến lúc đó, chúng ta cứ trực tiếp bay đến B thị.” Đường Hâm thấp giọng nói ra. Hắn cho rằng, B thị là khu chính trị, quân sự trọng yếu của nước Z, nhất định sẽ là nơi an toàn nhất.

Đường Tư Hoàng ra hiệu cho người hầu cùng quản gia lui ra, không nhanh không chậm nói: “‘Bão Mặt Trời’ nhất định sẽ quấy nhiễu từ trường, đến lúc đó con dám ngồi máy bay?”

“Hay là chúng ta qua trước hai ngày?” Đường Hâm lại nói.

Đường Tư Hoàng lần thứ hai phủ định: “ Bên kia dù sao cũng không phải là địa bàn của chúng ta, rất nhiều thứ phải chuẩn bị. Huống chi, động tĩnh quá lớn sẽ dẫn người chú ý.”

“Nói như vậy, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể chuẩn bị mấy chiếc xe Jeep.” Đường Hâm nhíu mày, bộ dạng mười phần giống Đường Tư Hoàng, lại nhìn nhìn Đường Miểu, trêu đùa nói: “Tiểu đệ, nếu như giấc mơ của em không phải cái gọi là “Điềm báo” thì sao? Ba đang đầu tư vào đây rất lớn đấy.”

Đường Miểu cực kì không thích loại ngữ khí này của hắn, giống như chỉ trích cậu đang tự tìm việc vào mình, uống một hớp canh, nhàn nhạt nhìn Đường Hâm, nói: “Em cũng không hi vọng chuyện này là sự thật. Đường Hâm, anh có nghĩ tới hay không, nếu thật sự xảy ra chuyện đó, tiền dù có nhiều đến đâu thì cũng chỉ là đống giấy lộn.”

Đường Hâm nhìn cậu vài giây, có chút cười cười. Tiểu đệ cùng trước kia xác thực khác nhau.

“Ăn cơm.” Ánh mắt Đường Tư Hoàng xẹt qua Đường Miểu, lại liếc mắt nhìn Đường Hâm.

Đường Hâm nhún nhún vai, không nói gì thêm.

Đường Miểu ăn cơm không biết vị. Cậu mới là người áp lực lớn nhất đây, chẳng lẽ cậu lại hi vọng có tận thế? Vô luận như thế nào, cậu cũng đã quyết định tiêu hết tiền trong tay vào việc này. Điều bất an duy nhất là cậu không thể đem chuyện này nói cho người khác, dù sao ngay cả bản thân cậu cũng không biết loại dự cảm này tột cùng là thật hay giả, cũng không có bằng chứng gì trong tay để chứng minh điều mình nói. Nếu như tùy tiện mà thông báo với mọi người có tận thế, nhất định sẽ bị cảnh sát thỉnh đi uống trà. Cậu cũng từng nghĩ tới sẽ đem chuyện này phát tán trên mạng, nhưng là….công an mạng cũng không phải là những tên bất tài a.

Bình luận

Truyện đang đọc