TANG THẾ TÌNH NHÂN

Bọn Trương Vọng bị tiếng súng làm hoảng sợ, giật mình nhìn Đường Miểu, đồng thời tâm cũng phát lạnh. Tiểu thiếu gia thật sự chỉ mới 16 tuổi sao? Vậy mà mắt không hề chớp đã giết một mạng người.

Đường Miểu làm như không thấy nét mặt bọn họ, thu súng lại, nhàn nhạt nhìn bốn người Trương Vọng, bình tĩnh nói: “Thu thập chỗ này sạch sẽ, đem thi thể đi chôn đi.” Nói xong, cậu liền mang Charles cùng Hắc Uy lên lầu. Nếu như lúc xuống, phòng khách còn chưa quét dọn sạch sẽ, cậu thật sự phải suy nghĩ xem có nên tiếp tục lưu lại bốn người họ hay không.

Vào phòng, đóng cửa lại, Đường Miểu nhìn nhìn tay trái mình, có chút run. Cậu nhéo nhéo tay, tiến vào không gian.

Không biết trong không gian mưa từ lúc nào, tí tách tí tách. Mưa lạnh buốt, làm cậu bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi đi về phía trúc lâu.

Mãi cho đến trưa, Đường Miểu mới xuất hiện lần nữa trước mặt mấy người Trương Vọng. Thi thể trong phòng khách đã không còn, vết máu trên mặt đất cũng bị lau sạch. Trương Vọng, Đỗ Tấn cùng Hùng Thiên Hạo ngồi ngẩn người trong phòng khách. Trong bếp có âm thanh, là Phùng Dã đang làm cơm trưa.

“Tiểu thiếu gia.” Ba người Đỗ Tấn đứng lên, đều có chút xấu hổ.

Đường Miểu khẽ gật đầu, không nói chuyện, tùy tiện cầm một cuốn tạp chí cũ dưới bàn trà lật xem.

Lúc ăn cơm, nữ nhân kia đi ra, thấy Đường Miểu thì có chút kinh hoảng, miễn cưỡng cười một cái, ngồi rất xa cậu, không giống như lúc trước luôn lôi kéo làm quen. Trên bàn cơm, không ai mở miệng, bầu không khí thập phần ngưng trệ.

Đường Miểu coi như không biết, tốc độ ăn uống như bình thường, không nhanh không chậm. Ăn cơm xong cậu trở về phòng, tiến vào không gian, Đường Tư Hoàng vẫn chưa tỉnh.

Buổi sáng ngày thứ ba, nhóm người Đường Hâm trở về. Khí sắc không tệ, cười cười nói nói mà vào cửa.

“Mấy ngày nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không?” Đường Hâm quăng balô xuống đất, cởi áo khoác bẩn ra, thuận miệng hỏi. Hắn do một tay Đường Tư Hoàng dạy dỗ, đại đa số thời điểm đều có thể tự mình giải quyết mọi chuyện.

Hùng Thiên Hạo cùng Đỗ Tấn nhìn nhau không lên tiếng.

Vẻ mặt Đường Văn cùng Đường Võ vốn nhẹ nhõm, không nghe được câu trả lời, không khỏi nhìn mấy người Trương Vọng, nhíu nhíu mày. Tình hình này, rõ ràng là đã có chuyện phát sinh.

Trương Vọng kể lại những chuyện đã xảy ra, cứng nhắc tự thuật, không giấu giếm bất cứ chuyện gì.

Sắc mặt Đường Hâm lập tức trầm xuống, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Bởi vì mấy người các anh không hạ thủ được nên để Đường Miểu ra tay? Tôi ngược lại muốn biết, các ngươi là thiếu gia hay Đường Miểu là thiếu gia? Các người không hạ thủ được, vì cái gì không ngăn cản Đường Miểu? Sao không trước đem người trói lại rồi chờ papa về xử lí?

“Chuyện này, là do chúng tôi không xử lý tốt.” Trương Vọng lên tiếng đầu tiên. Mặc kệ người kia có nên chết không, bọn họ vẫn là không nên để một đứa nhỏ mới 16 tuổi xuống tay. Nhất là đứa nhỏ này là một trong các chủ nhân của bọn họ.

“Hai ngày nay tiểu thiếu gia như thế nào?” Đường Xuân lo lắng hỏi thăm.

Phùng Dã có chút hổ thẹn, thấp giọng nói: “Thoạt nhìn rất bình tĩnh, bất quá sắc mặt không quá tốt.”

“Tôi đi xem nó như thế nào.” Đường Hâm lạnh lùng nhìn bốn người Trương Vọng, quay người lên lầu.

Đường Văn ngồi đối diện Trương Vọng, nhìn chăm chú hắn một hồi, nhàn nhạt nói ra: “Thế đạo ngày nay, đối thủ của chúng ta không chỉ có tang thi, còn có đồng loại. Nếu như lần sau còn như vậy, không bằng hiện tại cân nhắc chuyện rời khỏi đi.” Hắn sẽ không nói lời thừa thải. Dù sao, bốn người kia cũng là thủ hạ của Đường Tư Hoàng. Nhưng khẳng định, nếu như sau này còn gặp tình huống như vầy, bốn người kia vẫn biểu hiện như thế thì Đường Tư Hoàng nhất định sẽ đuổi họ đi.

Đường Hâm đi đến trước phòng Đường Miểu, gõ cửa, không đợi trả lời đã trực tiếp đẩy cửa vào, thấy Đường Miểu đang nằm trên giường đọc sách, Charles cùng Hắc Uy cũng nằm trên giường, một con nằm sấp bên cạnh cậu, một con ghé đầu vào cuối giường.

Đường Miểu đã sớm nghe được động tĩnh dưới lầu, cười hỏi: “Trở về rồi hả?”

Lông mày Đường Hâm nhăn lại, thoáng dừng một chút, nói: “Người kia đáng chết. Nếu là anh, anh cũng sẽ giết hắn, em không cần suy nghĩ nhiều. Bốn người Trương Vọng đợi papa về xử lí sau.”

Đường Miểu cười híp mắt nhìn hắn: “Em suy nghĩ quá nhiều à?”

“Hử?” Đường Hâm nhìn đôi mắt khô ráo của cậu,”Đã như vậy, em làm cơm trưa đi.”

“Dựa vào cái gì phải nghe lời anh?” Đường Miểu quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn,”Lăn ra ngoài đi, đừng cản em đọc sách.”

“Papa đi đâu vậy? Trương Vọng nói y đi tìm bọn anh hả?”

“Papa không việc gì, hai ngày nữa sẽ về.” Đường Miểu lật một trang sách, không quay đầu lại.

Đường Hâm thấy cậu không muốn nhiều lời, đành phải rời đi.

Đường Miểu tiện tay ném sách đi, vuốt vuốt đầu Charles. Kỳ thật cậu rất muốn gặp Đường Tư Hoàng, dù chỉ nói vài lời thôi cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc