TANG THẾ TÌNH NHÂN

Gần 9 giờ, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu sáng cả mặt đất, rực sáng lại xán lạn. Từng cơn gió thổi qua, mang theo từng mảnh giấy lộn, khiến cho đường đi càng có vẻ hoang vắng hơn. Dưới bóng râm của các tòa nhà kiến trúc chỉ có một số ít tang thi chậm rãi bước đi tìm kiếm thức ăn. Phần lớn tang thi đều tụ tập ở mấy chỗ tối tăm. Ven đường xác tang thi bị giết nằm la liệt, máu cùng não trộn lẫn một chỗ, tạo thành một cảnh sắc buồn nôn, tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi trong không khí, đưa đến rất nhiều ruồi bọ, vo ve vo ve không ngừng.

Đường Tư Hoàng một đường phóng nhanh dưới ánh mặt trời, đi thẳng về phía trước, chỉ có vài góc ngoặt mát mẻ có rải rác vài con tang thi, cũng bị xe nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Đúng lúc này, Đường Miểu qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe đầy bụi bẩn quẹo qua từ đường khác, chạy phía sau họ, dần dần tăng tốc, càng ngày càng gần.

“Cha, có xe đi theo chúng ta.”

Đường Tư Hoàng đã sớm thấy, tăng tốc nhanh hơn. Đây là muốn nói với người đằng sau, dù có tiếp tục đuổi theo cũng không đạt được gì. Nhưng chiếc phía sau không biết là không rõ ý của y hay là đang vờ hồ đồ, rất nhanh áp sát song song với bọn họ, người ngồi ở ghế lái hạ cửa xe xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tươi cười.

“Này, xe các người thực khốc! Chỉ cải tạo bên ngoài cũng hơn 10 vạn rồi đi? Các người đang tính ra khỏi thành phố sao? Người nhiều sức lớn, chúng ta cùng đi đi.”

“Không cần, cám ơn.” Đường Miểu nhẹ nhàng nói cự tuyệt.

Người nọ còn chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Anh bạn nhỏ, nếu cậu còn đồng bạn khác, chúng ta có thể cùng nhau đợi.”

Đường Miểu thấy xe hắn không có bất kì dấu vết gì gọi là đã được trang bị lại, mơ hồ đoán ra được bọn hắn có ý muốn dựa hơi, bày ra một nụ cười giả dối: “Thật có lỗi, chúng tôi không quen đi cùng người lạ.” Cậu muốn chuyển vật tư vào không gian, có người lạ vào rất bất tiện.

Người nọ thấy cậu cười vô cùng đáng yêu, trong mắt lại mang theo xa cách, lại thấy thần sắc người ngồi bên ghế lái từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt, không hề có ý mở miệng, ngượng ngùng cười cười lùi đầu về, lái xe đi xa.

Vị trí nhà kho rất gần, đi chừng ba phút là đến nơi. Đường Tư Hoàng lấy chìa khóa mở cửa, Đường Miểu tức thì giơ đao về trước cảnh giác, vẻ mặt nghiêm nghị. Khóe môi Đường Tư Hoàng không nhịn được mà cong lên.

Bên ngoài nhà kho này không có bất cứ bảng hiệu nào, nếu có người biết nơi đây tàng trữ nhiều vật tư như vậy, chỉ sợ ổ khóa này căn bản đã không còn dùng được. Đường Tư Hoàng nhìn nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý tới thì khẽ gật đầu với Đường Miểu, hai người cùng bước vào, khóa lại.

Trong kho hàng, gạo, bột mì, giấy vệ sinh các loại được chất thành từng tòa núi nhỏ. Tay Đường Miểu lướt nhẹ qua từng cái, đồ đạc trên mặt đất dần dần giảm bớt. Đường Tư Hoàng lần đầu tiên thấy khả năng của cậu, âm thầm lấy làm kỳ lạ. Bất quá y cũng không giúp gì được, phủi phủi bề mặt một cái rương đựng đồ, cũng mặc kệ đồ bên trong có phải thức ăn không, trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, vô cùng nhàn nhã.

Đường Miểu âm thầm ghen ghét mà nhìn y một cái. Từ sau khi uống nước giếng, tinh thần lực của cậu ngày càng mạnh, thu đồ gần một giờ mới cảm thấy có chút mệt mỏi, lại uống thêm một ngụm nước trong không gian, đem toàn bộ vật tư còn lại thu vào không gian, chỉ chừa lại năm túi gạo 25kg, năm túi bột mì 25kg, hai rương mì ăn liền và hai bịch giấy vệ sinh, đặt trong xe để che dấu tai mắt người khác.

“Cha, không bằng chúng ta tới cửa hàng Thiên Hồng một chuyến?” Đường Miểu vẫn luôn khao khát nhà kho của cửa hàng kia. Cửa hàng đó lớn như vậy, khẳng định trong kho không thiếu thứ tốt. Hiện tại bọn họ có nhiều người, cứ chuẩn bị trước để tránh họa vậy.

“Thiên Hồng?” Đường Tư Hoàng nghĩ nghĩ,”Cửa hàng hôm qua?”

Đường Miểu gật lấy gật để.

Đường Tư Hoàng quay đầu xe, chạy qua một hướng khác.

Vì đã đến một lần, Đường Tư Hoàng xe nhẹ chạy đường quen*, rất nhanh đã chạy tới cửa hàng kia. Hàng hóa trong cửa hàng đã giảm nhiều, vẫn còn người đang thu thập vật tư, trên mặt đất cũng có thêm vài con tang thi, tỏa ra mùi thối khó ngửi trong không khí, làm người ta nhịn không được mà muốn ói. (*: khinh xa thục lộ: quen việc dễ làm, ý nói đã có lần đầu tiên, thì lần hai, lần ba sẽ dễ dàng hơn)

Hiện tại xem ra, trong thành thị còn không ít người sống sót, về phần mấy người sống sót khác, dù có tránh được bão Mặt Trời hôm đó thì về sau khi đại chiến với tang thi hoặc sẽ biến thành tang thi, hoặc là thành đồ ăn của bọn chúng; ai nhát gan thì vẫn trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, còn vài người có chút đầu óc, thì sớm đã rời khỏi thành phố G rồi.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng làm bộ nhét cái gì đó vào balô, thừa dịp người khác không chú ý, cả hai lặng lẽ đi tới trước nhà kho.

Đường Tư Hoàng đưa tay đẩy cửa, không di chuyển, hình như bên trong bị thứ gì đó chặn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc